Phiên ngoại 1
Một đêm nọ, Phong Dịch nằm trên giường, không khí nóng bỏng trong phòng vẫn chưa tản đi, anh đang ngủ.
Có lẽ do có người nằm bên cạnh nên anh ngủ rất ngon. Không biết sao, anh mơ.
Ở trong mơ, đầu Phong Dịch lại càng nặng nề, anh giống như lạc bước vào một vùng đất tràn đầy ánh sáng. Phong Dịch đi về phía ánh sáng phát ra, khung cảnh trước mắt dần rõ ràng hơn. Nhìn về phía căn phòng quen thuộc, anh có chút hoảng hốt. Anh cảm thấy như tất cả giống như ảo cảnh, giống như là kiếp trước của anh. Trên ti vi đang chiếu tin tức, Phong Đình chết vì tai nạn, vụ án không có gì đáng nghi nhưng cảnh sát lại nghi ngờ hung thủ là con trai Phong Đình, Phong Dịch.
Một người mặc tây trang màu đen đứng trước ti vi, chăm chú xem tin tức. Nhìn bóng lưng ấy, Phong Dịch lại cảm thấy rằng đó là kiếp trước của anh. ‘Phong Dịch’ nhìn ti vi, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo. Phong Đình chết rồi, hận ý trong mắt anh lại còn mạnh mẽ hơn. Ngoài cửa vang tiếng chuông, cảnh sát dẫn người tới, đề nghị ‘Phong Dịch’ phối hợp điều tra. Trong quá trình điều tra, cảnh sát không tìm được chứng cứ gì, đành phải thả ‘Phong Dịch’ ra.
Sau khi rời khỏi đồn, ‘Phong Dịch’ bị phóng viên bao vây, bọn họ đều quan tâm tới cái chết của Phong Đình. ‘Phong Dịch’ nhìn thẳng vào ống kính, đáy mắt vẫn lạnh băng, nhưng lại lộ ra chút ý cười, giống như muốn khoe khoang.
Anh giống như người đứng xem, nhìn một kiếp của mình, xem những chuyện bản thân phải trải qua. Ý thức của anh có chút mơ hồ nhưng anh biết đây là mơ.
Trong giấc mơ, mọi chuyện xảy ra đều không tốt, anh không gặp được Giang Kiều, cũng qua vài năm sau anh mới biết được bản thân bị tẩy não và chân tướng cái chết của mẹ. Nhưng trước khi anh nhận thấy điều gì lạ, Phong Đình đã kịp xóa hết manh mối đi, làm cho anh có tra thế nào cũng không kéo được Phong Đình ra ngoài sáng. Để Phong Đình nhận lấy trừng phạt, kiếp trước anh đã động tay động chân với Phong Đình, giả thành sự cố. Cuối cùng, cảnh sát không tra ra được manh mối nào.
Trong căn phòng tối tăm, Phong Dịch choàng tỉnh. Không khí hơi lạnh, cực kỳ giống với giấc mơ đó.
Phong Dịch vươn tay, trong không khí lạnh băng chạm tới thân thể ấm áp bên cạnh.
Trời chưa sáng, Phong Dịch nắm lấy tay Giang Kiều. Cô không tỉnh dậy, chỉ nhích người đến gần anh hơn. Hơi thở của cô vương vấn bên tai anh, anh tập trung lắng nghe hơi thở nhẹ nhàng ấy. Dù giấc mơ ấy có phải là kiếp trước của anh hay không, tất cả đã khác rồi. Kiếp này, chẳng những người phạm tội nhận được sự trừng phạt, anh còn có người để bảo vệ cả đời. Anh cúi đầu ngửi hương thơm nhàn nhạt quen thuộc ấy.
Giang Kiều vẫn đang ngủ, Phong Dịch nhìn cô, không hiểu sao lại cảm thấy yên lòng.
…
Lúc Giang Kiều tỉnh lại, trời đã sáng. Rèm cửa trong phòng mở ra một nửa, ánh sáng bên ngoài lọt vào, trùm lên người cô.
Cảm thấy trên tay có gì đó khác thường, cô cúi đầu nhìn. Giang Kiều ngẩn người, ngón áp út của cô có đeo một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn vừa khít tay cô, không biết là đặt từ bao giờ, Phong Dịch cũng chưa từng nói gì với cô.
Chợt nghĩ tới thứ gì, Giang Kiều nhếch môi cười, khóe môi tươi tắn còn mang theo một chút nghiền ngẫm.
Cô đứng dậy xuống giường, không thay đồ ngủ trên người mà trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.
Giang Kiều kêu một tiếng, “Phong Dịch.”
Phong Dịch xoay người nhìn cô, cô còn mặc đồ ngủ, miễn cưỡng mới che được bắp đùi, nhưng ánh mắt anh lại rơi trên tay cô. Anh híp mắt một cái, ngón tay Giang Kiều không có gì cả.
Chú ý tới ánh mắt anh, Giang Kiều làm bộ không biết gì, nhìn thẳng vào mắt Phong Dịch.
Phong Dịch đột nhiên bước tới, anh nhìn khuôn mặt của cô, sắc mặt cô bình thản như không có gì xảy ra.
Đợi anh đi tới gần trước mặt, cô nhè nhẹ nói, “Có phải anh quên cái gì ở chỗ em rồi không?”
“Hửm?” Phong Dịch thấy cô cười, ánh mắt anh hơi di chuyển, vừa vặn nhìn thẳng vào mắt cô.
Bốn mắt giao nhau, ánh mắt chứa chút mập mờ triền miên.
Khóe môi cô nhếch lên mang theo chút quyến rũ, “Anh có thể tới đây tự tìm.”
Phong Dịch cười cười muốn bắt lấy cô, Giang Kiều chỉ tránh nhẹ một cái tượng trưng liền lập tức đầu hàng. Cô từng là một đặc công vô hồn, cũng chỉ ở trước mặt người mình yêu mới bày ra vẻ nhu tình vạn chúng.
Phong Dịch đè cô lên sàn nhà, “Không sợ anh làm em ở chỗ này luôn à?”
Giang Kiều bình tĩnh nở nụ cười, “Hả? Cũng đúng lúc, đêm qua chưa thấy rõ anh như nào.”
Cô lập tức xoay người ngồi lên người Phong Dịch, hai chân tách ra ngồi trên hông anh. Cô cúi người, gió nhẹ thổi qua mái tóc, đem theo hương thơm nhàn nhạt. Tóc cô rũ xuống, trái tim Phong Dịch như bị cọ phải, nổi lên một chút ngứa ngáy tê dại. Giống như lần đầu tiên dò xét nhau vậy, anh chẳng bao giờ để người phụ nữ khác thân mật với mình như vậy.
“Phong Dịch.” Giang Kiều giơ tay ra, chỉ vào vị trí trái tim của anh, “Anh chưa đủ thành ý.”
Phong Dịch không phản ứng lại, Giang Kiều cũng dừng nói.
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh, không khí trêu ghẹo cũng nhạt đi.
Anh không nhúc nhích, tùy ý để cô ngồi lên người anh. Im lặng một lúc, trong ánh nắng ấm áp, anh nhìn cô chăm chú. Tay anh xuyên qua mái tóc dài của cô, xoa xoa gò má cô, Giang Kiều hơi giật mình.
Từ lần đầu gặp mặt tới bây giờ, anh chưa từng thay đổi, duy chỉ có ánh mắt anh đã sớm không còn như trước nữa.
Cô tiếp cận anh từng chút từng chút, làm tan ra băng lạnh trong mắt anh.
Tim của anh, đã vì cô mà mở rộng.
“Giang Kiều, anh hứa với em.” Phong Dịch trầm thấp nói, “Đời này kiếp này, vĩnh viễn không lừa dối em, giấu diếm em, cô phụ em…”
Từng câu từng chữ của anh như đập lên tim cô, như một bản nhạc du dương vang lên.
“Em nguyện ý gả cho anh không?”
Ánh nắng ngoài kia tựa như nóng lên, nhịp tim Giang Kiều đột ngột tăng nhanh. Cô không trả lời, chỉ cúi người kéo gần khoảng cách của hai người.
Giang Kiều nhích lên, Phong Dịch hôn lên môi cô, dễ dàng tiến quân. Một tiếng cười khe khẽ phát ra, Giang Kiều li3m môi một cái.
Phong Dịch ôm lấy bắp đùi lộ ra ngoài của cô, nhích người đứng lên.
Tuy bên ngoài trời sáng trong tốt lành, ngài Phong và phu nhân tựa như không thèm để mắt tới ánh mặt trời kia.
Bọn họ vừa ra khỏi phòng ngủ lại vừa hôn vừa trở lại.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, cũng do trời định mà quấn vận mệnh của hai người vào nhau, đẩy bọn họ vào một quỹ đạo khác.
Phong Dịch ôm chặt cô như muốn khảm cô vào xương cốt, cả đời không buông tay.