Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho nên Phó Nhiễm sợ Nhan Đông Thanh như vậy, là vì cô biết rõ, bọn họ sớm muộn sẽ trở về.
Từ xưa đến nay, lòng dạ đế vương hẹp hòi. Nếu bây giờ cô dám chọc giận mặt rồng, đợi sau khi trở về Hoàng Đế tùy tùy tiện tiện tìm lý do, có thể làm cho cô mất cái mạng nhỏ.
Ở đây tuy nghèo không có gì ăn, nhưng vẫn có chỗ khiến cho Phó Nhiễm hâm mộ. Ví dụ như đồng chí chủ tịch thường nói "Phụ nữ cũng gánh nửa bầu trời".
Ở Đại Ngụy, phụ nữ đừng nói gánh nửa bầu trời, nếu có thể khiến nam nhân không nạp thiếp, đã là nữ nhân có bản lĩnh.
Phó Nhiễm giương mí mắt chăm chú nhìn Hoàng Đế trước mặt, trong lòng khó tránh khỏi bất mãn, thầm than sinh không gặp thời. Nếu như có cơ hội, cô nhất định mang phụ thân tới xem "Hoàng Đế" nhà người ta anh minh thần võ như thế nào.
Mặc dù bọn họ rất nghèo...
Nhưng mà trong lòng Phó Nhiễm vô cùng rõ ràng, so sánh một đế vương, mấu chốt vẫn là xem dân chúng có an cư lạc nghiệp hay không. Chỉ từ điểm ấy, không thể nghi ngờ Nhan Đông Thanh là một đế vương tốt biết chăm lo việc nước. Ngài ấy cũng có đủ quyết đoán, nếu không cũng đã chẳng một người một ngựa tới nơi này học trộm kỹ thuật của người ta.
Mà cũng không phải... Ngài ấy không đi một người một ngựa, ngài ấy cũng túm Hoàng Hậu kéo tới đây.
Về điểm này, từ đầu đến cuối Phó Nhiễm vẫn không hiểu. Tay cô trói gà còn không chặt, năng lực học tập kém, năng lực thích ứng cũng kém, trừ việc mỗi ngày chọc tức hoàng đế, dường như không có tác dụng khác. Đến đây có thể làm gì?
Chẳng lẽ giống như người ở đây thường nói vợ chồng phối hợp, làm việc không mệt mỏi?
Nghĩ đến khả năng này, thân thể Phó Nhiễm không nhịn được run rẩy, nhổ nước súc miệng ra, nhỏ giọng bẩm báo: "Hoàng thượng, nô tì đánh răng xong rồi."
Sống cùng Hoàng Đế thật mệt mỏi, đến cả việc đánh rắm cũng phải xin phép một câu.
Bộ dáng Nhan Đông Thanh không muốn để ý nhiều, không mặn không nhạt ừ một tiếng, phân phó nói: "Đi xuống đi."
"Vậy... Nô tì xin được cáo lui trước."
Rửa mặt chải đầu xong, Phó Nhiễm múc một chén cháo loãng trong nồi, gắp một miếng củ cải muối khô, ăn cho có vị.
Từ Lan Anh trước khi ra khỏi nhà dặn dò cô: "Hôm nay đừng có chạy lung tung. Khu phố chuẩn bị phát phiếu lương phiếu dầu, ở nhà mà đợi nhận."
Nghe vậy, hai mắt Phó Nhiễm sáng lên, bảo đảm nói: "Mẹ cứ yên tâm. Con sẽ không đi đâu cả."
Cô không phải chỉ nhận phiếu lương và phiếu dầu của khu phố, còn phải đi nhận ở trường tiểu học phụ thuộc.
Mặc dù khu vực thuộc xã An Sơn quản lý, nhưng lại giống một cái xã hội nhỏ, có một hệ thống quản lý độc lập, xã khu và quản lí nhà xưởng ở chung hỗn hợp, khó tránh khỏi hỗn loạn.
Nhà họ Phó có miệng ăn, riêng việc đi nhận phiếu lương phiếu dầu đã phải đi ba nơi.
Phó Yến từ lâu đã thôi học, bởi vì chưa đầy mười sáu tuổi, nên chưa đi làm, thuộc hộ tập thể, phiếu lương do xã An Sơn phân phát, một tháng được hai mươi bảy cân lương thực.
Phó Nhiễm và Phó Thanh đều học ở trường tiểu học phụ thuộc , phiếu lương thực được trường tiểu học phụ thuộc phân phát, cũng là hai mươi bảy cân, nhưng mà bởi vì bọn họ vẫn đi học, được trường chứng minh, đến cục lương thực có thể nhận đến cân.
Về phần Phó Hướng Tiền và Từ Lan Anh, nhận trực tiếp từ nhà xưởng.
Bởi vì sắp đến cuối năm, trừ phiếu lương là mặc định, những cái khác như thịt và phiếu dầu, chia thành từ nửa cân thành lạng, lạng thành lạng. Trừ mấy cái đó ra, còn được thêm mấy phiếu bình thường không có, ví dụ như phiếu đậu phộng hạt dưa, phiếu tương lớn, phiếu hành gừng, phiếu đường trắng, vân vân.
Còn phiếu công nghiệp, trừ người tham gia lao động là Phó hướng Tiền và Từ Lan Anh có phiếu ra, bọn họ không có.
Phó Nhiễm đi nhận toàn bộ chồng phiếu màu sắc rực rỡ. Về đến nhà liền tách phiếu lương thực từ các nơi khác nhau ra, tỉ mỉ đối chiếu. Nếu phát hiện không đúng, còn có thể đi lấy thêm, nếu là mấy ngày sau mới phát hiện thiếu phiếu, vậy chỉ có thể coi là đen đủi.
Phó Yến ngồi ở cửa, đón mặt trời, bên phải soi gương, bên trái soi gương.
Phó Hướng Tiền và Từ Lan Anh không ở nhà, chị ta không cần phải giả vờ hiểu chuyện, nói chuyện sắc bén hơn so với bình thường. Chị ta liếc nhìn Phó Nhiễm, khóe môi nhếch lên mỉa mai: "Học dốt toán như thế, có thể đếm không đấy?"
Phó Nhiễm không nhẹ không nặng đáp lại: "So với ai thì so chứ cùng chị so sánh, em vẫn còn tốt chán."
Phó Yến bĩu môi, không nói gì nữa. Cho tới nay, cô đều chán ghét cái đứa em gái dư thừa này. Nếu không có nó, cuộc sống gia đình sẽ tốt hơn, đến năm mới cũng không có ai cùng cô tranh quần áo mới.
Từ lúc Phó Nhiễm ở thành phố, đã rất nhiều năm Phó Yến không được mặc quần áo mới. Mẹ nói nó ngốc nghếch, muốn bù đắp nó một chút.
Chờ sang năm cô vào nhà xưởng, dù cho như thế nào cũng không đưa một đồng tiền cho gia đình. Tiền lương của mình mình muốn tự cầm, không dùng hết phiếu lương thực sẽ đi mua một ít điểm tâm ăn vặt, không dùng hết tiền lương thì tiết kiệm, về sau còn phải mua đồ cưới về nhà chồng.
Phó Yến vẫn đang tính toán. Phó Nhiễm nào biết trong lòng chị ta suy tính những gì, vội vàng đối chiếu, kết quả tính đi tính lại hai lần, thế nào cũng không đúng.
"Chết rồi, hiệu trưởng phát thiếu cho em phiếu lương thực năm cân!"
Phó Nhiễm ngồi không yên, lập tức nhảy xuống giường, vội vàng chạy đến trường tiểu học phụ thuộc.
Đối với những gia đình trông chờ vào phiếu lương phiếu hàng hóa mà nói, thiếu phiếu lương thực là một chuyện lớn. Phó Yến gập cái gương "Cộp" một cái, chân sau đuổi theo Phó Nhiễm, dọc theo đường đi trách mắng cô: "Một chút chuyện nhỏ cũng không làm được, trừ biết ăn với uống ra, mày còn biết làm cái gì nữa?!"
Phó Nhiễm bực bội, bỗng dưng dừng bước, chỉ tay nói: "Lần trước ai không biết đếm, nhận thiếu phiếu lương cân, bị mẹ treo ngược lên đánh?"
Từ đó về sau, Từ Lan Anh để tâm, không cho Phó Yến đi nhận phiếu lương thực nữa, mỗi lần đến cuối tháng, việc này sẽ do Phó Nhiễm làm.
Bất kể như thế nào, thiếu phiếu lương thực là chuyện lớn, hai người không ngừng khắc khẩu, lúc đến cửa trường học, lại không hẹn mà cùng ngừng nói, vội vã đi tìm hiệu trưởng Trương Đức Hoài.
Ngày trước tháng nào phát lương thực cũng có lỗi, để đề phòng có người lừa phiếu lương thực, Trương Đức Hoài đã ghi lại cẩn thận, ông đưa sổ ký nhận cho hai chị em xem.
"Nhóc con, cháu nhìn cẩn thận đi, ba mươi cân lương thực không thiếu cân nào, không riêng sổ của bác, còn có người kiểm tra ký tên. Theo bác thấy, tám chín phần mười là nhóc con đánh mất rồi!"
Phó Nhiễm cẩn thận nhớ lại, dứt khoát lắc đầu: "Không thể nào. Cháu nhét toàn bộ trong túi quần mà."
Phó Yến nghi ngờ nhìn cô, quỷ quái nói: "Nếu như định giấu trộm, mau lấy ra đi. Không cẩn thận về mẹ đánh mày!"
Phó Nhiễm bực bội: "Nếu em muốn giấu trộm thì nói với chị mất phiếu lương làm gì?"
Quay về nhà, Phó Nhiễm lật ngược khắp nhà, nhưng vẫn không tìm được cái phiếu lương thực cân kia.
Thấy cô tìm đến đầu đầy mồ hôi, Phó Yến có chút hả hê nhắc nhở: "Cha mẹ sắp tan ca rồi."
Phó Nhiễm bực dọc nóng nảy, trừng mắt nhìn chị ta, dứt khoát đi ra ngoài ngồi một chỗ suy nghĩ lại vấn đề.
Đoạn đường từ trường tiểu học phụ thuộc đến Gia Chúc Viện này, cô không hề chạm vào túi quần, cho nên căn bản không có chuyện nửa đường móc phiếu lương thực làm rơi mất, sau khi về đến nhà cô lập tức đối chiếu, trong lúc đó không rời giường nửa bước, Phó Yến cũng không có cơ hội giấu trộm.
Nghĩ đi nghĩ lại không ra, Phó Nhiễm thở dài lo lắng, theo như tình hình trước mắt, đoán chừng không tránh được chuyện bị ăn đòn.
"Ngươi ngồi ở cạnh cửa làm gì? Xin cơm?" Trong giọng nói của Nhan Đông Thanh mang một ít nghi hoặc, đi tới gần phía cô.
Phó Nhiễm vô tình ngẩng đầu, thấy trong tay cậu cầm một xấp phiếu màu sắc rực rỡ, bỗng nhiên nhanh trí, nói với Nhan Đông Thanh: "Hoàng thượng, em... Nô tì muốn xin ngài bổng lộc..."
Ở Đại Ngụy, chức quan Hoàng Hậu thuộc về nhất phẩm, là có thể nhận bổng lộc, ngày lễ ngày tết còn có các loại ban thưởng, thượng vàng hạ cám cộng lại, đủ để cho một nhà bình thường ăn tiêu nửa đời.
Nhưng mà Nhan Đông Thanh là một Hoàng Đế cần chính yêu dân. Phải biết rằng, một khi Hoàng Đế này yêu dân còn hơn cả yêu chính mình, khó tránh khỏi việc trở nên keo kiệt. Từ sau khi cậu lên ngôi, tất cả bổng lộc của đại thần và nương nương đều bị giảm bớt. Nhất là nương nương trong hậu cung, cho tới bây giờ, Phó Nhiễm mới chỉ nhận được bổng lộc có một lần, hai lượng bạc...
Đương nhiên, sau khi Nhan Đông Thanh lên ngôi, còn chưa kịp mở rộng hậu cung, đã mang cô đi du lịch "xa nhà", hậu cung cũng chỉ có mỗi một nương nương xúi quẩy này.
Sau khi Phó Nhiễm nói muốn nhận bổng lộc, rất tự giác cúi người hạ thắt lưng, tận lực tỏ ra thấp hơn so với Nhan Đông Thanh.
Trên vẻ mặt non nớt của Nhan Đông Thanh hiện lên vẻ bất đắc dĩ: "Ngươi muốn bổng lộc làm cái gì?"
Phó Nhiễm đã sớm lựa lời, thấp giọng nói: "Nô tì ăn không đủ cơm, muốn ăn bánh bao lớn ở tiệm ăn nhà nước."
Phượng lạc bình dương bị khuyển khi(), nếu không nhanh chóng bổ sung phiếu lương thực cân, Từ Lan Anh sẽ treo ngược cô lên đánh.
() Chế từ câu “Hổ lạc bình dương bị khuyển khi”– 虎落平阳被犬欺– hǔ luò píng yáng bèi quǎn qī (bình dương: chỗ bằng phẳng; hổ rơi vào chốn bình địa, đến chó cũng có thể khi rẻ. Nói chung là nỗi bi ai của người bị thất thế.
Cô vừa nói xong, trước mắt liền hiện ra hai phiếu lương thực cân, màu xanh đen, phiếu lương có con dấu của thành phố Nam Châu.
"Cất kỹ, chờ tháng sau cha trẫm nhận tiền lương, trẫm xin hắn ít tiền, dẫn ngươi đi ăn tiệm." Nhan Đông Thanh xoa đầu cô, giọng nói hiếm khi thấy ôn hòa.
Phó Nhiễm có chút thụ sủng nhược kinh, chỉ lấy một phiếu: "Hoàng thượng, cân là đủ rồi."
"Đều cầm lấy." Nhan Đông Thanh mang bộ dáng như xem tiền tài là cặn bã nói: "Trẫm đã cho cái gì rồi sẽ không nhận lại."
"Kia nô tì trước tạ ơn Hoàng thượng." Phó Nhiễm cười rộ lên, hai má lúm đồng tiền trên gương mặt như ẩn như hiện.
Tâm tình tốt, mặt mày Nhan Đông Thanh cũng cong lên.
Buổi trưa, Từ Lan Anh tan ca trở về, việc đầu tiên là gọi Phó Nhiễm: "Con gái ngốc, nhận phiếu lương chưa?"
Phó Nhiễm còn chưa nói gì, Phó Yến đang ngồi trước bếp đốt củi đã nói: "Hôm nay Tiểu Nhiễm không cẩn thận, làm mất phiếu lương thực cân."
Vừa nghe xong, sắc mặt Từ Lan Anh sụp xuống, nhức nhối không chịu được, giọng nói không khỏi thé lên: "Chị mày nói thật ư?!"
Bộ dáng Phó Nhiễm không hề sợ hãi, đem một xấp phiếu nhét vào trong tay Từ Lan Anh, nâng cái cằm nói: "Con tìm lại được trong túi quần rồi."
Từ Lan Anh vốn đang bực bội, nghe Phó Nhiễm nói như thế, biến thành bộ dáng nhịn cười, nhưng giọng nói vẫn không tốt nói: "Lần sau không được dọa mẹ như thế này. Nhà mình chỉ có ít lương thực sống qua ngày như thế thôi!"
Gia đình nghèo khó nhiều chuyện vụn vặt, Phó Nhiễm có thể hiểu việc Từ Lan Anh khó xử, người phụ nữ miệng thì nói năng chua ngoa, bình thường không ít lần mắng cô, nhưng lại chưa bao giờ bạc đãi cô cả.
Phiếu lương thực đã góp đủ, còn cái phiếu lương thực cân kia rơi ở chỗ nào, Phó Nhiễm cũng không suy nghĩ nữa. Mãi cho đến khi phiếu lương thực cân còn lại mà Nhan Đông Thanh đưa cho cô cũng biến mất, Phó Nhiễm mới bắt đầu lo lắng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Tác giả có lời muốn nói:thấy mấy em gái hỏi Hoàng Thượng có nương nương nào khác không. Sơn Tra nói rằng hahaha, thiếu niên mới đăng cơ, vẫn chưa có, đợi về sau trở về làm chế độ một vợ một chồng đấy ~ (≧▽≦)/~
P/s: Chương này tặng bạn phuochieu.
Cảm ơn bạn đã ủng hộ mình