Nhật Ký Sau Khi Kết Hôn Của Chuột Manh

chương 54

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Viêm Phi Ngang nhận đồ ăn trong tay họ, bàn tay không bên kia theo thói quen nắm lấy tay Tô Ngọ, hai người tựa như hai vợ chồng bình thường cùng mua thức ăn về nhà sau giờ làm, chầm chậm về nhà, bầu không khí giữa hai người ngọt ngào ấm áp, không để bất cứ người thứ ba nào xen vào.

Về đến nhà, Viêm Phi Ngang quả nhiên đeo tạp dề lên vào bếp rửa thức ăn nấu cơm. Tô Ngọ không có việc gì làm, cũng cùng anh đi vào nhà bếp, chỉ có điều cậu không biết nấu ăn, rửa rau cũng không sạch, chỉ có thể giống một cái đuôi nhỏ, theo sau người anh đi tới đi lui, lúc thì đưa đĩa, lúc thì đưa gia vị các thứ, dính bên cạnh anh. Viêm Phi Ngang cũng không chê cậu vướng bận chân tay, thi thoảng còn có thể để cậu giúp nếm thử vị thức ăn.

Viêm Phi Tuyết bị coi thành người trong suốt trộm quan sát một hồi, dùng điện thoại tách tách chụp vài tấm hình, sau đó hưng phấn đăng lên nhóm chat gia đình.

Tuyết Tuyết: Ảnh chụp trộm anh tư thiết huyết đáng sợ thay tính đổi nết! Nhà bếp tạp dề play! 【 ảnh chụp 】 【 ảnh chụp 】 【 ảnh chụp 】

(thiết huyết: chỉ người đàn ông có ý chí mạnh mẽ và có tinh thần hy sinh)

Lăng Yên thẳng tiến: Oa nha! Phúc lợi thế này quá tuyệt rồi! Em gái em thuận lợi đột nhập vào nhà cậu tư rồi hả? Cầu nhiều nhiều ảnh hơn! PS: Muốn xem Tiểu Tô Ngọ manh manh!

Tuyết Tuyết: Chị dâu ba! Em nói với chị nè! Nhà của anh chị dâu tư siêu siêu đẹp luôn ấy! Chụp ảnh cho mọi người xem! 【 ảnh chụp 】【 ảnh chụp 】vẫn còn nữa, chị dâu tư đúng là siêu cấp đáng yêu ấy! Anh tư đúng là được hời rồi, chảy nước miếng hâm mộ – ing~

Chim Ưng bay trên trời: Khụ khụ, nãy đang uống nước, thấy tin nhắn của em bị phụt nước ra luôn, em gái anh cũng nói với em này, em cẩn thận chút, cẩn thận lại bị anh tư em phạt đứng góc tường. PS: không ngờ thằng tư còn có một mặt đáng yêu đến thế.

(Phi Ưng là chim ưng bay)

Tuyết Tuyết: Anh hai anh đừng làm em sợ mà QAQ, PS: chú già không nên tùy tiện bán manh có được không (ghét bỏ)!

Chim Ưng bay trên trời: … chú già chú già chú già… em gái em nói chuyện làm đau lòng anh trai quá! Anh trai quyết định lần sao không mua túi xách cho em nữa!

Tuyết Tuyết: …

Khang Văn Thanh: Nhà bếp bố trí thoạt nhìn cũng không tệ lắm, lần sau mua cho nó thêm cái máy rửa bát nữa là được.

Viêm Vân Hải: Tình cảm vợ chồng son không tệ, thật đáng vui mừng.

Tuyết Tuyết: Bác gái, nhưng mà anh tư mặc tạp dề đeo găng tay cao su rửa bát nhất định cũng rất thú vị mà!

Anh cả Viêm: Không ngờ thằng tư cũng có lúc sa vào ôn nhu tới vậy, thật đáng thất vọng, thở dài! (nói thầm) Phi Ưng à, nhà chúng ta chỉ còn mỗi em với Tiểu Tuyết là vẫn còn tự do, thật hâm mộ hai người.

Tuyết Tuyết: Anh cả!

Chim Ưng bay trên trời: … anh cả, chị dâu ở ngay sau lưng anh kìa, nói chuyện phải cẩn thận! PS: đừng show ân ái trước mặt chó độc thân nữa! Làm lãnh đạo phải có phong thái lãnh đạo! Không chơi điện thoại di động nữa!

Tuyết Tuyết: Ha ha ha ha, vậy anh hai anh mau tìm chị dâu về đi! Lúc đó em cũng muốn tới nhà anh chụp trộm ảnh! Tổng tài cấm dục xấu hổ play ← tiêu đề này thế nào?

Chim Ưng bay trên trời: Em gái em học xấu, run run, lúc đó chắc chắn không dám cho em vào nhà ¥%&……

Tuyết Tuyết: Ái chà? Anh hai, điện thoại di động của anh sao lại phát mã loạn thế này? Nhiễm mã độc à?

Lăng Yên thẳng tiến: Phụt, chị cảm thấy nhất định là mèo anh ấy nuôi cướp điện thoại di động, lại nói anh ấy nuôi mèo mà cũng chẳng khác gì chăm vợ cả, nghe anh ba em nói, trước đây còn thấy anh ấy lén mua váy ngắn thiếu nữ, còn cả tai thỏ nữa (che miệng cười, thật muốn nhìn).

Tuyết Tuyết: Hả! Chẳng lẽ thực ra anh hai đã kim ốc tàng Kiều rồi?! Kinh ngạc!

Lão tổ tông (lãnh đạo): Thằng bé này đúng là chân tâm, ngày mai bà với ông nội cũng qua xem một chút.

Lão tổ tông (thuộc hạ): Chậc, đàn ông nhà họ Viêm chúng ta, lên được chiến trường, xuống được nhà bếp, mặc được quân trang, đeo được tạp dề, thằng tư không tồi không tồi.

Tuyết Tuyết: ông bà nội, hai người đánh chữ chậm quá…

Viêm Phi Ngang cầm muôi trong tay múc chút canh cho Tô Ngọ nếm thử, cảm thấy điện thoại di động vẫn luôn có tiếng chuông báo tin nhắn, âm thanh này không phải là chuông cài cho công việc, vì vậy anh bảo Tô Ngọ lấy điện thoại ra xem hộ anh.

Tô Ngọ mở điện thoại anh ra xem hộ, đúng lúc thấy mọi người đang tán gẫu, trượt lên trên xem, liền nhìn thấy bức ảnh mà Viêm Phi Tuyết đăng lên.

Trong ảnh, Viêm Phi Ngang đứng trước bàn bếp, chiều cao một mét tám bảy rất dễ nhìn, đeo tạp dề màu đen, một tay cầm muôi, đang hơi cúi đầu chăm chú xào rau, cực kì mê người, vì vậy Tô Ngọ không phụ kì vọng mà khen, bộ dáng Phi Ngang nấu ăn cũng thật là đẹp trai!

Phía dưới mọi người vẫn còn đang nhắn tin, vì vậy Tô Ngọ cũng gửi tin.

Viêm Phi Ngang: Ảnh của Phi Ngang có thể gửi cho anh không?

Viêm Phi Tuyết nhìn thấy tin nhắn này ngẩng đầu lên, quả nhiên điện thoại của anh tư cô đang nằm trong tay chị dâu, cười híp mắt cô nói: “Chị dâu, anh có tài khoản không? Em thêm anh vào nhóm.”

“Hình như là không, anh không dùng.” Tô Ngọ móc điện thoại di động ra đưa cho cô.

Gửi mấy tấm ảnh vừa rồi cho cậu, Viêm Phi Tuyết liếc mắt nhìn màn hình nền điện thoại của cậu vẫn đang dùng hình nền hệ thống, cười hỏi: “Có muốn em giúp anh cài ảnh của anh tư thành hình nền không? Như vậy anh vừa mở điện thoại ra là có thể nhìn thấy rồi!”

“Hả? Vậy cũng được sao?” Tô Ngọ kinh ngạc, cậu tuy rằng cũng dùng điện thoại di động nhưng điện thoại đối với cậu mà nói, quan trọng nhất chính là lúc nào cũng có thể trò chuyện với Phi Ngang!

“Được chứ.”

Vì vậy, dưới thao tác của Viêm Phi Tuyết, cô không chỉ cài đặt hình nền điện thoại của Tô Ngọ thành ảnh của Viêm Phi Ngang mà còn giúp đổi hình nền điện thoại của Viêm Phi Ngang thành ảnh chụp Tô Ngọ đang ngồi trên sân thượng, cực đẹp, cũng không cần dùng Meitu!

(Meitu là ứng dụng chuyên về nhiếp ảnh và video, gồm các ứng dụng, chủ đề, chỉnh sửa ảnh; rất nổi tiếng ở TQ)

Tô Ngọ cầm điện thoại của Viêm Phi Ngang, đây vẫn là lần đầu tiên cậu nghiêm túc nhìn kĩ khuôn mặt mình, nghĩ đến chuyện sau này Viêm Phi Ngang mở điện thoại ra là có thể nhìn thấy mình, tâm tình cực kì tốt.

Họ mua rất nhiều đồ ăn về nhà, Viêm Phi Ngang nấu vài món ăn, tuy rằng đều là món ăn gia đình, nhưng dù là vẻ ngoài hay là mùi vị đều không tệ, Viêm Phi Tuyết ăn cực kì thỏa mãn.

Không muốn ở lại làm kì đà cản mũi, Viêm Phi Tuyết ăn xong liền nhanh chóng trở lại trường học.

Bụng Tô Ngọ có hơi đầy, Viêm Phi Ngang rửa bát thấy cậu vẫn đang đứng tiêu cơm, không thể làm gì hơn là đành kéo cậu xuống vườn hoa dưới tầng đi dạo.

Hai người tản bộ trong vườn hoa, Tô Ngọ cũng kể lại chuyện đã gặp phải ban ngày cho Viêm Phi Ngang nghe, đồng thời cũng thở dài nói: “Thật không ngờ rằng, cậu ta cứ như vậy mà mất mạng.” Tô Ngọ mơ hồ có thể nhìn thấy họa phúc trong tương lai của người khác nhưng lúc đó cậu cũng không hề nhìn ra to con có họa sát thân, chỉ mơ hồ nhận ra mệnh to con là mệnh tiểu nhân, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

“Lúc đang học quân sự tại sao cậu ta lại gây phiền phức cho em?” Viêm Phi Ngang xoa đầu cậu.

“Em cũng không biết.” Rõ ràng huấn luyện viên đã nói đi nói lại không thể lén ẩu đả, người kia còn tìm cậu gây sự ở kí túc xá, Tô Ngọ cũng cảm thấy rất khó giải thích.

Viêm Phi Ngang thì lại hiểu, người với người ở chung sẽ xảy ra mâu thuẫn, đây là quy tắc ngầm trong quần thể xã hội, đồng thời còn biết sau này đứa nhỏ có thể sẽ gặp phải càng nhiều chuyện như vậy hơn, vì vậy mới nói: “Em làm rất đúng, không để đối phương tiếp tục bắt nạt mình, cũng không tùy tiện làm trái với quy định, lần sau nếu gặp phải chuyện như vậy, cũng cứ xử lý như thế là được.”

“Vâng, em biết rồi.”

“Về phần sinh viên kia đã gặp phải chuyện gì, em tốt nhất là nên tìm hiểu thân phận của cậu ta một chút, còn nữa, mọi chuyện phải cẩn thận.” Viêm Phi Ngang chưa bao giờ cản cậu làm chuyện mà cậu muốn làm, đây là tự do của Tô Ngọ.

“Ừm, chờ chút nữa về rồi em sẽ thả cậu ta ra.”

Âm hồn thích âm khí, thế nên họ sẽ thích trú trong góc tối âm u, nhưng linh khí của Tô Ngọ cũng rất có “dinh dưỡng”, âm hồn của to con sau khi được linh khí của Tô Ngọ tẩm bổ, bây giờ trời tối đã ngưng tụ lại.

Khi trang trí sân thượng, kính thủy tinh bốn phía thực ra cũng có lắp cửa chớp, Tô Ngọ hạ toàn bộ cửa chớp xuống, đồng thời còn bảo Viêm Phi Ngang toàn thân tỏa ra ánh sáng đỏ vàng tránh qua một bên, lúc này mới thả to con ra.

Khi to con được thả ra đã có chút ý thức, cũng không chỉ đơn thuần sợ sệt như lúc trước, chẳng qua là cũng không nhớ rõ được bất kì điều gì.

“Cậu, cậu là ai?” To con nhìn cậu bé trước mặt, cau mày hỏi, cũng không chủ động trêu chọc cậu như hồi trước còn ở kí túc xá, trái lại lại bắt đầu sợ cậu.

“Tôi là Tô Ngọ, chúng ta là bạn học, có điều tôi lại không biết tên của cậu.” Tô Ngọ gãi gãi mặt một chút, đột nhiên cảm thấy thứ bản thân đã chuẩn bị còn quá ít, ít nhất cũng phải hỏi thăm chuyện của người này một chút mới đúng.

“Tôi, tôi hình như gọi là Lý Dương.” To con ôm đầu, thực sự đúng là không nhớ rõ bất kì điều gì cả, chỉ mơ hồ nhớ tới cái tên này, nhớ rất sâu sắc, đồng thời khi nói tới cái tên này, vẻ mặt cũng trở nên vặn vẹo, miệng không chắc chắn là lặp đi lặp lại, “Tôi tên là Lý Dương ư? Tôi không nhớ rõ, Lý Dương Lý Dương Lý Dương!”

Tô Ngọ phát hiện tình hình của to con không ổn, thử truyền một chút linh khí vào hồn thể to con, âm hồn vừa rồi run lên lợi hại lập tức càng trở nên rõ ràng hơn một chút, cảm xúc của to con cũng có vẻ bình tĩnh hơn một chút.

“Tôi, tôi làm sao vậy? Tôi, tôi đã xảy ra chuyện gì?” Cảm xúc của to con bình tĩnh hơn không ít nhưng vẫn cứ hỗn loạn, cực kì dễ bị một loại tâm tình nào đó tác động tới.

Tô Ngọ lại truyền thêm một ít linh khí vào trong hồn thể to con, muốn to con có thể nghĩ nhiều thêm được một vài chuyện. Đáng tiếc là người này không tu luyện, tâm tình không ổn, linh khí tản mát đi cũng rất nhanh, Tô Ngọ tốn cả nửa ngày, cuối cùng cũng không có thêm được thông tin gì, chỉ biết được mỗi cái tên này.

Tối cậu còn muốn tu luyện, không thể làm gì hơn là đành thu to con tâm tình đang cực kì không ổn lại, định ngày mai tới trường rồi lại thăm dò tin tức về người này.

Lúc này Viêm Phi Ngang đã tắm xong, trong lúc cậu tu luyện ở sân thượng, anh sẽ dọn dẹp nhà cửa một lần. Họ không thuê người giúp việc, vì muốn được thoải mái khi ở nhà, đương nhiên chỉ có thể tự mình dọn nhà, đương nhiên là cũng chỉ có mình Viêm Phi Ngang là sẽ dọn.

Chờ Tô Ngọ tu luyện xong, Viêm Phi Ngang đã dọn nhà xong, còn chuẩn bị sẵn áo ngủ cho cậu, giục cậu đi tắm rồi còn đi ngủ.

Tô Ngọ tắm xong nằm trong lòng anh ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau tới trường, cậu nhờ Viêm Phi Tuyết và Triệu Ngôn giúp mình hỏi thăm thông tin về nam sinh kia.

Bởi Viêm Phi Tuyết đã học tới năm thứ hai, Triệu Ngôn vừa mới vào trường nhưng cũng giao thiệp rộng rãi hơn cậu nên chưa tới trưa, hai người đã có thể mang thông tin về cho cậu.

“To con mà cậu nói kia, tên cậu ta thực ra không phải là Lý Dương, Lý Dương là một người bạn học cũng tới đây học cùng cậu ta, tên to con kia cũng họ Lý nhưng cậu ta tên Lý Sâm Lâm, hai người này hình như là người cùng thôn.” Triệu Ngôn nghe nói từ các bạn học khác, thông tin cũng tương đối chi tiết.

“Em cũng hỏi thăm được giống vậy, em còn nghe nói hai người họ đang cùng theo đuổi một cô gái tên là Đình Đình, chỉ có điều Lý Sâm Lâm, cũng chính là tên to con kia theo đuổi rất phô trương, ai cũng biết tới chuyện này, người kia ngoài miệng thì chưa nói, nhưng có người nhìn thấy cậu ta tặng quà cho cô gái tên Đình Đình kia… không biết tin này có hữu dụng với anh không.” Viêm Phi Tuyết quen rất nhiều người trong trường, một người bạn học của cô nghe thấy cô nhắc đến, liền nói tới chuyện này.

Tô Ngọ gật đầu, lại hỏi: “Vậy Lý Dương thì sao? Cậu ta là người như thế nào?”

“Cái này tớ biết, tính cách của Lý Dương và Lý Sâm Lâm hoàn toàn khác biệt, Lý Sâm Lâm ỷ bản thân có vóc người cao lớn, rất thích tạo náo động, nghe nói năm nhất của chúng ta phàm là có người tới gần Đình Đình một chút, sẽ đều bị cậu ta dùng vũ lực đe dọa, sau khi trường mình thông báo cậu ta chết, còn có rất nhiều người thầm nói cậu ta chết đi thật là tốt… Lý Dương lại khác hẳn, luôn trầm mặc không lên tiếng, nhưng tớ cảm thấy tên này cũng chẳng phải là kẻ tốt lành gì, rất âm hiểm.”

Triệu Ngôn bĩu môi, ấn tượng của cậu ta với Lý Dương này cũng không tốt, cuối cùng suy đoán: “Sẽ không phải là hai người đều đang theo đuổi Đình Đình, Lý Dương lợi dụng Lý Sâm Lâm để đi đối phó với những người khác còn bản thân thì lén lút ra chiêu đấy chứ?”

“Nếu thật sự là như vậy thì cũng quá âm hiểm rồi.” Viêm Phi Tuyết líu lưỡi.

“Cậu định làm gì bây giờ?” Triệu Ngôn hỏi Tô Ngọ.

“Tớ muốn xem xem Lý Dương kia là người như thế nào.”

Lý Dương học cùng ngành với họ, mấy người Tô Ngọ rất nhanh đã nhìn thấy cậu ta từ xa xa.

Lý Sâm Lâm và Lý Dương đến từ cùng một nơi, đồng thời bây giờ cũng là bạn học, nhưng Lý Sâm Lâm chết rồi, còn chết thảm như vậy, Lý Dương thoạt nhìn vẫn cứ như thường, vẫn cứ cười cười nói nói với bạn học, tựa như không hề đau lòng cho đồng hương tẹo nào.

Ấn tượng của Triệu Ngôn đối với cậu ta lại càng không tốt hơn, Tô Ngọ nhìn kĩ Lý Dương, Lý Dương hôm đó cũng ở trong kí túc xá, hơn nữa cũng đúng là có đi cùng với Lý Sâm Lâm, chỉ là bây giờ cách đợt học quân sự cũng chưa được bao lâu, Lý Sâm Lâm chết rồi, khí sắc Lý Dương thoạt nhìn cũng không tốt.

Ấn đường cậu ta biến thành màu đen, thoạt nhìn giống số con rệp, cũng không biết là có liên quan gì tới cái chết của Lý Sâm Lâm không.

“Nếu đúng như lời cậu nói, chẳng lẽ là cậu ta hại Lý Sâm Lâm? Nhưng nhìn vóc dáng Lý Sâm Lâm, lại nhìn cậu ta… thể trạng cũng quá cách biệt rồi, cậu ta thật sự có bản lĩnh giết chết Lý Sâm Lâm?” Triệu Ngôn cảm thấy suy đoán này thật sự quá lớn mật, cũng quá không hợp lý.

Tô Ngọ lắc đầu, cậu cũng không chắc chắn, trên người Lý Dương cũng không hề có sát khí của kẻ giết người, nhưng đôi lúc muốn một người chết, cũng không cần tự bản thân mình động tay.

Họ cũng không phải là thám tử điều tra chuyên nghiệp, trước mắt ngoại trừ Lý Sâm Lâm đã biến thành âm hồn thì án mạng này vẫn không được coi là chuyện quỷ dị, nhất thời cũng không biết nên điều tra tiếp thế nào.

Tô Ngọ nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đi một chuyến tới tòa nhà cũ mà trước kia Lý Sâm Lâm từng trú ngụ.

Lần này cậu không mang theo ai đi cùng, chỉ có điều chờ đến lúc cậu tới vị trí của tòa nhà cũ kia, lại phát hiện cánh cửa trước kia đã bị khóa lại. Tô Ngọ nhìn xung quanh một lần, vì muốn phòng nhỡ làm cho những người khác hoài nghi, đầu tiên cậu ẩn thân, đi vòng quanh tòa nhà cũ một lần.

Cửa sổ của tòa nhà cũ vẫn còn nguyên vẹn, cửa sổ trên tầng đều là cửa chống trộm, Tô Ngọ tìm nửa ngày cuối cùng cũng tìm được một cửa sổ trên tầng cao nhất đã bị hỏng, vui vẻ trong lòng, lập tức bay lên.

Trong tòa nhà cũ vẫn cứ vô cùng âm u, lần này Tô Ngọ cẩn thận đi một vòng trong tòa nhà, trong tòa nhà dính đầy bụi khắp nơi, có thể nhìn ra đúng là quanh năm không hề có ai sử dụng tới.

Tô Ngọ từ tầng cao nhất đi xuống tầng một nhưng chẳng phát hiện ra bất cứ thứ gì, trong lòng cậu đang lo lắng lại chợt phát hiện nơi khúc quanh ở tầng một không ngờ lại ẩn giấu một cánh cửa nhỏ! Nếu không nhờ Tô Ngọ dùng linh khí “quét” cả tầng một một lần thì gần như không thể phát hiện ra được! Cậu không khỏi tò mò đi tới đẩy cửa ra.

Sau cửa là một đoạn cầu thang hướng xuống dưới, bên dưới đen ngòm, còn truyền tới một mùi tanh!

Tô Ngọ che miệng, cẩn thận đi xuống.

Đoạn cầu thang này rất sạch sẽ, không có vết chân, đương nhiên cũng không hề dính bụi. Tô Ngọ theo cầu thang đi xuống, vì để cho mình có thể nhìn thấy rõ đồ vật trong tầng hầm nên ngón tay cậu ngưng tụ một luồng sáng xanh mơn mởn, chiếu sáng một vùng xung quanh.

Tầng hầm này cũng không lớn, bên trong cũng trống trải, hình như đã bị lấy sạch đồ ra ngoài, nhưng xung quanh trên vách tường lại có đầy vết cào!

Những vết này giống như do những người thống khổ tuyệt vọng liều mạng cào lên tường, hoặc là hận không thể đâm đầu vào tường chết đi… nói chung là xung quanh đã biến thành vết máu màu nâu tối tăm, hoặc là còn có chất lỏng gì khác để lại…

Chỉ mới nhìn những vết này, liền có một cảm giác nghẹt thở, mùi tanh nặng nề không bỏ sót bất kì chỗ nào.

Tô Ngọ không nhịn được mà che miệng lại, cuống quýt cầm điện thoại ra, mở camera chụp lại vết cào trên tường.

Bầu không khí trong Cục gần đây có chút ngột ngạt, Viêm Phi Ngang và Cố Tinh Hà vì không muốn để lộ bí mật nên hai người luôn lén điều tra sự tình nhà họ Tạ, chỉ là chuyện càng điều tra càng làm người kinh hãi, rất nhiều người cũng bị liên lụy vào đó, chỉ là họ thi thoảng có thể tìm được manh mối nhưng lại không tra ra được thông tin có thể trực tiếp định tội nhà họ Tạ!

“Cậu xem người này, Tạ Phong, từng có mấy lần liên lạc với đám người kia, đồng thời cũng có vẻ đã trao đổi cái gì đó với nhau, tôi luôn cảm thấy, người này cho dù không phải là nhân vật quan trọng thì cũng là một phiền toái lớn.” Cố Tinh Hà đính một bức ảnh lên bảng trắng, dùng bút đỏ vẽ kí hiệu trọng điểm lên trên.

Viêm Phi Ngang cầm tư liệu của Tạ Phong tới, đời thứ ba nhà họ Tạ, là bác sĩ y khoa nổi tiếng tốt nghiệp trường đại học Thanh Tuệ, ở lại trường dạy học sau khi tốt nghiệp…

Ánh mắt anh dừng lại trên mấy chữ “Đại học Thanh Tuệ”, đôi lông mày hơi cau lại.

“Cậu nghĩ tới điều gì?” Cố Tinh Hà nhạy cảm cảm nhận được nỗi lo lắng của anh.

Viêm Phi Ngang hơi lắc đầu, “Không biết có liên quan tới chuyện này không nhưng gần đây đại học Thanh Tuệ đang có một án mạng ly kỳ…”

Anh còn chưa nói xong, đã có tiếng gõ cửa cực mạnh vang lên.

Căn phòng làm việc này vì để tính bảo mật càng mạnh hơn, không chỉ vô hiệu hóa tất cả các tín hiệu mà còn không hề lắp bất kì chuông cửa, đồng thời ván cửa cũng sử dụng chất liệu cách âm tốt nhất, bên ngoài phải dùng sức đập, gõ cửa, bên trong mới nghe thấy một chút âm thanh, nếu không phải là chuyện khẩn cấp, sẽ không có ai làm như vậy.

Viêm Phi Ngang bước nhanh tới mở cửa, liền nhìn thấy Mạnh Thực lo lắng đưa điện thoại di động của anh tới, nói: “Lão đại, Tiểu Tô Ngọ gọi điện thoại tới, nói trong trường của cậu ấy phát hiện được những thứ này.”

Viêm Phi Ngang cầm nhanh tới liếc mắt nhìn, sau đó nói với Cố Tinh Hà: “Tới đại học Thanh Tuệ.”

Người Cục điều động hoặc là gây ra động tĩnh cực lớn, hoặc là triệt để im lặng không gây ra tiếng động, thậm chí còn không hề làm cho người ta cảm thấy họ đến một địa điểm là có mục đích gì.

Sau khi Tô Ngọ chụp những bức ảnh kia xong liền gọi điện thoại cho Viêm Phi Ngang ngay, bởi vì cậu thực sự không biết nên nói chuyện này với ai, dù sao cậu căn bản không thể giải thích được lí do tại sao cậu lại đi vào tòa nhà cũ này.

Người Cục vào tầng hầm, sau khi chiếu nhiều luồng sáng với nhiều băng tần, tình cảnh trong tầng hầm hiện trước mặt mọi người lại càng kích thích hơn, cũng càng rõ ràng hơn.

Dưới ánh sáng rõ ràng, cảnh tượng địa ngục như được vẽ bằng mực từ bàn tay bậc thầy, ầm ầm lộ ra!

Vách tường bị lấp đầy những dấu vân tay bằng máu, những vết cào lít nhít, thậm chí còn cả vết răng cắn, dấu vết đập tới bộ não vỡ toang… trên mặt đất còn kinh khủng hơn, tựa như nơi này từng là một cái đầm đầy máu tươi, sau khi xóa vết máu đi, máu tươi lại một lần nữa tràn đầy, rồi lại một lần nữa tẩy xóa đi… Chuyên gia còn phát hiện một lớp vật chất trong một góc hầm, sau khi kiểm tra, liền phát hiện vật chất này đặc quánh, tất cả đều là máu tươi còn sót lại khi thủ tiêu xác người, hơn nữa có vẻ cũng đã nhiều năm rồi…

“Đt.” Cố Tinh Hà cau mày, dùng sức lau mặt.

Khuôn mặt nhỏ của Tô Ngọ cũng rất khó coi, trong tầng hầm này mặc dù không có âm hồn nhưng cậu cũng vẫn có thể cảm nhận được âm khí nặng nề ở nơi này, làm cho hàn ý dưới tầng hầm này lan tràn, tựa như đi vào hầm băng dưới lòng đất vậy, làm cho toàn thân người đều không khỏe.

Chuyên gia rất nhanh đã kiểm tra đo lường xong, báo cáo với Cố Tinh Hà và Viêm Phi Ngang: “Đúng là máu người, hơn nữa còn không cùng một thời gian, chúng tôi cũng đã phát hiện một loại chất không rõ lẫn trong máu.”

“Chất không rõ?” Lông mày Cố Tinh Hà nhíu chặt.

“Đúng, chất này có thể gây ra ảnh hưởng rất lớn tới sức khỏe con người…”

Cục bận bịu trong tầng hầm tới tận đêm khuya, sáng sớm ngày hôm sau liền vô thanh vô tức rời khỏi, ngoài người lúc đó ở ngoài tầng hầm ra thì không còn bất cứ ai biết tới chuyện này.

Đương nhiên hôm ấy họ không ngừng kiểm tra tầng hầm này, toàn bộ tòa nhà cũ đều bị người Cục lục soát một lần, kết quả là gần như dưới mỗi một nơi đều có một gian hoặc là mấy gian tầng hầm, mà cảnh tượng bên trong không chỗ nào không phải là địa ngục máu me đầy đất…

Viêm Vân Hải lập tức lệnh cho mấy người Cố Tinh Hà tiếp tục điều tra, bao gồm cả người nhà họ Tạ và hiệu trưởng trường đại học Thanh Tuệ, tất cả những người liên quan đều cần phải điều tra nghiêm ngặt.

Đương nhiên những chuyện này đều không liên quan tới Tô Ngọ.

Hôm sau Viêm Phi Ngang nói cho cậu biết, “Bọn anh phát hiện trong số máu dính ở tầng hầm kia có máu của Lý Sâm Lâm, có khả năng cậu ta cũng là một trong số những người bị hại, nếu như em có phát hiện bất kì tin tức gì, đều nói cho anh biết có được không?”

“Ừm, em biết rồi Phi Ngang.” Tô Ngọ gật mạnh đầu.

Chuyện này có thể liên quan tới chuyện Cục muốn điều tra, hoàn toàn cần tới sự trợ giúp của Lý Sâm Lâm chính là kí ức của cậu ta, nói không chừng cậu ta lại có thể nhớ ra chuyện xảy ra lúc đó.

Có điều muốn để cho một âm hồn trong lúc bình thường lại có thể hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra trước khi chết là quá khó khăn, bản thân âm hồn đã không còn cơ thể có thể suy nghĩ, sự tồn tại của nó, càng nhiều hơn chính là một phần cảm xúc mà cơ thể để lại, mà tâm tình nó có đa phần đều là cực đoan, rất nhiều thứ theo hồn phách bị tróc ra khi tách ra khỏi cơ thể hoàn toàn, trừ phi âm hồn nắm giữ sức mạnh lớn hơn, giúp cậu ta tìm về càng nhiều ký ức tản mát.

“Aizz.” Tô Ngọ dùng đũa chọc thức ăn trong hộp cơm, hiếm có lúc không muốn ăn.

“Tâm tình không tốt à?” Triệu Ngôn đang cúi đầu ăn cơm ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu.

Tô Ngọ lắc đầu, những chuyện này Phi Ngang đã dặn cậu, tuyệt không thể tiết lộ với những người khác.

Triệu Ngôn bỗng nghĩ tới điều gì đó, hai mắt sáng lên nháy mắt với cậu, cười hắc hắc nói: “Đúng rồi, lần trước quen được một đàn anh, anh ấy gửi cho tớ ít tư liệu, cậu có muốn không? Xem xong nói không chừng tâm tình lại tốt lên?”

“Tư liệu?” Tô Ngọ thuần khiết chớp mắt một cái.

“Chính là cái đó đó.” Triệu Ngôn cười dâm, sau khi lên đại học, cậu ta mới phát hiện không ngờ trên thế giới này còn có nhiều thứ tốt như vậy! Đúng là thiên đường!

Tô Ngọ hơi mờ mịt, có điều nghe nói xem xong tâm tình sẽ tốt, nên muốn có thể cùng xem với Phi Ngang, vì vậy cậu gật đầu một cái nói: “Muốn.”

Triệu Ngôn nhất thời nở nụ cười, giục cậu ăn cơm nhanh một chút rồi kéo cậu đi về kí túc xá của mình.

Tô Ngọ không ở lại trường, thực ra cũng có chút hiếu kì không biết kí túc xá trong trường học là như thế nào, cũng rất tò mò cái thứ xem xong tâm tình sẽ tốt lên là cái gì, vì vậy cậu theo sát sau Triệu Ngôn.

Truyện Chữ Hay