Chuẩn bị: Cung Thu, phần âm này của anh cần phải làm lại.
Cung Thu: Làm lại? Vì sao!!!
Chuẩn bị: Cái này… Là ý của đạo diễn…
Cung Thu: Cô gửi tới tên đó hai chữ hộ tôi…
Chuẩn bị: “Được rồi” ư?
Cung Thu: Sai. “Đừng hòng”.
Chuẩn bị: …
Cái tên Phong Mặc đáng chết này! Xem ra tên này muốn đối đầu với mình đây mà. Đừng tưởng rằng mình là người mới thì cái gì cũng không biết. Bộ kịch này chỉ là kịch kỳ một, tổng cộng có năm màn mà PIA hết tận ba mươi mấy tiếng?! Bản thân hắn vất vả lắm mới thu âm xong xuôi, hiện giờ lại bắt phải phản âm?
Đây tuyệt đối là cố ý.
Phong Mặc: Phần ghi âm của cậu cần phải làm lại một lần nữa.
Quả nhiên nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới. Không lẽ em gái chuẩn bị chẳng nói chẳng rằng đã mời đích thân Phong Mặc tới? Tiêu Trình liếc mắt nhìn màn hình một cái, mặc kệ anh ta.
Phong Mặc: Mau chóng giao bản ghi âm mới lên.
Cung Thu: Vừa rồi hẳn là chuẩn bị đã gửi cho anh hai chữ kia.
Phong Mặc: Hai chữ gì?
Cung Thu: “Đừng hòng”.
Tiêu Trình nhìn thấy đối phương im lặng. Nếu như em gái chuẩn bị không nói gì, Phong Mặc sẽ không tới tận cửa tìm hắn. Vậy chắc là cô ấy đã áp dụng phương thức truyền tải uyển chuyển, không biểu đạt được hết tất cả tinh túy trong lời nói của hắn.
Phong Mặc: Âm của cậu không thể dùng.
Cung Thu: Không thể dùng? Vì sao?
Đây căn bản là lấy việc công trả thù tư. Trong lòng Tiêu Trình ảo não vô cùng. Chẳng phải chỉ là khi PIA kịch lỡ tranh luận với anh ta thôi sao?
Phong Mặc: Lúc PIA kịch vất vả lắm mới tìm được cảm giác, nhưng đến khi cậu thu âm, toàn bộ cảm giác bay đi đâu mất rồi? Thu âm lại tất cả, không được mặc cả.
Cung Thu: Không làm được. Anh thích làm thế nào thì làm. Muốn bắt tôi phản âm ư? Vẫn là hai chữ kia — Đừng hòng.
Phong Mặc: Nếu như cậu không thể phối hợp, ngoan ngoãn phản âm, thì chẳng còn cách nào khác ngoài đổi CV. Thu âm lại đi, phải nộp trước cuối tháng.
Cung Thu: Tôi sợ anh uy hiếp chắc?!
…
Cuộc trò chuyện với Phong Mặc tan rã trong khó chịu, sau đó anh ta rất thức thời không còn đến quấy rầy hắn. Một tháng sau, kỳ một kịch truyền thanh tuyên bố…
Tiêu Trình vừa mở ra nghe, lập tức phát hiện có gì đó không thích hợp. Chuyển sang xem danh sách cast, quả nhiên đã đổi CV rồi!
Hắn đã tốn biết bao nhiêu thời gian lâu như vậy để làm kịch, hoàn toàn uổng phí?!
Nếu như điều này còn chưa đủ khiến hắn bùng nổ thì sáng ngày hôm sau ở công ty, khi thư ký trình lên bản dự thảo quy hoạch xí nghiệp, Tiêu Trình triệt để mất bình tĩnh.
“Cái dự thảo này là sao?” Tiêu Trình chỉ mở trang thứ nhất ra đã ngẩng đầu lên hỏi.
“Cái này… là ý của giám đốc Mạc.” Thư ký nhỏ giọng trả lời.
“Giám đốc Mạc là ai? Tên đó dám chỉnh sửa dự thảo tôi đã ký tên sao?” Nói là chỉnh sửa còn khách khí chán, dự thảo này đã bị thay đổi hoàn toàn.
“Giám đốc Mạc là giám đốc nghệ thuật công ty chúng ta vừa mời về.”
“Đổi dự thảo lại như cũ cho tôi.”
“Tổng giám đốc, điều này…”
“Sao nào? Tôi là tổng giám đốc hay tên đó là tổng giám đốc?”
“Giám đốc Mạc… Anh ấy…” Thấy ông chủ không vui, thư kí cũng không biết nên làm thế nào bây giờ. Làm thư ký thật không dễ dàng, cô chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi, cả tổng giám đốc và giám đốc đều không thể đắc tội.
“Gọi cái tên giám đốc Mạc kia lên cho tôi!” Tiêu Trình cũng không muốn gây khó dễ cho thư kí của mình nữa.
“Vâng, tôi lập tức đi ngay.” Cô thư ký không quan tâm mình đang đi giày cao gót, chỉ chăm chăm chạy trốn thật mau.
Mạc Phong vừa mới bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc đã thấy bóng dáng người đó ngồi sau bàn làm việc. Đối phương một tay cầm bút kí tên, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào cửa chính, ra vẻ cứ chờ đợi anh như vậy.
“Chúc buổi sáng tốt lành, tổng giám đốc Tiêu. Tôi là Mạc Phong.”
“Tốt, hóa ra cậu biết tôi là tổng giám đốc. Phần văn bản tôi đã ký này cuối cùng có phải là do giám đốc cậu đây sửa lại không?”
“Đó là việc tôi nên làm.”
“Hay cho câu “việc tôi nên làm”. Lập tức đổi lại cho tôi!”
“Không được. Bản thảo cuối cùng đã quyết định rồi.”
“Cậu đang muốn đối đầu với tôi?”
“Tôi chỉ đang làm tốt công việc của mình.”
“Được. Vậy bắt đầu từ ngày mai, cậu không cần đi làm nữa.” Tiêu Trình thật không ngờ mình như thế này mà dễ dàng bị đối phương chọc giận. Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng sa thải nhân viên. Thật ra hắn là một ông chủ không tệ, chế độ lương cho nhân viên trong công ty rất cao, hơn nữa bình thường sẽ không làm khó nhân viên.
“Khiến tổng giám đốc Tiêu thất vọng rồi. Trên hợp đồng mời tôi về làm của chủ tịch đã viết rất rõ ràng. Kỳ hạn trong vòng ba năm, tất cả những case mà tôi tiếp nhận đều do tôi quyết định. Hơn nữa, trừ phi quyết định của tôi khiến công ty bị tổn thất quá lớn, nếu không công ty không có quyền sa thải tôi…”
“Nếu tổng giám đốc không có chuyện gì khác, tôi xin phép về làm việc trước.” Mạc Phong nói xong, thảnh thơi xoay người bỏ đi.
“Cậu…” Nghe tiếng đóng cửa lại, Tiêu Trình nghẹn một hơi trong cổ họng. Rốt cuộc ông nội mời được tên khốn kiếp này từ đâu ra chứ?
Kiếm Thượng Thiên Phong: Tiêu Trình. Tôi lại nhận giùm cậu một kịch nè. Đam mỹ dài kỳ “Hai công gặp nhau ắt có một thụ”. Tổ kịch lần này từ chuẩn bị đến hậu kỳ đều là người nhà, dễ nói chuyện. Nhất định có thể ra kịch. Là câu chuyện về một tổng giám đốc khí phách đối phó với cấp dưới của mình. Nội dung chính của truyện ở đây, cậu xem trước đi.
Cung Thu: Ừ, được rồi. Tôi nhận.
Tiêu Trình hài lòng nhìn tin nhắn Dư Nguyên gửi tới. Một câu chuyện rất hay, nhân vật cấp dưới trong truyện này khiến hắn vừa đọc đã thấy thích. Gần đây tâm trạng không được tốt, nhận một vở kịch để điều tiết cảm xúc cũng không tệ.
Kiếm Thượng Thiên Phong: Được rồi! Lúc khác em gái chuẩn bị sẽ liên hệ với cậu, đồng thời gửi cậu kịch bản.
Thấy bạn thân sảng khoải đồng ý, Dư Nguyên cũng an ủi không ngớt. Gần đây công việc khá bề bộn, mới vài ngày không lên mạng, nào ai ngờ được kỳ một kịch truyền thanh lần trước anh đề cử Tiêu Trình đã phát kịch, còn bị thay đổi CV.
Kỳ một bộ kịch này quả nhiên giống như dự đoán, đạt được tỷ lệ lượt xem bão táp, mau chóng trở thành bộ kịch đứng đầu giới võng phối.
Trước đây, khi đề cử Tiêu Trình vào tổ kịch, anh cũng không nắm chắc trăm phần trăm. Phong Mặc là một người tự do, không phụ thuộc vào bất cứ xã đoàn hay cá nhân nào, mà bản thân anh ta khi chọn lựa CV cũng rất nghiêm khắc. Cho dù quen biết anh ta nhiều năm, tình cảm dù ít hay nhiều cũng đừng mong có thể thương lượng cửa sau với anh ta. Nhưng với thanh tuyến của bạn thân, Dư Nguyên vẫn rất tự tin.
Chơi võng phối nhiều năm như vậy, Dư Nguyên là một tên cuồng giọng nói không hơn không kém. Mà bên cạnh anh lại tồn tại một công âm hoàn mỹ như thế. Cảm giác này tựa như treo thịt trước mặt sói đói, khiến nó mỗi ngày nhìn được mà không ăn được.
Cuối cùng cũng có thể lừa được bạn thân vào giới, còn đề cử hắn vào tổ kịch của Phong Mặc, đồng thời bạn thân còn bị Phong Mặc chọn trúng. Thế nhưng cuối cùng lại bị đá ra…
“Hai công gặp nhau ắt phải có một thụ” lần này nhất định phải thuận lợi ra kịch!
Chuẩn bị: Cung Thu, có ở đây không?
Cung Thu: Có.
Chuẩn bị: Tôi là chuẩn bị của “Hai công”, đây là kịch bản và nội dung chính của truyện, xin chờ một lát nữa tôi sẽ thông báo hiện trường PIA kịch.
Cung Thu: Tôi phối vai tinh anh thụ trong kịch sao?
Vẻ mặt Tiêu Trình trước máy tính tràn ngập chờ mong, chỉ tiếc em gái chuẩn bị không thể nào nhìn thấy được.
Chuẩn bị: Đại đại, anh hay nói giỡn quá. Sao có thể để anh phối thụ được? Anh là tổng giám đốc công khí phách trong kịch!
Cung Thu: …
Mạc Phong đang kiểm tra trang cuối cùng của dự thảo quy hoạch, điện thoại di động đột nhiên vang lên. “Đàn anh, làm sao thế?”
“Mạc Phong à, có thể nhờ chú giúp anh một việc hay không?”
“Đàn anh cứ nói.”
“Giúp anh nhận một kịch đi.”
“Điều này…”
“Anh biết chú bề bộn nhiều việc. Kịch mới gần nhất của chú vẫn chưa làm xong. Nhưng bộ kịch lần này, tác giả rất thân với anh, nể mặt lắm mới cho anh trao quyền. Nếu như cuối cùng không làm tốt, anh thật có lỗi với người ta. Anh không tin tưởng người khác, chỉ có chú mới làm anh yên tâm. Nếu không phải ba anh đang nằm viện, cần anh chăm sóc, chắc chắn anh sẽ không làm phiền chú.”
“Bác trai sao thế ạ? Nghiêm trọng lắm không?”
“Đừng lo, cao huyết áp, đều là bệnh cũ.”
“Vâng, anh nhớ nhắc nhở bác trai phải giữ gìn sức khỏe. Ngày mai tan làm, em sẽ đi thăm bác. Anh cứ lo chăm sóc bác Cố đi, chuyện làm kịch truyền thanh cứ để em lo.”
“Ừ, cảm ơn chú, Mạc Phong.”
…
Mạc Phong day day huyệt Thái Dương. Hiện tại vừa thay đổi công tác, tuy rằng mấy thứ này anh chỉ cần nhẹ nhàng, đơn giản làm một chút là quen việc, nhưng dù sao cũng là chuyển sang hoàn cảnh mới, vậy nên tiến độ có chút chậm. Nhà dột lại còn gặp đêm mưa, kịch truyền thanh anh nhận thay đổi CV, tất cả phải làm lại từ đầu. Vậy nên đến thời hạn dự kiến rồi mà vẫn chưa làm xong kịch.
Vốn ở trong trạng thái này, anh tuyệt đối không thể nhận thêm kịch mới. Nhưng tình huống lần này đặc thù, không thể làm gì khác hơn là sắp xếp thời gian làm kịch.
Rất mau đã tới buổi hiện trường kịch “Hai công”. Mọi người đúng giờ tập trung trong phòng khách, mở mic.
Chuẩn bị: Đạo diễn vở kịch này của chúng ta đúng lúc có việc bận, vậy nên đổi thành đạo diễn mới Phong Mặc. Hoan nghênh Phong Mặc đại thần.
Mọi người:
Vì sao đạo diễn lại đổi người? Phong Mặc đại thần ư?
Tôi có hoa mắt điếc tai không thế? Phong Mặc đại thần nhận hai vở kịch trong một tháng?
Không đâu, tôi cũng nghe thấy, là Phong Mặc đại thần đó.
…
“Tại sao lại là tên này?!” Tiêu Trình không thể tin nổi tai mình nghe thấy điều gì.
Hoàn cảnh vẫn thế, lời dạo đầu vẫn thế. “Bắt đầu PIA kịch đi.”
Bộ kịch này ngay từ đầu đã nói về cảnh làm việc, quả thực là Tiêu Trình tự diễn bản thân, thế nên phối kịch vô cùng thuận buồm xuôi gió. Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang, đến cảnh hai bắt đầu thêm những đoạn kịch tình cảm vào.
Phong Mặc: Bây giờ cậu đang nói với người mình thích, tình cảm của cậu đâu?
…
Phong Mặc: Hiện tại trong mắt cậu, người này không còn là cấp dưới, cậu nói chuyện với ai cũng dùng chung một kiểu giọng điệu sao?
…
Phong Mặc: Dùng giọng điệu khi cậu nói chuyện với người yêu đi.
Cung Thu: Anh đang lợi dụng việc công để trả thù cá nhân. Anh rõ ràng là đang trả thù!
NND(), mỗi một câu mà PIA năm lần không được?!
Phong Mặc: Cậu cũng quá đề cao bản thân rồi. Tại sao tôi phải trả thù cậu? Cậu không phối tốt, không đạt được yêu cầu của tôi thì không thể thông qua. Còn nữa, lúc này cậu cũng muốn làm “kẻ đào ngũ” như lần trước sao?
Thanh âm lạnh nhạt của Phong Mặc truyền đến, Tiêu Trình không tự chủ được xiết chặt tay.
Cung Thu: Ai nói tôi là kẻ đào ngũ!
Tiêu Trình hoàn toàn bị kích thích. Lần này ông nội với mày chiến đến cùng!
…
Dù miệng nói không phục, hai người vẫn tiếp tục PIA.
Một giờ trôi qua, nhìn tình hình đạo diễn và Cung Thu ngày càng nghiêm trọng, mọi người bắt đầu trộm kêu ca.
Mẹ nó, cái này cũng quá kinh khủng rồi.
Đúng thế, Nghe nói tính cách của Phong Mặc đại thần đâu có như thế này?
May mà tôi chỉ là vai phụ, PIA một lần là qua.
Lầu trên +, tôi cũng thế, còn chưa PIA đã qua.
Hu hu hu, tôi không dám hy vọng được tham gia kịch của Phong Mặc sama nữa, trái tim thủy tinh sẽ đau đớn!
…
Sau hơn hai tiếng, đạo diễn vẫn còn mắng Cung Thu không tha. Cung Thu cũng không phải đèn cạn dầu. Với tiến độ này thì còn lâu mới hoàn thành PIA, chuẩn bị để đoàn vai phụ rút trước.
Ba tiếng sau, chỉ còn lại hai chủ dịch.
Bốn tiếng sau, chỉ còn lại hai người, đạo diễn và Cung Thu.
…
Hai tháng sau, kỳ một của “Hai công” rốt cuộc cũng được phát hành.
Cầu tất cả kịch truyền thanh của Cung Thu đại thần!
Cùng cầu!
Ai nhận được xin gửi em một bản nha!
…
Mấy lầu trên không cần vội vàng, CV này là người mới, không có tác phẩm khác.
Thật không khoa học. Diễn xuất tốt như vậy. Mỗi câu nói đều nắm được điểm mấu chốt. Anh ấy tuyệt đối không thể nào là người mới.
Trên mạng không có tư liệu về anh ấy, có thể là người mới thật đó.
Tôi cá anh ấy là acc nhỏ của một CV đại thần, thua phải khỏa thân đi bơi!
Đồng ý với lầu trên. Anh ấy tuyệt đối là acc nhỏ của đại thần.
…
Chú thích:
() NND: Con bà nó.