Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em

chương 77: chương 77

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chap: Bị lừa vào tròng…

Làm ơn…ai đó làm ơn ra mặt giúp tôi đi! Tôi không muốn bị ánh mắt của những người xung quang thiêu cháy, lại càng không muốn cứ như thế mà bị lừa về làm vợ hắn đâu! Phải cho tôi thời gian suy nghĩ chứ! Với lại tôi còn nhỏ mà…tính đến chuyện này sớm như thế làm gì kia chứ?! Tôi có chạy mất đâu mà sợ! Mà kể cả tôi có chạy đi chăng nữa…đoán chắc rằng sẽ lại bị hắn bắt về thôi!

-Em…_Tôi nhìn đến ánh mắt chờ mong của hắn thì bao nhiêu lời muốn nói lại bị nuốt trở lại.

Lại nhìn đến những người xung quanh…nếu nói hắn chờ mong thì bọn họ phải nói là…chờ mong …kiểu như cha, mẹ hắn đang chờ xem con dâu tương lại có đồng ý trở thành chính thức hay không ấy! Ực…sao đang mùa hè mà thấy lạnh thế này?

-Chỉ được trả lời có hoặc không!_Hắn…hắn như thế không phải là đang chặn hết đường lui của tôi sao?

-Em…em….

-Không trả lời tức là đồng ý!_Hắn vừa kết luận vừa thản nhiên đeo nhẫn vào ngón áp út bên tay trái cho tôi, sau đó vui vẻ đứng dậy nắm tay tôi nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn, nhìn tôi cười hì hì_Tốt rồi! Bây giờ em đã là vợ của anh rồi nhé!

Tiếp đó là tiếng hò reo cùng pháo tay, pháo chân chúc mừng của đồng nghiệp trong công ty hắn…còn có cả mấy khách du lịch đến xem vui nữa. Ông trời ơi…con xấu hổ quá đi! Hắn…rõ ràng là cố ý! Đây chắc chắn là do hắn xắp đặt trước….chỉ có con là ngu ngơ như gà tắc ngơ bị hắn một đường lừa vào tròng thôi! Mà lại còn bị lừa mà không thể nói được câu nào nữa chứ! Tôi…VÌ CỚ GÌ LẠI NGU THẾ NÀY??

Sao không ai để ý xem sắc mặt tôi ra sao, hả?? Rõ ràng là chuyện liên quan đến tôi…thế mà lại coi tôi như người vô hình mà quẳng sang một bên! Tôi đang thắc mắc là sao bọn họ không trực tiếng ném tôi ra biển rồi thì sau đó rủ nhau ăn mừng có phải hay không??

Hiện tại tôi chỉ muốn nói một câu thôi…một câu đủ để diễn tả tâm trạng của tôi lúc này: “Tôi muốn chết!”

…………….

-Nhiên…mở cửa cho anh!_Giọng “Ai đó” từ bên ngoài vọng vào trong phòng.

-Đừng hòng! Anh ngủ ở ngoài đó đi!_Tôi tức giận ngập trời, vừa đấm thùm thụp vào gồi vừa lớn tiếng nói cho hắn biết.

-Đừng trẻ con như thế! Là em tình nguyện mà!_Hắn không cam lòng giải thích.

-Em mà tình nguyện cái gì?! Là anh lừa em thì có!_Tôi vẫn tiếp tục đấm vào gối, phản bác lại hắn.

-Anh không có lừa em…cùng lắm chỉ dùng chút tiểu xảo thôi!_Đến lúc này, hắn cũng đành thở dài thừa nhận…nhưng vẫn cố níu kéo chút tôn nghiêm còn sót lại._Em mau mở cửa cho anh đi! Cũng muộn rồi, không phải em muốn đánh thức tất cả mọi người dậy đấy chứ?

Tôi nghe hắn nói có chút do dự…nhưng rồi cũng gạt phăng nó đi mà kiên quyết:

-Em không mở!

-An Mộc Nhiên…

-Đừng có gọi em!

-Mau mở cửa cho anh!

-Không…

-Em xác định là không mở??

-Đúng vậy!bg-ssp-{height:px}

-Được rồi…không mở thì thôi!_Tôi nghe thấy hắn nhỏ tiếng không biết là nói với mình hay nói với tôi, sau đó xung quanh chợt yên tĩnh một cách quái lạ.

Hắn đi rồi sao?? Vừa rồi còn muốn vào trong lắm mà…làm gì mới gặp chút khó khăn đã liền bỏ cuộc vậy?? Đây chẳng giống phải phong cách của hắn chút nào! Thường mà ở nhà là hắn sẽ tiếp tục đe doạ tôi, nếu tôi vẫn cứng đầu thì lấy chìa dự phòng ra mở cửa…hoặc là trược tiếp dùng chân mở cửa luôn…sau đó đi thay cửa mới! Còn như thế này thì quả thực là chẳng giống gì cả!

Đứng trước cánh cửa phòng, tôi áp tai lên mà nghe ngóng tiếng động, phân vân xem có nên ra ngoài xem xét tình hình hay không. Nhưng mà ngộ nhỡ hắn vẫn ngoài đó…thì không phải là tôi đi dâng mỡ đến miệng mèo sao?? Hắn chẳng không thừa dịp xông vào ngay ấy! Mà sức tôi thì chắc chắn là không đấu lại hắn rồi! Vì thế, tôi vẫn quyết định…trèo lên giường đi ngủ!

……………

Không biết là do lạ chỗ hay tâm trạng bồn chồn…kết quả là…nằm trên giường rất lâu, rất lâu rồi mà tôi vẫn chưa ngủ được! Tôi muốn ra ngoài hành lang xem một chút! Nếu hắn có ở ngoài ấy thì mấy tiếng đồng hồ trôi qua chắc cũng đi rồi…tôi chỉ là muốn xác định lại cho chắc thôi!

Đúng vậy! Chỉ là xem một chút thôi!

Nửa đêm, nửa hôm…ngoài hành lang khẳng định là tối om om…cùng lắm thì có thêm chút ánh sáng yếu ớt của mấy cái đèn mờ trên tường phát ra. Tôi rón rén mở cửa phòng thật khẽ, tránh gây ra những tiếng động “Kinh dị” trong cái hoàn cảnh đêm tối như thế này…tôi sợ ma lắm!

Cái đầu ló ra ngoài, tôi đưa mắt sang trái…chẳng có gì ngoài không khí! Nhưng vừa đảo qua bên trái…tôi liền sững người khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Hắn-Hoàng Thiên Bảo-đường đường là người đàn ông trẻ tuổi, tài cao, tướng mạo hơn người, hơn nữa lại có tiền…mà còn là tiền tự mình kiếm ra nữa…bây giờ đang ngồi bệp trên mặt đất, lưng dựa vào tường, thân hình cao lớn co lại một đống vì khí lạnh của biển…nhìn sao cũng thấy một thân chật vật lại vẫn toát ra vẻ đẹp trai vốn có.

Ak…trong hoàn cảnh này mà tôi vẫn còn có thể ngắm hắn được. Kết luận rằng…bệnh mê trai không thuốc chữa!

Dù có đang giận đến mức nào…nhưng mà nhìn thấy bạn trai của mình như thế này…liệu có cô gái nào đành lòng để anh ta ngủ tiếp như vậy không? Mặc kệ là có hay không những cô gái như thế…coi như chuyện “Tốt” hắn gây ra hôm nay để khi khác tính toán, tôi phải gọi hắn dậy vào trong mà ngủ thôi! Tôi không nỡ nhìn hắn ở ngoài này thêm chút nào nữa đâu! Tôi…đau lòng a..

-Anh Bảo…_Tôi khẽ gọi, đồng thời lay lay vai hắn mấy cái.

-……._Hắn không có phản ứng. Không phải là lâm vào tình trạng hôn mê do bị cảm lạnh rồi đấy chứ? Đừng có doạ tôi nha…tôi yếu tim đó!

-Anh Bảo…tỉnh lại đi! Mau vào trong phòng mà ngủ! Anh Bảo…anh…a…

Có biết vì sao tôi kêu “A..” không?? Chính là vì cái tên đồi bại kiêm sắc lang vừa mới rồi đang an an tĩnh tĩnh ở đó, đùng một phát không báo trước tiếng nào, chồm đến xốc tôi lên vai hướng cửa phòng của chúng tôi đang hé mở đi tới.

-Này…anh làm gì vậy?? Mau thả em xuống!_Ý thức được là đang nửa đêm, tôi chỉ có thể ra sức bám vào người hắn để không bị ngã, đồng thời nhỏ giọng kêu mấy câu.

-Không phải vừa rồi em nói để anh vào phòng ngủ sao?? Thế thì chúng ta đi ngủ thôi!_Hắn lại một mực ung dung như đang vác một bao bông, nhàn nhã nói.

-Gì? Không được…em đâu nói là ngủ chung với anh! Anh chỉ được ngủ ở sofa thôi! Này…anh đừng có làm bậy! Này…anh không được đi về hướng đó! A…không được…

Còn chưa kịp để tôi kêu la xong, hắn đã một đường đem tôi đến bên giường mà đặt xuống. Sau đó còn dùng ánh mắt thiếu đứng đắn mà nhìn tôi từ trên cao nữa chứ…ực…tôi THỀ…sau này sẽ không bao giờ mềm lòng với hắn nữa! Sẽ không để hắn lừa mình nữa!

-Anh…anh..nhìn cái gì??

Truyện Chữ Hay