Nhật Ký Tình Nhân

chương 371: ở dưới sườn núi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Cái gì?" Trong lúc nhất thời Lục Kính Đình không hiểu ý tôi muốn truyền đạt là gì.

"Có kiến đào hang dưới mặt đất, Tân Giai Kiệt có thể không ở trên sườn núi." Tôi giải thích.

Ánh mắt Lục Kính Đình đột nhiên sáng lên: "Ý của em là Tân Gia Kiệt có thể bị giấu ở dưới lòng đất?" "Ừ, nếu định vị chính xác như các anh đã nói thì chúng ta không thể tìm thấy Tân Gia Kiệt trên núi một lần nữa, có khả năng rất lớn nó bị giấu dưới lòng đất." Tôi vội vàng gật đâu.

Mắt tôi và Lục Kính Đình đều đồng loạt nhìn về phía Dương Quốc Hưng.

Ánh mắt hai người trao đổi qua lại một chút, giống như đang ngầm khẳng định suy nghĩ của tôi.

Vốn dĩ tối nay tôi cũng muốn đi cùng, nhưng Lục Kính Đình nói thân thể tôi sẽ không chịu nổi nên bảo tôi quay về khách sạn nghỉ ngơi.

"Bây giờ nhà họ Triệu sẽ không làm gì Tân Gia Kiệt, bởi vì họ nhất định cần đến con bài này để mặc cả trao đổi với tôi." Lục Kính Đình trấn an nỗi lo lắng trong lòng tôi.

Nhưng tôi cố chấp muốn đi, cuối cùng, Lục Kính Đình cũng không khuyên nhủ được tôi, đành đồng ý để tôi về khách sạn nghỉ ngơi trước, sáng sớm hôm sau sẽ đi tìm.

Một là để cơ thể của tôi có thời gian giảm xóc, hai là vào rạng sáng thì đây lúc sự đề phòng của con người giảm xuống.

Lục Kính Đình đến nhà Dương Quốc Hưng để bàn biện pháp đối phó, nửa đêm tôi nằm trên giường mà không có cách nào để chợp mắt được.

Đến rạng sáng, khi tôi đang mơ mơ màng màng có chút buồn ngủ, trước khi tôi chìm vào giấc ngủ thì thằng Đen đến gọi tôi dậy.

Tôi nhanh chóng ngồi dậy, mặc áo khoác rồi đi ra khỏi phòng.

"Lên xe, em phải bám sát theo tôi từ đầu đến cuối." Lục Kính Đình lái xe đến trước mặt tôi rồi anh hạ cửa xe xuống và nói.

"Vâng." Lục Kính Đình cho tôi đi cùng đã là một ân huệ rồi, tôi đồng ý với anh rồi mở cửa xe bên ghế lái phụ ra ngồi xuống.

Khi tới địa điểm đã được định vị từ trước, Dương Quốc Hưng đã chờ chúng tôi đến.

Lục Kính Đình đưa tôi xuống xe rồi nói Nghĩa đi theo bảo vệ cho tôi suốt hành trình.

"Bây giờ bắt đầu luôn hả? Làm theo kế hoạch?" Dương Quốc Hưng thấy chúng tôi đến liền chào hỏi.

"Ừ" Lúc Kính Đình gật đầu, anh liếc mắt nhìn thẳng Đen.

Thằng Đen ngầm hiểu, gọi người đến lấy một thùng có nhãn dán là vật liệu dễ cháy gì đó.

Là thuốc nổ.

Bọn họ định cho nổ ngọn núi này, nhưng thật ra không có ở đây mà chỉ đơn giản là cho nổ gần ngọn núi, nếu có người ở dưới lòng đất, bọn họ đương nhiên phải tiến lên kiểm tra tình hình, chúng tôi có thể dùng cái này để đột phá.

"Anh có chắc mình sẽ không gọi cảnh sát đến không?" Lục Kính Đình liếc mắt sang quả b và xác định lại với Dương Quốc Hưng lần nữa.

Dù sao loại chuyện này vốn là một giao dịch ngầm, hơn nữa chúng tôi vẫn đang ở nước ngoài, việc khiến đám cảnh sát chú ý tới chuyện này khiến chuyện đang khó giải quyết lại càng khó khăn hơn.

"Tôi chắc chắn rằng nơi này nằm ở vùng núi cằn cỗi, âm thanh truyền đi cũng không tốt.

Cảnh sát cũng không quản chỗ này nên sẽ không nghe thấy tiếng" Dương Quốc Hưng đứng im nhìn về phía ngọn núi trả lời Lục Kính Đình.

"Được rồi." Lục Kính Đình búng tay, thằng Đen và Dương Quốc Hưng đồng ý rồi nhận lấy sắp xếp thuốc nổ.

Lục Kính Đình ôm tôi lùi về phía sau vài bước, ra khỏi khu vực an toàn.

Anh châm một điều thuốc, hít một ngụm đầy ác ý, sau đó mạnh mẽ ném xuống, vừa vặn ném vào đống thuốc nổ.

Chỉ nghe thấy mấy tiếng bùm bùm bùm, mặc dù sức mạnh của thuốc nổ không lớn nhưng cũng khiến âm thanh đủ lớn để vang khắp núi.

Khi ngọn núi bị nổ tung, tất cả những gì chúng tôi phải làm đó là chờ đợi, chờ những người bên dưới sườn núi đi ra.

Tiếc là chúng tôi đợi một lúc cũng không đợi được người mình muốn gặp, mà đồng hồ định vị trên tay thẳng Đen cứ vang lên tiếng tít tít, cho thấy Tân Gia Kiệt đang ở dưới chân chúng tôi.

Ngay khi tôi đang nghi ngờ liệu phán đoán của chúng tôi có nhầm lẫn hay không, trong núi vang lên một số âm thanh thì thào như thể có hai người đang nói chuyện.

Tôi đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng Lục Kính Đình thở phào một hơi nên tôi cũng không dám nói tiếp câu nào.

Lục Kính Đình vẫy vẫy tay với thằng Đen, ra hiệu cho anh ta đưa người đi mai phục.

Khi những cuộc trao đổi vụn vặt giữa hai người ngày càng gần hơn, trái tim tôi càng ngày càng cảm nhận được sự đau thắt dữ dội hơn.

"Bắt lấy!" Đột nhiên, giọng nói của Lục Kính Đình vang lên bên cạnh tại tôi khiến tôi hoảng sợ.

Sau đó, tôi nhận ra có hai người đi ra từ trong núi.

Thằng Đen nhận được mệnh lệnh của Lục Kính Đình.

Anh ta mang theo đàn em trực tiếp lao ra ngoài, hai người kia cảm nhận được tình huống đột nhiên phát sinh, họ quay người bỏ chạy, nhưng vẫn chậm hai bước và bị thằng Đen và những người khác bắt kịp.

"Mấy người định làm gì! Kẻ nào!" Người đàn ông bị bắt nói thông thạo tiếng địa phương vùng Thượng Hải, anh ta hoảng sợ hỏi.

Ngay khi người đàn ông bị bắt dùng tiếng địa phương của vùng Thượng Hải thì cũng là lúc tôi xác định được chắc chắn Tần Gia Kiệt ở bên dưới núi.

"Nói, mấy người đàng nhất Tân Gia Kiệt ở chỗ nào!" Thắng Đen khống chế anh a trên mặt đất rồi hỏi.

Hai tay của người đàn ông bị bắt rõ ràng là run rẩy nhưng anh ta vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tân Gia Kiệt là ai? Chúng tôi chỉ đang tuần tra trên núi.

Khi người đàn ông này còn chưa nói xong, súng của Lục Kính Đình đã đặt vào huyệt thái dương của anh ta.

"Nói!" Giọng nói cực kỳ lạnh lùng truyền đến tại tôi, ngay cả khi lời nói này không phải dành cho tôi nhưng nó cũng khiến tôi cảm thấy lạnh sống lưng.

Khi người đàn ông nhìn thấy súng, anh ta lập tức sự hãi, không dám nói mạnh miệng, run rẩy nói: "Ở dưới đất, tôi sẽ mang mấy người đi! Đừng giết tôi!"

Người đàn ông khác bị doạ ngất xỉu ngay lập tức.

Lục Kính Đình cười giễu cợt, anh vỗ báng súng vào mặt người đàn ông rồi đe dọa: "Nếu anh dám chơi dùng mánh lới để qua mặt tôi, phát súng tiếp theo sẽ bắn nát đầu anh." "Vâng, vâng." Người đàn ông gần như sợ hãi tè ra quần và liên tục gật đầu.

Dương Quốc Hưng đứng bên cạnh vừa vỗ tay vừa cười nói: "Lâu rồi không gặp, anh vẫn như trước đây, thủ đoạn độc ác."

Lục Kính Định cười lạnh, anh để cho thằng Đen tùm người đàn ông để anh ta dẫn đường cho chúng tôi đi đến cửa tầng hầm.

Cánh cửa cách chỗ chúng tôi đang đứng không xa và nó chỉ cần đi vài bước chân.

Cánh cửa được che giấu kỹ càng, bên ngoài phủ đầy cành cây và dây leo khô, nếu không phải người đàn ông bị bắt đưa chúng tôi đến đây thì có lẽ cả đời này chúng tôi cũng không tìm thấy cánh cửa này.

Sau khi bước vào, có một hành lang dài hẹp, người tôi có chút nặng nề, cũng đi lại có chút bất tiện, từ đầu đến cuối Lục Kính Đình ôm chặt lấy eo tôi vì sợ tôi va vào đầu đó.

Sau khi đi bộ qua đường hầm, bây giờ trời đã sáng, lối đi cũng lớn hơn, chỉ có điều vì ở dưới lòng đất nên không tránh khỏi có chút ẩm ướt.

Trong lòng tôi vẫn đang lo lắng tôi, tôi không biết Tân Gia Kiệt đang thế nào, không nhìn thấy nó thì tôi không yên tâm được.

Tôi sợ nhất là khi nhìn thấy nó thì cả người nó máu me đầm đìa.

Tôi nhớ lại những tiếng kêu cứu mạng của Tân Gia Kiệt, lông trên người dựng hết cả lên.

"Đừng sợ!" Như thể cảm nhận được sự run rẩy của tôi, Lục Kính Đình vỗ nhẹ vào phía sau lưng tôi.

Tôi lắc đầu: "Tôi không sợ, tôi chỉ đang lo lắng cho Tân Gia Kiệt mà thôi." "Có tôi ở đây, không ai dám động vào cậu ta đâu." Lục Kính Đình siết chặt lấy tay của tôi, truyền cho tôi sự an ủi lớn nhất.

“Ừ.

Tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt của Dương Quốc Hưng, phát hiện anh ta đang cười như không cười nhìn về phía tôi.

Đi tiếp vào bên trong còn có một cánh cửa khác.

Còn chưa đi đến cửa, tôi đã ngửi thấy một mùi kỳ lạ trong không khí.

Nhưng mà sao tôi lại không cho rằng mùi tanh này liên quan đến Tần Gia Kiệt chứ.

"Đến rồi, đứng đợi ở đây đi!" Người đàn ông nhìn thấy tên côn đồ đứng gác cổng, anh mắt anh ta như thể đã nhìn thấy ánh sáng và giãy giụa muốn thoát khỏi tay thắng Đen.

Lục Kính Đình thấy vậy cười lạnh, anh nâng tay lên bóp "Pång..."

Người đàn ông bị bắt nghe thấy tiếng súng, trên mặt anh ta còn chưa hiện lên sự kinh hoàng thì đã ngã gục xuống vũng máu.

Trước đây, những trường hợp như thế này đối với tôi tương đối bình thường, nhưng từ khi mang thai, tôi không thể nhìn thấy loại cảnh này mà chỉ cảm thấy buồn nôn.

Khi những tên côn đồ canh cửa nhìn thấy điều này, họ ngay lập tức triệu tập nhân lực, cánh cửa mở ra hàng nghìn người đứng bên trong.

Không khí bỗng trở nên căng thẳng.

"Em đi theo Nghĩa, đừng đi đầu ling tình, đừng gây thêm phiền toái cho tôi!" Lục Kính Đình nói thầm vào tai tôi, sau đó anh lấy thân mình che chắn để cho tôi đi đằng sau.

Tôi gật gật đầu, trong hoàn cảnh này, tôi chắc chắn phải nghe lời Lục Kính Đình.

Lục Kính Đình và Dương Quốc Hưng dựa lưng vào nhau.

Dương Quốc Hưng hỏi anh: "Sao đột nhiên anh lại nổ súng?" cò.

"Để kích thích không khí một chút." "Được, tôi đi cùng anh.".

Truyện Chữ Hay