Khi tôi đến văn phòng còn chưa kịp thoát khỏi tình trạng bàng hoàng liền bị trực tiếp đưa đến phòng thẩm vấn, một viên cảnh sát ném cho tôi tờ phiếu kiểm nghiệm rượu in rõ kết quả báo cáo cho thấy toàn bộ số rượu đều là rượu giả.
Tôi cực lực khó khăn giải thích cho bọn họ nhưng kết cục vẫn không đem lại kết quả gì.
Trong căn phòng thẩm vấn tràn ngập cảm giác lạnh lẽo, viên cảnh sát thẩm vấn tôi có dáng vẻ vô cùng hung hãn, sau đó ông ta ném lên trên bàn một tập hồ sơ rồi đưa cho tôi.
“Đọc qua cái này, chỉ cần cô ký tên là được rồi.”
Chỉ nhìn thoáng qua một lượt nhưng tôi cũng thừa biết nội dung bên trong của nó viết những gì, nếu như tôi ký vào tập hồ sơ này thì khác nào thừa nhận tội trạng của mình.
Tôi lặng yên nhìn chằm chằm ông ta một lúc lâu, mạnh mẽ nói với ông ta.
“Tôi đã nói hết với mấy người rồi, tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện này.”
“Nhà máy rượu là của cô đúng không?"
Người đàn ông nóng nảy gõ mạnh vào bàn vài lần.
Sắc mặt tôi liền trở nên khó coi, mấp máy môi vài lần nhưng vẫn không thốt ra được lời nào.
Nhìn thấy biểu hiện của tôi như vậy, ông ta khịt mũi lạnh lùng như thể xem tôi là kẻ đã bị kết tội.
“Nhìn đi, chứng cứ rành rành trước mặt cô còn gì chối cãi, đây chắc chắn là rượu giả có hại cho người khác rồi.”
Nói rồi, ông ta lại tiếp tục gõ ngón tay lên bàn hai lần.
“Đừng có ngồi ở đó câu giờ nữa, ký nhanh lên đi, chúng tôi còn có nhiều việc phải giải quyết chứ không phải rảnh hơi chỉ ngồi chờ phục vụ cho mình cô."
Tôi nghiến răng nghiến lợi ngồi yên không nói gì.
Người đàn ông nhìn chằm chằm tôi thật lâu, nắm chặt tay trông đầy tức giận, nhưng cuối cùng vẫn không đấu lại thái độ quật cường cua tôi, ông ta thở dài một tiếng rồi cúi đầu đi ra ngoài.
Ông ta đã đóng cửa lại nhưng ở bên trong vẫn nghe được giọng nói bên ngoài vọng vào.
“Cô ta không thỏa hiệp."
Tôi không biết người đứng đối diện với ông ta là ai, nhưng giọng nói đó dường như nghe có chút quen thuộc.
“Không vội, chuyện này đã giải quyết xong, không cần ép buộc cô ta.”
Tôi cắn đầu ngón tay trầm tư ngồi suy nghĩ, cảm giác chính mình như bị người khác gài bẫy, bất chợt liền nghĩ tới kẻ gài bẫy tôi có thể là người đàn ông đang đứng nói chuyện ngoài kia.
Nghĩ đến đây, tôi đột ngột đứng dậy và muốn đi ra cửa nhìn xem rốt cuộc bộ dạng anh ta là như thế nào, nhưng chân tôi đã bị chiếc còng sắt cố định với chiếc ghế đang ngồi nên không thể di chuyển được.
Tôi không cam tâm nghiến chặt răng, chuẩn bị đi ra cửa cùng với chiếc ghế đang bị cố định bên mình, nhưng ngay sau khi chiếc ghế được nhấc lên khỏi mặt đất, một âm thanh khác từ ngoài cửa vang lên.
“Các người đang làm gì ở đây?”
“Chào ông Liêu.”
Tôi liền vô thức nghĩ đến Liêu Công Đại.
“Tôi nghe nói rằng hôm nay các người có áp giải một người phụ nữ có liên quan đế Hồng Tuyết Lâu à?”
Giọng điệu Liêu Công Đại thản nhiên hỏi.
Tôi chỉ sững người trong giây lát, rồi lại tiếp tục hành động vừa rồi, và tôi đứng dậy chuẩn bị kéo theo chiếc ghế sát ra cửa để quan sát tình hình bên ngoài.
Nhưng vừa mới di chuyển một bước liền bị vấp chân và ngã nhào xuống đất đầy đau đớn, phần bụng trực tiếp đập xuống đất vì thế càng đau đớn kịch liệt.
Toàn thân tôi như chết lặng, chỉ còn biết cuộn tròn lại ôm chặt bụng để giảm bớt đau đớn nhưng cơn đau vẫn không hề suy giảm khiến toàn thân tôi lúc này đau đến mức toát cả mồ hôi lạnh.
“Có chuyện gì vậy?”
Cửa phòng thẩm vấn liền lập tức được mở ra, tôi cố gắng chịu đựng đau đớn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài nhưng chỉ toàn là những bóng hình mờ ảo, cảm thấy ánh mắt tôi lúc này chỉ toàn là nồng đậm đau đớn, tôi nhìn thấy ở cửa có bóng dáng ba người đang đứng nhưng thật tiếc là dù cố gắng hết sức nhưng tôi vẫn không nhìn thấy rõ gương mặt của bọn họ.
Lúc này tôi đau đớn đến mức chỉ còn biết nhắm chặt mắt lại, gục đầu xuống rồi nằm đó ôm bụng rên rỉ.
Người đứng ở cửa nhìn thấy tình cảnh này liền sững sờ, Liêu Công Đại là người có phản ứng đầu tiên, ông ta hét lên thu hút sự chú ý của mọi người.
“Các người còn thất thần ở đó làm gì, còn không mau đến đây cứu người!”
Ông ta vừa nói vừa lao tới đỡ tôi lên khỏi mặt đất.
Vừa mới vững vàng ngồi xuống, dưới thân liền cảm thấy nóng rực, một dòng nhiệt đỏ rực men theo bắp đùi chảy xuống.
Tôi hoảng sợ mở lớn hai mắt, cơ thể tôi càng lúc càng lạnh dần.
Liêu Công Đại đột ngột ngồi xổm xuống, bảo người đàn ông đưa chìa khóa cho ông ta, sau đó ông ta dùng tốc độ nhanh nhất tháo cái còng sắt khỏi người tồi rồi nhanh chóng ôm tôi rời khỏi nơi này.
Dọc theo đường đi tôi đã đau đớn đến mức không còn biết mình đang ở đâu, tôi chỉ cảm thấy bụng đau phát điên lên, những thứ trong bụng như muốn trào ra ngoài cơ thể, cảm giác thực sự rất khó chịu.
Chỉ trong nháy mắt tôi liền được đưa vào phòng mổ, bên tại tôi lúc này chỉ có tiếng ù tai ngắt quãng, ngoài ra không còn thứ âm thanh nào khác.
Tôi chìm vào một giấc mơ sâu.
Cũng không biết qua bao lâu, thần trí tôi lúc này mới từ từ trở về với cơ thể.
Tôi không tài nào mở mắt ra được, chỉ nghe thấy xung quanh dường như có âm thanh gì đó rất ồn ào, còn có cả tiếng bước chân người đi qua đi lại bên cạnh.
“Cô ấy tạm thời vẫn chưa tỉnh lại, có chuyện gì chúng ta đợi cô ấy tỉnh lại rồi tính”
Là giọng nói của Liêu Công Đại.
“Nhưng..."
Người kia ngập ngừng mở miệng, âm thanh của người đó vô cùng xa lạ, anh ta có vẻ do dự và từ chối lời nói của Liêu Công Đại.
“Nhưng ông Liêu, cô ấy là người đối đầu với cậu ba nhà chúng tôi.”
Đầu óc tôi quay cuồng một lúc, nghĩ đến hai chữ cậu ba từ miệng anh ta vừa nói liền choáng váng cả người, trong đầu tôi lập tức hiện lên một cái tên không ai khác chính là Lục Kính Đình.
Lục Kính Đình muốn giở trò với tôi?
Tôi vô cùng sửng sốt trước ý nghĩ này, theo bản năng nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của anh ngày hôm đó hoàn toàn giống như một người khác.
Liêu Công Đại không lên tiếng, im lặng một lúc rồi trầm giọng nói.
“Tôi biết, nhưng với tình huống hiện tại của cô ấy mà bắt ép cô đi thẩm vấn có khi chẳng còn nửa cái mạng để trở ra.
Chẳng lẽ các người muốn giết chết cô ấy luôn sao?”
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Liêu Công Đại sẽ nói thay tôi, quyết tâm bảo vệ tôi một lần.
Tôi không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng, thầm nghĩ đến chuyện Lục Kính Đình, trái tim liền cảm thấy vô cùng khó chịu như bị một hòn đá lớn chèn ép.
“Cái này..." Người đàn ông bị Liêu Công Đại mắng cho một trận liền ấp úng không dám mở lời.
“Chúng tôi là làm việc cho nhân dân, chẳng lẽ lại đi sợ một tên đại ca xã hội đen như anh ta ư?”
Người đàn ông không có gì để nói, anh ta im lặng một lúc lâu mới cúi đầu nói.
“Tôi biết rồi.”
Nói xong liền lập tức đi nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, tôi cũng đồng thời mở mắt ra nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng, thì thào nói.
“Cám ơn ông."
“Cô tỉnh rồi sao?”
Liêu Công Đại kinh ngạc hỏi.
Tôi quay đầu nhìn ông ta gật gật đầu, từ trên giường nặng nề ngồi dậy tự mình tựa vào đầu giường, hai bàn tay vô thức sờ sờ cái bụng hơi nhô lên của mình, hai tròng mặt rưng rưng như sắp khóc.
“Đừng lo lắng, đứa trẻ vẫn ở đó.” Không phải là tôi không yêu mến đứa trẻ này, nhưng kể từ lần trải nghiệm lần trước, tôi liền biết được rằng cái gì là của mình thì nhất định sẽ là của mình, vĩnh viễn không bị mất đi, thứ không phải là của mình thì có giữ gìn cẩn thận bao nhiêu cuối cùng cũng trở thành hư vô mà thôi.
Tôi khụt khịt mũi, bàn tay đột nhiên siết chặt cái khăn bông trong tay.
“Ông Liêu, tôi đã nghe thấy hết những gì ông nói vừa rồi.
Tôi chỉ muốn hỏi, cậu ba mà người đó nhắc đến có phải là Lục Kính Đình hay không?”
Ông ta nghe thế thì sắc mặt tái nhợt, ho nhẹ một tiếng, nhìn tôi gật đầu nói.
"Ừ."
Ông ta nhìn tôi đầy vẻ mờ mịt kinh.