Tác giả: Mão Liên
Biên tập: Wanhoo
Một tháng thoáng qua, Ấu Ninh đã trở thành thư đồng của Yên Quy hơn hai mươi ngày, cuối cùng cũng tạm thích nghi với nếp sống dậy sớm.
Mỗi sáng chỉ cần Yên Quy bón cho cô bé một viên kẹo vào miệng, là có thể khiến tiểu cô nương ngái ngủ tỉnh táo nhanh chóng, rồi lại gọi ngọt ngào, "Thập tam ca ca."
Không thể không nói, thói quen đúng là thứ len lỏi vào lòng người trong vô thức. Hôm ấy Yên Quy dùng bữa trưa bỗng nhận ra không khí yên ắng lạ thường, đảo mắt mới nhận ra thiếu mất cái vẻ mặt ăn ngon ngọt ngào của tiểu cô nương.
Thạch Hỷ vội vàng chạy vào, "Điện hạ, Dung cô... Dung công tử đánh nhau với người ta rồi ạ!"
Yên Quy đứng phắt dậy, cái ghế cũng ngã ngửa ra đằng sau khiến Thạch Hỷ giật mình suýt thì giật nảy người.
Tuy hắn cũng bị cả kinh nhưng không ngờ chủ tử cũng phản ứng mạnh thế.
Gương mặt vẫn luôn điềm tĩnh của Yên Quy lộ ra vẻ kinh ngạc sau rồi sầm lại, "Là kẻ nào?"
"Chuyện đó, chuyện đó nô tài cũng chưa nghe kể..."
Chưa nói hết câu, Yên Quy đã rảo bước chân về hướng Thạch Hỷ vừa mới tới.
Thạch Hỷ vội vàng giải thích nhanh khi chạy theo, "Nô tài cũng không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nội thị Thái học đường kể Dung công tử bị người khác đánh, đang khóc ở đó. Nô tài chưa kịp qua xem mà vội về bẩm báo điện hạ luôn ạ."
Thạch Hỷ sốt ruột cực kỳ, tuy Thái học đường không có mấy ai biết thân phận thật của Dung cô nương, nhưng Dung cô nương vẫn luôn ngoan ngoãn, lại nhỏ thế, hắn không sao hiểu nổi sẽ có người đánh nhau với con nít hôi sữa nữa.
Các hậu duệ vương công quý tộc kia sẽ nương tay ư?
Rõ ràng là dù có thế nào, trong lòng Thạch Hỷ luôn luôn là đối phương sai.
Nghĩ qua loa một chút, Thạch Hỷ vẫn có tâm trạng đánh giá phản ứng của chủ tử. Hắn thấy mặc dù Yên Quy đi bình thường nhưng nhanh cực kỳ, ngày thường đi qua phiến đá xanh không để người khác nghe thấy âm thanh, nhưng bây giờ cách hai trượng cũng nghe thấy tiếng để người khác nhường đường.
Vậy ra điện hạ cũng rất lo cho Dung cô nương đấy. Vừa nghĩ đến đây, Thạch Hỷ cảm thấy chủ tử quanh năm lạnh lùng như băng bỗng có mấy phần hơi người.
Lúc hai người đến, cuộc tranh chấp vẫn chưa chấm dứt. Nội thị cung nữ vây quanh trong vườn, động tĩnh cũng không nhỏ, Yên Quy chưa đến gần đã nghe thấy câu, "Không muốn mà, mẹ bảo không được đánh người khác."
Tiếng nói ngọt ngào này vô cùng chấp nhất, nếu không phải không đúng thời điểm, người khác nghe mà suýt bật cười.
Rõ ràng bị người ta đánh trước nhưng vẫn không đánh lại, vẫn cố gắng nói chuyện thuyết phục đối phương. Tiểu tổ tông có nguyên tắc như thế quả thật khá hiếm.
Ban đầu nghe Thạch Hỷ hốt hoảng kể, Yên Quy còn tưởng tình cảnh quyết liệt thế nào. Đến khi thật sự bước vào vườn hoa, hắn mới phát giác tiểu cô nương và đối tượng "đánh nhau nửa vời" kia vẫn đứng ngay ngắn, vẫn đang tranh luận gì đó.
Một người vội hét lên: "Ngươi đánh ta mau lên, không thì xô ta một cái là chúng ta hoà nhau, không ai được về mách cha mẹ nữa."
Một người khác kiên trì: "Không muốn mà, Ấu Ấu không được đánh người khác."
Hay lắm, ngay cả tên gọi thân mật trong nhà cũng xưng ra.
Yên Quy thả chậm bước chân, từ từ tiến lại gần, hắn nhìn qua vệt nước mắt trên mặt Ấu Ninh.
Đúng là có khóc.
Thấy hắn, Hạnh Nhi dở khóc dở cười như tìm được chỗ dựa vững chắc, nàng lại gần nhỏ giọng giải thích.
Hóa ra là Ấu Ninh đang chơi trong vườn này thì không may đụng độ người ở phòng khác trong Thái học đường. Người này là thư đồng khoảng bảy tám tuổi của Thập tứ hoàng tử.
Hạnh Nhi không biết họ tên của cậu to, chỉ đoán gia thế thông thường từ trang phục cậu ta mặc thôi.
Cậu này đang tán dóc với người khác và có nhắc đến Yên Quy nhưng khi đó chưa thấy Ấu Ninh. Cậu ta nói với giọng điệu chế nhạo, bảo rằng hắn là hoàng tử dựa vào một tiểu oa nhi để lấy được sự yêu mến của Thái hậu và Dung hầu.
Tiểu cô nương nghe thấy thì rất tức giận, đương nhiên qua đó phân trần cho Yên Quy. Thế nhưng vì cô bé còn nhỏ, ậm ừ nửa ngày không nói được mấy câu, không thắng lý được đối phương và còn bị chúng cười nhạo. Rồi sau đó cậu ta vô tình xô ngã Ấu Ninh ngã vào bụi hoa, làm cô bé bị gai quẹt qua làm rách má.
Cậu kia thấy làm cô bé bị thương thì có hơi hoảng hốt, nhớ đến thân phận của cô bé, sợ cô bé về mách Dung hầu nên bấy giờ mới cố gắng bắt Ấu Ninh đánh lại.
Nghe rõ ngọn ngành, Yên Quy hơi ngơ ngác, không ngờ nguyên nhân là do mình.
Tiểu cô nương vẫn còn tẩy trắng cho hắn, "Thập tam ca ca lợi hại lắm nhé."
Cậu kia đáp qua loa, "Đúng đúng, rất lợi hại. Ta sai rồi, nếu ngươi không ra tay thì cũng đừng khóc nữa được không."
Tiểu cô nương ngơ ngác mấy máy môi, giọt nước mắt đọng trên má vẫn chưa rơi hẳn, do vừa khóc nên viền mắt còn hơi hồng hồng.
Cô bé không biết cách làm khó người khác. Nghĩ ngợi rồi gật đầu, chưa kịp nói thì đã bị Yên Quy sải bước qua ngăn lại.
Một bước chân chặn giữa hai người. Yên Quy cúi xuống nhìn thấy má cô bé có một vết xước đỏ dài, bị rách da chứ chưa chảy máu. Đã trôi qua một lúc nên vết thương đã tấy lên, vết xước nằm trên gò má trắng nõn nên trông có hơi đáng sợ.
Một tháng tiếp xúc Yên Quy đã hiểu cô bé rất sợ đau. Hắn giơ ngón tay lạnh lẽo chạm vào.
Ấu Ninh rụt mặt lại, nhưng thấy hắn đến vẫn nhoẻn lúm đồng tiền, vui mừng gọi: "Thập tam ca ca."
Cô bé vui cái gì?
Một tháng qua Yên Quy thường xuyên không hiểu niềm vui của tiểu cô nương đến từ đâu. Lúc nào cô bé cũng vô lo, dù thường xuyên bị hắn ghẻ lạnh nhưng vẫn khơi dậy nồng nhiệt được.
Giống như bây giờ, rõ ràng bị bắt nạt vì hắn, mà thấy hắn lại không mách nửa lời, trái lại còn hân hoan.
Hắn không hiểu nhưng cũng không ghét bỏ.
"Ừ." Yên Quy cất tiếng đáp khẽ, ghi nhớ những chật vật của cô bé vào mắt.
Sau đó hắn hơi nhấc mí mắt nhìn về phía trước. Tiểu công tử vốn đang bình tĩnh xử lý thì bị ánh mắt thâm sâu của hắn hù dọa, lắp bắp bảo: "Thập, Thập tam điện hạ... Không, không may làm thư đồng ngài bị thương... Rất, rất..."
Ngay cả câu cú đầy đủ cũng không nói ra được, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm quần áo. Cho đến tận lúc này tiểu công tử vẫn không thể tin được, vị hoàng tử chưa bao giờ quan tâm người khác đàm tiếu sau lưng lại đột ngột xuất hiện.
Có lẽ do người vốn trầm mặc ít nói bỗng nổi giận rất đáng sợ, sau khi Yên Quy lên tiếng hỏi, tiểu công tử nhanh chóng khai báo họ tên tuổi tác nhà cửa của mình.
Chỉ mới bảy tuổi thôi. Yên Quy nghe xong chau mày, tiểu công tử rớt mồ hôi lạnh. Gia thế hắn không được coi là xuất chúng ở kinh thành, dù Thập tam hoàng tử không được cưng chiều nhưng đó cũng không phải lý do để nói xấu sau lưng hắn. Nếu bây giờ Thập tam hoàng tử mượn cớ phạt cậu, cậu không thoát được thật.
Bất ngờ đó là, Yên Quy chỉ nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, ghi nhớ câu trả lời của cậu, rồi dắt tiểu cô nương ngoan hiền bên cạnh đi.
Tiểu công tử nhìn bóng dáng hai người một lúc rồi thở phào nhẹ nhõm. Tưởng được bỏ qua, mà không lường trước cuộc sống khổ sở sau này của mình và Thập tứ hoàng tử.
Yên Quy đưa ai đó về viện hoàng tử, hắn nhấc thuốc trên kệ xuống rất thành thục.
Tiểu cô nương kiên cường vô cùng, rõ ràng ngày thường bị cộc đầu nhẹ cũng rớm nước mắt mãi, thế mà lúc Yên Quy xoa thuốc cho mình thì rất láu lỉnh.
Cô bé quan sát cẩn thận, Yên Quy vẫn như bình thường, cung nhân phục vụ bên cạnh không dám thở mạnh.
Ấu Ninh không dám nghịch ngợm, trông vậy càng thêm ngoan hơn. Lau má trái xong cô bé tự giác chìa má phải, búi tóc trên đỉnh đầu cũng rũ xuống.
Thập tam ca ca giận rồi.
Hạnh Nhi bất bình thay tiểu chủ tử. Rõ ràng cô nương bị thương vì Thập tam hoàng tử, lúc về lại còn phải dè chừng cảm xúc của người ta, nàng ấm ức thay cô nương.
Thập tam điện hạ muốn giấu cũng không giấu được.
Không để nàng kịp giải oan cho cô nương nhà mình, Yên Quy đã cho người ngoài lui hết. Hạnh Nhi nhẫn nhịn, trao cho Ấu Ninh một ánh mắt động viên. Trước khi ra ngoài, nàng nhanh trí chừa lại một cái khe để nhìn trộm.
Ấu Ninh chờ Yên Quy cất thuốc xong, cảm giác nóng rực trên má nguội lạnh lại mới cẩn thận kéo tay áo Yên Quy, "Thập tam ca ca đừng giận, sau này Ấu Ấu không đánh nhau với người ta nữa."
Thì ra cô nương tưởng hoàng tử giận là vì biết việc mình đánh nhau với người ta. Hạnh Nhi nghe trộm được câu này, nhớ đến dáng vẻ chủ tử kiên quyết không đánh người ta thì thả lỏng hơn, không biết bình luận sao cho phải.
Đến cả Yên Quy cũng không ngờ tiểu cô nương nghĩ lâu như thế lại nói ra câu này.
Đương nhiên hắn không để bụng chuyện cô bé đánh nhau với người ta, mà là rất không thích cô bé bị phía kia đánh.
Thế nhưng vừa nhớ đến tính cách của Ấu Ninh, nói câu này cô bé sẽ không hiểu được, cũng không có khả năng nghe theo ý hắn.
"Người đó nói gì thế?"
Ấu Ninh cố nhớ lại, kể lại ngấp ngứ, "Cậu ta bảo Thập tam ca ca là... là dị tộc, là tạp chủng. Bảo Thập tam ca ca rất ngu, bảo..."
Nhớ lại xong, Ấu Ninh tò mò hỏi: "Thập tam ca ca ơi, dị tộc là gì? Tạp chủng là gì?"
Nhiều chữ như thế nhưng cô bé chỉ hiểu người khác mắng Yên Quy ngốc và vô năng. Vì ngây thơ nên cô bé cũng không hiểu tính nhục mạ của hai chữ này, càng không hiểu vì sao Yên Quy nghe thấy những chữ này mà vẫn không thay đổi sắc mặt.
Không phải hắn chưa từng nghe những từ ngữ khó nghe hơn mà đây là do quen rồi.
Yên Quy vẫn chưa giải thích hai chữ ấy, hắn chỉ bảo, "Không phải để ý lời của người ngoài làm gì."
Chẳng mấy khi Ấu Ninh không nghe lời hắn, cố cho hắn hay, "Họ bắt nạt Thập tam ca ca, thì đâu bỏ qua được chứ."
Lời của cô bé quá trẻ con, Yên Quy chỉ nhìn cô bé và hỏi lại, "Thế nên?"
"Thế nên nhất định Ấu Ấu sẽ bảo vệ Thập tam ca ca." Tiểu cô nương nhớ đến lời dạy của đại ca, "Bắt nạt người khác là sai trái. Ca ca từng bảo không được vì sợ mà để họ bắt nạt mình. Thập tam ca ca đừng sợ, Ấu Ấu lớn rồi, có thể bảo vệ ca ca."
Đôi mắt của cô bé vẫn luôn trong veo như vậy, lúc này lại càng chân thành hơn. Tuy giọng nói còn non nớt, nhưng sự hồn nhiên chớp nhoáng lại khiến người khác không thể chối từ.
Bảo vệ hắn? Ngay cả mẫu phi mất sớm cũng chưa từng nói ra câu này.
Mẫu phi hắn là người nhu nhược, mong manh dễ vỡ, vậy nên mới ngủ vùi ở nơi thâm cung đây. Vì hắn không có ai để dựa dẫm nên Yên Quy đã hình thành tính cách tự dựa vào mình, tự bảo vệ mình từ lâu rồi.
Những câu chữ cứ lướt qua trong đầu, Yên Quy đành véo má Ấu Ninh. Trông thấy động tác bảo vệ mặt mình của cô bé thì đến hắn đây cũng buồn cười.
Hắn cười khẽ, một nụ cười thật lòng, tròng mắt hắn bỗng sáng rực lên.
Ấu Ninh lại ngắm đến ngẩn ngơ, sau đó nghe thấy được gọi, "Ấu Ninh.", Ấu Ninh mới hoàn hồn chỉnh sửa, "Muội tên Ấu Ấu Thập tam ca ca à."
Bởi vì được người nhà gọi bằng nhũ danh quanh năm, nên cô bé cảm thấy đó là tên của mình.
Đôi mắt Yên Quy lại sáng hơn một chút, gọi theo: "Ấu Ấu."
Hắn gọi: "Ấu Ấu, qua đây."
Nghe thấy tên gọi quen thuộc nhưng lần đầu được gọi bởi người ta, Ấu Ninh có hơi chần chừ khi nhìn vào đôi mắt đen của Yên Quy, nhưng rồi cô bé nhanh chóng gạt phăng một chút bất an để vui vẻ chạy đến, và được đón vững vàng.
"Lần sau lại có người nói thế thì đến nói cho ta biết trước." Chẳng mấy khi Yên Quy nói nhiều.
Ấu Ninh ngỡ ngàng: "Nói cho Thập tam ca ca biết để đi đánh nhau cùng ạ?"
"... Ừ."
Ấu Ninh nhăn mặt ngẩn ngơ, nhưng rồi suy nghĩ trong đầu đã bị bàn tay chạm vào cái đầu nhỏ chiếm mất.
Yên Quy vuốt mái tóc đen cho Ấu Ninh với dáng vẻ như ngày thường chứ không nói gì nữa. Dù vậy, nhìn kiểu nào cũng thấy hắn đã thư thái hơn đôi chút.
Hình như tảng băng bao năm không thay đổi đã đang dần tan chảy dưới những đòn tấn công non nớt của tiểu cô nương rồi.
Hệ thống nhìn thấy khung cảnh vui vẻ này thì quá hạnh phúc. Nhưng chỉ một lúc sau, trông Yên Quy xoa đầu ký chủ nhỏ mà ký chủ lại hưởng thụ, ừm... ờ... Sao lại cảm thấy có gì đó sai sai nhỉ?