Thật sự rối loạn....
Hết thảy đều rối loạn....
Kỳ thật, ở cái thời khắc tôi bị húc bay lên không trung , hay cái giây phút sững sờ đến ù ù cạc cạc của buổi đầu gặp gỡ, cho đến cái khoảnh khắc chấn động cùng ngây ngẩn khi tay tôi cùng tay nàng lần đầu giao chạm,...hết thảy đều rối loạn. Không biết có phải ông trời cố ý trêu tôi hay không, hoặc là Hắc Bạch Vô Thường lúc vào nhân gian làm nhiệm vụ câu đi oan hồn lại không cẩn thận mà bỏ sót tôi, để lại một linh hồn ngơ ngẩn ở nhân gian. Đột nhiên nhớ tới trước kia, thầm hối hận vì đã thỉnh cầu Hoa Tiện Lạc thu lưu chính mình, có chút mong muốn rời khỏi nơi này, một mình và lén lút. Thân thể mơ hồ....so với trước kia tựa như nhẹ đi không ít...., trong đầu một mảnh hỗn độn, không tự giác được, tỉnh tỉnh mê mê mà phiêu phiêu rời khỏi nhà nàng lúc nào không hay.
_"Bắt được người nọ rồi ư?" . Một giọng nói cực kỳ hiếu kỳ đột nhiên chui vào tai, tinh thần hồi phục lại chút ít mới phát hiện mình đã bay tới đầu cầu thang tự bao giờ, cách đó không xa là hai bác gái mặc đồng phục của nhân viên vệ sinh, đang ngồi tại cầu thang tán chuyện.
Tôi loáng thoáng nghe được bác gái có kiểu đầu giống bánh quai chèo nói một câu không rõ đầu đuôi: "Bắt được rồi. Là Tiểu Vương dẫn người lên bắt". Nói xong, lại duỗi tay phải mà dựng lên hai ngón :"Dẫn theo hai cảnh sát".
Lập tức liền hiểu ra hai vị này đang "thảo luận" cái gì, đứng phía sau, tôi bất dắc dĩ nhíu mày. Trừ bỏ "cô gái ở B đã chết", hai vị lao công vĩ đại vì dân mà phục vụ này lại có thêm một cái đề tài nhàn hạ nữa.
_"Bà đoán xem" – Bác gái tóc ngắn bên cạnh đột nhiên nói chậm lại: "Cô gái họ Hoa kia, có hay không bị...."
"Đại thẩm bánh quái chèo" chần chờ trong chốc lát: "Đại khái là không đâu. Tối hôm qua bà không ở đây, tôi nói cho bà biết, cô gái đó suốt đêm dọn nhà sang cách vách. Trông bộ dáng, tinh thần,..không giống như bị người ta......cưỡng gian".
Bác gái tóc ngắn thở dài: "Ai biết được, cô ta xinh đẹp như vậy.....Ôi chao, bà nói cách vách? Cô ta dọn sang cách vách?". Bà ta đột nhiên tăng nhanh ngữ điệu, tựa như không thể tin được mà hỏi lại.
_"Đúng vậy" – "Đại thẩm bánh quai chèo" gật gật đầu, cũng cảm thấy không thể tin được mà phụ họa theo: "Cô gái này cũng thật kỳ quái. Con nhỏ ở cách vách cũng vừa mới chết trong chính căn phòng đó, cô ta đã đòi dọn vào. Lá gan thật đúng là lớn!". Tựa hồ lời đồn đại về tôi đã bị truyền tụng cùng bóp méo ra cái dạng gì rồi, trong lòng có chút bực bội, rốt cục là vị "bà tám cao nhân" nào đã nói ta chết trong nhà mình???
_"Ông trời a, người trẻ tuổi bây giờ, cái gì cũng không quan tâm" – Bác gái tóc ngắn bất đắc dĩ lắc đầu, giống như cảm thấy việc Hoa Tiện Lạc tùy tiện chuyển nhà khiến người ta thật khó mà lý giải.
"Đại thẩm bánh quái chèo" vẫn chưa chấm dứt nhiệm vụ của mình, tiếp tục nói: "Nghe đâu cảnh sát cũng đem hai vợ chồng ở B bắt đi, hình như nói họ....chứa chấp phạm nhân".
B? Tôi lập tức hồi tưởng lại đôi nam nữ kia, tên nhã nhặn ẩn thân trong phòng ngủ của họ. Chẳng lẽ đúng thực là họ chứa chấp hắn?
_"B? Không thể nào !" – bác gái tóc ngắn vội vã lắc đầu: "Sáng hôm nay, lúc quét rác, tôi còn trông thấy họ mà".
_"Nhanh như vậy liền được thả?" – "đại thẩm bánh quai chèo" nghi hoặc nói: "Nhưng rõ ràng chính mắt tôi nhìn thấy họ bị cảnh sát mang đi mà?"
_"Ai biết được" – bác gái tóc ngắn hít một hơi: "Tôi thấy, từ lúc cô gái ở B kia chết đến nay, cả tòa nhà này cứ tà tà dị dị thế nào ấy. Suốt ngày toàn gặp chuyện không may. Bà đoán xem, oan hồn cô gái đó có phải hay không vẫn còn vất vưởng ở chỗ này?"
Tôi trở mình xem thường, ha hả, bác nói thật là đúng!!!
_"Ai nha, bà đừng làm tôi sợ" – "đại thẩm bánh quái chèo" có điểm kích động, nhún vai: "Buổi tối tôi còn phải ra ngoài hiên quét rác một mình đó".
Bác gái tóc ngắn chuyển thân tới gần "đại thẩm bánh quai chèo", kề sát cái lỗ tai, ngữ điệu hơn vài phần quỷ dị: "Ai hù dọa bà? Tôi nè, làm xong tháng này liền chuẩn bị về hưu a. Tôi già rồi, không chịu nổi sức ép. Thứ quỷ dị đó, có thể tránh được thì cứ tận lực tránh xa một chút. Bằng không, bị nó ám phải thì đen rồi, tổn thọ nhiều năm chứ chẳng chơi!"