Nhật Ký Sau Khi Kết Hôn Của Chuột Manh

chương 46

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bởi tai và đuôi của Tô Ngọ đã nhô ra, Viêm Phi Ngang không thể làm gì hơn là đành đưa cậu tới khách sạn trước.

Không vào khách sạn thì cũng vẫn phải vào phòng, trên đường đi Viêm Phi Ngang cố ý dừng xe mua mũ, mua cùng lúc vài cái về, màu sắc có xám, đen và trắng, kiểu dáng thoạt nhìn đều không tệ.

“Sao lại phải mua nhiều mũ vậy?” Tô Ngọ lập qua lật lại cái túi anh mang về, tò mò hỏi.

“Để hai cái trên xe, sau này có thể đội bất cứ lúc nào.” Viêm Phi Ngang đội cái màu đen lên đầu cậu, vành mũ có hơi lớn, làm cho khuôn mặt nhỏ của Tô Ngọ trông càng trắng trẻo hơn.

“Ồ! Phi Ngang anh thật thông minh! Như vậy rất tốt!” Hai tay Tô Ngọ giữ chặt vành mũ, sau này nhỡ đột nhiên cậu lại mọc tai, cũng không cần xuống đường tìm cửa hàng mũ nữa rồi.

Ngoài mấy cái mũ để ở trên xe, Viêm Phi Ngang còn chọn thêm hai cái màu trắng, để cậu cất vào trong bọc quần áo, như vậy cho dù không ở trên xe, cũng có thể có mũ đội vào bất cứ lúc nào. Tô Ngọ rất hài lòng!

Hai người một lần nữa tới khách sạn, có điều lần này, Viêm Phi Ngang đặt phòng tiêu chuẩn có hai giường.

Anh muốn thử một lần, nếu như qua đêm ở khách sạn, thử xem có thể tách ra với Tô Ngọ một đêm hay không, mong rằng sau khi tách ra, tâm tư xấu xa của anh có thể thu liễm lại.

Sáng sớm đã phải tới bệnh viện, sau lại bỏ ra khí lực lớn đi tìm ổ giấu người của hồ ly tinh kia, Tô Ngọ cũng không có thời gian ăn cái gì, lúc tới khách sạn liền cảm thấy bụng thật là đói.

Cậu đã lâu rồi không có cảm giác đói bụng, khi ở trên núi cậu luôn tự cất chứa rất nhiều thức ăn, sau khi xuống núi tới xã hội con người, đồ ăn của con người đa dạng không món nào giống nhau, mỗi món đều ngon tới rơi nước mắt, cậu lại gặp được Viêm Phi Ngang, sao có thể để cho cậu có cơ hội đói bụng chứ.

“Muốn ăn gì? Anh gọi điện đặt thức ăn ngoài.” Viêm Phi Ngang sau khi vào phòng liền nhìn lướt qua, chắc chắn phòng khách sạn không có vấn đề gì rồi mới bỏ mũ trên đầu cậu xuống, cũng bỏ cái áo khoác che đuôi cậu ra, thời tiết quá nóng.

Trong phòng có thực đơn của nhà hàng dưới tầng, Tô Ngọ xem một hồi, cảm thấy không thích lắm, cậu bây giờ đã học được cách chọn món ăn ngon, nghĩ một chút, cậu lấy di động ra định chọn mua thức ăn trên mạng.

Thức ăn trên mạng càng thêm phong phú, còn có hình ảnh dụ người có thể xem, Tô Ngọ từ khi được Mạnh Thực hướng dẫn một lần, liền mê mẩn tìm món ăn trên mạng, có cảm giác như được đủ loại món ngon vây quanh vậy! Cho dù không mua, nhìn hình ảnh thôi cũng được rồi!

“Phi Ngang, em muốn ăn cái này?” Tô Ngọ nhìn chằm chằm một món ăn, chảy nước miếng liên tục, sau đó đưa tới trước mặt Viêm Phi Ngang.

Đó là món thịt kho tàu, thịt mỡ béo ngậy, món này không thích hợp cho người béo ăn, có điều Viêm Phi Ngang cảm thấy Tô Ngọ vẫn quá gầy, thi thoảng ăn một chút cũng không sao, liền cầm điện thoại trực tiếp giúp cậu đặt món.

“Sau này muốn ăn cứ trực tiếp dùng điện thoại mua.” Viêm Phi Ngang đã cài đặt trả tiền trong thẻ qua điện thoại, gần đây một số quan niệm của anh bắt đầu thay đổi, Tô Ngọ dù sao cũng không phải trẻ con bình thường, trên vấn đề ăn uống, có thể nới lỏng một chút.

Hai mắt Tô Ngọ tỏa sáng, gật đầu liên tục.

Món ăn được đặt rất nhanh đã tới, Viêm Phi Ngang mở TV ra, để cậu vừa ăn vừa xem còn mình thì đi sang một bên, gọi một cuộc điện thoại cho Cố Tinh Hà.

“Sao cậu đã đi rồi?” Điện thoại vừa bắt máy, đã nghe thấy giọng của Cố Tinh Hà bên kia.

“Tiểu Ngọ có chút việc, dẫn em ấy đi trước, chuyện bên đó sao rồi?”

“Cậu nói hồ ly kia á? Bị Trương thiên sư bắt rồi, nghe nói yêu quái kia trọng thương, khi họ tới, nó còn đang muốn chạy trốn, kết quả là bị Trương thiên sư tóm gọn, ha ha…” Cố Tinh Hà cười một tiếng, còn nói, “Khoan hãy nói, bạn nhỏ nhà cậu lần này lại giúp chúng ta một việc lớn, cậu có biết hồ ly kia giấu nhiều người như vậy làm gì không?”

Viêm Phi Ngang cau mày không lên tiếng, Cố Tinh Hà bên kia đã nhịn không được bắt đầu bla bla nói một tràng, “Chính là bắt ép người gã chọn tự nguyện đồng ý lên giường với gã, như vậy chỉ cần gã không giết chết người, mọi người sẽ đều tự nguyện lên giường, cũng sẽ không có ai truy cứu trách nhiệm của gã… trời ạ, vậy mới nói hồ ly đúng là giả dối, tâm nhãn quá nhiều, tôi nói tại sao lúc trước có nhiều vụ án xảy ra như vậy, lại đột nhiên không thấy tung tích của gã đâu!”

Vụ án mà hắn nói chính là vụ án Mạnh Thực kể với Tô Ngọ hôm đó, không ngờ cuối cùng Tô Ngọ lại gặp phải, cũng trực tiếp giải quyết luôn, cậu nhóc chính là phúc tinh của Cục họ!

“Đúng rồi, hồ ly kia bị Trương thiên sư thu, sau này không còn cơ hội ra ngoài nữa, đồ vật của nó sẽ đều bị Cục tiếp nhận… có điều không thể không kể tới công lao của cậu nhóc nhà cậu, tôi sẽ bảo Mạnh Thực đánh báo cáo cho tôi, cậu có muốn giúp gì cho bạn nhỏ nhà cậu không? Nói cho tôi biết trước luôn, tôi về đỡ phải thay đổi.” Cố Tinh Hà luôn ăn nói rất thẳng thắn, có sao nói vậy, hoàn toàn không cảm thấy lời này, nếu nói cho người khác nghe, có thể bị cho rằng hắn đang nói lời trào phúng…

Viêm Phi Ngang quay đầu lại, trước TV Tiểu Tô Ngọ đang ôm bát, miệng nhỏ nhai nhai ăn thịt kho tàu, ăn tới quanh miệng dính một vòng nước thịt, trên cái miệng nhỏ nhắn bóng loáng, đôi mắt to nhìn màn hình TV cực kì chăm chú, sau lưng còn có một cái đuôi to xù lắc qua lắc lại, vô cùng nhàn nhã.

“Trước mắt không có gì cần, cứ trực tiếp thưởng tiền đi.” Anh nói.

Cố Tinh Hà: “…”

Cúp điện thoại, Viêm Phi Ngang ngồi xuống bên cạnh Tô Ngọ. Bộ phim trong TV, anh không có hứng thú, lực chú ý bị cái miệng nhỏ đính đầy mỡ của Tô Ngọ hấp dẫn…

Tô Ngọ xem rất chăm chú, mãi tới tận khi một tập phim truyền hình đã phát xong, cậu mới thu hồi lực chú ý lại, miệng còn cảm thán nói: “Aizzz, bác gái trong phim kia thật là đáng thương…”

Lúc này Viêm Phi Ngang đã cưỡng ép dời lực chú ý ra khỏi miệng cậu, liếc mắt nhìn đồ ăn còn dư lại trên bàn, “Còn ăn nữa không?”

“Ăn!” Tô Ngọ gật mạnh đầu, món thịt kho tàu này ăn đúng là quá ngon! Ăn ngon tới muốn nuốt luôn cả lưỡi vào bụng!

Cậu trộn nước thịt vào cơm lại ăn thêm một bát nữa, chợt phát hiện Phi Ngang vẫn luôn nhìn mình, nghi hoặc hỏi: “Anh cũng đói bụng à? Vậy, em gọi thêm cho anh một suất nữa nhé?”

Dù sao tuổi tâm lý vẫn còn nhỏ, cậu đã quên mất sự mập mờ giữa cả hai buổi tối hôm qua, nghĩ một chút, cậu còn dùng đũa gắp một miếng thịt kho tàu, đưa tới trước mặt Viêm Phi Ngang, vui vẻ mời anh nói: “Món này ăn rất ngon, anh nếm thử xem.”

Hai mắt Viêm Phi Ngang nhìn chằm chằm miếng thịt kho tàu cậu đưa tới trước mắt mình, giọng nói mê hoặc kia cứ như đang vang lên ngay bên cạnh tai anh, không ngừng đầu độc, bảo anh ăn đi ăn đi ăn đi…

Lần này, Viêm thượng úy không chống lại nổi mê hoặc, cúi đầu ăn thịt kho tàu trên đũa vào miệng.

Tô Ngọ thấy anh ăn đồ mình gắp cho, cười híp mắt hỏi: “Có phải ăn ngon lắm không?”

“Ừ, ăn rất ngon.” Viêm Phi Ngang nhìn cậu nói.

Vì vậy Tô Ngọ vừa ăn vừa thỉnh thoảng lại đút cho Viêm Phi Ngang ăn một chút, suất cơm chẳng mấy chốc đã ăn sạch hết.

“Ăn no quá.” Tô Ngọ đặt đũa xuống, đứng lên cố gắng vươn mình một cái, tiện tay xoa xoa cái bụng.

Viêm Phi Ngang cầm khăn ăn lau miệng cho cậu, thịt kho tàu nhiều mỡ, làm cho cái miệng phấn hồng của Tiểu Tô Ngọ càng mềm mại sáng bóng, thật đẹp mắt…

Ăn no bụng, Tô Ngọ cũng không quên nhanh chóng tu luyện, trên đầu mọc một đôi tai, đuôi to cũng đã lộ ra ngoài, không tiện cho cậu ra ngoài.

Chờ cậu tu luyện xong, tai và đuôi đã biến mất hoàn toàn, Tô Ngọ nhảy từ trên bàn xuống, nói với Viêm Phi Ngang: “Phi Ngang, chúng ta đi thôi, em muốn đi xem xem thầy Hàn thế nào rồi.”

“Được.” Cuối cùng hai chiếc giường đơn kia cũng không hề được dùng tới.

Bởi người Cục ra tay nên chuyện ở tiểu khu nhà họ Hàn ở trực tiếp bị ép xuống, chuyện này sẽ không có ai truyền ra ngoài nữa, tiểu khu cũng rất nhanh đã khôi phục lại sự yên tĩnh của nó.

Ba mẹ của Hàn Ý Ổn cũng đều đã được đưa tới bệnh viện, y đương nhiên cũng phải tới chăm sóc, Chung Thận Cần thay đổi tính cách có phần nóng vội trước đây, đàng hoàng cùng tới bệnh viện, làm hộ lý chăm sóc, hầu hạ ba mẹ vợ tương lai.

Nhận điện thoại của Tô Ngọ, Chung Thận Cần lập tức báo địa chỉ bệnh viện cho họ biết, sau đó nói với Hàn Ý Ổn rằng: “Tô Ngọ nói sẽ tới thăm em, lần này bác gái được cứu, nhờ có cậu ấy.”

Nhờ hắn, Hàn Ý Ổn đã biết từ đầu tới cuối chuyện họ cứu mẹ mình, trong lòng vô cùng cảm kích, khi đối mặt với Chung Thận Cần, cũng không tiện lại trừng mắt lạnh với hắn nữa, chỉ có điều vẫn rất biệt nữu.

Chung Thận Cần nhân cơ hội cầu xin khoan dung nói: “Ý Ổn em đừng giận anh mà, em bất mãn với anh ở chỗ nào, hãy nói thẳng ra với anh, em không nói sao anh biết được anh đã làm sai điều gì?”

Cuối cùng hắn cũng không nhận được câu trả lời của Hàn Ý Ổn, Chung Thận Cần vốn là người không kiên nhẫn, nếu là bình thường, nhiều lần dán mặt tới gần như vậy lại chỉ có thể dán vào cái mông lạnh của đối phương, Chung đại thiếu chắc đã sớm quay người đi rồi.

Nhưng trải qua chuyện lần này, cảm giác sẽ hoàn toàn mất đi đối phương, thực sự làm người quá tuyệt vọng, Chung đại thiếu gia trong lòng thực ra rất cao ngạo, tâm trí cuối cùng cũng trưởng thành lên một chút, thế nên lần này cho dù không được đáp lại, hắn cũng không định bỏ về nữa.

Một ngày nào đó, hắn sẽ làm cho Ý Ổn thực sự tín nhiệm hắn, nguyện ý nói lời trong lòng mình cho hắn biết, Chung Thận Cần thầm khuyến khích bản thân trong lòng.

Viêm Phi Ngang rất nhanh đã đưa mang Tô Ngọ tới bệnh viện, trên đường anh có mua một giỏ hoa quả, để Tô Ngọ cầm theo tới thăm bệnh.

“Thầy Hàn.” Tô Ngọ xách giỏ hoa quả to, ngoan ngoãn gõ cửa phòng bệnh gọi người.

“Tiểu Ngọ em đã đến rồi đấy à, mau vào đi.” Không khí trong phòng bệnh vốn đang rất biệt nữu, tiếng gõ cửa của Tô Ngọ đã giải cứu Hàn Ý Ổn ra khỏi sự biệt nữu của bản thân y, y vội vàng đứng lên.

“Em tới thăm thầy và cô chú.” Tô Ngọ đưa giỏ hoa quả trong tay tới, đây là lễ nghi của con người mà Viêm Phi Ngang đã dạy cậu trước khi tới đây, cậu nghiêm túc chấp hành theo.

Nhìn thấy giỏ hoa quả to tới sắp không thể xách nổi kia, Hàn Ý Ổn ngượng ngùng nói: “Lần này em đã giúp gia đình anh rồi sao anh có thể nhận đồ của em được nữa chứ.” Hơn nữa giỏ hoa quả này thoạt nhìn cũng rất đắt, Hàn Ý Ổn cảm thấy Tô Ngọ vẫn chỉ là một cậu bé, lại còn là học sinh của y, làm như vậy thật sự là quá khách khí.

“Nhưng cô chú đang nằm viện mà, phải nhận được quà và lời chúc mới có thể khỏi bệnh nhanh được!” Sóc bay tinh Tô Ngọ từ đầu tới đuôi thế mà lại có thể lý luận như thần vậy!

Cậu nói nghiêm túc như vậy, Hàn Ý Ổn không thể làm gì hơn là đành nhận lấy giỏ hoa quả để sang một bên, mời cậu ngồi, đồng thời còn sai Chung Thận Cần đi mua nước.

Ba mẹ Hàn đều ở trong cùng một phòng bệnh, cũng là nhờ Cục sắp xếp, còn cả mấy người khác Tô Ngọ cứu được từ ổ hồ ly kia, cũng được sắp xếp tập trung ở bên này, tất cả người bị hại đều được đưa đi kiểm tra, sau khi chắc chắn mọi người ngoại trừ bị hồ ly tinh hút đi một phần tinh khí, cơ thể tổn thương cũng không lớn, chỉ cần từ từ tĩnh dưỡng sẽ dần dần tốt lên.

Bằng với quan hệ giữa Tô Ngọ và thầy giáo Hàn, cậu giúp y kiểm tra sức khỏe cho ba mẹ y một chút, sau đó liền nói với Hàn Ý Ổn vẫn luôn lo lắng rằng: “Sức khỏe của họ đều không có vấn đề gì, thầy đừng lo… đúng rồi,” Cậu nhớ tới điều gì đó, vội đưa trái cây đã chuẩn bị sẵn cho Hàn Ý Ổn, cười híp mắt nói với y, “Đây là trái cây có thể bổ sung tinh khí, có hiệu quả tráng dương, nếu như thầy thực sự không yên tâm, có thể cho họ ăn một chút, chính thầy cũng có thể ăn một chút.”

Hàn Ý Ổn vốn còn đang nghiêm túc nghe, ai ngờ cuối cùng lại nghe tới hiệu quả “tráng dương”, mặt y đỏ rực lên, mấu chốt là Tô Ngọ còn bảo y cũng có thể ăn một chút…

Đã đưa quà ra, Tô Ngọ cũng không phát hiện ra y đang lúng túng, cậu nghĩ tới một chuyện khác, một cặp móng vuốt trước ngực lúng túng đan vào nhau, Tô Ngọ nhìn thầy giáo của mình một chút, ngượng ngùng nói: “À ừm, thầy Hàn này, em muốn hỏi thầy một vấn đề.”

Hàn Ý Ổn đưa tay lau mặt, vội vàng rời sự chú ý của mình ra khỏi tình thế lúng túng của bản thân, hỏi cậu: “Vấn đề gì?”

Vấn đề này đúng là làm cho Tô Ngọ thật ngại ngùng, cậu theo thói quen vặn vặn hai tay, cuối cùng mới nhỏ giọng hỏi vấn đề cậu đã chôn rất sâu trong lòng ra, “À ừm, thầy, thầy Hàn này, thầy có thể nói cho em biết, làm, làm sao mới có thể giao phối thành công với người mình thích được không?”

Cậu nói xong, đôi mắt to hơi ngượng ngùng lại có chút mong đợi nhìn y, muốn biết được đáp án từ chỗ y.

Hàn Ý Ổn: “…”

Hàn Ý Ổn: “…”

Hàn Ý Ổn: “…”

“… Vấn, vấn đề này, sao lại hỏi anh?” Y vô cùng khó khăn phun ra một câu hỏi ngược lại, y thoạt nhìn cũng không giống thầy giáo thích nghiên cứu sinh học mà đúng không? Lẽ nào nhìn y trông có vẻ có kinh nghiệm lắm sao?

Chờ chút, y chợt nhớ tới trái cây “tráng dương” kia…

Hàn Ý Ổn: “…”

Tô Ngọ đang ngượng ngùng căn bản không để ý rằng y cũng đang rất lúng túng, ngượng ngùng nói: “Thầy với Chung đại ca không phải là đối tượng giao phối của nhau sao? Hai người giao phối thành công rồi chứ? Có thể nói cho em chi tiết cụ thể không?”

Trò giỏi Hàn Ý Ổn đời này từng được rất nhiều người hỏi bài, nhưng chỉ có một vấn đề này lại có thể làm cho sắc mặt của y đặc sắc, rực rỡ tới vậy.

Y hít sâu một hơi, đang muốn biện giải nói y và Chung Thận Cần không phải, không phải là đối tượng gì gì đó, cửa phòng bệnh lại đột nhiên bị mở ra lần nữa, Chung Thận Cần đi mua đồ uống đã lâu cuối cùng cũng đã quay lại, chỉ là cái mặt cố nhịn không cười kia, thấy thế nào cũng không giống như vừa mới quay lại!

Hàn Ý Ổn tàn bạo lườm hắn một cái, quay đầu lại thấy Tiểu Tô Ngọ không có được đáp án, vẻ mặt đầy thất vọng, trong đời lần đầu xuất hiện kích động thật muốn văng bậy nói tục!

Ngược lại với vẻ lúng túng của y, ánh mắt của Chung Thận Cần rõ ràng là rất tán thưởng Tô Ngọ, cười híp mắt đưa đồ uống cho cậu, nói: “Nghe nói cậu cũng sẽ tới học ở Đại học Thanh Tuệ, sau này chúng ta sẽ là bạn học rồi! Có gì không hiểu, cậu có thể hỏi anh, đàn anh biết thì nhất định sẽ thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe!” Cuối cùng còn ném cho cậu ánh mắt ái muội mà đàn ông đều hiểu. Làm một sinh viên đại học, tài nguyên trong máy tính của hắn vẫn có rất nhiều!

“Chung. Thận. Cần!” Hàn Ý Ổn cho hắn một cái lườm sắc lẻm, cắn răng nói, “Đừng dạy hư trẻ con!”

Chung Thận Cần lại ám muội liếc mắt đưa tình nhìn y, động viên nói: “Ý Ổn em đừng nóng giận mà, chờ cậu ấy lên đại học sẽ không còn là trẻ con nữa, con trai không thể không biết những kiến thức này, sau này tìm bạn gái làm sao được?”

Tô Ngọ không phát hiện bầu không khí giữa hai người, nghe vậy có chút sùng bái nhìn Chung Thận Cần, nếu thầy Hàn đã không tiện nói, hỏi Chung đại ca cũng được, có điều lại tai hại làm thầy Hàn phải xấu hổ, cậu cũng ngại không hỏi lại lần nữa.

Ở chơi trong phòng bệnh đến chiều muộn, Viêm Phi Ngang mới lái xe tới bệnh viện đón người, Tô Ngọ tạm thời ném những vấn đề này ra sau đầu, vẫy tay với hai người, vui sướng theo sát Viêm Phi Ngang.

“Hóa ra cậu ấy không phải là muốn kết giao với bạn gái mà là bạn trai à.” Chung Thận Cần hạ bàn tay đang vẫy tạm biệt xuống, chống cằm nói.

Nhưng sắc mặt của Hàn Ý Ổn nhìn hắn lại càng khó coi hơn, lại một lần nữa quắc mắt trừng hắn, thậm chí ánh mắt còn sắc hơn lúc trước, nhìn hắn chỗ nào cũng thấy không hợp.

Chung Thận Cần cũng kì quái lại có thể nhẫn nhịn xuống, không đúng, thực ra nói là nhẫn nhịn cũng không đúng, hắn càng giống như đã phát hiện được một mặt khác của Hàn Ý Ổn, đồng thời cứ như là có khuynh hướng thích bị ngược, cảm thấy đùa một người luôn ôn hòa thành bộ dáng nổi giận không ngờ lại thú vị đến vậy.

Hàn Ý Ổn lại một lần nữa bị Chung Thận Cần bệnh thần kinh đùa cợt tới nổi giận, cắn răng nghiến lợi nói với hắn: “Ra ngoài, đi tìm đống bạn gái của cậu đi, tôi không có thời gian chơi với cậu.”

Chung Thận Cần ngẩn ra, đầy mặt nghi hoặc nói: “Anh có bạn gái lúc nào chứ? Chúng ta từ hồi cấp ba đã ở cùng nhau, anh có bạn gái hay không em còn không biết sao?”

Cục thưởng cho Tô Ngọ một món tiền thưởng, bởi con cáo chín đuôi kia đã làm điều ác khắp nơi, vốn nằm trong danh sách bắt được sẽ có thưởng, hơn nữa phần thưởng cũng rất lớn, Tô Ngọ không chỉ bắt được gã, mà còn cứu người bị hại ra khỏi ổ hồ ly, thế nên tiền thưởng cho cậu đương nhiên lại càng nhiều hơn.

Có điều những chuyện này Tô Ngọ cũng không biết, Viêm Phi Ngang thì biết cậu không có khái niệm cụ thể đối với tiền tài, định lúc nào đó lại chuyển số tiền kia cho anh hai Viêm, nhờ anh giúp cậu đầu tư một chút, tiền trong thẻ của Tiểu Tô Ngọ bây giờ đã rất nhiều.

“Tình cảm của Chung đại ca và thầy Hàn thật tốt, nghe nói họ đã sớm quen biết nhau, chính là thanh mai trúc mã đó.” Lúc xuống xe, Tô Ngọ nói với Viêm Phi Ngang, trong lời nói còn mang theo chút hâm mộ.

Tuy lời cậu nói rất nhiều, miệng nhỏ lúc không ăn, sẽ thường nói một số chuyện bình thường mình gặp phải, nhưng Viêm Phi Ngang chỉ cần không bận làm việc gì cũng sẽ đều nghe rất nghiêm túc, anh suy tư một chút rồi nói: “Nhưng vậy cũng sẽ có vấn đề, tuổi còn nhỏ, tính cách sẽ càng dễ kích động, chưa chắc đã có thể xử lý tốt vấn đề tình cảm, trái lại, sẽ dễ dàng bỏ qua người mình thích.”

Đôi mắt của Tô Ngọ đảo qua, trộm liếc anh một cái, thử dò xét hỏi: “Vậy hồi Phi Ngang ở cái tuổi đó, có người mình thích không?”

Viêm Phi Ngang nghiêng đầu nghiêm túc nghĩ một lúc, không hé răng, nhưng lại làm cho Tô Ngọ cảm thấy lo lắng, lẽ nào Phi Ngang cũng có thanh mai trúc mã tốt giống vậy ư?!

“Không có.” Viêm Phi Ngang lắc đầu, “Không gặp người mình thích.” Cũng không phải ai cũng có thể may mắn vào lúc trẻ tuổi như vậy, lại có thể gặp được người làm cho mình động tâm. Có người tỉnh tỉnh mê mê, có người mắt nhìn cao, có người lại quá già dặn, không tin vào tình yêu, còn có một vài người đặt lực chú ý lên việc mình muốn làm, không hề nghĩ tới phương diện này, Viêm Phi Ngang chính là kiểu người đó.

Thế là Tô Ngọ liền cười vui vẻ, nắm tay anh, vui vẻ vừa hát vừa đi vào nhà.

Trong nhà hôm nay có vẻ bận bịu nhiều việc, bà nội đang chỉ huy các cô hầu gái quét tước làm vệ sinh, lại một lần nữa chỉnh lại vị trí của đồ đạc đặt trong nhà, Khang Văn Thanh thì đang nấu đồ ăn trong bếp.

“Bà nội, hôm nay là ngày tốt gì sao?” Tô Ngọ cười hì hì chạy tới đứng cạnh bà nội.

“Không, chỉ là muốn thay đổi bộ dáng trong nhà một chút thôi, có điều hôm nay có bạn của Tô Ngọ muốn tới chơi, mẹ cháu nói muốn hầm cho cháu ít canh xương, đúng lúc cũng có thể chiêu đãi bạn cháu.” Bà nội cười híp mắt xoa đầu cậu, kéo cậu ngồi xuống cạnh mình.

“Hả? Bạn của cháu?” Tô Ngọ gãi gãi đầu.

“Tiêu Triển và Tiêu Nguyên Gia sẽ tới, bà nội nói là bạn của em, phải tiếp đãi thật chu đáo.” Viêm Phi Ngang giải thích, anh cũng mong Tô Ngọ có thể làm quen nhiều bạn hơn.

Tiêu Triển và Tiêu Nguyên Gia quả nhiên tới vào lúc chạng vạng, vốn họ chỉ định tới, tự mình mời Tô Ngọ tới nhà họ Tiêu làm khách thôi, nhưng suy nghĩ của anh hai Viêm và Viêm Phi Ngang giống nhau, tới nhà ai làm khách ăn bữa cơm thực ra cũng không quan trọng, chủ yếu là mong Tô Ngọ có thêm vài người bạn, vừa vặn nhân phẩm của người nhà họ Tiêu, anh hai Viêm rất tán đồng, liền chủ động mời họ tới nhà ăn cơm.

Tiêu Triển và Tiêu Nguyên Gia mang theo quà tới thăm, Tô Ngọ đã sớm coi họ là bạn tốt của mình, thấy họ tới quả nhiên cực kì vui vẻ, học bộ dáng làm chủ nhà, bắt chuyện mời họ vào.

“Sao rồi, chuyện hôm trước các em gặp phải đã giải quyết được chưa?” Chuyện Tiêu Triển hỏi chính là chuyện mà Tô Ngọ đã nói ở công ty của Tần tổng hôm đó.

“Ưm, giải quyết xong rồi! Cảm ơn Tiêu đại ca đã giúp đỡ.” Tô Ngọ cười híp mắt gật đầu, lễ phép nói cảm ơn.

Họ ngồi trên salon trong phòng khách, Tiêu Nguyên Gia nghe hai người nói chuyện, bỗng nói: “Tôi có một người bạn, có vẻ cũng đang gặp phải chuyện tương tự, không biết cậu có thể giúp cậu ấy một tay không.”

“Bạn của anh làm sao vậy?” Tô Ngọ nhanh chóng ngồi thẳng người lại, nghiêm túc hỏi.

Tiêu Nguyên Gia sắp xếp từ ngữ lại một chút, sau đó mới nói: “Thực ra chuyện cụ thể tôi cũng không rõ, là vợ của người bạn kia, gần đây luôn có cảm giác có người theo dõi cô ấy, mà bất kể là báo cảnh sát hay thuê vệ sĩ cũng đều không phát hiện được vấn đề, bạn tôi còn tưởng rằng vợ mình bị áp lực quá mà sinh ra ảo giác, mãi tới gần đây, ngay cả cậu ấy cũng có cảm giác bị theo dõi này… Tôi lo cứ tiếp tục như vậy, cho dù thật sự có phải có thứ gì đang bám theo họ hay không thì tinh thần của họ cũng sẽ bị dằn vặt tới gặp chuyện mất.”

Chỉ mới nghe kể như vậy, thì sẽ dễ làm cho người ta có liên tưởng không tốt, nhưng vẫn chưa nhìn thấy đối phương, Tô Ngọ đến tột cùng cũng không biết là có chuyện gì đang xảy ra.

Tô Ngọ theo thói quen nhìn về phía Viêm Phi Ngang.

Viêm Phi Ngang xoa đầu cậu nói, “Nếu muốn đi thì cứ đi giúp, nhưng nhất định phải chú ý đến an toàn.”

Truyện Chữ Hay