Anh gọi cho Kiều Hội nhưng cô không nhấc máy.
Từ Diệc Dương đi quanh nhà một vòng, góc nào trong nhà cũng không bỏ sót nhưng không nghe thấy chuông điện thoại.
Chắc hẳn lúc đi ra ngoài Kiều Hội đã mang theo điện thoại nhưng anh không biết có phải cô cố tình không bắt máy hay thật sự không để ý tới chuông điện thoại hay không. Anh chỉ biết bây giờ đáp lại cuộc điện thoại này là tiếng ‘bíp’ dài.
Từ Diệc Dương nhanh chóng thay đồ ngủ bằng một bộ đồ thể thao bình thường, thời gian sửa soạn mọi thứ đều không làm trực tiếp lấy chìa khóa đi ra ngoài cửa.
Ngay khi anh bước ra ngoài, từng cơn gió lạnh ùa tới. Sau cơn mưa nặng nề tối qua, dưới sân tiểu khu đều có nước, bầu không khí ngập tràn sự ẩm thấp.
Nhìn tiểu khu vắng vẻ vào sáng sớm, Từ Diệc Dương nhất thời không biết nên tìm Kiều Hội ở đâu.
Anh hít một hơi thật sâu, cẩn thận suy nghĩ xem cô có thể đi đến nơi nào. Từ Diệc Dương cảm thấy ngoại trừ đến ký túc xá ở Học Viện Điện Ảnh Bắc Thành cô sẽ không thể đi đâu nữa. Dù sao người bạn thân nhất của cô cũng đang ở đó. Từ Diệc Dương quyết định thử vận may.
Anh đi về phía gara lấy xe, nhấn ga đi ra bên ngoài tiểu khu.
Vừa đi được mấy phút, khóe mắt anh đột nhiên thấy được bóng dáng quen thuộc. Nếu không phải Từ Diệc Dương nhận nhầm thì bóng dáng kia chính là Kiều Hội.
Anh phanh xe lại, cởi dây an toàn, bước xuống xe.
Kiều Hội ung dung cầm bữa sáng mua cho Từ Diệc Dương trở về nhà.
Cô rất thích không khí sáng sớm ở tiểu khu này, xung quanh ngập tràn tiếng chế biến đồ ăn từ các quầy hàng phát ra, tiếng người cao tuổi chào nhau khi đi chạy bộ và đủ thứ âm thanh thường ngày khác.
Nơi này vừa an toàn mà lại tràn đầy sức sống.
Hiện tại đã là năm rưỡi sáng, vì người đi trên đường không nhiều nên cô chậm chạp bước đi, vừa bước vừa ngắm quang cảnh xung quanh.
Kiều Hội nghĩ giờ này Từ Diệc Dương vẫn đang say giấc ở nhà bởi vậy cô mới không vội vàng trở về.
Từ khi trở thành sinh viên đại học, rất ít khi cô dậy sớm hít thở không khí trong lành vào buổi sớm ban mai. Có lẽ lúc này cô ngoài việc thức từ khuya cho tới sáng xem điện thoại thì chính là làm ổ trong chăn ngủ ngon lành.
Lúc này, bên tai Kiều Hội đột nhiên truyền đến tiếng xe thể thao phanh gấp. Cô còn tưởng cách đó không xa cho chuyện gì xảy ra, thì lại nghe thấy tiếng bước chân đến gần.
Kiều Hội còn chưa kịp phản ứng lại, cả cơ thể đã rơi vào cái ôm ấm áp quen thuộc.
Từ Diệc Dương kéo khẩu trang của cô ra, nâng mặt cô lên tặng một cái hôn chào buổi sáng.
Phản ứng đầu tiên sau hai giây của Kiều Hội chính là người đang hôn cô không phải ai khác mà là Từ Diệc Dương. Đây là sáng sớm, đang ở ngoài đường mà anh đột ngột hôn cô như vậy.
Cũng may đây chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng, chưa đến vài giây anh đã tách ra. Nụ hôn này mang theo ý tứ trừng phạt, bởi vì Từ Diệc Dương ban nãy cắn môi cô, dường như muốn cô nhớ kỹ loại cảm giác hơi đau này.
“Từ phu nhân, em đột ngột đi đâu vậy?” Có vẻ như Từ Diệc Dương nghiến răng để nói.
Lúc này mọi người xung quanh bắt đầu đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, chuẩn bị cho một ngày mới bắt đầu.
Dù bây giờ mới gần sáu giờ sáng không nhiều người nhưng không phải không có người. Thậm chí cô còn thấy dì bán hàng ban nãy đi ra phía hiên nhà ngó nhìn.
Cô dụi mắt, sau đó vội vàng đeo khẩu trang lên.
Cô và Từ Diệc Dương đều là nhân vật của công chúng đấy, nhỡ đâu có người nhận ra thì sao?
Bởi vì đeo khẩu trong cho nên giọng cô nhỏ hơn bình thường, ngữ điệu mang theo chút uất ức, “Sáng nay tỉnh dậy em thấy rất đói.” Cả ngày hôm qua cô chỉ ăn mỗi đĩa salad rau củ, mấy thứ khác không động đến. Hơn nữa năng lượng bị tiêu hao bởi sự giày vò của anh nên bụng đói tới mức phải tỉnh dậy vào sáng sớm.
Từ Diệc Dương bất ngờ, “Vậy là em ra ngoài để mua đồ ăn sáng?”
“Đương nhiên là thế.” Nói xong, cô giơ tay phải lên, cho Từ Diệc Dương xem mình đang cầm thứ gì trên tay.
Đôi mắt xinh đẹp mở to đợi anh khen ngợi, “Từ tiên sinh, em còn mua bữa sáng về cho anh đó. Chúng ta mau về nhà thôi, nếu không bữa sáng sẽ nguội mất.”
Trong một khoảng thời gian ngắn tâm trạng Từ Diệc Dương thay đổi liên tục, vốn dĩ đang tức giận nay đã đổi thành buồn cười.
Anh còn tưởng Kiều Hội vẫn đang giận dỗi mình, không nói một lời đã rời đi, không ngờ chỉ do cô đói bụng nên chạy ra ngoài mua bữa sáng.
Vì câu nói tối qua của cô mà khả năng phán đoán của anh bị rối loạn, nếu đầu óc anh tỉnh táo thì sẽ nhận ra Kiều Hội không phải kiểu người lẳng lặng rời đi, cô sẽ không cố ý làm anh lo lắng.
Kiều Hội ôm lấy cánh tay anh nói, “Mau về nhà nào.”
Cô chỉ mong xung quanh không có chó săn ảnh hoặc cảnh vừa rồi không bị người khác chụp được. Bằng không …
Kiều Hội đi theo Từ Diệc Dương ngồi lên xe, sau khi ngồi trên xe cô mới thấy an toàn hơn.
Ban nãy Từ Diệc Dương đi đến ôm chặt lấy cô hôn, mấy người gần đó hình như có ngó nghiêng nhưng có vẻ họ không thấy rõ mặt cô và anh.
Cài dây an toàn xong, cô mới hỏi, “Từ tiên sinh, sao đột nhiên anh ra khỏi nhà vậy?”
Từ Diệc Dương không định giải thích nhiều, chỉ nói, “Anh đột nhiên tỉnh giấc.”
Kiều Hội ‘ồ’ một tiếng, nghĩ đến nụ hôn bất ngờ ban nãy giọng cô nhỏ đi, “Nếu chúng ta bị chụp lại thì làm sao bây giờ?”
Đối với chuyện này thái độ của anh rất bình tĩnh, “Không sao đâu.”
Kiều Hội nhẹ nhàng thở phào, anh đã nói như vậy thì có lẽ không bị chụp lại hoặc nếu bị chụp lại phía bên đoàn đội của Từ Diệc Dương cũng sẽ mua lại ảnh. Nói tóm lại, Kiều Hội cực kỳ tin tưởng anh, Từ Diệc Dương đã nói không sao thì chắc chắn không có vấn đề.
Nhưng Kiều Hội không nghĩ đến, bản thân vừa mới ra khỏi nhà không bao lâu đã lên hot search!
Bị bê lên hot search cô không hề biết, đến lúc biết là do chị Hoan nói với cô.
Trong điện thoại, giọng nói chị ấy rõ ràng lo lắng, “Người trên ảnh chụp khá giống em, vì không chắc chắn đó là em nên chị mới gọi hỏi rõ.
Bởi vì chị Hoan quá khẩn trương nên không nói rõ tình hình cho cô biết nên Kiều Hội không hiểu chị ấy nói gì, “Ảnh chụp nào vậy chị?”
“Chính là bức ảnh trên hot search, khi nãy nó chỉ ở vị trí ba mươi thôi không ngờ trong mấy phút đã lên đứng thứ mười. Tốc độ này so với tên lửa còn nhanh hơn.” Hot search có liên quan đến Từ Diệc Dương mặc kệ là vào buổi sáng hay buổi tối đều chuẩn bị gắn chữ ‘bạo’ to đùng.
Kiều Hội vội vàng mở weibo xem, rất nhanh đã thấy hot search đứng ngay ngắn ở vị trí số mười.
Chuyện tình cảm của Từ Diệc Dương được làm sáng tỏ.
Nhấn vào hot search này chỉ thấy có một bức ảnh chụp mơ hồ nhưng nhìn vào khung cảnh và thời gian chụp thì nhân vật chính đúng là Từ Diệc Dương và cô.
Từ Diệc Dương hai tay ôm lấy mặt cô, ánh nắng sớm chiếu xuống gương mặt anh tuấn của anh.
Từ Diệc Dương đặt một nụ hôn dịu dàng xuống môi cô.
Nụ hôn này thật ra rất ngắn nhưng trên ảnh chụp lại có vẻ giống như nụ hôn dịu dàng triền miên dây dưa mãi không dứt.
Bởi vì là ảnh chụp chính diện Từ Diệc Dương nên chỉ để lộ bóng lưng cô. Nếu không phải người quen thân thiết với cô sẽ không nhận ra đó là Kiều Hội.
Chị Hoan ở đầu dây kia nói tiếp, “Kiều Kiều, người trong ảnh là em đúng không?” Nhìn đi nhìn lại thì chị ấy chắc chắn đây không phải Chương Tô Lệ.
Chuyện đến đến nước này, cô không thể lừa gạt chị Hoan chỉ còn cách thừa nhận.
Chị Hoan nghe cô thừa nhận xong thì ngây người, chị ấy chỉ đoán mò không ngờ người anh trong thật sự là Kiều Hội. Tuy nhiên rất nhanh chị ấy đã tỉnh táo lại, nếu để ý mấy chuyện lúc trước thì hai người họ đã sớm ở bên nhau.
Rõ ràng Kiều tổng sẽ không giúp đỡ Kiều Hội nếu Kiều Hội không mở lời, vậy mà khi ấy Kiều Hội đột nhiên nhận được tài nguyên tốt từ trên trời rơi xuống.
Từ Diệc Dương từ khi ra mắt đến giờ không tham gia quay show nhưng vì Kiều Hội mà đồng ý làm thành viên cố định.
Còn về vai diễn nữ ba trong phim, thật ra chị Hoan không nói rõ với cô nhân vật ấy là do phía đoàn phim chủ động liên lạc. Lúc ấy chị Hoan còn nghĩ nhờ độ nổi tiếng sau khi tham gia chương trình nên Kiều Hội nhận được tài nguyên tốt. Nhưng giờ nghĩ lại, Kiều Hội nhận được vai diễn này tám chín phần liên quan đến Từ Diệc Dương.
“Vậy giờ hai người chuẩn bị công khai?” Làm gì có ai muốn dấu diếm vấn đề tình cảm mà lại nhiệt tình ôm hôn nhau ở nơi công cộng đâu.
Kiều Hội liếc nhìn Từ Diệc Dương đang ăn sáng ở bên cạnh sau đó nói, “Chị đợi em hỏi anh ấy đã, chút nữa em sẽ cho chị câu trả lời.”
Anh ấy trong miệng Kiều Hội đương nhiên là Từ Diệc Dương.
Chị Hoan một lần nữa bị cô làm cho bất ngờ.
Từ Diệc Dương đang ở bên cạnh Kiều Hội, nhanh như vậy hai người này đã ở chung?
Chị ấy phát hiện sự hiểu biết của mình về cô nghệ sĩ nhỏ này không nhiều như chị ấy nghĩ. Có lẽ Kiều tổng còn không biết con gái mình yêu đương với Từ Diệc Dương.
Chị ấy lộ ra vẻ mặt phức tập rồi tắt máy.
Kết thúc cuộc gọi, Kiều Hội cầm điện thoại ngồi xuống bên cạnh anh, “Từ tiên sinh, sáng hôm nay chúng ta bị chụp trộm bây giờ lên hot search rồi.”
Điều này đều trong dự đoán của Từ Diệc Dương, với sức nóng của anh trong giới giải trí đương nhiên sẽ có đám chó săn bám theo hai mươi tư giờ.
Kiều Hội do dự, “Vậy …”
Từ Diệc Dương đặt đũa xuống bàn, giọng nói thong dong giống như gió xuân thổi qua, “Vậy thì công khai đi.”
Cứ như thế công khai?
“Nếu công khai … có ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh không?” Sự nghiệp của Từ Diệc Dương đang trên đà phát triển bền vững, mặc dù anh không phải idol, không phải nghệ sĩ lưu lượng nhưng nếu công khai chuyện tình cảm sẽ vẫn có người hâm mộ rời khỏi fandom.
Đây là điều không thể tránh khỏi.
Từ Diệc Dương nở nụ cười, “Nếu công khai đem lại cho em cảm giác an toàn thì sự nghiệp của anh có ảnh hưởng hay không đều không quan trọng.”