Nhật Ký Quan Sát Võ Tướng

quyển 1 chương 9: nhất chi ti cẩm uyển hiệp hiến đế…

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

(Giải thích tựa chương: Một mảnh tơ gấm, thuận lợi ép Hiến đế…)

Vào cung Vị Ương, Kỳ Lân cũng không vội đến chỗ Đổng Trác, trước tiên theo chân Tào Tháo hỏi thăm tin tức.

Từ Lạc Dương dời đô đến Trường An, đường đi trong cung Tào Tháo không biết, nhưng chấp sự trong cung đa phần là người có tuổi, năm xưa khi Tào Tháo cùng lập mưu với tướng quân Hà Tiến diệt ngoại thích và hoạn quan, từng dùng số tiền lớn mua được cơ sở ngầm trong cung, lúc này vừa hỏi là biết Hiến đế bị giam ở đâu.

Trương Liêu đã chuyển công văn, ba người mới tránh những trạm gác trong cung, đi sâu vào cung Vị Ương.

“Không có Lí Nho ở đó.” Trương Liêu nói nhỏ: “Lỡ như Đổng Trác phái người gác thiên điện thì làm thế nào?”

Kỳ Lân hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ sao?”

Trương Liêu suy nghĩ một lát, nói: “Ta giúp tiên sinh dụ chúng đi chỗ khác?”

Tào Tháo ra phía sau núi giả bộ đi tiểu, cố ý tránh cho bọn họ nói chuyện.

Trương Liêu nói: “Chỉ là không biết tiên sinh gặp mặt hoàng thượng để làm gì, nói chuyện bao lâu, xin cho ta biết, để Văn Viễn biết cách đối phó.”

Kỳ Lân hỏi: “Định dụ chúng thế nào? Ta cần thuyết phục hoàng thượng ban cho ta một đạo mật chiếu… Để ta nói kế hoạch của ta cho ngươi nghe một chút… Ta muốn tìm nơi không có người, đi vào theo đường cửa sổ hoặc trổ nóc xuống, chỉ cần để Tào Tháo vào gặp hắn cũng được rồi, hai ta trông chừng cũng không sao.

Trương Liêu nói: “Mật chiếu?”

Kỳ Lân gật đầu, thầm nghĩ không cần giấu hắn, mới nói: “Xin hoàng thượng ban cho một mật chiếu, lệnh tru sát Đổng Trác.”

Thoáng cái, sắc mặt Trương Liêu xanh mét, nhìn Kỳ Lân chòng chọc, Kỳ Lân bình tĩnh như không, cười cười.

Hai gã thiếu niên tuổi ngang ngửa nhau, đều mặc quần áo của thân binh Tịnh Châu doanh, đứng trong Ngự hoa viên thậm thà thậm thụt, khi đó đột nhiên lại có mười mấy người từ trong đình dọc theo hành lang đi về phía này, nhíu mày nói: “Ai đó?”

Trương Liêu và Kỳ Lân lập tức im bặt, người đi đến là một văn sĩ, mang theo hơn chục tên lính Lương Châu, đang muốn ra khỏi nơi ở của thiên tử là điện Thừa Minh, đi về phía điện Kim Hoa.

Trương Liêu ôm quyền nói: “Mạt tướng thay Trung Lang tướng quân đưa công văn vào cung, vì vừa dời đô, không biết đường đi trong cung, làm phiền tiên sinh chỉ giúp.”

Văn sĩ kia không vui hỏi: “Đưa thư gì?”

Trương Liêu lắc đầu ra chiều không biết rõ, văn sĩ lại hỏi: “Đưa cho ai?”

Kỳ Lân tiếp lời: “Lang trung lệnh Lí Nho.”

Văn sĩ cười nói: “Ta chính là Lí Nho đây, các ngươi đến đưa danh sách phòng thành à?”

Trương Liêu ngạc nhiên, Lí Nho cầm quạt lông chỉ chỉ đoạn uốn khúc trong Ngự hoa viên nói: “Đi vòng sau núi giả, theo cửa Đông đi thẳng một đường là ra ngoài.”

Trương Liêu và Kỳ Lân ôm quyền khom người rồi vội vã rời đi, đến sau núi giả hội hợp với Tào Tháo.

Lí Nho không ngờ có trá, đứng nhìn theo một lát cũng mang thủ hạ rời đi.

Ba người nhìn theo Lí Nho đã đi xa, Kỳ Lân lại đi vòng trở về, quan sát xung quanh, đi vào điện Thừa Minh, Tào Tháo hỏi: “Giờ sao đây?”

Lí Nho vừa tuần sát qua một lần, dự đoán là mới đến ăn hiếp Hiến đế tìm vui xong, Lúc này ngoài điện Thừa Minh chỉ có hai gã thủ vệ, những người còn lại đều hộ tống hắn đi rồi. Kỳ Lân phân công: “Văn Viễn ở ngoài trông chừng cửa, chúng ta vào trong xem sao.”

Một tay Kỳ Lân bám vào lan can cửa sổ, nhanh nhẹn bật nhảy, vọt vào trong điện, Tào Tháo theo sát phía sau, hai người im lặng hạ thấp người, triệt tiêu âm thanh rơi xuống đất. Tào Tháo nhìn quanh điện một vòng, ra hiệu cho Kỳ Lân nhẹ tay nhẹ chân đi dọc vách điện vào gian trong.

Gian trong chỉ có hai người, một người khoảng mười tuổi mặc trang phục thiên tử Hán triều, ngồi trước gương xuất thần, chính là Lưu Hiệp. Bên cạnh còn một thiếu nữ yểu điệu đang hầu hạ hắn tháo mão triều xuống.

Thiếu nữ kia nhìn vào trong gương phát hiện hai gã quân sĩ Tịnh Châu, đang muốn hét toán lên, Lưu Hiệp vội che miệng nàng lại, hỏi: “Là là là… là ai? Các ngươi, ai lệnh các ngươi đến đây?”

Trong ánh mắt hoàng đế thiếu niên vừa sợ hãi vừa bất lực, giọng nói lại cực kì bình tĩnh.

Kỳ Lân hoàn toàn không ngờ Hiến đế mới mười ba, lại như ông cụ non, khom người nói: “Thần là Kỳ Lân, tham quân dưới trướng Trung Lang tướng Lã Phụng Tiên, phụng mệnh đến thăm bệ hạ. Hoàng thượng có khỏe không?”

Hiến đế nói: “Không phải mới gặp lúc… tảo triều sao?”

Kỳ Lân: “…”

Tào Tháo buồn cười, trẻ con chung quy vẫn là trẻ con, dễ dàng lộ bản tính.

Tào Tháo cởi mũ binh sĩ xuống, cười hì hì hỏi: “Hoàng thượng nhớ thần là ai không?”

Thiếu nữ kia kêu nhỏ: “Ngươi là… Kỵ Đô Úy Tào Tháo?”

Tào Tháo lễ phép khom người, nói: “Đúng là vi thần, ngài là Đổng quý phi?”

Thiếu nữ nói: “Cung nữ ở gian ngoài đều do Lí Nho an bài, thần thiếp đi ra canh chừng.”

Đổng quý phi đi khuất sau bình phong, gọi một cung nữ, dặn dò đôi câu không được quấy rầy này nọ, xua cung nhân đi hết, đứng trông chừng ở trong điện.

Câu chuyện ‘Tào Tháo hiến Thất Tinh đao cho Đổng Trác’() đã truyền bá rộng rãi, nên khi nhìn thấy người này, Lưu Hiệp không nghi ngờ gì cả, giọng nói vô cùng khẩn thiết hỏi: “Tào ái khanh đến để cứu trẫm ra ngoài sao?”

Tào Tháo nhường cho Kỳ Lân ở phía sau, nói: “Xin Hoàng thượng an tâm, Kỳ Lân tiên sinh đã có kế hoạch, sẽ không thất bại trong gang tấc như lần trước đâu.”

Kỳ Lân nói với Hiến đế: “Mời Hoàng thượng lập một chiếu thư, Trung Lang tướng Lã Bố đang ẩn nhẫn chịu khổ, chỉ cần có một cơ hội, nhất định sẽ tru sát Đổng tặc, rửa nỗi nhục cho nhà Hán ta.”

Hiến đế nói: “Lã Bố… Hắn không phải là nghĩa tử của Đổng tướng quốc sao? Vì sao lại muốn giúp trẫm?”

Kỳ Lân nói: “Thân ở Tào doanh tâm tại Hán().”

Tào Tháo: “?”

Hiến đế: “?”

Kỳ Lân: “…”

Kỳ Lân bèn chuyển hướng: “Có Kỵ Đô Úy ở đây, Hoàng thượng còn không tin sao?”

Hiến đế nơm nớp lo sợ: “Liệu có nắm chắc mười phần không? Nếu như sự tình lại bại lộ lần nữa, thì phải làm thế nào?”

Kỳ Lân âm thầm thở dài, trước còn chút hy vọng sẽ gặp may, nhưng qua mấy lời này, xem ra Hiến đế sẽ không chịu hỗ trợ. Có lẽ lúc trước Tào Tháo đâm Đổng Trác thất bại, Đổng Trác liên tục vặn hỏi Hiến đế, làm cho đứa trẻ mới hơn mười tuổi này bị ám ảnh, dù cho cơ hội mở ra trước mắt cũng không có dũng khí.

Tào Tháo ngắt lời: “Bệ hạ không cần lo lắng, thần sẽ tự làm tự chịu, nhất định không khai ra bệ hạ.”

Kỳ Lân nghe mà muốn nổi nóng, tên Tào Tháo gian trá, người phải liều mạng đi giết Đổng Trác cũng đâu phải ngươi, khơi khơi nhận công mà không hề đỏ mặt.

Huống chi, lời kia nửa là trấn an, nửa là nói dối, chiếu thư đã hạ rồi, lúc giết tên lão tặc kia, làm sao Hiến đế không liên quan cho được? Hiến đế mơ hồ cảm thấy không ổn, lại nhìn Tào Tháo bên cạnh, chần chờ một lát, rốt cục cũng gật đầu.

Kỳ Lân trải giấy, Tào Tháo mài mực, Hiến đế cực kì căng thẳng, lúc viết xuống tay còn run run.

Tào Tháo chuyên chú nhìn chữ viết của Hiến đế, chữ Lưu Hiệp rất đẹp, như nét chữ của con gái, rất dễ bắt chước. Hai người trầm mặc không nói, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của Lưu Hiệp, trong lòng Kỳ Lân bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Mấy năm sau, Lã Bố cùng người đang mài mực kia sẽ trở thành tử địch, mà Tào Tháo còn bắt Hiến đế về Hứa Xương giam lỏng, làm ra chuyện y như Đổng Trác. Không biết đến lúc đó, gặp lại Tào Tháo thì sẽ có cảm xúc gì.

Một tiếng huýt sáo ngoài cửa sổ truyền vào, Trương Liêu cảnh báo!

Tào Tháo và Kỳ Lân đều đột ngột căng thẳng, nhưng không dám để lộ ra bất ổn, sợ làm ảnh hưởng Hiến đế.

Lại thêm một tiếng, Trương Liêu thúc giục, khẩn cấp, phiền toái rồi đây.

Hiến đế viết nhanh như gió, Tào Tháo mang hộp chu sa đến, mở ra.

Hiến đế nhìn một hồi, Kỳ Lân thản nhiên nói: “Hoàng thượng, Trung Lang tướng chính là một con chó trung thành. Nếu việc này bại lộ, chúng thần khó giữ được mạng hèn, còn Hoàng thượng nhiều lắm chỉ bị Đổng tặc dạy dỗ một phen…”

Hiến đế nhắm mắt lại, ở bên dưới chiếu thư bằng tơ gấm ấn chỉ, đỏ sẫm như máu.

Tào Tháo và Kỳ Lân rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, Kỳ Lân lại khom người nói: “Không còn thời gian, thứ cho thần thất lễ cáo lui.”

Tào Tháo thúc giục: “Đi mau.”

Hiếu đến nói: “Các ngươi nhất định… nhất định phải thành công!”

Kỳ Lân: “Nhất định! Nhất định!”

Kỳ Lân cùng Tào Tháo chuồn đến dưới cửa sổ, hãy còn thì thầm: “Nhát gan sợ phiền, hèn nhát chần chờ, trách sao bị Đổng Trác nhốt lâu vậy…”

Tào Tháo nói nhỏ: “Từ hồi tiên đế bị Lí Nho ép uống một ly rượu độc, hoàng thượng sợ gần chết, cũng không trách hắn được, dầu gì cũng chỉ là một đứa trẻ…”

Kỳ Lân hiểu ra, Lưu Biện là đệ đệ của Lưu Hiệp vì sự kiện ‘Phế lập’ của Đổng Trác mà bị giết, Lưu Hiệp khắc sâu ấn tượng, hắn sợ Đổng Trác Lí Nho như sài lang hổ báo, sao trách hắn được.

Nhưng Kỳ Lân kiềm lòng không được mỉa mai: “Ngươi mới mười ba tuổi đã biết giết người cướp vợ thì sao?”

Sắc mặt Lã Bố thoáng cái chuyển từ trắng sang xanh, tại từ xanh chuyển sang tím, vô cùng xấu hổ: “Làm sao mà hiền đệ biết được?”

Kỳ Lân mỉm cười nói: “Nếu không muốn người ta biết, thì đừng có làm, nhanh lên, ra ngoài rồi nói sau.”

Tào Tháo dở khóc dở cười nói: “Hiền đệ tha cho ngu huynh đi, đừng đốt nhà ngu huynh.”

Trương Liêu lại huýt sáo, hối thúc: “Đi mau lên! Đổng tặc đến rồi kìa!”

Tào Tháo vừa nâng cửa sổ lên, ngoài điện Vị Ung truyền đến tiếng thông báo.

“Đổng tướng quốc đến—!”

Chúng cung nữ khom người, Đổng quý phi vội vàng đi vào phía sau bình phong, Tào Tháo bình tĩnh như thường lộn ra bên ngoài, Kỳ Lân đang tính nhảy ra, đã nghe giọng nói già nua quát lên: “Ai đang lén lút trong điện?! Ra đây!”

Kỳ Lân hít một hơi thật sâu, không ngờ mắt của Đổng Trác lại tinh anh như vậy, cách cả trăm bước mà có thể nhìn thấy trong góc điện, nói: “Các ngươi mau đi đi.”

Tào Tháo liếc nhìn Kỳ Lân một cái, Kỳ Lân đưa chiếu thư cho Tào Tháo trấn an: “Yên tâm.”

Tào Tháo cũng thức thời, vừa ra lập tức đưa chiếu thư cho Trương Liêu, hai người vọt đến hành lang của ngự hoa viên ngoài điện, quan sát điện Vị Ương từ xa.

Kỳ Lân chuẩn bị tư thế thảnh thơi quay lại, ôm binh mạo một bên, quỳ trên một gối nói: “Mạt tướng cung nghênh Đổng tướng quốc!”

“Hửm?”

Đổng Trác cực kỳ hoảng sợ, vốn chỉ tùy tiện quát thôi, mỗi lần đến cung Vị Ương hắn đều phải phô trương thanh thế một phen, không ngờ hôm nay thật sự bắt được người, khó tin nói: “Người của Tịnh Châu quân? Ai cho ngươi vào đây?! Ngẩng đầu lên!”

Kỳ Lân ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Lí Nho bên cạnh Đổng Trác, hai bên ngây người trong một cái chớp mắt, Lí Nho lập tức nói: “Người này chắc chắn không phải là lính của Lã Bố! Hơn phân nửa là gian tế!”

Kỳ Lân vội xua tay nói: “Không không, mạt tướng không phải gian tế.”

Lý Nho hỏi: “Ngươi tên gì? Người ban nãy đi cùng với ngươi đâu?”

Nếu Kỳ Lân dám ở lại, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn kế hoạch: “Mạt tướng là Kỳ Lân, tùy tùng của Lã Trung Lang, xin Lí đại nhân hãy yên tâm, tuyệt đối không phải gian tế, có kim châu làm chứng.”

Một tay hắn lần đến cổ áo, ngón út móc vào sợi dây màu đỏ trên cổ, kéo ra vật trang sức luôn mang theo bên mình, chính là thứ Lí Nho thay Đổng Trác tặng Lã Bố, Lã Bố lại tùy tiện đưa cho Kỳ Lân, kim châu.

Lã Bố vì kim châu và Xích Thố, mới nghe theo lời xúi giục của Lí Nho giết Đinh Nguyên, một màn đó như sờ sờ trước mắt, Đổng Trác khắc sâu nhớ kỹ vật này, vừa thấy là nhận ra ngay.

Hai người đều bị tác động, Lã Bố sẽ giao kim châu cho người ngoài, hay nên hiểu rằng người trước mặt này đối với hắn mà nói là một người vô cùng đặc biệt, hai chữ ‘Ái tướng’ hãy còn quá nhẹ, nói không chừng chính là thân thích.

Tay Đổng Trác vung lên, lạnh lùng nói: “Mục đích ngươi vào tẩm điện của Hoàng thượng là gì? Nếu không giải thích rõ ràng, Phụng Tiên nhi cũng không cứu được ngươi!”

Đầu óc Kỳ Lân làm việc thật nhanh, tùy ý nói: “Lúc dời đô, mạt tướng cùng Lã đại nhân bảo hộ long xa của thiên tử, lúc ấy có cùng hoàng thượng trao đổi mấy câu. Hoàng thượng lệnh cho mạt tướng khi nào rỗi rãi vào cung, sẵn tiện cùng ngài ấy trò chuyện giải khuây.”

Đổng Trác híp mắt, chậm rãi đến trước mặt Kỳ Lân, đi một vòng, chăm chú cẩn thận quan sát Kỳ Lân, lại hỏi: “Thật không? Sao bổn tướng chưa từng thấy ngươi?”

Kỳ Lân hạ giọng nói: “Trước đây mạt tướng vẫn ở Cửu Nguyên, cách đây không lâu mới đến nương tựa chỗ Lã Trung Lang. Người vừa đi cùng mạt tướng là Trương Liêu Trương Văn Viễn, hắn tự đi trước rồi, nếu tướng quốc còn nghi ngờ cứ sai người gọi hắn quay lại… Hoàng thượng?”

Lưu Hiệp ở sau bình phong sợ tới nỗi hồn bay phách tán, Đổng quý phi dịu dàng nói: “Hồi tướng quốc, thật là như thế.”

Lí Nho nháy mắt, ý là người bên cạnh Lã Bố không thể làm bậy được, Đổng Trác gật đầu, tỏ ý đã biết.

Bỗng nhiên Đổng Trác cười ha ha, nói: “Bồi dưỡng tốt lắm, thấy bổn tướng cũng không hề sợ hãi.”

Kỳ Lân xoa xoa cánh tay nổi da gà, mỉm cười nói: “Tướng mạo do trong lòng tạo nên, tướng quốc là người có lòng nhân từ, khuôn mặt hòa ái, còn là nghĩa phụ của Lã Trung Lang, vì sao phải sợ?”

Tiếng cười của Đổng Trác ngừng lại, nói: “Vậy sao ngươi đi bằng cửa sổ? Làm sao biết được trong lòng ngươi có gì mờ ám hay không?!”

Kỳ Lân đáp: “Mạt tướng lớn lên ở nơi sơn dã, không hiểu quy củ, sợ xúc phạm đến tướng quốc.”

Lí Nho nháy mắt liên miên, Đổng Trác và Lã Bố đang trong thời kỳ trăng mật, biết là không thể làm khó người của Lã Bố, lại thấy tuổi tác của Kỳ Lân không lớn, hơn phân nửa cũng chỉ đến làm bạn với Hán Hiến đế thôi, liền phân phó: “Thôi, ngươi lui ra đi.”

Kỳ Lân khom người cáo lui, lúc gần đi, đột nhiên Hiến đế lên tiếng: “Kỳ Lân, ngươi… có rảnh thì đến chơi với trẫm.”

Kỳ Lân cung kính nói: “Mạt tướng tuân chỉ.” Nói xong giả bộ nhẹ tay nhẹ chân làm như đi về phía cửa sổ, Đổng Trác cả giận nạt: “Đi cửa chính!”

Kỳ Lân cười làm lành nói: “Dạ, dạ…”

Cả đám bị Kỳ Lân chọc cười, ai cũng nghĩ chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ, vừa ra ngoài điện, lập tức nghe Đổng Trác lớn tiếng giáo huấn: “Bệ hạ ơi Bệ hạ! Ngài muốn lão thần phải nói thế nào nữa đây?! Lớn như vậy rồi mà còn ham chơi…”

Kỳ Lân đi ra cửa Đông của cung Vị Ương, Trương Liêu chờ sẵn bên ngoài, nói: “Đổng lão tặc không làm khó ngươi chứ?”

Kỳ Lân cười nói: “Không có gì, vốn cũng không sợ hắn, thứ kia đưa ta trước đi, chuyện hôm nay đừng kể cho ai.” Nói xong sẵn tay nhận chiếu thư trong tay Trương Liêu, lại hỏi: “Tào Tháo đâu?”

Trương Liêu sững sờ tại chỗ.

Kỳ Lân: “Đi hồi nào?”

Trương Liêu nói: “Không hay rồi! Ta quên mất, phiền rồi đây! Mới vừa rồi hắn còn cùng với ta ra khỏi điện Thừa Minh… Tên đó…”

Kỳ Lân vội nói: “Đi rồi à, không sao đâu, kệ hắn đi.”

Trương Liêu tai bay vạ gió: “Làm sao bây giờ? Trở về biết ăn nói thế nào?”

Kỳ Lân an ủi: “Để ta nói cho, đập tay hứa hẹn với hắn, ta cũng có lý do, Văn Viễn không cần nghĩ nhiều.”

Tào Tháo hoàn toàn có thể không cần đi, Kỳ Lân biết mục đích ban đầu của hắn là ám sát Đổng Trác, ám sát thất bại mới trốn về Lạc Dương, nay thắng lợi trước mắt rồi, tại sao không ở lại Trường An?

‘Năng thần thời bình, gian hùng thời loạn’(), Kỳ Lân nghĩ mãi không ra, nếu muốn đi, cứ để hắn đi.

Kỳ Lân vừa về đến phủ, còn chưa báo lại với Cao Thuận chuyện Tào Tháo bỏ trốn thì Lã Bố đã về tới.

Tâm tình của Lã Bố phải gọi là ‘mở cờ trong bụng’, tắm trong tình yêu, đứng trước cửa cười tủm tỉm một hồi, tên đàn ông thân cao chín thước, mà toàn thân từ trên xuống dưới hoa đào hồng phấn nở rộ tung bay.

Kỳ Lân đã đoán trước được sẽ như thế này mà, cười cười hỏi: “Về rồi à?”

Lã Bố mỉm cười nói: “Về rồi đây.”

Kỳ Lân lại hỏi: “Thấy ta nói đúng không?”

Lã Bố giơ nắm tay lại nói: “Đúng.”

Kỳ Lân cười to, Lã Bố mới phát hiện không ổn, ráng nhịn cười, đằng hắng một tiếng, nói: “Cao Thuận và Trương Liêu ra ngoài, Kỳ Lân ở lại, có việc hỏi ngươi.”

Kỳ Lân ngồi lên lan can chuồng ngựa, Lã Bố cao to cường tráng vặn vặn nắm tay, dựa vào cây cột bên cạnh hắn, nói: “Chuyện đó…”

Kỳ Lân cười nói: “Chủ công, có chuyện này nói với ngươi, nhưng ngươi tuyệt đối không được nổi nóng.”

Lã Bố: “?”

Kỳ Lân: “Ta nói trước, không được đánh ta.”

Lã Bố không kiên nhẫn: “Nói nhanh.”

Kỳ Lân thành thật: “Tào Tháo trốn rồi.”

Lã Bố nhíu mày hỏi: “Trốn thế nào? Các ngươi không trông chừng hắn à?”

Kỳ Lân ngượng ngùng nói: “Buổi sáng ta thả hắn ra cho hắn tản bộ, quên trói chân hắn lại, hắn đi lòng vòng ở gần cửa, canh lúc không ai để ý bỏ chạy mất tiêu.”

Lã Bố: “…”

Lã Bố cả giận nói: “Sao không phái người đuổi theo?”

Kỳ Lân cười làm lành: “Tại ta nghĩ, nuôi hắn cũng lãng phí lương thực, lại không biết dùng vào việc gì, không bằng cứ để hắn đi cho rồi.”

Lã Bố nghĩ cũng phải, tùy tiện nói: “Thôi, đi được thì để hắn đi đi.”

Kỳ Lân biết trước hôm nay tâm tình của Lã Bố rất tốt, không sợ hắn nổi nóng đánh người, lại nói: “Ngươi tính cùng với con gái của Vương Doãn tiến tới sao?”

Tinh thần Lã Bố chợt phấn chấn: “Việc cưới hỏi nên làm thế nào? Mẹ ta nói qua, thành thân cần phải có sính lễ. Mời người đi làm mai? Hay ta mời nghĩa phụ đi cầu hôn?”

“Không!” Kỳ Lân thầm nghĩ, lúc này mà mời Đổng Trác đi cầu hôn thì đúng là bị úng não, nói: “Cho ta ít thời gian, ta đi tìm hiểu, sáng mai nói cho ngươi.”

Lữ Bố nói: “Vậy việc này giao cho ngươi, phải đầy đủ lễ tiết, cần chuẩn bị vàng cưới thế nào, trang trí nhà cửa ra sao, đều phải hỏi rõ ràng.”

Kỳ Lân gật gật đầu, bỗng nhìn thấy một tờ giấy trên lưng Lã Bố.

Kỳ Lân: “???”

Trừ phi Lã Bố hành quân chiến tranh, ngày thường thượng triều đều mặc loại giáp nhẹ, không mặc áo choàng đính vai, để dễ dàng hoạt động. Hôm nay Lã Bố về nhà mang theo một tờ giấy dán trên lưng, ai trâu bò thần không biết quỷ không hay giở trò trên lưng của cao thủ võ công vậy?

Kỳ Lân tiện tay giật tờ giấy kia xuống, Lã Bố còn đang mơ màng nhìn cây cỏ trong hoa viên, quay đầu lại hỏi: “Chuyện gì?”

Kỳ Lân: “…”

Kỳ Lân vội vo tờ giấy thành một cục, nói: “Không có gì, để ta về suy nghĩ.”

“Đi nhanh đi.” Lã Bố thúc giục, nói xong lại tiếp tục mơ màng, đi vào cõi tiên, khóe miệng hơi cong cong mỉm cười ngọt ngào.

Kỳ Lân về phòng, đóng cửa, mở cục giấy ra, muốn nhảy cao ba trượng().

Tiểu Hắc thân ái:

Gần đây Thái sư phụ và Hạo Nhiên sư thúc của con đang nghiên cứu ‘Đồ gia dụng đường hầm thời không đa dạng đa góc độ địa điểm xác định truyền tống trận’, gọi tắc là ‘Ngăn bàn thời gian Doreamon’.

Có lẽ sau khi nghiên cứu thành công, nếu không làm hại hệ sinh thái, dưới điều kiện không gặp bão năng lượng, chúng ta sẽ cùng nhau truyền tống đến làm cố vấn cho con.

Trong nội quy của ‘Tân Thập đại thánh nhân ở thế giới song song’ có quy định, đưa người có tu vi càng cao vào Huyền môn, càng dễ khiến cho thời không bị đứt gãy, ta cũng không muốn phóng thích quá nhiều năng lượng làm thiên lôi để ý, càng không muốn vừa xuyên việt lập tức nghênh đón lôi kiếp Cửu thiên xinh đẹp, nên bây giờ tạm dùng tờ giấy này làm thí nghiệm, hy vọng con sẽ nhận được.

Nếu dự tính không sai, điểm rơi hẳn là trên lưng Lã Bố.

Trước mắt, mỗi lần thí nghiệm đều gặp khó, Hạo Nhiên sư thúc của con lần nào cũng than mệt quá sức, không chịu hợp tác, Thái sư phụ đang cố gắng dỗ dành hắn.

Hy vọng trong tương lai không xa, chúng ta có thể thành công gặp lại nhau ở thời đại Tam quốc, tay đánh Thái Thượng Lão quân, chân đạp Nguyên Thủy Thiên tôn, thiên thu vạn tái, nhất thống thiên hạ… Mà khoan nói chuyện này, còn nói nữa thì một tờ giấy sẽ không đủ chỗ.

Tiểu Hắc, nhận được thư con, ông già ta đây lấy làm vui mừng, ý tưởng của con về mặt lý thuyết là hoàn toàn có thể, nhưng về mặt thực tế sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Người đang yêu đều không có lý trí, Vương Doãn chính là lợi dụng điểm này, nếu không, quan hệ lợi ích giữa Lã Bố và Đổng Trác không thể bài trừ.

Cá nhân ta cho rằng, sửa một bức tường sẽ dễ dàng hơn đập đi xây lại, chỉ cần cho Lã Bổ cảm thấy Đổng Trác là chướng ngại lớn trên con đường tình yêu của hắn là được, rồi tương kế tựu kế, mật chiếu kia có thể làm cho chuyện tình tay ba phim truyền hình tám giờ chưa kịp mở màn đã kết thúc hoàn mỹ – chuyện xấu hổ ‘nhất nữ gả hai nhà’ sẽ không xảy ra.

Đương nhiên, nhất định Vương Doãn cảm thấy để Điêu Thiền bị lâm hạnh hiệu quả sẽ tốt hơn, dù sao cũng không phải bản thân lão bị, lão cũng chẳng mất mát gì. Ngoài ra, nếu Lã Bố là một tên đẹp trai, ta cũng đề nghị con ‘nước phù sa không bón ruộng người dưng’… Quả nhiên ta viết dài dòng quá, giấy viết không đủ.

Kỳ Lân: “…”

Chữ viết chi chít, Kỳ Lân gian nan đọc.

Phần sau của thư:

Chính trị, quyền mưu của con người là một nghệ thuật, chính trị gia đủ tư cách cũng là người nghệ sĩ, con cho rằng người ở thời Tam quốc đơn thuần, nguyên nhân là do da số mọi người có xu hướng dùng dương mưu, chứ không phải âm mưu.

Liên hoàn kế của Vương Doãn là một loại âm mưu, chưa đủ sâu.

Âm mưu có thể bị nhìn ra, hóa giải, nhưng trong đó đã bị quấy nhiễu không ít, tình huống rối ren lúc đó có khi làm cho ngay cả người thiết lập cũng không thể nào dọn dẹp nổi.

Dương mưu thì lại mang đậm phong cách cá nhân của người khởi xướng, giống như ‘Tào tháo quyết chiến trận Quan Độ’; ‘Khổng Minh thành lập liên minh Giang Đông’; ‘Lục Tốn thu phục Kinh Châu’; Nó làm người ta không thể tránh né, không thể phá giải, tất cả mọi người đều không tự chủ bị cuốn vào trong thế cuộc.

Dương mưu không đơn độc, nó là sự kết hợp thống nhất của chiến lược và chiến thuật, giống như ý tưởng về ‘Ba phần thiên hạ’ là do đám người Lỗ Túc, Khổng Minh, Tuân Úc cùng nhau đề xuất với chủ công của chính mình.

Là trí giả có tầm nhìn của thời đó, suy tính của bọn họ tuy có xung đột nhau, nhưng vẫn nhìn ra được là ‘trăm sông đổ về một biển’.

Nhổ một sợi tóc động cả mái đầu, người dùng dương mưu có khả năng quan sát tình thế, có thể giấu tài chờ thời cơ; Ra tay là không hối hận, có dũng khí một chiêu định giang sơn, chứ không phải loại ánh mắt thiển cận, đem chuyện thắng bại tính ở mấy ngày, mấy tháng hay mấy năm sau.

Nhóm người dùng dương mưu ở thời Tam quốc có thể bỏ xuống lợi ích trước mắt, theo đuổi mục tiêu lớn hơn xa hơn.

Thông qua lời con nói trong mấy phong thư trước, cho thấy con đã bắt đầu hình thành quan niệm của nhóm dương mưu, giấy chứng nhận tư cách hành nghề ta sẽ không gửi đến qua đường bưu điện đâu, mỗi lần mở Huyền môn rất phiền, nếu không Hạo Nhiên sư thúc của con cũng không đến nỗi khóc la om sòm như vậy.

Ta tin tưởng con có thể đem việc này xử lý một cách đầy tính nghệ thuật.

Hán Hiến đế là một cái máy cà thẻ rất tốt, đề nghị con nghĩ cách biến hắn thành nhà tài trợ, thỉnh thoảng thoa chút dầu bôi trơn, để hắn giúp con ấn ngọc tỷ mỗi ngày.

Xa xứ một mình, phải chú ý thân thể, đừng ăn thức ăn bán ngoài đường ngoài xá, buổi tối nhớ đi ngủ sớm, trời lạnh nhớ mặc thêm quần áo đắp thêm chăn, đừng để bị cảm lạnh.

——-Thái sư phụ của con.

——————————-

Chú thích:

Tào Tháo hiến Thất Tinh đao cho Đổng Trác là sự kiện Tư đồ Vương Doãn cho Tào Tháo mượn Thất tinh đao đi ám sát Đổng Trác, nhưng suýt chút bị phát hiện, Tào Tháo đành đổi thành tặng Thất Tinh đao cho Đổng Trác.

Sau này, Quan Vũ bị bức phải quy phục Tào Tháo, nhưng không có hướng về Tào Tháo mà hướng về Lưu Bị, ngày đêm trong chờ tin tức của Lưu Bị… Nên mới có câu này.

Trị thế chi năng thần, loạn thế chi gian hùng: Có cách hiểu. Một, là bề tôi tài năng thời bình, là gian hùng thời loạn. Hai, Tào Tháo nếu như muốn trị lí thiên hạ thì có thể trở thành năng thần, nếu như muốn quấy nhiễu thiên hạ thì sẽ trở thành gian hùng. Xem thêm.

trượng khoảng m

Lăng: Cảm thấy thái sư phụ vừa thông thái vừa đáng yêu ha! Điêu Thiền xuất hiện và bạn nào khiết thì xin chia buồn, bởi vì Lã Bố sẽ cưới Điêu Thiền thật đó. Còn bạn nào không thuộc khiết đảng thì an tâm, sau vài chương nữa loại tình cảm mà Lã Bố dành cho Điêu Thiền không còn là tình yêu nữa đâu, dù cưới hỏi linh đình.

Truyện Chữ Hay