Văn Á là công chúa thứ tám của quốc vương nước Ô Xá ở Tây Vực. Một cô gái rất xinh đẹp, thân hình khá cao lớn, dáng người khoẻ mạnh, da hơi ngăm do tiếp xúc nhiều với ánh nắng mặt trời. Nàng mười bảy tuổi đã thành thạo cưỡi ngựa, bắn cung, đấu kiếm không kém gì nam nhân, tính cách cũng rất mạnh mẽ. Nước Ô Xá ai cũng yêu quý nàng, nàng là vị công chúa rất được Quốc vương cưng chiều, đến mức cả việc thành thân với ai cũng cho phép nàng toàn quyền quyết định.
Trong suy nghĩ của Văn Á, người xứng đáng làm phu quân của nàng nhất định phải vô cùng tuấn mỹ, kỹ năng nào cũng phải vượt trội hơn nàng. Nàng đã cùng cha đi đến rất nhiều nơi để tìm kiếm nhưng lại chưa tìm được một người nào ưng ý. Và khi dừng chân ở Đông Vân quốc, nàng đã gặp Tần Thượng Nguyên. Diện mạo tuấn mỹ xuất sắc cùng vẻ lạnh lùng, cấm dục của Thành vương đã thu hút nàng. Nàng bèn nhân lúc Thượng Nguyên không để ý thử thách chàng vài chiêu không ngờ lại bị chàng khống chế không mấy khó khăn. Ngay lúc đó Văn Á đã quyết tâm lấy bằng được Thành vương gia. Nàng xin cha đề xuất việc liên hôn với Đông Vân quốc ngay lập tức.
Khoảng thời gian trước khi đến Đông Vân quốc thì ở Tây Vực xảy ra nội loạn của các bộ tộc nhỏ cùng hợp lực tấn công đến triều đình Ô Xá. Nàng leo lên ngựa xông ra chiến trường cùng các hoàng huynh, và chỉ chưa đầy một tháng đã dẹp loạn thành công. Nàng lại tiếp tục đến Đông Vân quốc cùng với thái tử để bàn chuyện hôn sự.
Lúc đặt chân đến Đông Vân quốc, người ra đón nàng chính là Thành vương gia Tần Thượng Nguyên. So với lần đầu gặp gỡ, Thành vương gia vẫn lạnh lùng với nàng như vậy nhưng như vậy lại càng khiến Văn Á thêm quyết tâm chinh phục vị vương gia lạnh lùng này. Văn Á không chút ngần ngại thể hiện những hành động thân mật như choàng tay hay thậm chí là ôm Thượng Nguyên từ phía sau. Mỗi lần như thế Thượng Nguyên đều lạnh lùng đẩy nàng ra, nhìn nàng đầy ghét bỏ. Nhưng điều khiến nàng bất ngờ nhất là khi Thượng Nguyên nói với mình:
“Ta muốn nói với công chúa Văn Á trước để nàng không bất ngờ. Ta đã có hoàng phi tương lai của riêng mình rồi và đó không phải là công chúa. Ta đã luôn chờ mong nàng đến đây nhưng là để hủy hôn.”
“Cái gì? Nhưng bản công chúa còn chưa đồng ý, ai cho phép ngươi hủy hôn chứ?”
“Việc ta hủy hôn vốn chẳng cần ngươi đồng ý.”
“Ngươi…”
Văn Á tức giận. Rõ ràng lúc trước y đã đồng ý thế mà bây giờ lại đòi hủy hôn. Thái tử Vưu Xuyên cũng tức giận không kém, nói:
“Bát muội, bọn người Đông Vân này rõ ràng đang xem thường chúng ta, làm gì có chuyện muốn hủy hôn thì hủy hôn tùy tiện như thế. Ta không cho phép. Chuyện này ta giúp muội làm chủ.”“Không cần thái tử ca ca can dự. Muội đã nói chuyện hôn sự của muội sẽ do chính muội làm chủ. Hắn ta nói hắn đã có vương phi tương lai rồi. Vậy để muội xem là kẻ nào có thể khiến y động tâm đến mức muốn hủy hôn với muội.”
Vưu Xuyên quá hiểu tính muội muội này của mình. Bất cứ việc gì cũng muốn tự mình quyết định, đặc biệt là chuyện hôn sự. Nếu muội ấy đã muốn thì tùy ý muội. Hắn ở đây chỉ đơn giản là thay phụ vương để bàn chuyện hôn sự với triều đình Đông Vân quốc mà thôi.
Ngày hôm nay Văn Á vừa mới đặt chân đến nơi nên còn mệt, vốn đã định đến sáng hôm sau sẽ tìm đến tận Thành vương phủ tìm hiểu xem vị vương phi tương lai kia là ai. Vậy mà mới sáng dậy đã có người tìm đến cửa. Đó là một nam nhân có vẻ ngoài rất xinh đẹp, đẹp đến mức mà chính nàng cũng thấy ghen tị. Đôi mắt người này sáng long lanh, ăn mặc rất giản dị không giống bất kỳ một vị vương tôn công tử nào. Thái độ của y lần đầu đối mặt với một vị công chúa vô cùng tự tin khiến nàng nghi ngờ người này hẳn phải có chức vị gì đó rất lớn trong triều đình.
“Xin kính chào công chúa Văn Á của nước Ô Xá. Xin tự giới thiệu nô tài tên Lâm Thành, là đầu bếp của Thành vương phủ. Nô tài mạn phép hôm nay đến xin gặp công chúa đột ngột thế này.”
Văn Á kinh ngạc nhìn Lâm Thành, hai mắt chớp chớp cảm thấy khó tin. Một đầu bếp của vương phủ, cho dù là phủ của Thành vương đi chăng nữa thì lấy đâu ra tự tin như thế? Hơn nữa việc hắn chỉ là đầu bếp lại có thể tự do đi lại trong cung đã là điều không tin nổi rồi. Người này chắc chắn thân phận không đơn giản chỉ là đầu bếp.
“Ngươi thực sự là đầu bếp?”
“Nô tài đúng thật là đầu bếp. Chuyện này rất nhiều người trong cung biết, nhưng đúng như công chúa đang nghĩ, nô tài không phải là một đầu bếp bình thường. Tần Thượng Nguyên với nô tài có một mối quan hệ rất đặc biệt, cũng có thể xem nô tài chính là người mà huynh ấy muốn lấy làm Thành vương phi tương lai a.”
Văn Á sửng sốt, có thể nói là rất sốc. Ban đầu là nàng rất tức giận. Sao lại có một tên nô tài điên rồ lại dám đến trước mặt nàng nói rằng Tần Thượng Nguyên muốn lấy một tên nam nhân, lại còn là đầu bếp làm thê tử được chứ. Nhưng khi nàng nhìn lại thái độ tự tin và nụ cười rạng ngời của Lâm Thành thì nàng lại tin những gì y nói là sự thật. Không một tên nô tài nào lại điên rồ đến mức dám tuyên bố một chuyện động trời như vậy. Dù vậy Văn Á vẫn cảm thấy quá khó tin.
“Ngươi đang nói với ta rằng Thành vương là đoạn tụ?”
“Ban đầu thì cả ta và A Nguyên đều không phải, chỉ là bọn ta đã phải lòng nhau cho nên… cứ xem như là vậy đi.”
Cho đến tận bây giờ khi cả hai đã đi đến bước này, Lâm Thành vẫn khá ngượng khi thừa nhận với người khác rằng mình là đoạn tụ. Dù sao thì ngay từ đầu cả hai chưa ai từng nghĩ rằng mình sẽ quyết định gắn bó cả đời với một nam nhân cả.
Văn Á rất khó chịu khi nghe Lâm Thành nói như vậy. Nhưng những lời của y cũng là đang cho nàng biết một điều: Tần Thượng Nguyên không hoàn toàn là đoạn tụ, hắn vẫn có thể thích nữ nhân. Nàng đã đi rất nhiều nơi mãi mới nhìn thấy một người ưng ý đến như vậy, nàng không muốn bỏ cuộc quá dễ dàng.
“Vậy ngươi đến tìm ta là vì lý do gì? Muốn ta hủy hôn với Thành vương?”
“Không phải. Ta đã nghe A Nguyên kể lại thái độ kiên quyết cùng sự mạnh mẽ của công chúa đối với việc hủy hôn, e rằng người sẽ không dễ dàng từ bỏ. Vậy nên nô tài đến đây là vì muốn thương lượng với người một việc.”
“Đợi đã!” Văn Á giơ tay lên ngăn Lâm Thành nói tiếp. “Nếu như ngươi đã là người mà Thành vương nhận định thì không cần xưng nô tài với ta, nghe chướng tai lắm. Xưng tên là được rồi.”
Lâm Thành mỉm cười. Nói chuyện với cô công chúa này rất thoải mái. Nếu không phải hai người họ đang là tình địch thì hắn nhất định sẽ kết bạn với nàng.
“Vậy Văn Á công chúa, chúng ta cùng thi đấu với nhau được chứ. Các môn thi sẽ do cả hai bên cùng lựa chọn. Người nào dành được điểm các môn cao hơn sẽ chiến thắng, người thua sẽ phải rút lui.”
“Tại sao ngươi lại muốn làm như thế? Nếu như Thành vương đã nhận định ngươi, ngươi hoàn toàn có thể dựa vào tình cảm của huynh ấy dành cho ngươi để đấu với ta.”
“Ta không muốn như thế. Hiện giờ trong mắt mọi người công chúa vẫn là một lựa chọn hoàn hảo cho A Nguyên. Người vừa xinh đẹp lại giỏi giang về mọi mặt, rõ ràng nếu công chúa trở thành vương phi sẽ có thể giúp ích được cho huynh ấy và Đông Vân quốc rất nhiều. Ta biết A Nguyên không ngại ánh mắt người đời đánh giá mình, nhưng ta cũng có sự tự tôn của mình. Ta không muốn huynh ấy sống trong ánh mắt xem thường của người khác, không muốn mình trở thành vật cản trở của huynh ấy. Và hơn hết, ta muốn công chúa rút lui một cách khâm phục khẩu phục.”
Văn Á đột nhiên mỉm cười, cảm thấy người trước mắt mình vô cùng thú vị cũng rất tự tin. Lâu lắm dám có người ngang nhiên thách thức nàng như thế khiến nàng cảm thấy rất phấn khích.
“Thành nhi, sao ngươi lại tùy tiện chạy đến đây như vậy?”
Từ bên ngoài bỗng xuất hiện một người xồng xộc chạy vào. Theo sau còn có một đám thủ vệ của Ô Xá chạy tới, nhìn bọn họ rất chật vật. Văn Á nhìn là hiểu ngay tình huống, liền bảo mấy thủ vệ đó lui ra ngoài.
“A Nguyên, sao ngươi lại đến đây?”
“Việc đó ta phải hỏi ngươi mới đúng. Sao ngươi đến đây mà không bàn trước với ta?”
Nhìn cách hai người họ gọi nhau thân mật như vậy Văn Á không khỏi ghen tị. Tần Thượng Nguyên đã đến đây xác nhận những gì Lâm Thành nói trước đó với nàng đều là sự thật. Đây đúng là người mà hắn ta đã nhận định. Nàng nghĩ mình có thể đoán được một phần lý do. Người như Lâm Thành đến nàng cũng bị thu hút. Nhưng điều đó lại chỉ khiến nàng thêm quyết tâm chinh phục mà thôi.
“Lâm Thành, ta đồng ý lời thách đấu của ngươi.”
Lâm Thành mỉm cười gật đầu. "Được."
Tần Thượng Nguyên kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Văn Á rồi lại nhìn Lâm Thành.
“Thách đấu cái gì cơ?”