Mặt mày Vũ Lăng ngay lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Hoắc Thừa Ân vậy mà lại theo phe của Tô Dĩ An.
Tên này rõ ràng cũng biết chuyện Vũ Dương thích cô ta.
Để anh và cô cùng nhau đi về nhà, thế nào thằng nhóc kia chẳng làm loạn lên?
"Được rồi, nghe lời đi, người bệnh! Cho dù không bị thương ở chân nhưng ít nhất cũng phải có người canh chừng chứ?"
"Hoắc Thừa Ân!" Vũ Lăng nghiến răng ken két, nhìn thằng bạn thân của mình mà không biết nói gì hơn.
Bạn thân suốt mấy năm trời, cuối cùng lại bán đứng anh cho một cô nhóc học bá.
Rõ ràng tên Hoắc Thừa Ân đó cũng chung đường về với anh.
Vũ Lăng liếc sang nhìn Tô Dĩ An, ánh mắt như thể muốn đục khoét, chặt cô ra thành từng mảnh khiến Tô Dĩ An run lên.
Có phải câu lúc nãy cô nói ra...hơi sai rồi không?
Vũ Lăng đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng đi ra ngoài.
Thấy vậy, mọi người trong phòng cũng vội vàng đi theo.
Đội bóng còn có một bữa tiệc mừng chiến thắng vinh quang, cũng vì sự cố đột ngột của Vũ Lăng, họ tổ chức hơi trễ một chút.
"Vũ Lăng, cậu muốn tới đó không? Dù sao bữa trước cậu cũng đã không đi rồi!" Hoắc Thừa Ân hỏi.
Chỉ bị thương ở tay, lại còn là tay trái, Vũ Lăng thuận tay phải, có lẽ cũng không gặp rắc rối nhiều.
Vũ Lăng không muốn đi cũng phải đi.
Dù sao cũng là tiệc vui, anh cũng nên góp mặt.
Từ bây giờ cho tới khi buổi học với Vũ Dương diễn ra vẫn còn khá nhiều thời gian, thế là cả Tô Dĩ An và Diệp Lục Nghiên cũng được mời tới.
Cả đội bóng chọn một quán hàng sang trọng, mở bữa tiệc hoành tráng.
Trông thấy Vũ Lăng cũng có tới tham dự, mặt mày ai cũng rạng rỡ cả lên.
Người hùng của cả trận đấu mà, bất chấp cả việc có nguy cơ gãy xương.
Không chỉ thế, biết thêm được Tô Dĩ An đây chính là vị học bá trong lời đồn kia, ai nấy cũng hớn hở không kém.
Bỗng nhiên được nhiều người biết đến như vậy, còn xì xào, tán thưởng, Tô Dĩ An lại càng cảm thấy áp lực.
Phải rồi, đã đâm lao thì phải theo lao, ai bảo cô kì thi nào cũng đứng đầu toàn khối làm gì cơ chứ.
Tô Dĩ An vừa ngồi xuống bàn, ai nấy cũng đều bu lấy cô, đông như kiến khiến cô cũng suýt nữa bị dọa cho sợ hãi.
"Tô Dĩ An, em và Vũ Lăng...ấy à?" Một người trong đội bóng cất tiếng hỏi.
"Hả?"
"Rõ rành rành như vậy rồi, cậu còn hỏi gì nữa?"
"Còn đi mua thuốc cho người ta cơ mà! Hay là tên nào đó ngại chưa dám thổ lộ?"
Thế rồi, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Vũ Lăng.
Anh ngồi im trên bàn nãy giờ, tưởng chừng như mọi sự chú ý của mọi người đều đổ dồn hết về phía Tô Dĩ An, anh chỉ là người thừa.
"Lắm chuyện!" Mặt anh đen sì lại, quát tháo.
Cũng không hiểu vì lý do gì, mọi người cứ khăng khăng Tô Dĩ An và Vũ Lăng là một cặp.
Đoán chắc là Hoắc Thừa Ân bày trò, Vũ Lăng hận không thể giết chết cậu ta.bg-ssp-{height:px}
Thế mà tất cả đều dồn hết ghế, để trống ghế thừa bên cạnh Vũ Lăng cho Tô Dĩ An.
Cô nhìn chiếc ghế trống, nhìn sang người con trai đang ngồi bên cạnh, cô chỉ biết nuốt nước bọt, chậm chậm ngồi xuống.
"Nào, em gái! Tiệc vui cũng nên say một chút chứ?" Đám thanh niên kia đưa cho cô một chén rượu, mặt vô cùng hớn hở.
Tô Dĩ An tái mặt đi, không dám nhận:
"Em...Em không biết uống rượu!"
"Ôi dào! Sợ gì chứ? Không say được đâu! Rượu nhẹ lắm!" Đám người đó lại tiếp tục đon đả mời mọc.
"..."
Hết cách, cô đành nhận lấy cốc rượu.
Mặc dù cốc nhỏ, chỉ cần nhấp một ngụm là xong, nhưng mùi rượu cay nồng, cộng thêm mùi cồn khó chịu khiến Tô Dĩ An không dám uống.
Cô sợ rượu, cô cũng sợ say, con gái mà bị say, lại đúng vào buổi tối thế này, thật sự không nên tí nào.
Nhưng cũng vì mọi người quá nhiệt tình, cô cũng đành uống thử một ngụm.
Vũ Lăng im lặng nhìn Tô Dĩ An uống rượu, có chút khó chịu.
Không hiểu sao, lúc nhìn cô uống, anh lại thấy không an tâm.
Ngụm đầu tiên, Tô Dĩ An uống hết sạch.
Vì cồn trong rượu xốc lên buốt tận óc, khiến Tô Dĩ An choáng váng.
Đúng, rượu khá nhẹ, nhưng cũng đủ để khiến Tô Dĩ An phải sặc, bụm miệng lại mà ho.
Trông thấy biểu cảm của Tô Dĩ An, mọi người lại càng thích thú:
"Rượu ngon đúng không? Thêm một chén nữa nào!"
Lúc này, Vũ Lăng không nhịn nổi nữa, đứng dậy, trừng mắt nhìn mọi người:
"Đủ rồi!"
Dưới uy lực của Vũ Lăng, mọi người ngay lập tức câm nín.
Kể cả Hoắc Thừa Ân cũng không dám nói thêm câu nào.
Anh quay sang nhìn Tô Dĩ An, mặt cô đỏ bừng lên, con mắt có chút thẫn thờ, không phải say rồi đó chứ?
Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng dậy.
"Về thôi!"
Tô Dĩ An cả người lảo đảo, để mặc cho Vũ Lăng kéo ra ngoài.
Mọi người ngồi lại trong quán, sững sờ.
Phải tới khi Vũ Lăng đưa Tô Dĩ An ra ngoài, bọn họ mới sực tỉnh ra.
"Gì đây? Bảo vệ bạn gái à?"
"Lại có thể tức giận đến như vậy?"
Bọn họ lại quay sang nhìn Hoắc Thừa Ân, một tên từ nãy đến giờ chỉ biết chăm chút cho cô bạn gái ngồi bên cạnh:
"Hoắc Thừa Ân, hai người đó rốt cuộc có phải..."
Hoắc Thừa Ân hiện tại cũng ngà ngà say, thấy mọi người hỏi đúng câu anh đang quan tâm, anh không suy nghĩ gì mà trả lời:
"Mối tình song phương đấy!"uu.