Mặc dù ngoài miệng thì mắng, nhưng Tuấn Anh có cảm giác không ghét thằng nhóc này như lần đầu gặp mặt nữa. Về nhiều phương diện, nó đều tốt, tìm được một đứa như vậy cũng chẳng dễ gì, huống chi nó còn thích em gái anh.
Anh rơi vào trong mâu thuẫn của riêng mình, chán nản bỏ lại hai đứa nhỏ trong phòng rồi đi chơi game.
Buổi chiều hôm đó Trí ở lại nhà Tâm ăn cơm chực. Lần trước là cô đến nhà cậu ăn, bây giờ đổi ngược lại.
Không có tình huống xấu hổ gì, ngoài việc bố cứ thỉnh thoảng nhìn Trí làm cậu ấy ngại và hơi sợ…
Hôm nay bố cũng nghỉ làm vì phải lên trường giải quyết chuyện của anh trai, nói chung, công việc của bố còn có thể làm ở nhà, không sao cả, tiện lắm.
Tâm ăn cơm xong thì nhận mệnh đi rửa chén, Trí ở bên cạnh nói chuyện với cô, sau đó giúp tráng chén đũa bằng nước rồi úp lên kệ cho ráo. Hai đứa đứng gần nhau trông hài hòa đến thế, mà bố và ông anh của cô cứ càu nhàu mãi làm mẹ phát bực, phải xuất tuyệt chiêu ra xử đẹp cả hai.
Nhà Tâm có một cái hồ cá nhỏ ngoài sân, xây dưới bóng cây nên rất mát, hai đứa rửa chén xong thì chạy ra đấy ngồi ngắm một lúc.
Cô nhìn cây xoài bên cạnh hồ ra lá xanh um mà không có trái, buồn buồn chụp ảnh up lên facebook rồi than thở một chút là thèm xoài.
Trí hỏi: “Cậu thích ăn chua à?”
“Ừm, với cả cay nữa, con gái mà.”
Nghĩ tới thôi là cô đã chảy hết nước miếng rồi, chứ nói gì lúc ăn. Mặc dù nhiều khi ăn xoài non nhai rộp rộp thì ê ẩm hết cả răng nhưng mà ngon lắm luôn!
Trí nhìn cô bày ra vẻ mặt ham ăn thì bảo:
“Hay lát nữa đi mua? Dung cũng sắp qua rồi mà.”
“Chắc thôi, đợi Dung đến rồi tính, có xe mà, ra chợ cũng gần, năm phút là tới.”
Cô vừa mới nói xong, lại bắt đầu nghĩ đến chén nước mắm đường cắt thật nhiều ớt vào, dùng xoài xanh quẹt một miếng rồi cho vào miệng nhai. Trời ơi… Muốn chịu không nổi luôn!
Ngồi ngoài sân quậy cá một lúc, Dung cuối cùng cũng tới, còn mang theo bọc to bọc nhỏ rất nhiều thứ nữa. Tâm chạy ù ra đón, hỏi:
“Hê lô, mày mua gì nhiều dữ dạ?”
Dung quay đầu nhìn cậu bạn đầu đinh sau lưng, rồi mới dắt xe vào và bảo:
“Dũng bảo mua xoài vì có người đang thèm á.”
“Hả?”
Tâm mới up lên facebook thôi mà bọn họ đã để ý thế rồi ư?
Lúc cô đang cảm động ôm bịch xoài lên thì Dũng đột nhiên lên tiếng:
“Ủa? Trí?”
“Chào.” - Trí cười, giơ tay lên chào.
Đám bạn không ngờ được lớp trưởng cũng ở nơi này, đều đưa mắt nhìn nhau, rồi quay sang nhìn Dung và Tâm. Tâm ôm Dung xà nẹo xà nẹo, dính chặt vào người cô nàng mà bảo:
“Lớp trưởng tới thăm tớ ấy mà, ai du, bạn tốt của tớ, còn mua xoài cho tớ nữa.”
Dung chỉ chỉ cái tên đầu đinh, bảo:
“Tên kia mua kìa, đi ra đó mà ôm.”
“Đâu được, nam nữ thụ thụ bất tương thân mà. Yêu Dung nhất!”
Tâm vẫn bám dính Dung, vừa lôi vừa kéo cô nàng vào trong nhà rồi đi làm nước chấm và gọt xoài, trong lúc đám con trai đứng ngoài sân nhìn nhau chăm chú.
Dũng đang vui vẻ, thấy mặt Trí ở chỗ này là nụ cười trên môi tắt hẳn. Từ đầu Dũng đã biết Trí là một tình địch, một đối thủ nặng ký, nhưng do thái độ của cậu ta không rõ ràng lắm, nên cậu đâu ngờ Trí sẽ đến tận nhà Tâm chứ? Chẳng lẽ bố mẹ cậu ta không la mắng gì sao?
“Tôi tới đây từ trưa, ở lại ăn cơm với nhà Tâm rồi chờ mấy cậu luôn đó.” - Trí vừa đi vào cùng đám nam sinh vừa nói.
Cái này chẳng khác nào thị uy, ra oai trước mặt của Dũng. Bọn họ đều biết rõ tâm tư của nhau nên đâu có ưa nhau.
Dũng nghe nhưng giả vờ điếc, không trả lời, cũng không có phản ứng gì.
Hai thằng bạn đi phía sau thì cảm giác khá thích thú, vì nhà Tâm đẹp và to hơn họ nghĩ nhiều lắm, nhà một tầng, nhưng có hẳn ba phòng ngủ nè, phòng khách thì xịn, rồi lại cả bếp riêng.
“Căn này chắc sương sương tầm tỷ hả mày?”
“Ai biết đâu. Tao đâu phải thợ xây nhà hay kiến trúc sư mà biết?”
Hai bạn nhỏ nhìn ngắm xung quanh một lúc lâu, sau đó cùng cả bọn vào nhà chào hỏi gia đình Tâm.
Mẹ của Tâm trông khá bình thường, rất nhỏ con, có điều nhìn sơ qua thấy khá trẻ so với tuổi. Bố của cô nàng thì… diện kiến qua, thấy qua vài lần ở trường rồi. Ban đầu sốc lắm, sau đó cũng quen dần trước cái khuôn mặt đẹp trai sáng ngời của chú, không bị nụ cười, ánh mắt chết người kia hút hồn nữa.
Mẹ của Tâm vừa xé bánh cho họ bảo:
“Mấy đứa cứ chơi thoải mái nha, Tuấn Anh đâu, ra lấy đồ cho mấy em ăn đi con.”
Ô sin cao cấp trong nhà lần thứ n trong ngày được mẹ gọi ra giúp bọn nhỏ lấy đồ ăn, nước ngọt. Mẹ rất thích thú vì lần đầu tiên Tâm dẫn nhiều bạn về như thế, lôi tất tần tật những gì ăn được ra, làm như muốn tặng hết cho mấy đứa mới vừa lòng.
Thấy vậy, Tuấn Anh buồn. Anh hôm nay buồn hơi nhiều rồi, chẳng lẽ bà mẹ nào cũng giống mẹ anh thế sao? Xem trọng con nhà người ta hơn con mình nữa, bình thường ăn vặt nhiều sẽ bị vả bôm bốp, bảo phải tiết chế, mà giờ thì ngược lại độ, bao nhiêu thứ ngon trưng hết ra, còn bắt anh gọt trái cây cho tụi nhóc ăn.
Anh nhỏ giọng kì kèo:
“Mẹ, mẹ có thấy nên trả lương cho con không dạ?”
“Rồi tiền nuôi mày đến lớn đó, sau này mày có tính với mẹ không?” Mẹ Giang trừng mắt.
“Dạ… thôi, con sai rồi.”
Tuấn Anh lập tức ngoan ngoãn lại, không dám ho he nữa. Anh chẳng lẽ là con ghẻ thiệt hả ta?