Tang Chỉ khôi phục lại nhân hình, hôn lễ đương nhiên lại được tổ chức như bình thường.
Bái đường, dâng trà, vào động phòng...một ngày thật não nhiệt. Phượng hoàng cao ngạo ra ngoài mời rượu, đến tận đêm khuya mới được dìu về phòng. Lúc này Tang Chỉ đang ôm Lai Mễ nói chuyện với Bích Nữ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ‘‘bịch’’ lớn, vội vàng chạy ra cửa nhìn, thấy Khế Lạc và Thất Thủy đang đỡ hai bên vai Tuấn Thúc, gắng sức đi vào phòng.
Phượng hoàng cao ngạo chân nam đá chân chiêu, mặt đỏ lựng, vừa nhìn đã biết là say rồi. Đào thụ tinh đỡ Tuấn Thúc lên giường, vặn vặn cánh tay nói: “Không ngờ khi phượng quân đại nhân uống say lại nặng như thế này, sớm biết thì đã không tham hai lượng bạc, đồng ý khi ngày ấy uống say sẽ đưa ngài về.’’
Bích Nữ ở bên cạnh nghe thấy vậy thì cười khà khà: “Lẽ nào cũng có lúc Khế Lạc ngươi không muốn kiếm tiền sao ? Thử nói xem hắn uống bao nhiêu rồi ?’’
Đào thụ tinh còn chưa kịp trả lời, mọi người đã nghe thấy Thất Thủy ‘‘haizz’’ một tiếng não nề, rồi tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Hình như Phượng quân say đến mức trên cánh tay mọc ra lông phượng rồi. Đệ chưa từng nghe nói khi say rượu ngài ấy sẽ hiện nguyên hình !’’
‘‘Hả?’’ Tiểu hồ ly vội thò đầu nhìn, đón chiếc khăn ấm Lai Mễ ngậm đến, cẩn thận lau mồi hôi cho Tuấn Thúc. Người khác thanh thân thì tình nồng ý thắm, đến lượt nàng thành thân thì cả tân lang lẫn tân nương đều hiện nguyên hình, đây là sao chứ ?
Tang Chỉ hỏi: “Vậy trước đây, nếu phượng hoàng cao ngạo uống rượu say thì sẽ thế nào?’’
Thất Thủy chống cằm nghĩ ngợi một lát, ngốc nghếch đáp: “Đệ không biết đâu!’’
‘‘Không biết ?’’ Thằng nhóc con này không phải nghìn năm nay đều không rời Tuấn Thúc nửa bước sao ?
Thất Thủy gật đầu: “Đúng vậy, vì Phượng quân trước đây chưa từng uống rượu.’’
Tang Chỉ: -_-///
Tiểu hồ ly kinh ngạc, quay đầu cầu cứu Bích Nữ. Bích Nữ lại lấy tay áo che miệng, cười: “ Hôm nay là đêm động phòng của hai người. Một khắc đêm xuân đánh giá nghìn vàng, chúng ta không làm phiền nữa. Lai Mễ, đến đây, ra ngoài với tỷ tỷ thôi.’’
Lai Mễ nghe thấy vậy, thấp giọng kêu một tiếng, nhún nhún chiếc tai Hồ Ly rồi ngoan ngoãn chạy vào lòng Đào thụ tinh. Khế Lạc nói với vẻ nịnh nọt : ‘‘Tất cả đều nghe theo Bích Nữ đại nhân !’’ Nói xong, bốn người họ định rời đi, Tang Chỉ sốt ruột giậm chân : ‘‘Tỷ tỷ, mọi người đi cả rồi, em biết phải làm gì với phượng hoàng cao ngạo đây ?’’
Bích Nữ chớp chớp mắt : “Hắn đã là phu quân của muội rồi, để hắn say chết cũng được, để hắn lên tiên hay chết cũng được...Đó đều là chuyện của muội.’’
Nghe thấy lời nói đầy ngụ ý của Bích Nữ, Tang Chỉ tuy đã thê tử của người ta, nhưng mặt vẫn đỏ hồng lên, đang muốn giải thích thì Bích Nữ lại chặn ngang, nói: “Yên tâm đi, ta đã đồng ý với tiểu phượng hoàng, sau khi hai người thành thân sẽ không tuỳ tiện ra vào phòng căn phòng này nữa. Đêm nay dù có nghe thấy bất cứ tiếng nào, ta cũng sẽ coi như tiếng mèo kêu, ngoan ngoãn ở trong tường nằm ngủ.’’
Nói xong, cả đám người cười vang rồi tản đi. Tang Chỉ xấu hổ đến mức chẳng còn mặt mũi nào nữa, giậm chân, cào tường...nhưng chẳng có ai thèm để ý đến, thoắt cái, trong căn phòng này chỉ còn lại phu thê hai người bọn họ. Tang Chỉ nhìn Tuấn Thúc đang say khướt trên giường, khẽ thở dài rồi ngồi xuống bên giường, đang bấm đốt ngón tay tính toán xem sẽ cởi quần áo cho phượng hoàng cao ngạo như thế nào, lúc còn đang đắn đo xem có nên cởi quần áo cho chàng không thì phần eo bỗng thắt lại, một cánh tay mạnh mẽ vòng ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng.
Tang Chỉ kinh ngạc kêu lên, quay đầu nhìn thì thấy phượng hoàng cao ngạo chẳng có chút dáng vẻ say khướt nào, mắt sáng lấp lánh, môi hồng răng trắng, tóc có hơi rối một chút nhưng vẫn rất phong độ.
‘‘Chàng được lắm, lại lừa thiếp !’’ Tiểu hồ ly tức giận, nắm đấm lại không khách khí chào hỏi vào người Tuấn Thúc, nhưng bất chợt bị đối phương kéo vào lòng, trán chạm trán, mặt kề mặt, hơi rượu thoang thoảng trên người Tuấn Thúc từng chút, từng chút bay vào mũi Tang Chỉ.
Tuấn Thúc khẽ nói : “Nếu ta không giả vờ say, những thúc thúc, bá bá của nàng sao chịu buông tha cho ta? Còn cả cha nàng nữa, lại lấy rượu hoa đào cất giữ riêng ra, nói là muốn so tàu cao thấp với ta. Nếu ta thật sự say rồi, đêm nay sẽ phải động phòng thế nào đây ?’’
Tang Chỉ nghe thấy hai chữ ‘‘động phòng’’, ngượng ngùng quay đầu đi, nhưng vẫn ngồi dựa vào người chàng, nói : “Cái gì mà động phòng với không động phòng chứ... Chàng say rồi...’’
Tuấn Thúc rút chiếc kẹp trên tóc tiểu hồ ly ra, bàn tay to lớn tự do du ngoạn trên cổ nàng : “Đã say rồi...thì làm chút chuyện lúc say nên làm...’’
‘‘...’’(Dấu chấm lửng : Các vị, ta thật ác độc, lại ra ngoài chơi rồi.)
---Tà ác---
Xong việc, Tang Chỉ mệt đến mức mơ hồ ngủ mất, khi tỉnh lại, Tuấn Thúc đã không còn bên cạnh nữa.
Tiểu hồ ly buồn bã, chỉ sợ chàng uống rượu vào rồi nổi khùng, thích ra ngoài làm loạn, liền mặc trang phục chỉnh tề rồi chạy ra sân tìm. Đang thắc mắc phượng hoàng cao ngạo nửa đêm thế này còn có thể đi đâu được, thì thấy bên cạnh Thanh Ngô cư có một nữ nhi yểu điệu đang đứng quay lưng lại phía mình. Tang Chỉ tò mò đến gần, hóa ra là Tập Nguyệt đã lâu không gặp.
Tang Chỉ vô cùng kinh ngạc. Từ khi rời khỏi Long Cốc, nàng và Tập Nguyệt chưa từng gặp lại nhau, nghe Bích Nữ nói, hôm nay nàng và Tuấn Thúc tổ chức hôn lễ, Long cốc cũng chỉ phái một sứ giả đến chúc mừng, rõ ràng là muốn gạt cho qua chuyện liên hôn khó xử của hai tộc ngày trước. Nhưng nửa đêm khuya khoắt thế này, Tập Nguyệt lại đứng đây làm gì ?
‘‘Tập Nguyệt tỷ tỷ, tỷ...’’ Chưa nói xong, Tập Nguyệt đã duỗi ngón tay thon dài đặt lên bờ môi của Tang Chỉ, ý bảo nàng đừng nói.bg-ssp-{height:px}
Tập Nguyệt nói: “Công chúa Tang Chỉ, vì sao cuối cùng vẫn lựa chọn Phượng tộc mà từ chối Tiểu Thất nhà ta?’’
Tang Chỉ thấy Tập Nguyệt bất ngờ hỏi chuyện này, nhất thời không biết trả lời thế nào. Tập Nguyệt thong thả, bình tĩnh, lắc đầu nói: “Bởi vì yêu hắn ư? Công chúa Tang Chỉ có biết, chữ không đáng tin nhất trên thế gian này chính là chữ ‘‘yêu’’ không?’’
Tang Chỉ cảm thấy chuyện Tập Nguyệt đột nhiên đến đây, giữa đêm khuya ghé thăm mình là điều rất mờ ám, lại liên tưởng đến sự mất tích của phượng hoàng cao ngạo, không kìm được, nói: “Tỷ muốn làm gì ?’’
Tập Nguyệt nghe thấy giọng điệu của Tang Chỉ không mấy thân thiện, nàng ta không bực mà nói thẳng: “Hai tộc Long – Phượng trước nay vốn bất hòa, thực sự từ sau khi ngươi và Thất Thiếu gia rời khỏi Long cốc, ta vẫn luôn đi theo hai người để thăm dò tin tức của Phượng tộc.’’
Tang Chỉ kinh ngạc trước sự thẳng thắn của Tập Nguyệt, vô thức lùi về phía sau một bước nhưng bị nàng ta giữ lại, nói: “Bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi xem người mà ngươi gọi là người yêu.’’ Nói xong, giữa tay áo Tập Nguyệt xuất hiện mấy sợi tơ, Tang Chỉ liền thấy từng sợi, từng sợ có ánh sáng màu bạc giống như nước chảy cuốn quanh mình, lại chớp mắt cái nữa, đã bị Tập Nguyệt đưa đến núi Thúy Bình.
Đá núi lởm chởm, dã thú kêu rên...vừa giống núi Thúy Bình lại như không giống lắm. Tang Chỉ đang chau mày suy nghĩ, không biết Tập Nguyệt đưa nàng đến đây làm gì, bỗng nghe thấy ở phía không xa kia có người nặng nề thấp giọng nói Tang Chỉ nghiêng tai lắng nghe, đúng là tiếng của phượng hoàng cao ngạo !
Cách đó một đoạn, Tuấn Thúc đứng thẳng trong rừng, bên cạnh chàng là một nữ tử áo đen, chính là Thố tử tiểu tiên. Rõ ràng bốn người cách nhau gần như vậy, nhưng Tuấn Thúc lại như hoàn toàn như không nhìn thấy Tang Chỉ, giọng nói u ám cất lên: “Bây giờ đi đi, càng xa càng tốt.’’
Anh Lạc nước mắt ròng ròng, nhếch môi cười khổ: “Lợi dụng ta xong rồi liền nôn nóng muốn ta sớm biến mất ? Vậy vì sao bây giờ không đụng thủ giết ta đi, chẳng phải càng sạch sẽ hơn sao ?’’
Tuấn Thúc hít một hơi thật sâu, quay người lẩm bẩm: “Anh Lạc...Một cảm xúc giằng xé mà Tang Chỉ chưa từng thấy ở Tuấn Thúc.
Anh Lạc gạt nước mắt, quay mặt đi, nói: “phượng quân đại nhân yên tâm đi, ta gọi người ra ngoài không phải muốn làm phiền người, chỉ là muốn hỏi người...vở kịch này rốt cuộc ngài muốn diễn đến khi nào ?’’
Nghe thấy vậy, Tang Chỉ kinh ngạc, tay nắm chặt thành nắm đấm, đầu óc lại không hiểu nổi ý trong lời nói của Anh Lạc. Nàng cắn chặt môi dưới, đang khó chịu không biết làm thế nào, lại nghe Anh Lạc nói ra những lời càng khiến người ta chấn động: “Ta chỉ không hiểu được, người trăm phương ngàn kế cướp tiểu hồ ly từ trong tay Ly Vẫn là vì cái gì ?’’
Tuấn Thúc nhìn Anh Lạc một cái, chắp tay ra sau lưng, trầm giọng nói: “Thế cục thay đổi, Long tộc dần dần dành thế áp bức, không thể để hai tộc Long – Hồ liên hợp được.’’
Hóa ra...
Hóa ra ban đầu...
Một câu nói đã đưa Tang Chỉ từ trong niềm vui của ngày thành thân rơi xuống vực sâu vạn trượng. Hóa ra Tuấn Thúc lấy nàng là vì không muốn để Long tộc mở rộng thế lực, hóa ra những câu yêu thương thắm thiết, đến chết không rời kia chẳng qua cũng chỉ là những lời ngọt ngào mượn từ chỗ nữ nhân khác về, hóa ra...tất cả chỉ là một màn kịch.
Nước mắt của tiểu hồ ly bất giác chảy xuống. Tập Nguyệt quay đầu lại nói: “Công chúa Tang Chỉ đã thấy rõ rồi chứ ?’’
Vừa nói xong, Tuấn Thúc liền kinh hãi nhìn về phía hai người, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng, dứt khoát nói: “Ai ?’’ Trong chốc lát, sợi tơ nước cuốn quanh người Tang Chỉ và Tập Nguyệt biến mất. Trong thoáng chốc, Thố tử tiểu tiên và Tuấn Thúc cùng cứng đơ.
Tập Nguyệt cười gian: “Phượng quân đại nhân chắc là rất bất ngờ với kết cục này ?’’
Tuấn Thúc hơi nheo mắt lại, không đáp. Bên này, Anh Lạc bỗng kêu một tiếng rồi nhào về phía Tang Chỉ tấn công. Tiểu hồ ly vô thức lùi lại phía sau tránh né, trong lúc chớp vang sấm giật, Anh Lạc – Tang Chỉ, Tuấn Thúc – Tập Nguyệt xuất chiêu lao vào nhau. Tang Chỉ vừa ứng phó với Anh Lạc vừa phân tâm, trong những lời vòng vo đó, thực ra nàng đã hiểu rõ tâm tư của Tuấn Thúc, nhưng vẫn tự dối mình gạt người không dám tin.
Đúng, Tuấn Thúc biết sự việc đã bại lộ, biện pháp che giấu duy nhất chính là diệt khẩu. Cho nên...cho nên....
‘‘Á’’ ! Tang Chỉ kinh hãi kêu lên, đúng lúc tinh thần đang lơ lửng nghìn dặm, Anh Lạc tấn công làm nàng ngã nhào xuống đất. Nàng ta từng bước tiến lại gần, tay giơ thanh bảo kiếm lên cao, tiểu hồ ly lực bất tòng tâm, run rẩy lùi ra phía sau.
‘‘Tang Chỉ!’’ chính vào thời khắc Anh Lạc lao lên phía trước, Tập Nguyệt hét lớn, tung huyết kiếm đến, tiểu hồ ly thuận thế đón lấy rồi nghe thấy Tập Nguyệt nói: “Mau, nhân lúc này...’’
Việc đã đến nước này, Tang Chỉ không thể nghĩ được nhiều hơn nữa, nhấc người lên, nàng nhắm mắt đâm một nhát kiếm, bỗng chốc chỉ thấy trước mắt kim quang ló sáng. Tay vẫn cầm chặt chuôi kiếm, Tang Chỉ run rẩy hé mắt ra, nhưng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi đến mức hơi thở ngưng lại.
Y phục trên người Anh Lạc bắt đầu thay đổi, từ tơ nhẹ ảo dần dần hóa thành từng sợi xích sắt. Khuôn mặt đẹp đẽ của nàng ta rúm ró lại, chớp mắt đã hóa thành khuôn mặt méo mó của một nam nhân. Nam nhân vẫn bị xích sắt trói quanh người, cười lớn: “Công chúa, đã lâu không gặp...’’
Dứt lời, chỉ thấy sấm vang chớp giật, nam nhân lại ngẩng đầu cười lớn, sợi xích sắt cuối cùng cũng đứt vụn.