Ba Kiều còn tưởng mình nghe nhầm, mặt ông ngập tràn vẻ khó tin, “Con nói cái gì?”
Đây là lần đầu tiên Kiều Hội làm trái ý ông, trong lòng ngoại trừ cảm giác lo lắng thì còn đan xen cảm giác vui vẻ. Cô có suy nghĩ riêng, có cuộc sống riêng, không phải con rối gỗ trong tay ông. Cô biết ba Kiều cho cô cuộc sống ấm no đổi lại cô sẽ báo đáp chăm sóc ông lúc về già. Còn những vấn đề khác, ví dụ như chuyện hôn nhân, cô phải tự mình quyết định.
Vì đã nói ra nên giờ nói lại cũng không có gì khó khăn, cô bình tĩnh trả lời ông, “Con đã kết hôn.”
“Gì cơ?” Ba Kiều còn tưởng cô nói đùa, “Con kết hôn?”
“Vâng.”
Ba Kiều vẫn không tin vào tai mình, ông không nghĩ đến con gái nhỏ ngày nào giờ đây đã bí mật kết hôn. Cô dường như chưa bao giờ có thời kỳ phản nghịch, khác với mấy đứa nhỏ phản kháng bố mẹ bằng cách bỏ nhà, cãi lại Kiều Hội luôn trong trạng thái tĩnh lặng như nước, thông minh, lanh lợi.
Trong trí nhớ của ông, Kiều Hội chưa bao giờ khiến ông phiền lòng.
Hiện tại ông chỉ cảm thấy cô đang nói dối để chối bỏ chuyện đính hôn với Trương Tinh.
Ông dùng tay chỉ vào mặt cô, “Cô kết hôn với ai? Tôi nói cho cô biết đừng có xem mấy cái theo đuổi tình yêu đích thực trên mạng, nó không đem lại tiền tài đâu. Tình yêu đích thực là thứ ngớ ngẩn nhất trên đời? Không tiền có yêu đương nổi không? Sau khi kết hôn với Trương Tinh, cô trở thành Trương phu nhân, tiêu xài tiền thoải mái. Mấy tên nghèo khổ ngoài kia ngoại trừ lời nói mật ngọt có thể cho cô cái gì? Hiện tại chưa có tình cảm với Trương Tinh thì sau khi kết hôn sẽ có.”
Ba Kiều trước đây luôn coi thường bạn trai cũ của cô, thằng nhóc đó tên Hạ Nhiên thì phải. Ngoại trừ gương mặt ưa nhìn thì cái gì cũng không có. Loại người đó muốn bước chân vào Kiều gia, một cơ hội nhỏ ông cũng không cho chứ đừng nói đến chuyện kết hôn với Kiều Hội.
Mấy năm nay ông gặp không ít loại người không có tiền còn muốn có cuộc sống sung sướng. Muốn thừa hưởng gia sản của ba vợ? Mơ cũng đừng mơ, ông không bao giờ để chuyện kiểu đó xảy ra.
Kiều Hội lần đầu tiên phản kháng, lạnh nhạt nói với ông, “Chẳng nhẽ không làm Trương phu nhân thì con không có tiền tiêu xài thoải mái?” Không đụng đến tiền của Từ Diệc Dương thì dựa vào bản thân cô vẫn sống tốt.
Ba Kiều trong phòng khách đi đi lại lại, “Cô tưởng bản thân mình có thể kiếm nổi tiền? Cô tự xem bản thân mình là nghệ sĩ tuyến nào đi.” Con gái ông không có tham vọng vẫn luôn quẩn quanh tại tuyến mười tám chỉ quay một vài quảng cáo nhỏ bé. Không biết vì sao lại được tham gia chương trình tạp kỹ có tiếng.
Nhưng cũng có ích gì? Không có tham vọng, thuận theo tự nhiên chắc chắn không thành công nổi.
“Đừng có quên lương của quản lý và trợ lý đi theo cô là tôi trả.”
Bàn tay buông thõng hai bên hông của cô siết lại, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, “Con sẽ cố gắng kiếm tiền.”
Ba Kiều nói ra những nói này không phải muốn cô nỗ lực kiếm tiền. Ông muốn nói với cô trên đời này không có cái gọi là tình yêu thực sự, nó không thể quan trọng hơn tiền bạc. Nếu không có tiền, ngay cả người đại diện cô cũng không có.
Ông chợt nhận ra phản ứng của Kiều Hội có chút không đúng, chẳng nhẽ cô thật sự kết hôn? Ông nghi ngờ hỏi cô, “Những gì con nói khi nãy là sự thật? Đã kết hôn thật sao?”
“Vâng ạ.”
Kiều Dã ở bên cạnh cũng nói theo, “Chị gái quả thật đã kết hôn.” Giữa hai chị em không có bí mật nếu Kiều Dã đã biết thì khả năng cao Kiều Hội đã kết hôn là sự thật.
Điện thoại trong tay ba Kiều rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ. Dì giúp việc trong nhà thấy vậy rời đi, dì ấy không dám ở lại.
Ba Kiều trừng mắt, lửa giận bùng phát, “Con kết hôn với ai? Nghĩ bản thân cứng cáp, đủ lông đủ cánh rồi làm gì cũng được phải không?”
Đứa con ông nuôi dưỡng bao nhiêu năm giờ đây lại tự ý tùy tiện thế này.
Không phải Kiều Hội không có thời kỳ phản nghịch mà là thời kỳ phản nghịch của cô đến chậm! Cô làm ông tức muốn chết.
“Vâng.”
“Vâng cái gì, con còn dám nói vậy? Người kia là ai? Gọi cậu ta tới đây ngay, cầm tờ giấy đăng ký kết hôn đến đây.” Không thấy giấy kết hôn, ông vẫn không thể tin Kiều Hội dám lừa ông tự ý kết hôn. Ông phải nhìn cho kỹ người nào dám lừa con gái ông đi đăng ký kết hôn.
Ba Kiều thấy cô vẫn lạnh nhạt không đáp, trào phúng cười, “Thế nào? Không muốn nói? Định bảo vệ cậu ta tới cùng? Cậu ta kết hôn với con vậy mà dũng khí gặp mặt ba chồng lại không có?”
Ban đầu Kiều Hội muốn nói tên anh ra nhưng nghe những lời này cô không đồng ý chút nào. Là cô tự mình quyết định đến Kiều gia nói cho ba, Từ Diệc Dương cái gì cũng không biết. Công khai hay che dấu, anh đều để cô toàn quyền quyết định.
“Hôm qua ba đã gặp anh ấy.”
Tối qua ông gặp rất nhiều người, sao biết được con rể mình là ai?
“Con nói rõ ràng cho ba.”
“Là Từ Diệc Dương.”
“Đợi chút, con nói gì cơ? Từ Diệc Dương?”
Cái vẻ mặt đầy tức giận và không hề hài lòng của của ba cô giờ đây đã được thay thế bằng vẻ bất ngờ, ngạc nhiên. Kiều Hội không nghĩ đến ba mình lại có tố chất làm diễn viên như vậy.
Có vẻ như ông vẫn chưa tin được, hỏi lại cô lần nữa, “Thật sự là Từ Diệc Dương?”
Kiều Dã không nhìn ba Kiều nữa, cái cách ba chuyển từ giận dữ sang vui mừng khiến người con trai là cậu đây còn thấy xấu hổ. Dẫu biết ba cậu là dân kinh doanh chỉ thích lợi ích nhưng thay đổi tâm trạng chỉ vì lợi ích thế này thì thật quá đáng. Ba không tôn trọng quyết định của chị, ông chỉ muốn lợi cho bản thân.
Kiều Hội không biết mình nói tên anh ra là đúng hay sai nữa, “Là anh ấy.”
Ba Kiều vui vẻ đến mức không biết nên làm gì, ông đi lòng vòng trong phòng khách. Vừa rồi vì tức giận mà ông không ngồi nổi giờ đây vì quá vui vẻ mà ông cũng không thể ngồi yên.
Ông còn tưởng Kiều Hội bị tên nhóc nào lừa gạt, không ngờ đối tượng của cô lại là Từ Diệc Dương. Ông biết con gái bộ dạng xinh đẹp nhưng đoán được cô có thể tìm cho mình người con rể vừa ý như thế.
Nghĩ đến câu nói hôm qua của Trương Tinh, “Cô với anh ta to nhỏ cái gì vậy?”. Lúc đó ông không để tâm giờ nghĩ lại đấy không phải thú vui nho nhỏ giữa vợ và chồng sao?
Ba Kiều vẻ mặt hòa hoãn nói, “Đứa nhỏ này, lẽ ra còn phải sớm nói cho ba biết bản thân đã kết hôn với Từ Diệc Dương như vậy ba sẽ không sắp xếp hôn sự kia.” Trương Tinh hoàn toàn bị ông ném ra đằng sau.
Giây phút này Kiều Hội càng hiểu tính cách ba mình hơn, “Con với anh ấy chưa tính tới chuyện công khai.”
Trên mặt ông lộ rõ nét cười, “Không công khai cũng không sao. Dù sao hai đứa đã kết hôn, cậu ấy đã là con rể ba. Khi nào có thời gian thì dẫn chồng con về nhà ăn tối, ba sẽ tiếp đón tốt.”
Sắc mặt Kiều Hội trước sau như một vẫn luôn lạnh nhạt, “Công việc của anh ấy bình thường rất bận rộn, không biết khi nào có thời gian.”
Thái độ của ba Kiều thay đổi độ, ông không quan tâm đến vẻ mặt thờ ơ của con gái mình, “Không sao, lúc nào cũng được.”
Kiều Hội rũ mắt không biết nói gì, cô ngồi trên ghế sofa êm ái ngây ngốc.
Ngày trước cô gặp một tên tư bản thô lỗ, Từ Diệc Dương đứng ra nói giúp cô. Dường như mỗi khi cô gặp vấn đề gì chỉ cần nói ra tên anh mọi vấn đề đều được giải quyết. Ngay cả trước mặt ba Kiều cũng linh nghiệm.
Lúc trước cô ngoan ngoãn nghe lời phụ thuộc vào ba, hiện tại ngược lại là ông đang cố lấy lòng cô.
Đều là nhờ Từ Diệc Dương.
Cô luôn cảm thấy bản thân dựa dẫm vào anh quá nhiều.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn của anh, “Dậy rồi sao?”
Hôm nay Từ Diệc Dương có hẹn với Lương Duyên, vốn dĩ anh muốn đưa cô đi cùng nhưng cô muốn nhanh chóng thừa nhận nói rõ với ba nên đã từ chối.
Kiều Hội: Vâng, em đến trường quốc tế đón em trai. Hiện tại đang ở nhà ba.
Ba Kiều luôn quan sát cô, thấy Kiều Hội cúi đầu nhắn tin ông lập tức hỏi, “Từ Diệc Dương nhắn tin cho con à?”
Kiều Hội thấy ba luôn nghĩ tới vật chất, không nhìn nhận con người dựa trên tính cách của họ tâm trạng hơi trùng xuống.
‘Ừ’ một tiếng.
“Con nói với cậu ấy có thời gian thì đến nhà chơi, ba sẽ tự tay xuống bếp.”
Hai chị em bọn họ trầm tư.
Rõ ràng sống với ba ngần ấy năm vậy mà họ còn chưa được hưởng loại đãi ngộ này.
“Buổi tối gặp anh ấy con sẽ nói.”
“Tốt lắm, không hổ danh là con gái ba.”
Một nhà ba người trong lòng đều chất chứa tâm tư riêng, không ai nói tiếp, bầu không khí rơi vào im lặng.
Ba Kiều vốn định về phòng nghỉ ngơi thì nghe thấy chuông cửa vang lên.
Dì giúp việc nãy giờ lẩn tránh trong phòng hiện tại đã đi ra, ba Kiều nhìn dì rồi nói, “Đi ra mở cửa đi.”
Dì giúp việc gật đầu, “Vâng” một tiếng, nhanh nhẹn đi ra phía cửa.
Dì ấy vừa mở cửa, giọng nói sảng khoái của bác Trương đã vọng vào, “Lão Kiều, tôi cùng gia đình tới nhà cậu làm khách đây.”
Nói xong bác Trương cầm trên tay túi quà bước vào, phía sau là Trương Tinh. Anh ta đút tay túi quần vẫn giữ vẻ mặt ngạo mạo như lần trước.