Nhật Ký Tình Nhân

chương 365: cho cô ta đi làm mồi cho cá

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Triệu Mộng Tuyết vừa nói dứt lời liền có người nâng tôi lên.

Thủ đoạn của Triệu Mộng Tuyết tôi là người cực kỳ biết rõ, cô ta có thể xử lý gọn gẽ những người phụ nữ bên cạnh Chu Phong thì cũng có thể để tôi làm mồi cho cá dưới đáy biển.

Nghĩ đến chỗ này, cả người tôi không kìm được mà run rẩy, tôi không muốn chết, nhưng tôi cũng không thể nghĩ được còn có ai có thể cứu nổi mình.

“Ừm, như tôi được biết, cô ta hình như là người phụ nữ trên đầu quả tim của Chu Phong.” Lục Kính Đình cau này.

Lục Kính Đình không nói tiếp về sau, nhưng chỉ cần không phải là một tên ngốc thì liền có thể hiểu được.

Sau đó, Triệu Mộng Tuyết cũng không hề vì câu nói của Lục Kính Đình mà bỏ qua cho tôi, cô ta chỉ cười lạnh một tiếng: "Rõ ràng là cậu ba Lục đang cực kỳ lo lắng, hà cớ phải đi tìm lý do chứ? Chín trăm tỷ đổi lấy món hàng này, còn có muốn bàn bạc nữa không?”

Trong đầu tôi giờ này trống rỗng, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ mà nghe cuộc giao dịch của hai người bọn họ, sau đó, bởi vì tôi đau đầu nên cũng không nghe rõ lời nói của hai người họ.

Tóm lại thì chắc là Lúc Kính Đình có nắm giữ một khối hàng hóa quan trọng của nhà họ Triệu nên nhà họ Triệu muốn mua về.

Tôi nhắm mắt lại, tận lực nhắc nhở chính mình không thể nhìn xuống mặt biển ở bên dưới, nhưng mà cảm giác trên thân thể vẫn luôn luôn nhắc nhở tôi.

Bên tại là những tiếng vang của sóng biển, mùi thuốc súng trong cuộc giao dịch của Lục Kính Đình và Triệu Mộng Tuyết cũng ngày càng nặng hơn, đợi đến khi tôi mở mắt ra lần nữa, cuộc đàm phán ở bên kia đã đông cứng tới nỗi một lời nói cũng có thể khơi dậy tiếng nổ súng.

“Nếu như cậu ba đã không muốn buông tay, vậy thì cùng nhau đi làm mồi cho cả đi.” Triệu Mộng Tuyết vừa nói xong, tên con đồ bên bong tàu liền thả tay ra khỏi tấm ván.

“Cô dám chơi ám chiêu.

Nhìn thấy một màn này, người đàn ông vẫn luôn đứng bên cạnh Lục Kính Đình liền mắng nhỏ một câu, tiến lên phía trước vài bước.

“Quy tắc của các người là giao dịch cá nhân không được mang theo xã hội đen, nhưng mà đáng tiếc, tôi không phải là người biết tuân thủ quy tắc” Triệu Mộng Tuyết cười nói một câu: "Hơn nữa, đây là do các người tự tìm đến.

Sau đó, Triệu Mộng Tuyết liền xoay người đi vào khoang tàu.

Mà người tôi cũng theo lan can đang trôi dần về phía mặt biển, trong lòng tôi một trận hoảng loạn, lại kêu lên thêm lần nữa.

Lục Kính Đình bên kia cũng bị mấy tên côn đồ của

Triệu Mộng Tuyết vây giữ lại.

Mặc dù anh ta là một tên không ra gì, nhưng cũng là một người tuân thủ quy tắc, lần này anh ta đến đây chắc là cũng không mang theo quá nhiều người.

Tôi không có sức lực nào mà đi xem bọn họ đánh nhau, sứt khoát ngay lúc đang rơi xuống cả người tôi cũng trôi theo xuống đáy biển.

Trong lòng tôi cũng theo đó mà vỡ vụn từng chút một, gió lạnh trên biển thổi qua bao lấy cả người tôi làm tôi cực kỳ lo lắng và sợ hãi.

Tôi muốn chạy trốn, nhưng mà làm như thế nào cũng không thể chạy thoát được.

Tôi rất nhanh sẽ là một miếng mồi cho cá, rơi vào không trung, mặt biển cách tôi tôi càng ngày càng gần, tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được bóng bóng biển lạnh lẽo và những cơn sóng biển.

Tôi lay lay người, dường như muốn chạy trốn, nhưng mà không nghĩ tới, lan can bởi vì sự cử động của tôi mà rơi xuống càng nhanh, nhìn thấy dường như tôi sắp chạm tới mặt biển, tôi cũng càng run rẩy lợi hại hơn.

“Lục Kính Đình, cầu xin anh, cứu tôi.” Bản năng sống đang kích thích nào của tôi, ngay lúc lan can sắp rơi xuống đáy biển, tôi theo phản ứng có điều kiện mà kêu lên.

Chắc là tiếng kêu của tôi có tác dụng, lan can ngay lúc tôi cất tiếng kêu liền dừng lại.

Tôi không nhịn được mà run rẩy, xoay đầu ra nhìn, chỉ nhìn thấy một góc áo của Lục Kính Đình.

Chắc là anh ta đi qua đây giữ lấy công tắc của lan can.

Tôi hít từng ngụm khí lớn, trong đầu là một mảng trống rỗng, mồ hôi lạnh túa ra.

Mà bụng dưới cũng bắt đầu phát đau.

Tôi cau chặt mày, đau đớn khiến tôi muốn co rút người lại giữa không trung.

Cũng ngay tại lúc này, lan can lại động đậy thêm lần nữa, trong lòng tôi cũng trầm xuống, lại lần nữa điện cuồng cựa quậy.

“Cứu...cứu tôi.” sự đau đớn của thân thể và lo sợ đang khống chế tôi, tôi không ngừng nói, âm thanh nhỏ tới nỗi chỉ tôi có thể nghe thấy.

Tôi không biết cục diện trên kia đang như thế nào, chỉ có thể nhìn vào mặt biển trước mặt trong não là một trận trống rỗng.

Nhưng mà, lần này lan can không còn tiếp tục rơi xuống nữa, mà là ngay lúc sắp chạm tới mặt biển thì lại lần nữa được nâng lên.

Tôi không biết trong giây đó đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ biết rằng tính mạng của tôi bây giờ lại lần nữa rơi vào trong tay của Lục Kính Đình.

m thanh đánh đã ở bên trên rất ồn ào, trộn vào cùng một tiếng với âm thanh của biển.

không cần nhìn cũng biết được là bên trên đang đánh ác liệt như thế nào.

Lan can đang được nâng lên từ từ, trong lòng tôi cũng an tâm hơn một chút.

Không biết là đã qua bao lâu, tôi mới lại lần nữa được đưa lên boong tàu, Lục Kính Đình vẫn đang đánh nhau với những tên côn đồ đó, cùng lúc đó, anh ta nói gì đó với Thành Nghị, chỉ thấy Thành Nghị liền đánh mạnh về phía tên côn đồ kia, chạy về bên chỗ tôi.

Lúc anh ta đến đầu tiên là lôi lan can về phía boong tàu, sau đó liền cởi trói cho tôi.

Dây trói còn chưa cởi ra được thì lại có thêm mấy tên côn đồ đánh về phía Thành Nghị tôi bị mất trọng tâm ngã trên boong tàu, may mà không phải là chỗ quá cao cũng không chạm vào bụng.

Nhưng mà cơn đau từ bụng vẫn không bị mất đi.

Tôi có chút sợ hãi, không biết có phải là đứa bé xuất hiện vấn đề hay không.

“Ở yên đó cho tôi.” Ngay lúc tôi chuẩn bị đứng dậy, Lục Kính Đình liền hướng về phía tôi hét lớn làm tôi cực kỳ sợ hãi.

“Cậu ba quả nhiên vẫn rất quan tâm người đàn bà đó.” Không biết Triệu Mộng Tuyết đã đi từ khoang tàu ra từ lúc nào, cười nhẹ nói: "Điều kiện ở chỗ tôi bên này đã quá ưu đãi rồi, cậu ba có muốn suy nghĩ một chút để ký kết hay không?”

Lục Kính Đình cũng không hề quan tâm tới Triệu Mộng Tuyết, mà chỉ lo ứng phó với côn đồ.

Triệu Mộng tuyết tự cảm thấy không thú vị, mà là chuyển thân đi về phía tôi.

Tôi nhìn về phía cô ta, lo sợ mà lùi lại về phía sau.

Từ trước tới nay tôi chưa hề căm ghét người phụ nữ nào.

Triệu Mộng tuyết đi tới trước mặt tôi, nhìn chằm chằm vào mặt tôi, nâng miệng nói: "Khuôn mặt này, cũng thật là biết cách câu dẫn người khác.”

Sau khi nói xong, cô ta đứng dậy vỗ vỗ tay, nói với vệ sĩ bên cạnh: "đưa cô ta đi cho tôi.”

Lời nói vừa dứt, hai tên vệ sĩ đó liền đi về phía tôi, tôi không muốn đi cùng bọn họ không ngừng mà vùng vẫy.

Tôi không hề giống như những nữ chính ngôn tình khác nói rằng hãy bỏ tay tôi ra, khong thỉ cả hai chúng tôi chắc chắn sẽ chết, tôi sống chết nắm chặt tay của Lục Kính Đình, chỉ sợ anh ta sẽ buông tay tôi ra.

“Cởi giày ra.

Lục Kính Đình đỡ lấy cả trọng lượng của hai người chúng tôi.

Gần cũng nổi hết lên.

Trong đầu tôi trống rỗng, hoàn toàn chỉ biết làm theo những gì Lục Kính Đình nói, tôi dùng một cái tay khác cởi giày ra vứt xuống dưới.

Chỉ nghe tõm một tiếng, giày đã rơi vào trong mặt nước.

“Nắm chặt vào cho tôi.”.

Truyện Chữ Hay