Giống như ăn phải đòn đau, chú Trương mím chặt môi, sắc mặt trở nên khó coi còn hơn tiểu Vương bên cạnh. Lúc này tôi mới hưng phấn mà cười ra tiếng, chỉ kém không có vừa vỗ tay vừa ủng hộ. Lúc này, mấy người mặc đồng phục cảnh sát đột nhiên đi vào, người đàn ông cao lớn đứng ở đằng trước hỏi: "Vừa rồi có phải có người báo cảnh sát không?"
Tiểu Vương lập tức đi về phía cảnh sát nói rõ hết thảy xảy ra vừa rồi, có sự tham gia của cảnh sát, dường như hết thảy đều làm cho người ta an tâm rất nhiều. Sắc mặt chú Trương mặc dù vẫn khó coi như cũ, nhưng lại không dám mở miệng nói gì. Cảnh sát xem những video theo dõi, bọn họ cũng không xoắn xuýt nhiều ở những vấn đề mà chú Trương vừa nói ra, chỉ tranh thủ thời gian bắt đầu cẩn thận lục soát tòa cao ốc này. Nhưng không biết tại sao, tìm ở trong lối phòng cháy hồi lâu cũng không tìm thấy nửa cái bóng của người đàn ông nhã nhặn. Bọn họ lại lật xem camere theo dõi cổng chính tòa cao ốc, không thấy hình ảnh người đàn ông nhã nhặn lén lút từ trong cao ốc đi ra - nói cách khác, hắn hẳn là vẫn còn ở trong cao ốc này. Cảnh sát chỉ có gõ cửa thăm hỏi từ nhà từ hộ, còn Hoa Tiện Lạc cũng đưa ra yêu cầu muốn đi về nhà nghỉ ngơi. Ghi chép đã làm xong, huống chi giữ Hoa Tiện Lạc lại cũng không có cái gì dùng, bọn họ liền đồng ý.
Tiểu Vương phụ trách cùng Hoa Tiện Lạc đi về căn hộ, hắn nhịn không được nói trong thang máy: "Hoa tiểu thư, mấy đêm này cô tốt nhất tới nhà bạn ở, như vậy sẽ an toàn hơn một chút".
Hoa Tiện Lạc khẽ cười, nói thẳng: "Cảm ơn anh, tôi sẽ cẩn thận". Có lẽ là cảm thấy Hoa Tiện Lạc cũng không có ý muốn tiếp nhận ý kiến của mình, tiểu Vương liền không tiện nói gì nữa, hắn chỉ làm hết phận sự mà đưa Hoa Tiện Lạc về trước cửa nhà, lại dặn dò mấy câu liền rời đi. Tôi từ ánh mắt thương lại trước khi hắn đi nhìn ra, hắn dường như quả thật cảm thấy tinh thần Hoa Tiện Lạc có vấn đề gì.
Về đến trong nhà, Hoa Tiện Lạc lại không có ý muốn tắt đèn nghỉ ngơi, nàng lấy dụng cụ vệ sinh ra, bộ dạng giống như định chuẩn bị vệ sinh khắp nơi trong nhà một phen. Đối với việc này tôi cũng không cảm thấy quá mức kinh ngạc, về điểm nàng ở lúc tâm tình có dao động sẽ phát tác chứng thích sạch sẽ, tôi dường như đã thành thói quen. Huống chi, Hoa Tiện Lạc vốn vô cùng thích sạch sẽ bị người ngoài một mình ra vào trong nhà cảm thấy khó chịu cũng là chuyện đương nhiên. Tối nay có nghi vấn quá nhiều, nhưng vì không để cho Hoa Tiện Lạc đang vội vàng thêm phiền, tôi liền im lặng, yên lặng mà giúp nàng làm một chút việc quét dọn nhỏ không đáng kể.
Một lát sau, Hoa Tiện Lạc đột nhiên ngẩng đầu, nói với tôi: "Hôm nay may nhờ cô, nếu không, tôi cũng không biết mình sẽ xảy ra chuyện gì".
Tôi thở dài, nhịn không được mà khuyên nàng: "Cô nên theo lời nhân viên an ninh vừa nãy nói, đi chỗ khác ở vài ngày".
"Không cần lo lắng", nàng khẽ cười, "Chìa khóa trong nhà đã thay, hơn nữa còn có nhiều cảnh sát như vậy đang ở đây, sẽ không gặp chuyện xui xẻo. Huống chi... có cô đang ở đây, không phải sao". Hoa Tiện Lạc lúc nói câu nói sau cùng vừa vặn cùng tôi bốn mắt nhìn nhau, không biết là tôi hoảng hồn hay sao, tôi lại cảm thấy ánh mắt kia dịu dàng vô cùng. Nhất thời không đáp trả, tôi vì che dấu thất thố của mình, sau khi cười hai tiếng "Ha ha" tùy tiện vội dời ánh mắt đi. Hoa Tiện Lạc cũng không nói cái gì nữa, nàng chỉ cúi đầu xuống tiếp tục làm việc của nàng".
"Lại đang xem cuốn nhật ký hả?" Câu hỏi đột ngột cắt đứt sự tập trung của tôi, quay đầu lại, chỉ thấy Tả Y Y nằm ở bên cạnh đang hé mắt nhìn tôi, bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ. Nhớ tới lúc sáng nàng bởi vì tôi cầm cuốn này trong tay mà nổi đóa, liền gật đầu có chút không được tự nhiên. Mặc dù rất muốn tiếp tục xem tiếp, nhưng ngại người bên cạnh, đành phải gấp sổ lại để trên tủ đầu giường.
Tả Y Y duỗi lưng một cái, nàng ngồi dậy, liền dùng hai tay ôm hai chân cong lên dưới chăn, cười nói với tôi: "Phạm, cậu thật đúng là chưa từng thay đổi".
Tôi nhíu mày, sao nàng đột nhiên nói một câu khó hiểu như vậy chứ.
"Tớ nhớ tới lúc cậu đang đi học rất thích đọc một số tiểu thuyết trinh thám, quỷ quái", Tả Y Y nói xong, nghiêng đầu qua tựa trên vai tôi, sau khi ngáp một cái lại nói bổ sung. "Hơn nữa còn rất dễ mê mẩn".
"Có sao?" Tôi khẽ cười bất đắc dĩ. Mặc dù tôi từ nhỏ đến lớn đúng là rất thích đọc tiểu thuyết thể loại kia, ví dụ như Holmes, Vệ Tư Lý,..., nhưng điểm "Rất dễ mê mẩn" này tôi không quá đồng ý. Cảm thấy "Rất dễ mê mẩn" cùng ý bốn chữ "Tẩu hỏa nhập ma" này giống nhau, mà tôi sẽ không vì chỉ một quyển sách mà tẩu hỏa nhập ma, huống chi còn là một cuốn nhật ký nhặt được?
"Có", Tả Y Y lại gật đầu phi thường khẳng định, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, tóc xoăn rối tung che ở bên mặt nàng, tôi không có cách gì nhìn rõ nét mặt của nàng, "Cậu có bữa xem "Holmes", khiến suốt ngày đều vô cùng thích chú ý những thứ việc nhỏ không đáng kể, gì mà giày da của người khác mang dính khối bùn liền suy đoán đối phương đi qua công trường gần đó, bây giờ nhớ lại còn cảm thấy buồn cười..." Tả Y Y đột nhiên lại ngồi thẳng lên, nhướng mày nhìn tôi, "Nói như vậy, cậu người này thật đúng là chưa từng thay đổi, một chút cũng không thay đổi".
Nàng giống như là kế toán tận chức tận trách tỉ mỉ tính từng khoản nhỏ cho tôi xem: "Ví dụ như, bức tranh trên tường trong nhà cậu bây giờ cùng bức trong phòng sách lúc cậu học cấp trước kia giống nhau như đúc. Còn nữa, cây lược gỗ trong túi xách cậu bây giờ, dùng chí ít cũng bảy, tám năm rồi đi? Không chỉ chừng này, tớ phiền nhất cậu mỗi lần ở bên ngoài ăn cơm hoặc mua đồ uống ở bên đường, uống đều là nước chanh... có rất nhiều thói quen trên người của cậu, đã nhiều năm vẫn như cũ", Tả Y Y nói xong, đột nhiên khẽ cười, "Cậu người này nha... đúng là buồn chết".
"A", tôi bất đắc dĩ cũng cười theo nàng, "Uống nước chanh tốt với thân thể". Mặc dù ngoài miệng tôi đang nói xạo, nhưng thật ra trong lòng cũng có mấy phần đồng tình với điều này. Nghe vừa rồi Tả Y Y vừa nói như vậy, tôi mới cảm thấy qua nhiều năm như vậy, bản thân quả thật là chưa từng thay đổi". Không chỉ là nước chanh, mỗi sáng sớm tôi luôn muốn uống một chén cháo, thức ăn sáng khác đều ăn không quen. Còn nữa, thứ sử dụng chưa hoàn toàn hỏng trước tuyệt sẽ không vứt bỏ... thói quen như vậy nhiều không kể xiết. Nhưng thay vì nói tôi "Không thay đổi", chẳng bằng nói tôi "Chẳng muốn thay đổi" hoặc " sợ thay đổi", bởi vì tôi luôn ôm lấy một loại cảm giác sợ hãi khó hiểu với những thứ không biết. Đúng như lời của những thứ không biết, người như tôi, quả thật buồn chết.
Tả Y Y bên cạnh lại nhìn ta như có điều suy nghĩ, trầm giọng nói: "Mặc dù cậu qua nhiều năm như vậy có rất nhiều thứ đều chưa từng thay đổi, có điều đối với chuyện cậu "có thể thay lòng đổi dạ" hay không, còn phải đợi quan sát". Nói xong, nàng lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Tôi cười gượng hai tiếng, không biết trả lời gì mới tốt. Tình cảm vừa mới bắt đầu, cũng đang tự hỏi sẽ có vấn đề hay không. Mặc dù tôi sẽ không giống Tả Y Y nói thẳng chuyện mình lo lắng ra, nhưng tôi biết, cảm giác sợ hãi của tôi đối với "Thay đổi", phải hơn xa Tả Y Y rất nhiều.
"Cậu gần đây cứ xem cuốn sổ này", Tả Y Y lại nghiêng người qua lấy cuốn nhật ký tôi vừa đặt ở tủ đầu giường, vừa tùy tiện lật xem vừa hỏi, "Thật hay như vậy sao?"
"Cuốn nhật ký này quả thật rất kỳ quái, cho dù là tình tiết hay là nhân vật bên trong, đều cực kỳ giống trong cuộc sống thực tế". Tôi đột nhiên muốn nói chuyện gặp Hoa Tiện Lạc ở cửa nhà hàng hôm nay cho Tả Y Y, nhưng sau khi nghĩ một chút vẫn là thôi, tránh cho nàng lại giễu cợt tôi "quá mê mẩn" với cuốn nhật ký này.
Tả Y Y lại đột nhiên khép sổ đang cầm trong tay lật xem lại, nghiêm túc nói với tôi: "Phạm, thật ra mấy hôm trước tớ đã định nói cho cậu biết, nhưng mà... tớ sợ cậu quá mức mê mẩn, cho nên vẫn luôn không dám nói ra".
"Chuyện gì?" Tôi nghe nàng nói đến sửng sốt, thấy nàng nghiêm túc như vậy, không giống như là đang nói đùa.
"Thật ra cũng không có gì..." Tả Y Y đưa tay gãi gãi tóc dài, nói, "Cậu biết tớ thường sẽ mời người tương đối có tiếng trong các lĩnh vực vào tiếc mục của tớ, mới đây, đối tượng tớ phải phỏng vấn là một cô gái".
Tôi lẳng lặng nghe, chỉ kiên nhẫn đợi nàng nói tiếp.
"Cô gái kia đã từng là một nhà múa ba lê có tiếng", Tả Y Y mấp máy môi, tiếp tục nói, "Nàng tên là Hoa Tiện Lạc"