Tâm về nhà giặt rồi treo cái đầm mới mua lên và dùng máy sấy để sấy khô. Hu hu, thật tình, lẽ ra cô nên mua sớm hơn, sao lại để chiều mới đi mua, báo hại bây giờ sợ nó không khô kịp.
Sấy một lúc, đồ vẫn còn rất ẩm mà máy sấy thì sắp nóng hư rồi, cô đổi sang dùng bàn là hơi nước, cái này có tác dụng hơn hẳn, mặc dù trong quá trình hong khô bốc lên khá nhiều hơi nước.
Tắm rửa thơm tho sạch sẽ, tóc chải chuốt gọn gàng, thay quần áo vào và chuẩn bị lên đường. Cô ngồi trước gương suy ngẫm một lúc mới cầm cây son CE vừa mua lên bôi một chút. Lần đầu tiên dùng son, có hơi không quen, nhưng chung quy vẫn chỉ là quẹt qua quẹt lại cho môi đỏ ấy mà.
Tâm ngắm mình trước gương mà vui sướng. Chân dài nè, tóc hơi cong nhẹ, vừa mềm vừa mượt trượt trên đầu vai, tự soi tự thấy mình xinh luôn.
Đôi sandal đen của cô mua cất trong tủ lâu rồi cuối cùng cũng có chỗ dùng, vì bản thân cao sẵn nên cô không thích mấy loại giày cao gót lắm, mang giày vào, sẵn sàng lên đường đi hẹn hò.
Vừa ra khỏi cửa liền trông thấy ông anh của cô ăn mặc gọn gàng, dưới chân mang đôi Nike Air Barrage Low màu đen đứng trước nhà.
“Ơ? Anh đi đâu thế ạ?”
“Anh đi chơi net.”
“Đi net mà mặc đồ như đi show thời trang vậy ba?”
“Vậy còn mày, đi đâu mà nay mặc váy nữa vậy?” - Tuấn Anh nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn em gái.
“Em đi chơi với bạn, lớn rồi phải biết mặc váy chứ, lạ lẫm gì đâu.”
Tâm không thèm quan tâm tới ông ấy, ôm túi xách nhỏ bên hông lên rồi đi ra ngoài, tóc dài bay theo gió, có chút mùi nước hoa nhè nhẹ. Cái mùi này, sao quen quen…
Tuấn Anh đứng đó ngửi ngửi mấy cái rồi gào:
“Con Mun kia, sao mày lấy nước hoa của anh? Có biết nó đắt lắm không hả? Bình thường anh còn không dám xài nhiều! Á à, đứng lại đó!”
Anh càng nói, con bé đi càng nhanh, chẳng mấy chốc đã khuất sau ngã quẹo, hại anh vừa dẫn xe ra chạy theo thì nó đã mất tung mất tích.
Chai Dior Sauvage đó anh mua nhưng chỉ khi nào đi chơi mới dám xài, vừa rồi nó xịt mà không xin phép, về nhà anh sẽ xử đẹp cho xem.
Tâm đi đến điểm hẹn trong ánh nhìn chăm chú của nhiều người, có lẽ là do chiều cao của cô, hoặc cũng có thể do hôm nay ăn mặc tươm tất xinh quá.
Hí hí, trước khi đi đột nhiên nhớ ra mùi nước hoa trên người ông anh mình khá thơm nên cô đi chôm một chút, mặc dù là nước hoa nam nhưng mùi lại cực dễ chịu.
Tâm đến sớm tận mười phút, không thể làm gì hơn là đứng chờ ở bên vỉa hè, đối diện một quán ăn Hàn Quốc.
Thấy cô đứng đó một lúc, mấy bạn nam đang ngồi trong quán đẩy vai nhau, bảo:
“Bé kia xinh kìa, Nguyên, ra làm quen đi.”
“Thôi, người ta đứng chờ bạn trai cũng không chừng, bây bớt thấy gái là sáng mắt hộ tao.” - Chàng trai tên Nguyên đáp.
“Hỏi thử xem.”
Nguyên lắc đầu, không có ý định ra đường gặp gái là trêu như đám bạn:
“Tao bảo thôi, đứa nào muốn thì tự đi xin.”
“Mà, nhìn con bé quen quen thế nhỉ?”
“Sao thằng Tuấn Anh còn chưa tới ta?”
“Ai biết. Ê nhắc Tuấn Anh mới nhớ, sao giống bé Tâm em thằng Tuấn Anh thế?”
Có đứa vừa nói thế, Nguyên lập tức ngẩng đầu lên, một lần nữa nhìn thật kỹ cô gái ở phía xa. Sở dĩ anh không muốn ra trêu là vì anh vẫn luôn thích em gái của thằng bạn, từng xin facebook con bé nhưng lại bị từ chối. Khi ấy hơi xúc động, cứ chặn đường người ta, nghĩ mà thấy mình ngu quá xá.
Anh nhớ rõ bé Tâm bảo có bạn trai rồi, nhưng Tuấn Anh thì nhất quyết khẳng định con bé độc thân, nên đến giờ anh vẫn đang ôm mộng làm quen với con bé đây.
Đang lúc bọn họ nhìn chăm chú, rồi phát hiện ra đó thật sự là Tâm thì một màn làm họ há hốc mồm xảy ra. Chỉ thấy một chiếc xe AB đỏ đen đỗ lại trước mặt cô nàng, sau đó hai người nói mấy câu, cô nàng đội mũ bảo hiểm vào… leo lên xe đi mất.
Bọn họ vừa đi được một lúc, Tuấn Anh mới vác xác tới.
Thấy anh, đám bạn nhốn nháo kêu:
“Vãi nồi Tuấn Anh ơi, nãy mới thấy em gái mày đi với trai!”
“Gì?” - Tuấn Anh chưa kịp ngồi xuống đã cứng đờ đứng luôn ở đó.
“Nãy thấy đứng bên đường xong đi với thằng nhóc nào rồi, mặc váy đen đàng hoàng, bình thường em mày không xõa tóc với toàn mặc quần dài áo thun nên không để ý lắm, xong nhìn kỹ lại mới biết á.”
Đồ đen? Cmn anh biết ngay là con bé lén lút đi hẹn hò mà! Tuấn Anh hừng hực khí thế bảo:
“Tụi nó đi đường nào?”
“Đường trên á.”
“Tao đi đây chút, tụi bây ăn đi nha.”
“Đừng có nói mày tính đuổi theo nha ba? Kệ tụi nhỏ đi.” - Thấy Tuấn Anh chụp mũ bảo hiểm vào chuẩn bị vọt đi, đám bạn kéo ống quần anh.
“Nhưng mà…”
Nguyên cũng hơi buồn một chút, nhưng đành chấp nhận mà nói:
“Thôi, chấp nhận sự thật đi, em gái mày lớn rồi.”
Một câu này chẳng khác gì tát vào mặt Tuấn Anh, làm anh buồn thiu ngồi xuống, sau đó không hiểu thế nào mà gọi bia ra uống. Em gái anh lớn rồi, không còn bám dính lấy anh muốn anh dẫn đi chơi nữa, không còn là đứa nhỏ luôn giành đồ ăn với anh, cuối cùng, con bé cũng phải trưởng thành… Mà anh, thật sự không muốn điều đó xảy ra chút nào.