Cửa hàng trang sức này nằm ở khu vực phồn hoa, bên ngoài có rất nhiều người đi lại, nghe được bên trong có tranh chấp, lập tức vây quanh xem náo nhiệt.
“Cái gì? Bông tai kim cương sao?” Có người vây xem thấp giọng nói: “Đây chính là đồ quý hiếm đó.
Nghe nói mỏ kim cương từ mấy trăm năm trước đã cạn kiệt, hiện tại kim cương một cara, hai cara, cũng phải hơn tỷ đấy.”
“Nghe nói không chỉ là kim cương, bông tai kia là dùng PT làm đây này, có biết PT là gì không?
Bạch kim đó, đó là kim loại cao quý nhất trong kim loại, một tấn vàng mới có thể mua lấy một nhúm bạch kim nho nhỏ đấy.”
Tai tôi thính lực tốt, nghe xong cái này làm tôi giật cả mình, không nghĩ tới thế giới song song này kim cương cùng bạch kim kim trân quý như vậy, vậy tôi đây tùy tiện lấy ra đôi bông tai kim cương này có phải là có chút thiếu suy tính trước hay không?
Quản lý Trương đổi lại một bộ khuôn mặt tươi cười nói: “Không không không, cô gái, cô đừng hiểu lầm.
Như vậy đi, đôi bông tai kim cương này cô cầm, cô cùng tôi cùng tôi đi lên tầng, chúng ta cùng đàm phán.”
Tôi gật đầu nhẹ, đi theo anh ta lên lầu, bên trong cửa hàng vàng bạc này bày biện rất lịch sự tao nhã, quản lý Trương tự mình rót cho tôi một chén trà, nói: “Cô chờ một lát, tôi đi mời giám đốc của chúng tôi tới đã ạ.”
Tôi chậm rãi uống trà, cũng không lâu lắm, một người đàn ông trẻ tuổi mặc Âu phục đi tới.
Người đàn ông trẻ tuổi này cùng lắm là hai bảy hai tám tuổi, nghe quản lý Trương giới thiệu, anh ta tên là Lôi Gia Bảo, dáng dấp vô cùng đẹp trai, nhìn qua phong độ nhẹ nhàng, là loại mà nữ sinh bây giờ vô cùng yêu thích.
Anh ta nhìn thấy tôi, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, khuôn mặt tôi biểu cảm lạnh nhạt khiến anh ta có chút thất vọng, đoán chừng ngày bình thường anh ta vốn đã quen với ánh mắt hâm mộ của con gái, tự nhiên gặp phải cô gái không xem trọng anh ta, ngược lại khiến anh ta có cảm giác mới mẻ.
Anh ta cũng không biết, tôi đã gặp qua rất nhiều đàn ông đẹp trai rồi, với nhan sắc này của anh ta, trong mắt tôi cũng không tính là gì cả.
Tôi lười phải nói nhảm cùng anh ta, trực tiếp nói: “Đôi bông tai kim cương này, anh có hứng thú không?
Có thì cho tôi một cái giá đi, tôi đang gấp lắm.”
Lôi Gia Bảo cầm đôi bông tai kim cương lên, rồi đeo thêm một kính mắt chuyên để quan sát kim cương nhìn thật lâu, vui vẻ nói: “Kim cương cao cấp như vậy, đã rất nhiều năm không nhìn thấy rồi.
Cô Khương, không biết cô mua đôi bông tai này ở đâu, có hóa đơn hay không?”
Tôi thản nhiên nói: “Đôi bông tai này là đồ do tổ tiên tôi truyền lại.”
“Cái này…” Lôi Gia Bảo nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Không có hóa đơn, cái này có chút phiền phức, cái này cũng không có giấy chứng nhận.”
Tôi nói: “Tổ tiên truyền lại, nào có những thứ kia.
Tôi đành nói thẳng vậy, đôi bông tai này tuyệt đối không phải tang vật, tổng giám đốc Lôi làm nghề này nhiều năm như vậy cũng biết, nếu có vật trân quý như vậy bị trộm, đã sớm ồn ào ầm ĩ đến mức mọi người đều biết rồi.”
Lôi Gia Bảo nói: “Cô Khương đừng hiểu lầm, tôi không phải nói đây là tang vật.
Chỉ là dựa theo quy định, không có hóa đơn cũng không có giấy chứng nhận, giá tiền cũng sẽ khác đi.”
Tôi nói: “Anh ra giá bao nhiêu?”
Lôi Gia Bảo suy nghĩ một chút nói: “Tôi ra giá ba trăm chín mươi tỷ, như thế nào?”
Trong lòng tôi vô cùng ngạc nhiên, ba trăm chín mươi tỷ sao? Đôi bông tai này tôi mua chỉ có hơn mười lăm triệu thôi.
Thế nhưng trên mặt tôi lại không lộ ra biểu cảm gì, tôi ung dung uống trà, Lôi Gia Bảo thấy tôi không nói gì bèn hỏi: “Cô Khương thấy thế nào?”
Tôi đặt tách trà xuống, nói: “Tôi đột nhiên cảm thấy có lẽ tôi nên đi xem thêm vài nơi, hoặc là đem đi so sánh.”