Ngồi ở hàng ghế sau, trong lòng Hạ Nguyệt Tinh không rõ là tư vị gì. Nhìn chiếc gương chiếu hậu phản chiếu hình ảnh của bốn người hai trai hai gái, điều đặc biệt chính là cả hai người nam cùng cả hai người nữ dung mạo đích xác có tám chín phần giống nhau.
Đúng vậy! Giống với hai chị em Hạ Nguyệt Lan- Hạ Nguyệt Tinh là song sinh, hai anh em Hoa Thiên Kỳ- Hoa Thiên Dật cũng thế.
Hoa gia ở S thành cũng đã là một thế gia lâu đời, sản nghiệp ba đời chuyên về công nghệ điện tử- truyền thông thế giới. Hoa tổng- Hoa Kiến Giang có ba người con trai, đứng đầu là Hoa Thiên Kỳ và Hoa Thiên Dật năm nay đã mười tám tuổi, cuối cùng là tiểu thiếu gia Hoa Mạnh Minh năm nay mới mười tuổi.
Hoa phu nhân- Tạ Chi vốn là bạn học của Tuyết Tịnh Liên. Năm bà mang thai hai người cũng đã ước định rằng nếu có một người sinh con trai, người còn lại sinh con gái hai nhà nhất định sẽ kết thành thông gia.
Trời cũng không phụ lòng người Hoa phu nhân cuối cùng cũng sinh ra một cặp sinh đôi bé trai khỏe mạnh, một năm sau Hạ phu nhân cũng lâm bồn sinh ra hai tiểu công chúa xinh đẹp. Luận lý thành chương bốn người họ từ khi sinh ra đã được định thành thanh mai trúc mã.
Báo chí S thành ngày đó cũng đã từng dự đoán là hai cặp song sinh của hai đại gia tộc nhất định sau này sẽ làm thay đổi S thành. Tuy nhiên, chỉ có cặp anh em Hoa gia là cùng tiến cùng lui giành được biết bao giải thưởng danh giá. Cặp chị em Hạ gia lại một người tiến một người lùi, người là thiên tài kẻ là vô danh.
Hạ Nguyệt Tinh liếc nhìn sườn mặt của Hoa Thiên Dật, dung mạo người này thật đẹp lại không khỏi có cảm giác gần gũi hơn.
Sở dĩ Hạ Nguyệt Tinh có cảm giác thân quen với Hoa Thiên Dật bởi vì chung quy bọn họ cùng là đồng bệnh tương liên đi. Hoa Thiên Dật thích Hạ Nguyệt Lan, Hạ Nguyệt Tinh thích Hoa Thiên Kỳ. Nhưng rốt cuộc bọn họ cũng chỉ là kẻ thất bại mà thôi.
Bởi vì đáp án chỉ có một, kiếp trước Hạ Nguyệt Lan chính là lựa chọn Hoa Thiên Kỳ.
Suy nghĩ một hồi bánh xe cũng dừng chân ở Trường quý tộc S thành. Cả bốn người bọn họ cùng nhau bước xuống Hạ Nguyệt Tinh chủ động đứng cách xa ba người còn lại một chút. Quả nhiên chỉ một giây sau đó cả sân trường liền náo loạn cả lên, vô số nữ sinh tràn ra như đàn ong vỡ tổ la hét không ngừng:
“Thiên Kỳ học trưởng….”
“Thiên Dật học trưởng”
Không chỉ có con gái điên cuồng la hét, cả nam đồng học cũng vậy. Một đám người vây quanh Hạ Nguyệt Lan mà bắt đầu bày tỏ. Một nam sinh coi như cũng khá là điển trai, ăn mặc sang trọng đang không ngừng vò đầu hướng Hạ Nguyệt Lan mà ngại ngùng nói: “Hạ đồng học ngươi có…”
Hạ Nguyệt Tinh nghe đâu đám người đằng kia nghị luận cậu ta là con trai của thị trưởng S thành, đã hướng Hạ Nguyệt Lan bày tỏ mấy lần nhưng đều thất bại.
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn như trong trí nhớ mỗi khi bọn họ xuất hiện, cô cười hoài niệm. Dù mười năm, hai mươi năm… tới đi chăng nữa chỗ đó vẫn không bao giờ thuộc về Hạ Nguyệt Tinh cô.bg-ssp-{height:px}
Hạ Nguyệt Tinh nắm balo thần thái lạnh nhạt đi lướt qua đám người đến dãy F. Mặc dù biết hành động bỏ đi trước mà không nói là không tốt, nhưng ai bảo ba người đó đều là học sinh danh dự học ở dãy A cơ chứ. Thôi kệ đi! Dẫu sao cũng không thể trách cô được, hay là mặt dày ở lại?
Cho xin đi, mặc dù mặt cô kiếp trước đúng là dày thiệt nhưng bây giờ thì lại không có bản lĩnh đó a!
Vừa đi vừa nghĩ qua thư viện lớp học Hạ Nguyệt Tinh không tự chủ được đâm sầm vào một bức tường thịt rộng lớn. Người nọ hình như cũng vì hành động bất ngờ của Hạ Nguyệt Tinh mà làm rơi một chồng sách vở dày cộm.
Xoa xoa chiếc mũi nhỏ do vừa bị đâm phải của mình, lại nhìn tình trạng của người ngồi dưới đất cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu. Hạ Nguyệt Tinh hiếm khi có lòng tốt không thèm so đo.
Mái tóc xám bạc rối tung rối mù che khuất cả khuôn mặt khiến Hạ Nguyệt Tinh không thể thấy rõ dung nhan người nọ. Người nọ rất cao thậm chí lúc ngồi xuống còn hơn cả cô một cái đầu, y mặc đồng phục của S thành dường như là do khổ size quá cỡ khiến mọi người không nhìn rõ ra là nam hay nữ.
“Thật xin lỗi” giọng nam trầm ấm nhẹ nhàng khác xa với bộ dạng lôi thôi lếch thếch bên ngoài.
“Ách… không sao?” Hạ Nguyệt Tinh cũng không muốn ngay ngày đầu tiên mình đi học lại gây chuyện. Cô đành ngồi xổm xuống giúp y nhặt hết chồng sách vở tài liệu. Đầu ngón tay thon dài chạm đến chiếc thẻ học sinh, Hạ Nguyệt Tinh thoáng dừng lại đôi chút:
“Họ tên: Bách Lạc Thần
Giới Tính: nam
Ngày sinh: //XX”
“Hôm nay… là sinh nhật cậu?” Hạ Nguyệt Tinh trong lúc vô thức hô lên. Người nọ vẫn thật im lặng mà không đáp, bầu không khí xung xung quả thật có chút quẫn bách. Hai người mặt đối mặt lại không ai nói với nhau câu nào. Nhưng cũng không quá bao lâu tiếng trống trường vang lên đã làm thần trí của Hạ Nguyệt Tinh thức tỉnh trước.
“Thật ngại quá… cho cậu” rồi lấy trong cặp sách ra cái bánh cupcake đã không còn nguyên vẹn hồi sáng. Đặt vào lòng bàn tay người nọ chạy vụt đi, trong lòng Hạ Nguyệt Tinh là một mảnh bi thương. Mới ngày đầu đi học lại đã bị trễ rồi a!!!
Mà ở phía sau, cầm chiếc bánh nhỏ trong tay Bách Lạc Thần nhìn theo hướng đi của người đang chạy phía trước. Cất chiếc bánh trong cặp sách trên mặt cũng nhìn không ra biến hóa nào, y ôm một chồng sách vở đến thư viện trường học. Một ngày bình thường lại trôi qua êm đềm.