" Con chuột mọc cánh! Hả?"
Bạch Kỳ Thư có chút khôi hài hỏi.
" Chúng ta đợi xem.
"
Eagle mềm nhẹ nói.
Trong ổ bông bên kia, con chim xanh loạng choạng đứng bên cạnh quả trứng, hai cái cảnh nhỏ đặt ở hai bên miếng vỏ trứng phía trên, giống như tên trộm mà nhấc nó lên, thò đầu vào trong, cái mông tròn ở ngoài, đặc biệt tiếu lâm.
" Chíp?"
Nó kêu lên một tiếng với con bên trong trứng.
" Chít! "
Một tiếng kêu có chút mệt mỏi vang lên, rất mềm rất nhẹ, thấm tận vào lòng.
" Chíp chíp, chíp chíp!"
Con chim xanh chíp kêu, giống như đang cổ vũ.
Bốp.
" Chít!"
Một cái móng vuốt tát lên mặt nó, lại mệt mỏi kêu một tiếng.
" Ha ha ha!"
Bạch Kỳ Thư cười muốn chảy nước mắt, hạnh phúc mà ôm chim to.
Con chim xanh bị em trai mắng, ủy khuất chui đầu ra khỏi vỏ trứng.
Bạch Kỳ Thư nhìn nó mà muốn cười, đưa tay ra với nó.
Con chim xanh vui vẻ nhảy vào tay cậu, hai cánh nhỏ ôm ngón cái của cậu dụi dụi, cầu an ủi.
" Em mệt, con để nó nghỉ chút rồi lại ra chơi với con nhé.
"
Bạch Kỳ Thư dỗ dành nó.
" Chíp chíp! "
Con chim xanh vẫn còn tiếc nuối mà chíp kêu, rồi cũng gật gật cái đầu nhỏ tròn tròn của nó.
Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của ba người, một cái móng bám vịn vào vỏ trứng.
Rắc.
Bẻ ra một miếng nhỏ, kéo vào bên trong.
Rắc rắc rắc!
Bên trong vang lên tiếng gặm vỏ trứng nghe đặc biệt dễ thương.
" Đợi nó nhai hết chắc sáng mai luôn quá.
"
Bạch Kỳ Thư thở dài.
" Chíp! "
Con chim xanh cũng yểu xìu.
" Em ăn đi.
"
Eagle đưa bát thịt cho cậu.
Cả buổi tối bị lăn lộn, đến giờ hai người còn chưa ăn gì.
Con chim xanh nhàm chán đành phải bò lại ổ bông, đưa mắt dòm vào cái lỗ nhỏ trên vỏ trứng.
Thôi kê, không chơi được với em thì nhìn em thôi vậy.
Vật nhỏ bên trong vỏ trứng cũng không để ý đến nó, tự mình nhai vỏ trứng nhai đến kêu rắc rắc vang dội.
Bạch Kỳ Thư nói không sai, đứa con thứ hai của cậu phải nhai vỏ trứng đến ngày hôm sau.
Khi mà ai cũng ngủ mất mà nó lâu lâu vẫn sẽ rắc rắc, rắc rắc.
May mắn âm thanh này nghe cũng êm tai, so với tiếng gào thét của gió lạnh bên ngoài thì vui hơn nhiều.
Có lẽ đã quen hơi ấm của con chim to mà dù không cần ấp trứng nữa thì Eagle vẫn biến về nguyên hình, ôm cái ổ bông có một con chim xanh nhỏ, một con chuột trắng nhỏ và một quả trứng sứt sẹo đi ngủ.
Cái ổ bông khá to, đủ cho ba con nằm.
Eagle lâu lâu sẽ mở ra đôi mắt sáng loé nhìn nhìn cái trứng, thấy nó vẫn ổn thì nhắm mắt lại.
Đứa con nhỏ này của anh, dù chưa nhìn rõ hoàn toàn nhưng anh cũng có thể tưởng tượng ra được, nó là sự kết hợp của anh và chuột nhỏ, có lẽ sẽ được cưng chiều nhất nhà.
Mang theo tâm tình vui sướng, một nhà bốn con đi ngủ.
!
Buổi sáng hôm sau, nơi vốn nằm một quả trứng giờ đã chẳng thấy đâu, chỉ còn lại một con chuột nhỏ, nó cũng không giống chuột con mới sinh đỏ hỏn mà trên mình đã có lớp lông mao màu trắng mịn, đặc biệt là trên lưng còn có một đôi cánh xanh bé xíu dễ thương.
Toàn bộ con chuột nhỏ đến có chút đáng thương, so với a mẫu nó là Bạch Kỳ Thư thì nhỏ hơn một nữa.
" Chít.
"
Bạch Kỳ Thư giơ cái móng lên sờ sờ đôi cánh trên lưng nó, cảm thấy mới lạ gì đâu á.
Vậy mà ra một con chuột có cánh thật này, kỳ lạ quá chừng.
Eagle hiếm khi chưa đi săn, anh ở lại cùng cả nhà nhìn chuột con.
" Nó nhỏ quá, không cẩn thận sẽ đạp dẹp lép! "
Bạch Kỳ Thư biến lại thành người, héo héo nói.
Con chuột con giống như nghe hiểu, mở đôi mắt be bé ra nhìn cậu, lười biếng nằm trong ổ bông.
" Chíp!
Bên cạnh nó, con chim xanh giơ cánh lên sờ sờ bụng nhỏ của em trai tí hon nhà mình.
Nó đặt biệt nhẹ nhàng chứ không mạnh bạo chút nào.
Chuột con cũng để im cho nó sờ, hít mắt thoải mái ngủ.
" Nó có vẻ thích sờ nhỉ?"
Bạch Kỳ Thư hề hước nói, cái ngón tay sờ sờ đỉnh đầu của chuột con.
" Ừm, nó lười biếng còn hơn em nữa.
"
Lại thêm một ngón tay rớ vào ổ bông, sờ sờ đôi cánh be bé trên lưng nó.
Nếu không phải một pha cắt vỏ trứng hết sức xinh đẹp thì anh đã nghĩ nó rất nhỏ yếu rồi, chỉ là!
Nó có lớn lên không, hay chỉ lớn như chuột nhỏ?
" Anh sao vậy?"
Bạch Kỳ Thư thấy anh trầm tư thì hỏi.
" Chuột con có lớn hớn em hay không đây, anh sợ nó chỉ lớn cỡ em thôi, hơn nữa, nó có được tính là thú nhân không, hay giống em?"
Eagle có chút vò đầu bứt tai mà hỏi cậu.
Bạch Kỳ Thư bị câu hỏi của anh làm cho ngớ ngẩn.
Hỏi khó vậy trời.
" Em cũng đâu có biết! "
Bạch Kỳ Thư mặt mày méo sẹo.
Chuột con không biết có phải nhìn thấy phụ mẫu mình rối răm hay gì mà mở đôi mắt ti hí ra nhìn hai người.
" Chít! "
Chuột con kêu, tiếng kêu nãi thanh nãi khí khiến lòng người nhũn ra.
" Nó đói bụng, Eagle!"
Bạch Kỳ Thư phiên dịch.
" Anh đi vắt sữa.
"
Eagle bê cái bát đứng dậy đi ra ngoài.
Anh vừa mở cửa thì Bạch Kỳ Thư đã nhanh tay lẹ mắt mà đậy nắp cái ổ bông lại.
Bên ngoài lúc này thật quá đáng sợ, nhiệt độ thấp doạ người, nước trong thùng gỗ đã bị đống băng từ khi nào, may mắn con Dê Dê nó không sao.
Eagle đội nón dùng thân mình che lại hướng gió, mở cửa chuồng Dê.
" Be be! "
Con Dê Dê bị anh xàm sỡ mà kêu lên, dù vậy nó vẫn ngoan ngoãn mà để cho anh vắt sữa.
Eagle cũng không lấy nhiều, đơn giản là vì chuột con quá nhỏ.
Anh mang bát sữa đi vào nhà sau khi đã gài kín cửa chuồng.
Eagle chỉ mới đi có vài bước mà sữa đã muốn lạnh.
" Anh thấy nó lạnh rồi, có cần hâm nóng lên không?"
Eagle hỏi Bạch Kỳ Thư.
" Vậy cũng tốt, anh bắt nồi nước lên bếp đi, chúng ta đun cách thủy.
"
Bạch Kỳ Thư nhận cái chén, đúng là lạnh.
Eagle nhanh tay bắt cái nồi lên bếp, đổ nước vào.
" Eagle, anh đi săn đi, em chăm nó được.
"
Bạch Kỳ Thư nhớ ra, nhìn anh nói.
Eagle cũng bừng tĩnh, ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu.
" Anh đi rồi em nhớ gài cửa lại, trừ khi nghe tiếng anh gọi, còn không thì không được mở cửa nhé.
"
Eagle dặn dò.
" Em biết rồi, anh đi đi, nhớ cẩn thận.
"
Bạch Kỳ Thư gật đầu.
Eagle ôm cậu hôn một cái, sờ soạn hai đứa con nhỏ rồi đi.
Đợi cho nước có chút bốc hơi rồi Bạch Kỳ Thư để cái chén vào.
Chén là chén gỗ nên nó nổi trên mặt nước, dù vậy cậu cũng dùng hai cái đũa cố định nó, để tránh cho nước sôi khiến nó lật úp.
Chẳng bao lâu thì sữa nóng trở lại, cậu lấy cái chén ra.
Bạch Kỳ Thư nhìn sữa trong chén, lại nhìn chuột con, ngẫm nghĩ một hồi rồi quyết định bê con chuột ra, để nó xuống nệm bông.
Con chuột rướn người đứng lên.
Thấy nó đứng được thì Bạch Kỳ Thư cũng yên tâm, cậu cầm cái chén lại gần nó, đặt nó xuống nệm bông, sau đó nghiêng cái chén.
Sữa trong chén không nhiều, cậu nghiêng đến một độ cao mà mép chén có thể thấp đến mũi con chuột nhỏ, lúc đó sữa cũng nằm ngay mép chén.
Chuột con đưa hai cái chân trước bám vào mép chén, chúi cái miệng nhỏ vào trong, bắt đầu liếm sữa.
Bach Kỳ Thư thở phào, lần đầu cậu mới hiểu cảm giác chăm sóc một vật nhỏ như vậy là khổ cỡ nào á.
Chuột con liếm sữa cũng không nhanh nhưng sữa cũng dần dần ít đi.
Đến khi sữa gần cạn đáy thì chuột con mới bỏ chân ra.
Nó lò dò mà bò đi, chẳng mấy chóc đã bò đến ổ bông, bốn cái chân bấu vào ổ bông, leo lên.
.