Công chúa Họa Thường nói được là làm được, quả thật đã giúp tiểu hồ ly và Tuấn Thúc gặp nhau.
Chỉ là cách thức gặp nhau quá khác so với Tang chỉ nghĩ. Họa Thường và Vương Mẫu là tỷ muội nhiều năm, bà hiểu rõ Vương Mẫu trước nay luôn lấy đại cục làm trọng, hôm nay cho dù là mình đưa con gái đến trước mặt bà khóc chết đi sống lại cũng không có khả năng để hai đứa gặp nhau một lần, vì vậy, bà dứt khoát làm theo cách trái với lẽ thường, dùng tiên thuật giúp Tang Chỉ nhập vào mộng cảnh của Tuấn Thúc để hoàn thành ý nguyện của con gái.
Công chúa Họa Thường dặn dò cẩn thận con gái những điểm cần chú ý, rồi bày trận làm phép ở ngay trong phòng, giúp linh hồn tang Chỉ nhập mộng thành công. Sau khi trải qua sự mông lung trong thời gian ngắn, Tang Chỉ mở mắt, chỉ thấy mình đã ở trong một biển hoa mênh mông. Những đoá hoa đua sắc khoe màu, vô cùng rực rỡ và đẹp mắt, bầu trời cũng xanh trong, tươi sáng. Ở phía xa xa, phượng hoàng cao ngạo khoác một chiếc áo trắng, đứng sừng sững ở điểm cuối biển hoa đang ngẩng đầu nhìn trời.
Tang Chỉ thấy vậy biết mình đã thành công, từ dưới đất bò dậy, hét gọi về phía con người kia: “Tuấn Thúc !’’
Dứt lời, phượng hoàng cao ngạo quay đầu lại, mặt không chút biểu cảm, thỉnh thoảng lại nhìn tiểu hồ ly. Tang Chỉ biết mẫu hậu không duy trì được mộng cảnh quá dài, vội vàng cất bước đi về phía Tuấn Thúc, nhưng đối phương lại không hề suy nghĩ mà lùi lại phía sau, lạnh lùng nói: “Nàng đến làm gì ?’’
Tang Chỉ cắn chặt môi dưới, muốn bước lên phía trước nhưng lại sợ bị phượng hoàng cao ngạo cự tuyệt, nhất thời, nỗi đau buồn, nhớ nhung, lo lắng, giày vò... trong những ngày qua cùng bộc phát, hoá thành nước mắt trào ra. ‘‘Tuấn Thúc, chàng đừng có đối xử với thiếp như thế ! Thiếp nói rồi, hôm đó thiếp thật sự không bỏ thuốc vào đồ ăn của chàng.’’
Nghe thấy vậy, Tuấn Thúc nhếch môi cười nhạt: “Vậy trà thì sao ? Nước tắm thì sao ? Hoặc là... trên người nàng hôm đó có mùi hương kỳ lạ ?’’
‘‘Không !’’ Tang Chỉ cảm thấy mình bị chất vấn, lòng đã rối như tơ vò. ‘‘Tuấn Thúc, chàng không thể nghi ngờ thiếp, thiếp...’’
Chưa nói xong, phượng hoàng cao ngạo đã quay người cắt ngang lời Tang Chỉ: “Cứ coi như không phải là nàng thì làm sao chứ ? Bây giờ, ta chẳng qua chỉ là một tù nhân, công chúa Tang Chỉ, mời người quay về đi !’’
Tang Chỉ loạng choạng lùi về phía sau. Tuấn Thúc nói câu này có khác gì so với câu: “Chúc công chúa Tang Chỉ sớm chọn được đức lang quân như ý’’ chứ ? Một người là tù nhân, một người là công chúa Thanh Khâu quốc, đây là cố ý kéo dãn khoảng cách giữa hai bên, sau này sẽ không còn qua lại nữa sao ?
‘‘Tuấn Thúc...’’ Tang Chỉ chậm chạm cất từng bước đi đến trước mặt tướng công, lấy từ trong áo ra chiếc túi thơm thêu hình uyên ương mà mấy ngày trước bị A Ly cười nhạo, nói: “Thiếp mặc kệ, chàng tin cũng được, không tin cũng được, thiếp đều phải nói, đây là mưu kế của Vương Mẫu nương nương, bà ấy cố sắp đặt để hại chàng, lại dỗ dành thiếp lấy bình thuốc đó, chẳng qua chỉ là muốn ly dán tình cảm của phu thê chúng ta. Bây giờ chàng không tin thiếp, thiếp cũng không trách chàng... nhưng thiếp sẽ không trúng kế, dù phải mất mạng thiếp cũng sẽ cứu chàng ra...’’
Nói xong, Tang Chỉ nhét chiếc túi thơm kia vào lòng bàn tay của phượng hoàng cao ngạo. Tuấn Thúc cầm nó trong lòng bàn tay mà chỉ thấy người nóng lên, sống mũi cay cay, nhưng cuối cùng vẫn đành lòng nhẫn tâm ném thứ đang cầm trong tay đi ngay trước mặt nàng. Nhắm mắt lại, Tuấn Thúc hít vào một hơi khí lạnh : Không được cúi đầu, không được nhìn, nếu không, chỉ một cái nhìn vạn kiếp sẽ không thể quay đầu lại. Nếu không, chỉ một cái nhìn mình sẽ mềm lòng vì nước mắt cảu nàng...
‘‘Nực cười, nàng cứu ta ? Với công phu hồ ly ba chân của nàng, nàng muốn cứu ta thế nào ?’’
Tang Chỉ nghe thấy Tuấn Thúc hỏi, cũng coi như lấy lại được chút cảm xúc, gạt nước mắt đi, nghiêm túc nói: “Có cách, chỉ cần chàng chết...’’ Tiểu hồ ly cân nhắc, đắn đo nhiều ngày, thiên tù với vòng vây trùng trùng của Vương Mẫu, đừng nói là sức của một mình nàng, cho dù Phượng thần đưa hết tinh anh của Phượng tộc đến cũng chưa chắc cứu được Tuấn Thúc. Nhưng nếu chàng chết thì có thể...
‘‘Thiếp và Bích Nữ đều có quan hệ huyết khế với chàng, chỉ cần chàng chết, bọn thiếp sẽ đi đến địa phủ giúp chàng tái sinh, đến khi đó, phượng hoàng khấp huyết...’’ Chưa dứt lời, Tuấn Thúc đã ngẩng đầu cười lớn, cuối cùng mới nhìn chằm chằm vào Tang Chỉ với ánh mắt khó tin, tặc lưỡi nói: “Vương Mẫu trở nên ngu ngốc từ khi nào vậy?’’
Tiểu hồ ly líu lưỡi, không hiểu Tuấn Thúc đang nói gì, hỏi: “Tuấn Thúc ?’’
Phượng hoàng cao ngạo bất ngờ phất tay áo: “Lại dùng cách vụng về như thế này lừa ta tự sát, ta mà mắc lừa há chẳng phải là quá đáng cười sao?!’’
Tang Chỉ lắc đầu: “Chàng vẫn luôn không tin thiếp...’’
‘‘Tin nàng?’’ Tuấn Thúc lừ mắt, chau mày, mặt đầy vẻ ta đây không ai bằng. ‘‘Lấy tính mạng của ta ra để tin nàng sao? Nương tử ? Ha ha... Tuấn Thúc ta có thể mắc lừa nàng một lần, nhưng có thể mắc lừa lần thứ hai sao? Nương tử, sao nàng không quay lại trấn Bình Lạc tìm Bích Nữ, khuyên người ấy và ta cùng nhau tự sát, như vậy mới kín kẽ vẹn toàn, bảo đảm ta sẽ không thể tái sinh chứ ?’’
‘‘Tuấn Thúc, thiếp...’’ Không cho Tang chỉ có cơ hội tiếp tục nói, ánh mắt Tuấn Thúc lạnh lùng, cắn chặt răng lại, lạnh lùng phun ra một chữ ‘‘Cút !’’
---Tan Vỡ---
Đêm nay, hai bóng người lóe hiện trong đình viện của công chúa, với tốc độ nhanh như chớp đã xử lý xong những thị vệ canh gác. Lát sau, liền thấy một bóng dáng nhỏ bé khác đi ra, ba người nối đuôi nhau đi thêm một đoạn, người bảo vệ phía sau cùng liền dừng bước.
Ca ca khoa trương ở phía trước dắt theo Tang Chỉ vốn đang đi nhanh, thấy Húc Vương ở phía sau đột nhiên dừng lại, cũng cảnh giác dừng bước. Thoắt cái, ba người đều nín thở lắng nghe, không khí ngưng tụ, Tang Chỉ cắn môi: “Ai ?’’
Húc Vương đưa mắt nhìn về phía sau, đột nhiên cười thành tiếng, ‘‘Không có sát khí, có lẽ là...đến để tiễn công chúa Tang Chỉ lên đường.’’
Tuấn Ngạn bảo vệ Tang Chỉ từ phía sau, nhất định không được lơ là cảnh giác. Nhưng bên này, Húc Vương đã sẵng giọng nói: “Suốt quãng đường bọn ta đi đến chỗ này, đều chỉ có mấy thị vệ yếu kém của Hồ tộc giả vờ ngăn cản, thiên binh, thiên tướng mà Vương Mẫu phái đến giám sát chẳng thấy một ai, xem ra là có người ngầm thay chúng ta giải quyết rồi. Công chúa Họa Thường thực sự là người vô cùng yêu thương con gái.’’bg-ssp-{height:px}
Nói xong, trong bóng tối quả nhiên xuất hiện một bóng hình duyên dáng, cao quý mà Húc Vương đoán trúng, người đó chính là Họa Thường. Tang Chỉ thấy vậy thì kinh ngạc thốt lên: “Mẫu Hậu....’’
Công chúa Họa Thường bước đến gần, khóe miệng khẽ mỉm cười, sắc mặt vì lúc trước làm phép nên hơi trắng xanh. Tang Chỉ nhìn thấy vậy thì không kìm nén được, mắt bỗng đỏ hoe, bước một bước dài rồi nhào vào lòng công chúa Họa Thường, giọng đã lạc đi: “Mẫu hậu, con xin lỗi...’’
Hóa ra, mấy ngày trước Tang Chỉ vam xin Họa Thường giúp đỡ để nàng và Tuấn Thúc được gặp nhau một lần. Sau khi ra khỏi mộng cảnh, tiểu hồ ly buồn bã, ủ rột, không ăn, không uống mấy ngày liền, rồi tự nhốt mình trong phòng... Mọi người đều cho rằng tiểu công chúa vì phải chia lìa với phu quân mà đau lòng nên không ai dám làm phiền, nhưng Tang Chỉ lại bí mật liên lạc với Húc Vương, sắp xếp xong kế hoạch đêm nay sẽ trốn khỏi Thanh Khâu quốc.
Họa Thường vỗ vỗ gò má của con gái, miễn cưỡng nở một nụ cười nói: “Đứa trẻ ngốc này, lúc này lại muốn đi đâu ?’’
Tang Chỉ lắc đầu, thành thật trả lời: “Trấn Bình Lạc.’’
Lúc đó ở trong mộng, Tuấn Thúc nhạo báng, bảo Tang Chỉ đi tìm Bích Nữ khuyên tỷ ấy tự sát. Tiểu hồ ly từng nghe nói, Bích Nữ cùng với tộc trưởng mỗi đời của Phượng tộc ký huyết khế, đều là đồng sinh cộng tử. Sau này, ca ca khoa trương cũng nói rõ, Phượng tộc vì để bảm đảm tính mệnh của thủ lĩnh, thông thường mệnh mạch đều cất giấu ở chỗ khác. Thế là Tang Chỉ đoán, Tuấn Thúc nói như vậy có phải là cố ý nói với nàng rằng: quay lại trấn Bình Lạc cứu Bích Nữ, bởi vì mệnh mạch của phượng hoàng cao ngạo ở trong tay Bích Nữ. Chỉ có tìm được Bích Nữ, mới có thể giết chết được chàng...
Họa Thường cười gian: “Chỉ Nhi cuối cùng cũng thông minh rồi, vậy nhỡ không giống như con nghĩ thì sao? Lời trong mộng của Tuấn Thúc không phải sợ bị Vương Mẫu phát hiện, mà đó là những câu nói xuất phát từ tận đáy lòng, nếu hắn thật sự không tin tưởng con thì sao ?’’
Nghe Mẫu hậu nói vậy, cơ thể tiểu hồ ly như bị chấn động mạnh, im lặng rất lâu mới từ từ lấy lại tinh thần, nói: “Nếu thật sự là như vậy thì ngày chàng bị đưa vào Bích Linh hồ sẽ là ngày giỗ của Tang Chỉ !’’ Nếu không có được sự tin tưởng của chàng, thiếp sống còn có ý nghĩa gì chứ ?
‘‘Chỉ nhi....’’
Tang Chỉ cắt ngang lời Công chúa Họa Thường, bỗng quỳ xuống đất, thút thít nói: “Con gái bất hiếu, xin bái biệt Mẫu hậu từ đây. Xin người chuyển lời đến phụ thân con, con gái...vô dụng, phụ lòng yêu thương của người. Thổ thần cũng làm không tốt, tu tiên cũng tu không được, ngay cả khi gả cho người ta rồi cũng gây ra nhiều tai họa như thế này. Xin hai người hãy quên con gái đi !’’
Nghe con gái nói vậy, công chúa Họa Thường nước mắt giàn giụa, sớm đã không có sức lực mà đỡ nàng dậy nữa.
Sau khi Tang Chỉ dập đầu ba cái thì cũng khóc không thành tiếng nữa: “Mẹ, nếu có kiếp sau, Tang Chỉ vẫn xin làm con gái của người !’’
Nói xong, Tuấn Ngạn biết không thể kéo dài thời gian thêm nữa, đỡ tiểu hồ ly dậy, rồi rời đi. Một đám người đi khuất, công chúa Họa Thường vẫn còn đứng yên đó, nước mắt lặng lẽ rơi. Lát sau, trước mắt Họa Thường mới xuất hiện một đôi giầy vải, còn chưa kịp ngẩng lên đã bị kéo vào vòng ôm của đối phương. Tang Dục ôm lấy thê tử, khẽ an ủi : “Con gái tự có phúc của con gái, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi. Đừng khóc nữa !’’
Họa Thường tựa vào lòng tướng công khóc một trận, cuối cùng mới lắc đầu nói: “Nếu nó thật sự là con gái thiếp thì tốt biết bao !’’
Một câu nói này khiến Tang Dục kinh hãi đến mức ngây ra tại chỗ, tròn mắt há miệng, rất lâu sau mới tìm được giọng nói của mình: “Thường Nhi, hóa ra nàng...’’
Họa Thường chăm chú nhìn ra hướng Tang Chỉ vừa đi xa, lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng khóe miệng vẫn còn treo một nụ cười: “Làm sao mà thiếp không biết được chứ? Con gái sinh không đủ tháng nên mắc bệnh nặng, chàng ôm con ra ngoài nói tìm thầy thuốc, thực ra, lúc chàng ôm con quay về, thiếp đã biết nó không phải con của thiếp nữa rồi. Làm mẫu thân, làm sao thiếp có thể nhận nhầm con của mình chứ ?’’
Nước mắt của Họa Thường giống như những hạt ngọc đứt khỏi chuỗi dây, từ từ nhớ lại tất cả những chuyện khi Tang Chỉ còn nhỏ: “Con gái của thiếp linh lực rõ ràng, mạnh mẽ như vậy, nhưng Chỉ Nhi đến thuật ảo hóa cũng phải học hơn nửa năm, ngày nào cũng là bắt gà, nhõng nhẽo, tính cách hoạt bát, đáng yêu, chẳng giống với chàng và thiếp chút nào...’’
Tang Dục ôm lấy thê tử từ phía sau, mắt cũng đã ươn ướt: “Xin lỗi nàng, Họa Thường!’’
Họa Thường đưa khăn tay lên lau khô nước mắt, quay người lại cười nói: “Sao chàng phải xin lỗi ? Thiếp nên cảm ơn phu quân một tiếng mới đúng, nếu không có Tang Chỉ, thiếp sợ là ngày đó thiếp đã chết vì nhớ con gái rồi. Nhiều năm trôi qua, từ lâu thiếp đã coi Tang Chỉ như con gái mình và đối xử với con như vậy rồi, chỉ là nghĩ thế nào cũng không ngờ được, con sẽ đi theo con đường cũ của mẹ nó.’’
Tang Dục nghe thê tử nói ra một tin chấn động khác, nhưng lại không tỏ vẻ kinh ngạc nữa. Ngơ ngác một hồi, cuối cùng cười lớn: “Thường Nhi ơi Thường Nhi! Người đời đều cho rằng nàng là mỹ nhân vô dụng đệ nhất trong tam giới, nhưng ai lại có thể biết rằng, phu nhân nhà ta chẳng qua là người thông minh giải khờ chứ ?’’
Họa Thường bị tướng công trêu chọc, cuối cùng cũng coi như lấy lại được chút tâm trạng, mỉm cười nói: “Năm đó Nhược Như quay lại, tuy dùng phép thuật để che giấu cái thai, nhưng cùng là người có mang, thiếp làm sao mà không nhận ra chứ ? Chỉ khổ Tang Chỉ, lại phải dính vào trận ân oán của tiên – ma này.’’
Tang Dục vỗ vỗ vai Họa Thường an ủi: “Đừng nghĩ nữa, Chỉ Nhi nhất định sẽ không sao ! Trước mắt, Hồ tộc chúng ta đã giết nhiều thiên binh, thiên tướng, nếu không chuẩn bị tốt một chút, đợi lát nữa tỷ tỷ nàng đến hỏi tội lại không nói rõ được.’’
Họa Thường nghe thấy, nhếch miệng cười gian: “Năm đó phu quân thả Nhược Như đi cũng có thể ậm ờ cho qua chuyện, lần này thả Tang Chỉ đi thì có đáng kể gì chứ? Cùng lắm chơi trò cá chết lướt rách với tỷ ấy...’’