Sáng hôm sau, Viêm Phi Ngang đang ngủ cảm giác có một quả cầu lông xù mềm mại lăn tới bên cổ mình, anh mở mắt ra, thò tay sờ quả nhiên là Tô Ngọ đang ở nguyên hình, nhóc này đang chầm chậm di chuyển bên cổ anh, thoạt nhìn còn chưa tỉnh, chắc là định tìm một nơi ấm áp làm tổ để ngủ tiếp.
Vì muốn tìm cách giúp Tiêu Triển, tối qua Tô Ngọ vẫn luôn kiên trì rất muộn mới nghỉ ngơi, Viêm Phi Ngang nhìn bầu trời ngoài cửa sổ vẫn còn chưa sáng hẳn, hiếm có khi lại nằm trên giường thêm hai tiếng nữa, để Tô Ngọ có thể ngủ thêm một lát.
Rất nhanh đã tám giờ, Tô Ngọ cuối cùng cũng ngủ dậy, trở mình bên cổ anh ngồi dậy, thò móng vuốt dụi dụi mắt.
Vừa mới tỉnh lại còn mờ mịt, đôi mắt to nhìn thấy Viêm Phi Ngang, liền cười ngốc với anh, “Phi Ngang, anh dậy rồi.”
“Ừm.” Viêm Phi Ngang đứng dậy xuống giường, quay đầu liếc cậu một cái, “Không biến về hình người à?”
“Sẽ sẽ.” Tô Ngọ gật đầu liên tục, hôm nay cậu có nhiều chuyện cần làm, đương nhiên là phải dùng hình người mới có thể ra ngoài được.
Cậu vẫy vẫy hai cái tai và đuôi, trực tiếp biến thành hình người ở trên giường, đương nhiên là không hề mặc quần áo…
Viêm Phi Ngang đi lấy cho cậu cái quần lót cùng với quần áo mà Khang Văn Thanh đã mua về, quần áo mà Khang Văn Thanh mới mua này nhiều kiểu dáng, màu sắc hơn nhiều so với của Viêm Phi Ngang mua, sau khi Tô Ngọ mặc vào, thoạt nhìn tựa như một thiếu niên dương quang mới lớn tràn ngập sức sống, vừa đẹp trai vừa đáng yêu, Viêm Phi Ngang không thể không thừa nhận mắt nhìn của mẹ mình đúng là tốt hơn mình nhiều.
Ăn sáng xong, Viêm Phi Ngang đi làm, Tô Ngọ thì ở nhà, cậu định sau khi cho bác Viêm uống thuốc xong thì sẽ cẩn thận nghiên cứu hai ngọc giản kia một chút, nhất định phải mau chóng tìm ra biện pháp giải quyết, sau đó giúp Tiêu Triển trở lại bình thường.
Tối hôm qua, Tô Ngọ từ trong một đống ngọc giản tìm được một phương pháp tu luyện có thể tu luyện trong lúc ngủ, Tô Ngọ cảm thấy chuyện này thật là tốt! Trên đời này sao lại có vật hữu ích như thế chứ! Tuy rằng tu luyện trong lúc ngủ, hoàn toàn không thể đuổi kịp tốc độ tu luyện khi tỉnh táo, nhưng có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, vô cùng thích hợp cho tiểu yêu tinh bận bịu không có thời gian tu luyện.
Trong cơ thể Tô Ngọ lúc này tràn đầy linh khí, cậu còn ăn sạch một trái cây mang linh khí, lúc này mới đi trị liệu cho Viêm Vân Hải.
Mỗi buổi sáng Viêm Vân Hải đều tỉnh táo, đang ngồi trên xe lăn cùng vợ mình tắm nắng trong sân.
“Tiểu Ngọ tới đây, đã ăn sáng chưa?” Khang Văn Thanh thấy cậu đi tới, lập tức cười tươi đứng dậy, buổi sáng Tô Ngọ dậy tương đối muộn, thế nên bà đã cố ý bảo nhà bếp hâm nóng thức ăn cho họ.
“Ăn rồi ạ, bánh nhân đậu ăn rất ngon!” Tô Ngọ vừa nói tới ăn, cả khuôn mặt đều là nụ cười ngọt ngào.
“Vậy lần sau làm thêm chút cho cháu ăn.” Khang Văn Thanh cười kéo cậu vào sân, để cậu ngồi bên cạnh Viêm Vân Hải, còn rót cho cậu một chén trà hoa ngọt.
“Vâng, cảm ơn bác.”
Viêm Vân Hải vẫn chưa thể nói chuyện, liền cười cười với Tô Ngọ. Hai ngày nay nhờ mọi người và phu nhân, ông đã biết những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian gần đây, biết cậu bé này không chỉ cứu mình mà còn cứu cả con trai mình, còn biết cậu bé vừa ý thằng con luôn làm mặt lạnh cứng đờ kia nhà mình, trong lòng vừa cảm kích lại vừa cảm thấy có chút buồn cười. Họ vốn cho rằng, thằng hai đẹp trai ngời ngời mới là người đầu tiên lấy vợ, thằng tư thì ngược lại, kết quả bây giờ thằng hai vẫn một thân một mình mà thằng tư dáng vẻ như vậy vẫn có người vừa ý, vận mệnh quả đúng là thứ sâu không lường được.
“Cháu chào bác Viêm.” Đây là lần đầu tiên Tô Ngọ đối mặt và nói chuyện với Viêm Vân Hải đang tỉnh táo, hơn nữa đối phương còn là cha của Phi Ngang, cậu ít nhiều cũng có chút căng thẳng.
Viêm Vân Hải chậm rãi giơ tay vỗ vỗ lên mu bàn tay của cậu, sau đó móc một cái lì xì từ trong túi ra đưa cho cậu.
“Ồ? Đây là cái gì vậy?” Tô Ngọ chưa từng biết tới thứ gọi là tiền lì xì này, nhận lấy tò mò lật xem.
Lúc này Khang Văn Thanh cũng đi từ trong nhà ra, cũng cầm trong tay một bao lì xì đưa cho cậu, cười nói: “Đây là tiền lì xì, người lớn trong nhà đưa cho đứa nhỏ trong nhà làm lễ ra mắt, cháu xem, lúc trước cháu vừa mới tới nhà, trong nhà loạn quá, cũng không có cơ hội chuẩn bị tiền lì xì cho cháu, bây giờ đưa bù cho cháu vậy.”
Tô Ngọ nghe bà nói tới “lễ ra mắt”, lại nghĩ tới chuyện mình vẫn chưa đưa quà, ngượng ngùng gãi gãi mặt, sau đó cũng không biết khách khí là gì, mở lì xì ra xem trước mặt hai người.
Viêm Vân Hải và Khang Văn Thanh đều không phải là người câu nệ tiểu tiết, hơn nữa đã ở chung với Tô Ngọ lâu, cũng biết tính cách của cậu, cũng không để ý, trái lại còn thấy cậu như vậy rất đáng yêu.
Tiền lì xì bên trong cũng có rất nhiều, đổ ra suýt chút nữa đã kín cả một cái bàn, Tô Ngọ nhận ra đây chính là tiền, kinh ngạc há to miệng, “Oa, thật nhiều tiền!”
Khang Văn Thanh cười híp mắt nói: “Đây là tiền lì xì gặp mặt.”
Nói xong bà cứ như làm ảo thuật lấy ra thêm hai cái lì xì nữa giơ ra trước mặt cậu, nói: “Đây là tiền lì xì sửa miệng.”
“Tiền lì xì sửa miệng là cái gì?” Tô Ngọ đã sớm biết tiền rất hữu dụng trong xã hội loài người, nhìn thấy nhiều tiền như vậy cùng một lúc, cậu vô cùng vui vẻ, thấy bà lại đưa thêm hai cái nữa tới, trực tiếp cầm trong tay mở ra.
Khang Văn Thanh và Viêm Vân Hải liếc mắt nhìn nhau, cười nói: “Tiền lì xì sửa miệng, con và Phi Ngang đã kết hôn rồi, nhận cái lì xì này, con và Phi Ngang đều gọi hai ta là ba mẹ, thế nào?”
Lì xì mừng sửa miệng, tiền bên trong còn nhiều hơn hai cái lì xì lúc trước nhiều, dày gấp đôi, nặng trịch, hơn nữa bên trong còn thả hai cái hoa tai làm bằng ngọc, giống nhau như đúc, rất đẹp, Tô Ngọ liếc mắt nhìn liền thích, nghe vậy khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên nhìn họ, ngượng ngùng nhỏ giọng hỏi: “Thật sự có thể gọi hai người là ba mẹ ư?”
“Ừm, chỉ cần con nguyện ý.” Khang Văn Thanh và Viêm Vân Hải vẫn chưa thể mở miệng đều mong chờ nhìn cậu.
Tô Ngọ đương nhiên là nguyện ý, trước đây còn ở trên núi cậu cũng rất hâm mộ những động vật nhỏ có mẹ chăm sóc mà lớn lên, trong đôi mắt to của cậu lại bắt đầu rơm rớm nước mắt, cậu gật mạnh đầu, “Vâng! Con nguyện ý.”
Sau đó cậu nước mắt lưng tròng mong đợi nhìn hai người, thử thăm dò, cẩn thận gọi: “Ba, mẹ.”
Khang Văn Thanh và Viêm Vân Hải đều nở nụ cười, Viêm Vân Hải là đàn ông còn có thể trầm ổn đáp lại, Khang Văn Thanh thì đã đều đỏ cả vành mắt, gật mạnh đầu, “Ôi chao” một tiếng, giơ tay ôm cậu vào lòng, xoa nhẹ đầu cậu một cái.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Ngọ được một người khác ôm ngoài Viêm Phi Ngang, hơn nữa trên người Khang Văn Thanh còn rất thơm, rất dễ ngửi, lại ấm áp, có một mùi hương thuộc về mẹ, Tô Ngọ đỏ mặt, không muốn rời xa dựa trên vai bà.
Sửa miệng xong, Tô Ngọ trực tiếp coi họ là cha mẹ ruột, Khang Văn Thanh vốn rất thích đứa nhỏ này, Tiểu Tô Ngọ đáng yêu, ngoan như vậy, tim muốn nhũn ra rồi! Bà tự dưng lại có thêm một đứa con trai, hoàn toàn là họ có lời, sao có thể không thích được?
Tâm tình của cả ba người đều có chút kích động, có điều Tô Ngọ cực kì vui vẻ, cẩn thận kiểm tra cho Viêm Vân Hải một lần, sau đó nói: “Bệnh của ba hồi phục rất tốt, chuyện liên quan bệnh tình của ba, con sẽ cẩn thận bàn bạc với bác sĩ Đường.”
Viêm Vân Hải là một người làm đại sự, có khí độ, có lòng, nghe cậu nói vậy, ông lại không quá để tâm tới những chuyện này. Ông đưa ngón tay lên bàn, cứng nhắc viết lên trên: Không cần phải quá lo lắng cho ba, có thể biết con, chính là sự phù hộ lớn nhất của ông trời dành cho nhà họ Viêm, ba rất cảm ơn, cảm ơn con, Tiểu Ngọ, cũng rất vui vì có thể làm người nhà với con.
Tô Ngọ đọc từng chữ, mím môi cười lắc đầu, “Ba, ba nhất định sẽ tốt lên thôi, bởi thần linh sẽ phù hộ cho ba.”
Ánh sáng trên người mỗi người không giống nhau, trên người Tiêu Triển là màu vàng, trên người Phi Ngang là màu đỏ vàng, mà đa số người trong nhà họ Viêm đều là màu trắng, bởi việc thiện mà họ làm là khác nhau, người nhà họ Tiêu chính là những người hay đi làm từ thiện, Phi Ngang thì chính là đại anh hùng vào sinh ra tử vì nhân dân, vì đất nước, mà việc người nhà họ Viêm làm, không hẳn là có thể làm cho người ta có được lợi ích, nhiều điều tốt ngay lập tức, nhưng có thể mấy năm sau, sẽ tạo phúc cho đời sau, tạo phúc càng dài lâu hơn trên thế gian này, người như vậy, thần linh đương nhiên sẽ không để họ dễ dàng chết đi.
Chỉ đáng tiếc cha mẹ nhà họ Tiêu, bị những kẻ dị nhân nghịch thiên tu hành nhúng tay gây khó dễ vào vận mệnh của họ, nên mới làm cho nhân sinh sáng rỡ của họ lụi tắt, nhưng có lẽ thần linh phát hiện vấn đề đúng lúc, mới có thể để con trai của họ, vào thời khắc nguy hiểm nhất, gặp được Tô Ngọ.
Mang theo tâm tình kích động trở về từ chỗ của Viêm Vân Hải, Tô Ngọ cầm hai ngọc giản kia ra xem, liên quan tới con rối và nguyền rủa, phải biết tột cùng là ai muốn nhắm vào nhà họ Tiêu, tại sao lại nhắm vào nhà họ Tiêu, mới có thể giải quyết triệt để, ngược lại chuyện về cổ trùng kia, cậu có thể nghiên cứu trước một chút.
Cổ trùng cũng bị người khác điều khiển, mà cổ trùng dù sao cũng là vật sống, có trí khôn nhất định, nói không chừng, cậu có thể tìm ra cách giải quyết từ giữa.
Cái gọi là cổ trùng, đa số đều có liên kết số mệnh huyết mạch với kẻ thi thuật, nếu như cậu trực tiếp phá hỏng cổ trùng, kẻ thi thuật nhất định sẽ bị phản phệ, nhưng chuyện này lại có một vấn đề, bởi cổ trùng này là “cơ quan”, nếu như cậu phá hủy cổ trùng, nói không chừng hành vi gặp người liền giết của Tiêu Triển sẽ hoàn toàn mất khống chế…
“Mèo đen nhỏ, ngươi nói xem ta nên giải quyết thế nào đây?” Tô Ngọ lúc này không có ai bàn bạc cùng nên liền theo thói quen tìm mèo đen nhỏ nói chuyện.
Mèo đen nhỏ vừa ăn cá khô từ chỗ Viêm Phi Ưng trở về, nó vừa chùi râu mép, vừa nói: “Nếu là ta, sẽ nghĩ cách để đoạt ‘cơ quan’ này về, như vậy không phải là được rồi sao?”
“Hả?!” Tô Ngọ mở to hai mắt nhìn mèo đen nhỏ trước mặt, nhất thời bị câu trả lời khí phách của nó làm cho kinh diễm!
“Đúng vậy, tại sao ta lại không nghĩ tới nhỉ! Chỉ cần bây giờ ta giành được quyền khống chế cổ trùng này thì có thể khống chế hành vi của Tiêu Triển rồi!”
“Vậy ngươi định làm thế nào để giành được ‘cơ quan’ này?” Ý tưởng của mèo đen nhỏ rất tốt nhưng nửa điểm thực tế cũng không giúp được.
“Aizz.” Tô Ngọ trực tiếp ngồi bên bàn chống cằm, cậu tỉ mỉ xem lại toàn bộ những thông tin trong ngọc giản có liên quan tới cổ trùng mà đại sư Thanh Sơn để lại, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện trong đó.
“Trên đời này, tất cả sâu độc, lúc tạo ra đều cần một loại cỏ tên là cỏ Yên La, bởi loại cỏ này có thể làm cho cổ trùng nghe lệnh kẻ nuôi nó, mà kẻ nuôi dưỡng nó, khi cho nó ăn máu của mình cùng với hỗn hợp chất lỏng từ cỏ Yên La, có thể khống chế cổ trùng nghe lệnh mình một cách cao độ nhất, nếu như ta có cỏ Yên La, hơn nữa còn dùng cả linh lực của bản thân, có phải là có thể khống chế chúng rồi không?”
Mèo đen nhỏ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, nó hỏi: “Nhưng, ngươi có loại cỏ này không?”
Tô Ngọ nghĩ một chút, nhất thời vô cùng nhụt chí, cậu cũng đâu tạo ra cổ trùng, đương nhiên là không có rồi!
Tuy rằng hiện thực rất dễ làm người chùn bước, nhưng Tô Ngọ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện từ bỏ, bởi Tiêu Triển còn đang chờ mình cứu anh ấy, cậu đương nhiên không thể dễ dàng bỏ cuộc!
Cậu lật xem cái ngọc giản chuyên nói về phương pháp luyện chế cổ trùng kia, lại ghi nhớ kĩ càng những miêu tả tỉ mỉ về cỏ Yên La kia, sau đó lấy điện thoại di động ra, cầu cứu Phi Ngang.
Viêm Phi Ngang được Tô Ngọ đồng ý, mang bản sao chép phương pháp tu luyện kia tới Cục .
Cố Tinh Hà và Viêm Phi Ngang đều xuất thân từ bộ đội, sau đó lôi kéo những dị nhân và thuật sĩ tới, họ rất có trách nhiệm và quyết tâm đối với việc mình đang làm, cũng rất nỗ lực đối với những dị nhân thuật sĩ kia, có điều hắn và Viêm Phi Ngang cũng không giống nhau, Viêm Phi Ngang thuần túy dựa vào thể chất tốt, sau đó rèn luyện thành một chiến sĩ mạnh mẽ, nói cho cùng vẫn chỉ là người thường, chỉ có điều là càng có thể chịu được khổ cực mạnh hơn người bình thường mà thôi. Cố Tinh Hà thì trời sinh đã có một vài năng lực kì dị, có lẽ cũng bởi điểm này, hắn vừa ra đời đã bị người nhà mê tín dị đoan vứt xuống một con sông sâu lòng, muốn loại quái vật như hắn chết đuối, hắn được một vị quân nhân đi ngang qua cứu lên, đồng thời cũng nuôi hắn trưởng thành. Sau đó thành lập ra Cục , bên trên trực tiếp điều hắn tới làm người đứng đầu, hắn quả thực cũng chính là ứng cử viên không thể thích hợp hơn, đương nhiên ngoại trừ cái tính khí lúc nào cũng có thể phát nổ của hắn.
“Mọe nó, Viêm lão tứ, cậu gặp được tiên nhân rồi hả! Thứ tốt như thế cậu tìm được ở đâu vậy!!!” Cố Tinh Hà đưa mắt nhìn tờ giấy trong tay anh, cướp lấy, hắn từ rất lâu trước đây đã bắt đầu tự mình tu luyện, trên phương diện này thì hiểu biết hơn Viêm Phi Ngang nhiều, hắn lật tờ giấy qua lại hai lần, toàn thân đều kinh hãi, đây chẳng phải là bình cảnh họ vẫn luôn không thể vượt qua, cũng không thể tìm được cách giải quyết đây sao?!
Viêm Phi Ngang không đáp lại hắn, anh nhìn tờ giấy kia nói: “Tôi không có ý định công bố nó ra ngoài.”
Tính cách Cố Tinh Hà tuy rằng tương đối nóng nảy, miệng cũng luôn thô tục không ngừng, nhưng cũng không phải kẻ ngu dốt, nhất thời đã hiểu ý anh, rất tán thành mà nói: “Không thể đưa hết cho các nhóm kia được, chúng cho là ông đây không biết trong bụng chúng nghĩ gì đấy chắc, mỗi lần gọi làm nhiệm vụ cứ như là mời tổ tông, nếu không phải là… aizz, tổ tông cmn.”
Cố Tinh Hà vừa nói vừa đầy mặt buồn bực mắng một câu, công việc của họ cũng không được tốt cho lắm, rất nhiều người phát hiện bản thân có chút bản lĩnh, nếu không phải giấu giếm, muốn làm cao nhân lánh đời thì cũng chính là coi bản thân như ông trời con, cả ngày đều muốn làm ông trời, mỗi lần tìm những người như vậy đàm phán, đều phải nghe đầy một tai họ nằm mơ giữa ban ngày, mà vẫn không thể đắc tội, có thể nhắm một mắt thì nhắm lại vậy, đặt họ dưới mắt, dù sao vẫn tốt hơn là để đám người kia lôi kéo.
Đương nhiên cũng không phải tất cả dị nhân và thuật sĩ đều ích kỉ như vậy, cũng có nhiều người cũng từng là bách tính bình thường, nắm giữ sức mạnh không bình thường cũng không mạnh lắm, sau khi đến Cục làm việc lại vô cùng nghiêm túc, cũng rất có trách nhiệm, lao lực bôn ba vì dân vì nước, đối với người như vậy, họ đương nhiên không thể keo kiệt. Đó chính là cái gọi là làm nhiều ăn nhiều, có phạt đương nhiên cũng có thưởng.
Hai người Cục chịu trách nhiệm cầm phương pháp tu luyện này đi nghiên cứu, tuy rằng có rất nhiều lời không nói thẳng ra miệng, nhưng lại đạt thành một sự ăn ý nhất định.
Viêm Phi Ngang và Cố Tinh Hà vừa cẩn thận nghiên cứu được một chút, làm thế nào để có thể áp dụng phương pháp tu luyện này tốt hơn, lúc này, điện thoại di động bị anh đặt trên bàn bỗng vang lên.
Tô Ngọ lần đầu dùng điện thoại để gọi, nghe thấy bên kia đã thông, lập tức hỏi: “Là Phi Ngang phải không? Em Tô Ngọ đây.”
“Tiểu Tô Ngọ, anh không phải là Phi Ngang, là anh trai Mạnh Thực của cậu nè.” Mạnh Thực vốn đang ngồi trước máy tính điều tra tư liệu, thấy điện thoại của lão đại kêu, vốn đang định cầm đến phòng làm việc đặc thù kia đưa cho anh, lại nhìn thấy hai chữ Tô Ngọ trên màn hình, lập tức vui vẻ hài lòng bắt máy hộ anh.
“Chào Mạnh đại ca ạ.” Tô Ngọ lễ phép chào hỏi, sau đó nói tiếp, “Xin hỏi Phi Ngang có ở đó không? Em tìm anh ấy có việc.”
“Anh ấy đang họp, cậu chờ anh một chút, anh giúp cậu gọi anh ấy.” Mạnh Thực đứng dậy đi tới bên ngoài căn phòng làm việc kia gõ cửa. Căn phòng làm việc này rất đặc thù, tất cả các thiết bị điện tử vào trong đó sẽ không thể hoạt động được, ngay cả sức mạnh của thuật sĩ và dị nhân có năng lực, ở bên trong cũng sẽ mất đi hiệu lực.
Viêm Phi Ngang đi ra khỏi phòng, thấy anh ta cầm điện thoại của mình đang nói chuyện gì đó, trực tiếp thò tay ra cầm lấy, thấy trên màn hình là tên của Tô Ngọ, hơi ngạc nhiên.
“Tiểu Ngọ?”
“Phi Ngang!” Tô Ngọ vui vẻ gọi anh một tiếng, sau đó vội vàng nói, “Em muốn nhờ anh giúp một chuyện, có được không?”
“Ừ, em nói đi.”
Tô Ngọ thấy anh đã đồng ý, lập tức nói biện pháp kia cho anh nghe, sau đó lại nói: “Không biết anh có thể tìm ra nó không, em chưa từng thấy loại cỏ này.”
“Cỏ Yên La?” Viêm Phi Ngang cau mày, anh cũng chưa từng nghe qua.
Cố Tinh Hà đúng lúc ra khỏi phòng, nghe thấy đối thoại của hai người họ, cau mày hỏi: “Cỏ Yên La? Hai người tìm thứ này làm gì?”
“Anh có biết nó?” Viêm Phi Ngang nhìn về phía hắn.
Cố Tinh Hà gật đầu, sắc mặt khó coi, “Biết, là một thứ cần để tạo ra cổ trùng, cũng không phải là thứ tốt lành gì, cậu tìm nó làm gì?”
Viêm Phi Ngang che điện thoại lại, thấp giọng nói hai chữ, “Cứu người.”
Tô Ngọ không ngờ Phi Ngang làm việc lại nhanh như vậy, sáng nay cậu vừa mới gọi điện thoại cho anh, buổi trưa Phi Ngang đã mang đồ về cho cậu rồi!
“Thứ em muốn tìm chính là thứ này sao?” Viêm Phi Ngang thả đồ trước mặt cậu, xoa xoa đầu cậu.
Tô Ngọ tuy rằng chưa từng thấy cỏ Yên La, nhưng cậu dùng linh lực cảm ứng một chút, giống hệt như trong ngọc giản miêu tả, vui mừng gật đầu, “Chính là nó! Phi Ngang anh thật lợi hại!”
“Lợi hại không phải là cậu ta, là tôi.” Cố Tinh Hà thò mặt ra trước mắt Tô Ngọ, cảm thấy nhóc này thật là đáng yêu, trong đôi mắt tràn ngập sự thiện lương, lại nghĩ tới chuyện Viêm Phi Ngang đã kể cho mình, phương thức tu luyện kia không ngờ lại do cậu nhóc này cống hiến, đôi mắt đẹp hơi híp lại, nói: “Cậu trông có vẻ rất mạnh, có muốn tỷ thí với tôi một chút không?”
“Cố Tinh Hà!” Ánh mắt Viêm Phi Ngang sắc bén nhìn hắn, kéo Tô Ngọ nói, “Đừng để ý tới anh ta, cứ đi làm việc của em đi.”
Tô Ngọ qua Viêm Phi Ngang, trộm liếc mắt nhìn Cố Tinh Hà một cái, cậu thực ra không thích đánh nhau với người khác, cũng không hiểu tại sao lại có người lại thích đánh nhau.
Bản thân Cố Tinh Hà thích tìm người đánh nhau, nên cứ cho rằng con trai ở độ tuổi này đứa nào cũng nhiệt huyết bừng bừng, thích tranh cao thấp với người khác, bị Viêm Phi Ngang gọi thẳng tên cúng cơm, không nhịn được liền lườm một cái, đến cùng ai mới là cấp trên vậy! Không tỷ thí thì không tỷ thí.
Tô Ngọ không thích tỷ thí với người khác, Cố Tinh Hà đương nhiên cũng sẽ không làm người khác cảm thấy khó chịu, tuy rằng hắn rất tò mò không biết Tô Ngọ muốn dùng cỏ Yên La làm gì, nhưng Viêm Phi Ngang căn bản không cho hắn cơ hội, trực tiếp tha hắn ra khỏi nhà.
Mèo đen nhỏ ngồi xổm nơi cửa liếm móng vuốt, vừa liếm vừa nói: “Quan hệ của họ thoạt nhìn rất tốt, ngươi không sợ đối tượng giao phối của mình sẽ bị hắn cướp đi sao?”
Tô Ngọ ngẩn ra, sau khi phản ứng lại liền tức giận trừng mèo đen nhỏ mà nói: “Phi Ngang mới không phải là người như thế!”
Mèo đen nhỏ không ngờ cậu lại tức giận, hơi bối rối một chút, nó chưa từng tìm đối tượng giao phối, nhưng nó sinh hoạt trong xã hội con người đã nhiều năm, đã thấy rất nhiều chuyện như vậy, cũng không nghĩ nhiều đã nói ra miệng luôn, nó còn tưởng con người đều là như vậy, sẽ dễ dàng bị kẻ khác cướp đi…
Tô Ngọ tức giận chẳng bao lâu sau đã hết, lực chú ý của cậu trở lại việc làm thế nào mới có thể khống chế cổ trùng.
Cố trùng từ nhỏ đã được kẻ nuôi sâu nuôi dưỡng, cậu muốn giữa đường cướp đoạt cổ trùng kẻ khác nuôi là rất khó, càng không nói tới chuyện khống chế hoàn toàn, trừ phi cậu dùng linh lực ngon lành nhử mồi, đồng thời cũng cho cổ trùng ăn cỏ Yên La.
Bởi lo thả Tiêu Triển ở nhà họ Viêm sẽ xảy ra chuyện, Tô Ngọ không thể làm gì hơn là đành gọi Viêm Phi Ngang về để đưa mình tới biệt thự của anh hai.
Viêm Phi Ngang biết gần đây cậu bận rộn vì chuyện của Tiêu Triển, khuôn mặt nhỏ hình như càng gầy hơn trước đây, đương nhiên không nỡ từ chối yêu cầu của cậu.
Tô Ngọ từ trên xe đi xuống, vẫy vẫy tay với Viêm Phi Ngang, đi vào biệt thự, cẩn thận đóng kỹ cửa lại rồi mới lần thứ hai dùng phương pháp như hôm trước, thả Tiêu Triển ra.
Tiêu Triển được thả ra vẫn đang trong trạng thái cuồng bạo, điên cuồng công kích muốn giết chết cậu, Tô Ngọ có kinh nghiệm lần trước, thuận lợi dẫn hắn vào trong vòng tròn linh lực, sau đó vội lấy cỏ Yên La ra, dùng linh lực để luyện hóa.
Cổ trùng nằm vùng trong não của Tiêu Triển, Tô Ngọ dùng linh lực bọc lấy cỏ Yên La mà luyện hóa, từng chút một ngấm vào não bộ của hắn.
Cỏ Yên La và linh lực đối với cổ trùng đều có sức hấp dẫn cực lớn, lúc này hai thứ đều hấp dẫn nó cùng xuất hiện ngay trước mắt, cổ trùng nhất thời điên cuồng! Như điên mà khuấy động trong não của Tiêu Triển!
“A…!” Tiêu Triển hét lớn một tiếng, hai mắt trợn trắng, cả khuôn mặt đều vặn vẹo co quắp, cơ thể đập vào vòng linh lực lại càng thêm hung mãnh, nếu không phải lần này Tô Ngọ dùng càng nhiều linh lực hơn, thì chỉ e rằng cái vòng linh lực này đã sớm bị phá vỡ rồi!
Tô Ngọ giật mình, vốn còn muốn trực tiếp dẫn cổ trùng ra, nhưng thấy Tiêu Triển thống khổ lại điên cuồng như vậy, cậu căn bản không dám làm như vậy nữa, vội vàng đút linh lực vào trong miệng cổ trùng, sau khi chắc chắn là cổ trùng đã cắn nuốt rồi, mới dẫn dắt linh lực khống chế nó.
Cổ trùng vốn là vật âm tà, rất khó khống chế, hơn nữa sơ ý một chút, còn có thể bị phản phệ. Trán Tô Ngọ vã đầy mồ hôi, đặt toàn bộ lực chú ý lên việc chế phục cổ trùng kia.
Cơ thể Tiêu Triển vẫn luôn co giật, hai mắt trắng dã, ngũ quan vặn vẹo, Tô Ngọ không dám làm liều, vừa hàng phục cổ trùng, vừa phải cẩn thận để không làm não bộ của hắn bị thương, khuôn mặt nhỏ căng ra.
Thời gian ở nơi đây tựa như đã ngừng trôi, ngay lúc thần kinh Tô Ngọ căng ra tới cực điểm, cổ trùng kia cuối cùng bởi không thể chịu đựng được khống chế đến từ cả cỏ Yên La lẫn linh lực của Tô Ngọ mới từ từ yên lại, tựa như đã quy thuận sự khống chế của Tô Ngọ.
Tô Ngọ hoàn toàn không dám khinh thường, lại dùng linh lực đưa một chút cỏ Yên La đã luyện hóa cho nó, cổ trùng mới thỏa mãn, an tĩnh lại hoàn toàn.
“Hô…!” Tô Ngọ thở ra một hơi, run rẩy dùng tay áo lau sạch mồ hôi trên trán, thấy Tiêu Triển cũng đã yên tĩnh trở lại, khuôn mặt vẫn luôn căng thẳng lại mệt mỏi mới nở nụ cười.
Cơ thể Tiêu Triển ngã xuống sàn, có điều hắn rất nhanh lại mỏi mệt mở mắt ra, nhìn về phía cậu thiếu niên đầu đầy mồ hôi ở bên cạnh.
“Cậu… tạ ơn cậu, cảm tạ cậu.” Cổ họng hắn khàn khàn, cố gắng lắm mới nói xong mấy chữ này, đôi mắt vẫn còn tia máu đỏ lòm của hắn lại chảy nước mắt, chỉ là lần này không còn thống khổ và tuyệt vọng, mà chứa đựng cảm kích và niềm vui bởi đã giành lại được cuộc sống.
Tô Ngọ lắc đầu, lau lau mồ hôi trên mặt, cười tươi rói với hắn, “Đừng khách khí!”