Ngày thứ bảy.
Hàn Ba sải bước trên đường, ở cách đó một đoạn, Giang Cửu Vĩ đang cẩn thận theo sát phía sau hắn. Núp vào góc tường, tránh ở đầu ngõ, nín thở, cẩn thận rón rén.
Hôm nay cậu ấy vẫn mặc chiếc áo sơmi màu vàng, nhưng lại đổi đôi giày bata khác. Giày bata đã chuyển thành màu tro, mỗi lần giẫm lên mặt đất đều làm bay lên những hạt bụi li ti. Cậu ấy sẽ không phát hiện ra tôi đâu, bởi vì tôi đã biến thành vách tường, cũng biến thành gạch rồi. Vui quá… Tuy cậu ấy ghét tôi, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy cậu ấy, vậy là quá tốt rồi!
Sau lưng Hàn Ba đột nhiên xuất hiện mấy thanh niên cầm gậy gộc. Giang Cửu Vĩ lập tức hoảng sợ trợn tròn mắt, cậu nhận ra họ, bọn họ chính là đám người đánh Hàn Ba lần trước! Họ không bị bắt nên giờ đến đây trả thù ư? Không được không được, Hàn Ba còn phải đến trường, còn phải học bài mà! Giang Cửu Vĩ muốn xông lên chặn bọn họ nhưng lại sợ Hàn Ba phát hiện ra, cho nên vội vội vàng vàng ẩn người vào mặt tường gạch.
Trước cổng trường học có hai bảo vệ, vì thế mấy thanh niên kia đang muốn đến gần Hàn Ba lập tức dừng lại, sau đó trốn vào trong ngõ nhỏ. Giang Cửu Vĩ rón rén đi đến, khẩn trương nép sát người vào tường, tiếng nói chuyện của bọn chúng lọt vào tai cậu rõ mồn một.
“Đ.m, khốn nạn quá! Có bảo vệ!”
“Sáng không được thì đợi đến trưa, đánh cho nó không bao giờ đến trường được nữa!”
“Chó má, nó hại tao suýt nữa thì bị bảo vệ túm cổ, không đánh gãy một chân của nó thì tao đo làm côn đồ nữa!”
“Đừng nóng đừng nóng, thằng nhóc này thường xuyên trốn học, sẽ có cơ hội thôi.”
…
Hàn Ba rốt cuộc cũng vào trong trường, Giang Cửu Vĩ thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng không tránh khỏi lo lắng, họ vẫn muốn gây phiền toái với cậu ấy, phải làm thế nào bây giờ? Nếu mình thay cậu ấy bị đánh thì họ có chịu tha cho cậu ấy không?
Mấy thanh niên này thừa dịp đang trong giờ học liền dẫn nhau ra chỗ tường rào phía sau trường học, chuẩn bị trèo tường. Lúc này Giang Cửu Vĩ lại đột nhiên chạy ra cản trước mặt bọn họ. Hành động của cậu làm mấy thanh niên này sợ hãi, hoang mang giật lùi ra sau vài bước. Đợi đến lúc nhìn thấy là cậu, đám thanh niên đồng loạt cười lạnh.
“Này, hình như nó là thằng ngốc kia.”
“Ngày đó chính nó lao tới phá hỏng chuyện làm tao bị bắt. Thằng chó…” Thanh niên mặc sơmi màu xanh quay quay cây gậy trong tay, “Hơn nữa, nó mới là thủ phạm chân chính làm thằng em của mày bị thằng khốn kia đánh.”
“… Ra là thế, vậy thì không thể tha cho nó được.”
“Nó dù sao cũng là đồ ngu, nếu có chết cũng là cống hiến cho chủ nghĩa xã hội khoa học.”
Giang Cửu Vĩ run bần bật. Cậu cảm thấy sợ hãi, nhưng vừa nghĩ đến Hàn Ba thì dũng khí của cậu lập tức trào lên. Cậu lại nở nụ cười.
Mấy thanh niên này hoảng sợ. Một tên trong đó lập tức hét lớn: “Mẹ mày! Cười đo gì mà cười, làm ông mày hoảng sợ! Hôm nay ông mày phải làm mày không cười nổi!”
Một bàn tay ngăn thằng đàn em lại, thanh niên cầm đầu lạnh lùng cười nói: “Thằng ngốc kia, mày theo dõi chúng tao, lại ngăn cản chúng tao, mày muốn làm gì?”
Một câu nhắc nhở của hắn làm tất cả mọi người đều nghĩ ra, bọn chúng đến nơi yên ắng rất ít nhà dân, vậy vì sao Giang Cửu Vĩ lại xuất hiện? Lúc trước rõ ràng không có bất kỳ ai cả.
Giang Cửu Vĩ bắt đầu run rẩy. Cây gậy vút qua trước mắt cậu, bên tai dường như không ngừng vang lên những tiếng gào thét của người bị tâm thần: “Tao đánh chết mày, tao đánh chết mày…”
Nếu tôi chết, cậu sẽ hạnh phúc ư?
Giang Cửu Vĩ nhìn thanh niên trước mặt, tuy cậu sợ đến nỗi nụ cười cũng trở nên méo mó run rẩy, nhưng vẫn duỗi hai tay ra. Tay phải bị thương của cậu còn chưa khỏi hẳn, tuy miễn cưỡng có thể cử động nhưng vẫn phải treo băng vải. Lúc này tay duỗi thẳng làm băng vải không còn áp lực khẽ bay theo gió.
“Mày… Không muốn để bọn tao đi gây sự với nó?” Thanh niên phá lên cười sằng sặc, “Hóa ra mày là bồ của nó hả! Ha ha ha, pede đúng là cái loại đê tiện, không tìm thấy đàn ông nên cả thằng ngốc cũng vơ lấy!” Hắn vung tay lên, “Đánh chết nó cho tao, đánh cho nó tuyệt tử tuyệt tôn luôn!”
Một gậy vung lên, cả người Giang Cửu Vĩ lập tức ngã lăn ra đất, lại một gậy đánh trúng vào hạ thân của cậu, thân thể cậu lập tức cuộn tròn lại.
Thanh niên chống nạnh nhìn Giang Cửu Vĩ do bị đánh đau mà càng co càng chặt, lạnh lùng cười nói: “Mày muốn chịu thay nó thì tao sẽ thành toàn cho mày. Dù sao chỉ cần mày không còn thì sẽ không xảy ra chuyện gì hết.”
Nhìn cái đầu chảy máu cùng bộ dáng run rẩy của Giang Cửu Vĩ, thanh niên lấy bao thuốc từ trong túi ngực, châm một điếu thuốc. “Thấy mày si tình như vậy tao sẽ nể tình không đến gây sự với nó nữa. Dù sao gây sự với nó cũng khá là nguy hiểm, thằng đó lúc phát điên cũng đáng sợ thật.”
Giang Cửu Vĩ chầm chậm nở một nụ cười thật tươi, đó là nụ cười tràn ngập sự biết ơn. Nụ cười làm tay thanh niên run lên, đánh rơi điếu thuốc xuống đất.
Tiếng chuông báo hết tiết hai vang lên, trên hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân ầm ầm. Không đợi mọi người kịp phản ứng, bóng người của Hàn Ba đã đứng khựng trước cửa lớp Kiều Vi, hắn hét lớn: “Kiều Vi, cậu ra đây cho tôi!”
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng nhạc tập thể dục theo đài, đám bạn học vốn muốn nán lại hóng hớt cũng không thể không vội vàng chạy xuống sân, Kiều Vi chạy ra cửa kêu lên bất mãn: “Cậu gào cái gì mà gào? Tớ có làm gì chọc tới cậu đâu!”
“Không thấy Giang Cửu Vĩ!” Hàn Ba tức giận nói, “Đều là do biện pháp rởm kia của cậu! Cậu phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho tôi!”
“Sao cậu lại đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu tớ? Cậu ta đã mất tích bảy ngày, cũng không phải chỉ mỗi hôm nay, cậu gào cái gì mà gào?”
Hàn Ba bị cô hung dữ gào lại, tức giận cũng giảm đi vài phần. Khuôn mặt Kiều Vi tức giận đỏ bừng, dựa vào tường nói: “Cậu ta không phải thằng ngốc sao? Cậu trốn cậu ta còn không kịp, bây giờ lại còn sợ cậu ta mất tích nữa à? Thật là nhàm chán!”
“Không phải…” Hàn Ba lưỡng lự, câu nói vọt tới miệng rồi lại nuốt xuống.
Kiều Vi nhíu mày nói: “Cậu dứt khoát đi. Nếu cậu ấy thật sự là thằng ngốc thì cậu đừng để ý đến cậu ta nữa, hãy để cậu ta tự sinh tự diệt đi. Người nào có thể cứu được thằng ngốc thì người ấy là thần tiên. Còn nếu cậu ta không phải thằng ngốc thì chắc chắn sẽ có phản ứng, đến bây giờ vẫn không có gì cả, vậy cậu còn muốn làm gì?”
“Cậu ta cũng là con người…”
“Nhưng không ai xem cậu ta là con người.” Kiều Vi thở dài nói, “Dù cậu có tốt với cậu ta đến mức nào đi chăng nữa thì cậu ta cũng không hiểu. Thằng ngốc… Bắt đầu từ lúc mọi người biết cậu ta là thằng ngốc, đã không có ai thật sự coi cậu ta là con người rồi.”
“Nhưng mà… Cậu ta vẫn luôn theo dõi tôi.” Hàn Ba không nhịn được thốt lên, điều hắn vừa nói làm Kiều Vi kinh ngạc.
“Tôi biết cậu ta đang theo dõi tôi, tôi nghĩ không chừng cậu ta sẽ nói chuyện với tôi. Cho nên… Vẫn làm bộ như không phát hiện.” Hàn Ba gục đầu xuống, “Sáng nay tôi còn phát hiện cậu ta đi phía sau tôi, nhưng không biết từ lúc nào đã không thấy bóng dáng đâu rồi. Tôi… Tôi thật sự cảm thấy lo lắng.”
“…” Kiều Vi nói không ra lời. Hai người đều rất lương thiện, bọn họ không thể hoàn toàn bỏ mặc một Giang Cửu Vĩ đầy những hành động khó hiểu được, trong lòng hai người đều chung một phỏng đoán: Giang Cửu Vĩ cũng không ngốc!
“Kiều Vi, em qua đây một chút!” Giáo viên chủ nhiệm đột nhiên xuất hiện ở đầu cầu thang, vẻ mặt gấp gáp gọi Kiều Vi. Kiều Vi khẽ gật đầu với Hàn Ba rồi vội vàng chạy qua. Lúc này trong lòng Hàn Ba đang rất lộn xộn và hỗn loạn. Hắn hy vọng Giang Cửu Vĩ không ngốc, rồi lại mong cậu ta ngốc, cảm xúc mâu thuẫn hắn không cách nào khống chế được. Chưa từng có buồn phiền rối rắm như vậy, cũng chưa từng để ý đến bất cứ chuyện gì, sự phóng khoáng thoải mái kia của mình sao lại biến mất kỳ lạ như vậy?
“Hàn Ba —“ Tiếng Kiều Vi vang lên từ cuối hành lang, hỗn loạn kinh hoàng và lo lắng. Hàn Ba bỗng cảm thấy nóng ruột khác thường, như là cảm giác được thứ gì đó, cả người cứng đờ lại. Hắn kích động chạy qua liền thấy Kiều Vi đang đứng cùng với một giáo viên nữ tuổi trung niên, sắc mặt hai người nhìn cực kỳ khó coi.
“Cô Tiếu, cậu ấy là — bạn mới của bạn Giang Cửu Vĩ, Hàn Ba.” Kiều Vi vội vàng giới thiệu xong thì Hàn Ba lập tức biết đã có chuyện xảy ra. Hắn gần như muốn hét lên, nhưng thân thể lại mất thăng bằng đóng đinh tại chỗ.
Cô Tiếu lướt mắt đánh giá Hàn Ba từ trên xuống dưới, lập tức nói: “Người lần trước bị đám thiếu niên hư hỏng ngoài trường tấn công là em đúng không?”
Hàn Ba ngẩn ra lập tức gật đầu. Chuyện này cả trường đều biết, giáo viên lại càng không phải ngoại lệ.
“Mấy người tấn công em lần trước, lần này đánh Giang Cửu Vĩ.”
Hàn Ba nhảy dựng lên, ngay lập tức đã bị cô Tiếu giữ chặt lại. Hắn trợn trừng mắt, giọng nói như bộc phát từ sâu trong lục phủ ngũ tạng.
“Nhưng cũng là bọn họ đưa Giang Cửu Vĩ đến bệnh viện. Vừa rồi bọn họ gọi điện thoại nói – bọn họ sẽ không đến làm phiền em nữa.”
Trái tim Hàn Ba vì hoảng sợ quá mức mà đập thình thịch như bị điện giật, sắc mặt Kiều Vi cũng bởi khiếp sợ mà trở nên trắng bệch. Sao lại như vậy? Tất cả những điều này quả thực điên khùng giống như tình tiết trong các bộ phim điện ảnh! Bọn họ đánh Giang Cửu Vĩ có thể hiểu được, nhưng đưa cậu ấy đến bệnh viện rồi còn gọi điện thông báo, quả thực làm người ta thấy khó tin!
“A!” Hàn Ba đột nhiên thét lớn, thanh âm vang vọng cả tòa nhà. Kiều Vi hơi chấn động, không tự giác duỗi tay túm lấy cánh tay của hắn. Cô sợ Hàn Ba sẽ làm ra hành động quá khích.
“Cô…” Hàn Ba thét xong lập tức trở nên bình tĩnh, hắn túm lấy cánh tay cô Tiếu lớn tiếng nói: “Cậu ấy giờ đang ở đâu? Trong bệnh viện nào?”
“Em ấy bị thương không quá nặng, em nên bình tĩnh lại.” Cô Tiếu bình tĩnh nói, “Hứa với cô, đừng đi tìm kẻ thù gây chuyện, nếu không sẽ chỉ tiếp tục làm cho em ấy bị thương thôi. Nếu em là bạn của em ấy, thì đừng hành động theo cảm tính!”
“Em không trả thù, em không trả thù —!” Hàn Ba rốt cuộc không nhịn được gào lên như bị tâm thần, “Em chỉ muốn biết cậu ấy đang ở đâu thôi, em chỉ muốn biết bây giờ cậu ấy đang ở đâu thôi!” Hắn như phát điên lay mạnh cô Tiếu, kêu to: “Nói cho em biết, nói cho em biết!”
“Em ấy đang ở khoa nội bệnh viện số thành phố.” Cô Tiếu vừa nói xong Hàn Ba đã buông tay, xoay người bỏ chạy. Kiều Vi cuống quít đuổi theo, đứng ở cổng trường lớn tiếng gọi hắn lại.
Hàn Ba dừng lại xoay người nhìn cô. Kiều Vi thở gấp nói: “Hàn Ba… Nếu cậu để ý, vậy hãy ở cùng với cậu ấy đi.”
Hàn Ba lập tức sững người.
Kiều Vi nhìn hắn nói: “Nếu… Nếu kích thích cậu ấy vô ích, vậy chỉ có… Chỉ có hiểu cậu ấy thôi. Không phải cậu đang ở một mình sao?”
“Cậu ấy…” Hàn Ba không biết muốn nói gì, Kiều Vi nở một nụ cười cổ vũ, nói: “Cậu ấy cũng giống như cậu. Tớ, tớ nghĩ, có lẽ cậu ấy không phải thằng ngốc đâu.”
Hàn Ba chăm chú nhìn sâu vào mắt cô, sau đó xoay người chạy đi, may mắn vừa lúc xe bus dừng trước bến xe, hắn vội nhảy lên xe, chiếc xe lăn bánh, dần dần đi xa, cuối cùng biến mất.