Ngày tháng năm thứ nhất
Canh khuya hôm nay, chúng tớ ở lại nhà của một người nông dân.
Bầu trời long lanh sao sáng, gió khuya lay lắt thổi về. Sư phụ ngẩng đầu lên, nhìn về nơi xa xăm, nói: “Các đệ tử, thầy muốn hỏi các con một câu, nhưng mà các con phải nói thật lòng nhé!”
“Được! thầy cứ hỏi đi”Chúng tớ đồng thanh nói.
Nếu như thầy, Như Lai và Quan Âm cùng nhau ngồi trên một chiếc thuyền đi thăm thú các nơi…”
“Sư phụ, người rất quá đáng nha, đi thăm thú các nơi mà không dẫn theo chúng con….”
“Thầy đang nói là nếu cơ mà, Bát Giới, con đừng nói leo!” -
Sư phụ nói tiếp : “Đột nhiên, thuyền bị lật ngược, lúc này người chúng ta chỉ là phàm nhân, không có phép thuật cũng chẳng rành bơi lội… Trùng hợp là, các con đang chèo thuyền qua nơi đây nhưng thuyền của các con chỉ có thể chở thêm một người nữa, vậy các con sẽ cứu ai?
Tớ nói: “Đương nhiên là cứu Như Lai rồi, nếu có hắn giúp, chẳng phải chúng ta chẳng có chuyện gì xảy ra hay sao?”
Vẻ mặt Sư phụ liền trầm xuống nhưng ngay lập tức lại tràn ngập hi vọng hướng về nhị sư huynh: “Bát Giới, con sẽ cứu ai?”
Nhị sư huynh: “Quan Âm, dù thế nào thì nữ cũng nên được ưu tiên!”
Sư phụ liền quay qua đại sư huynh, sắc mặt đã tối sầm: “Ngộ Không, con thì sao?”
Đại sư huynh hiển nhiên là đang thả hồn nơi đâu đó, xoa mắt và nói: “Sư phụ, vấn đề này rất khó nói, trước khi trả lời câu hỏi này, con muốn hỏi người một vấn đề trước….” Đại sư huynh dừng lại một lúc rồi tiếp: “Lúc đó trong người, ai mang nhiều bạc nhất?”