Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
“Bổn cung sợ nương nương thường ngày tẻ nhạt, tới để bồi nương nương trò chuyện.”
Cùng nàng nói chuyện? Ngày hôm nay là ngày đầy tuổi của Nhị hoàng tử, tiền điện đang mở tiệc chúc mừng, mà Vạn thị thân là quý phi, vào lúc này không đi dự tiệc, nhưng chạy đến lãnh cung, nghĩ đến không chịu nổi Chu Kiến Thâm ôm đứa bé của người khác đi.
Vạn quý phi mặc trên người cẩm y màu vàng sẫm thêu hoa văn mây tía, trên đầu chải lên quý phi kế mà quý phi Dương thị của Đường Minh Hoàng yêu thích nhất, dùng bộ diêu bằng vàng nạm bảo thạch, Vạn Trinh Nhi năm này gần bốn mươi, được trang điểm bằng châu ngọc cùng son phấn, không những không hiện ra nửa điểm vẻ già nua, trái lại càng hiện ra hào quang chói mắt.
quý phi kế – là một kiểu biến tấu của cao chuy kế – 贵妃髻
Mắt phượng quyến rũ của nàng ta quét qua, thoáng nhìn đồ ăn sáng của Lang Hoa, Vạn Trinh Nhi che miệng cười khẽ, tha dài ra âm cuối nói: “Đường đường là hoàng hậu, lại ăn ở keo kiệt như vậy. Nghe nói Tiền thái hậu để tỷ tỷ dùng theo phân lệ phi vị, cũng không biết đám người kia ở thượng cung cục là sắp xếp như thế nào, lại để tỷ tỷ phải ủy khuất như thế, ngày khác bổn cung nhất định phải cẩn thận trừng trị các ả!”
Ngô thị bị phế sắp được bốn năm, nhưng nàng ta đem hai chữ “hoàng hậu” lại nói hết sức uyển chuyển, dùng để trào phúng Ngô thị đã bị phế.
Lang Hoa cười khổ liếc mắt đồ ăn sáng của mình, nếu không phải có Vạn quý phi thánh sủng ra hiệu, bằng không người thượng cung cục làm sao dám không để ý đến ý chỉ của Tiền thái hậu?
Tiền thái hậu tuy rằng không phải mẹ đẻ Chu Kiến Thâm, nhưng bà là mẹ cả của Chu Kiến Thâm, địa vị so với Chu thái hậu còn cao hơn, ai dám làm trái bà? Có điều Tiền thái hậu bởi vì năm đó Anh Tông bị bắt, bà ngày đêm quỳ gối trước phật đường cầu thần linh phù hộ Anh Tông. Mệt mỏi đến mức ngất ngay tại chỗ, đến nỗi thương tàn một chân. Suốt ngày gào khóc, khóc mù luôn một con mắt. Tiền thái hậu thân thể tàn tật, bình thường sẽ không ra tẩm cung, bên ngoài xảy ra chuyện gì, trừ phi có người cố gắng nói cho biết, nếu không bà cũng sẽ không biết. Cho nên đám cung nhân tình nguyện nghe theo Vạn quý phi dằn vặt Ngô phế hậu.
Sau khi nguyên chủ bị phế hậu, Vạn thị nhưng vẫn cứ không chịu buông tha nàng, rãnh rỗi sẽ đến Tây cung dùng ngôn ngữ nói móc nàng.
Nguyên chủ kiêu căng tự mãn, trước đây có thể chịu đựng Vạn quý phi là muốn làm một đời hiền hậu, nhưng nàng không chỉ có bị Vạn Trinh Nhi thiết kế đến làm mất đi hậu vị, tuổi còn trẻ liền nhốt ở lãnh cung, còn bởi vậy liên lụy gia tộc phụ huynh, nàng làm sao còn có thể chịu đựng nữa?
Cho nên mấy lần trước khi Vạn Trinh Nhi đến, Ngô thị đều không chút khách khí bắt đầu tranh chấp cùng nàng ta, nhưng Ngô thị càng ồn ào, Vạn Trinh Nhi càng hài lòng, nàng ta hưởng thụ vui sướng ở trong thống khổ của Ngô thị.
Vẻ mặt Lang Hoa tự nhiên, nói: “Vạn quý phi, ta đã bị phế truất, ngươi còn liên miệng kêu ‘hoàng hậu’ như vậy, nếu muốn để người có tâm nghe thấy, sợ là không chiếm được nửa điểm tốt.”
Thấy nàng đột nhiên sẽ không tiếp tục đối chọi gay gắt cùng nàng ta, lại đã biến thành Ngô thị cử chỉ đoan trang lúc trước, Vạn thị trong nháy mắt có loại kích động muốn đi tới xé nát gương mặt đoan trang kia.
Ở trong cung này, người Vạn Trinh Nhi hận nhất không phải là Vương thị, cũng không là Hiền phi Bách thị sinh ra Nhị hoàng tử, càng không phải những phi tần nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đoạt thánh sủng của nàng ta, mà là phế hậu Ngô thị.
Vạn quý phi đã từng cho rằng, chỉ bằng tình cảm của Chu Kiến Thâm đối với nàng ta, nàng ta nhất định có thể leo lên hậu vị, cùng hoàng thượng ân ái một đời, coi như nàng ta xuất thân là cung nữ thì lại làm sao? Nàng ta tự nhận làm bạn nhiều năm cùng hoàng thượng như vậy, vô cùng hiểu rõ tình cảm của Chu Kiến Thâm đối với nàng ta, Chu Kiến Thâm nếu nhận lời cho nàng ta vị trí hoàng hậu, liền không thể lại đổi ý?
Thế nhưng Ngô thị xuất hiện, triệt để phá hủy giấc mơ kỳ vọng nửa cuộc đời của nàng ta.
Ngô thị là quý nữ thân phận cao quý thế gia, mà nàng ta là cung tỳ thấp kém.
Ngô thị là hoàng hậu tiên đế đích thân sắc phong, mà nàng ta liền ngay cả phong cái quý phi cũng phải hao hết trắc trở.
Ngô thị xuất hiện, làm cho giấc mộng làm hoàng hậu của nàng ta triệt để nát tan.
Đúng, nàng ta xác thực đã thành công làm cho Chu Kiến Thâm phế bỏ Ngô thị, thế nhưng chỉ cần Ngô thị còn sống một ngày, nàng ta liền vĩnh viễn không quên được khuất nhục đã từng chịu!
Thân phận Ngô thị không giống người khác, Vương thị chỉ là từ phi tần lên làm hậu, lại mềm yếu vô năng, Vạn thị muốn nàng ta chết có thừa biện pháp, thế nhưng Vạn thị không muốn, nếu đời này nàng ta đều không lên được vị trí hoàng hậu, phế bỏ Ngô thị, Vương thị lại được phù lên, nếu như lại phế bỏ Vương thị, ai biết còn có Trương thị, Lý thị hay không? Đơn giản nàng ta liền không dằn vặt nữa, hậu vị liền để cho Vương thị kia, dù sao có vết xe đổ của Ngô thị, Vương thị cũng không dám làm gì với nàng ta!
Có điều Ngô thị, nàng là nguyên hậu của Chu Kiến Thâm! Coi như bị phế, nhưng vị trí vợ cả nguyên phối của nàng ai cũng không thay đổi được.
Vạn Trinh Nhi hận Ngô thị chiếm vị trí hoàng hậu của nàng ta, làm cho nàng ta chỉ có thể lui tới vị trí quý phi, nàng ta không muốn để cho Ngô thị dễ chịu. Nàng ta muốn từng chút từng chút dằn vặt Ngô thị.
Nàng ta nghiêng đầu, cung nữ đem cơm nước chuẩn bị kỹ càng bưng lên.
Cung nữ đem cơm canh cũ của Lang Hoa đẩy qua một bên, lại mang đi cái ghế dài, cầm một tú đôn lại đây, Vạn Trinh Nhi ngồi xuống, cười khanh khách nhìn nàng: “Đây là ngự trù cố ý làm, nói vậy…” Vạn Trinh Nhi dừng một chút, tựa hồ đang buồn phiền vì nàng ta không biết xưng hô như thế nào. Chỉ là một lúc, vẻ xoắn xuýt giữa hai lông mày của Vạn Trinh Nhi liền nhanh chóng thối lui, nàng ta mở miệng, nói lời tiếp theo: “Nói vậy Ngô muội muội rất lâu không có hưởng qua, hôm nay cũng là ngày giỗ của Vân Chi, tỷ tỷ đặc biệt đến tiếp muội muội.”
Vân Chi là thị nữ theo gả của Ngô thị, cùng Ngô thị lớn lên từ nhỏ với nhau, hai chủ tớ có tình tỷ muội, ngày đó Chu Kiến Thâm muốn trượng hình với Ngô thị, là Vân Chi liều mạng che ở trước mặt Ngô thị, kết quả bị Chu Kiến Thâm thịnh nộ một kiếm đâm chết, đó là sự đau khổ nhất trong lòng nguyên chủ.
Hôm nay nhắc lại, quả nhiên mục đích của Vạn Trinh Nhi không tốt đẹp.bg-ssp-{height:px}
Muội muội?
Danh xưng này đúng là mỉa mai! Năm đó Ngô thị cũng là như thế gọi Vạn Trinh Nhi.
Lang Hoa tự mình tự gặm bánh màn thầu của mình, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng nhạc dễ nghe, tiết tấu thanh thoát, nghe liền khiến người ta cảm thấy không khí thật vui mừng.
Vạn Trinh Nhi cũng nghe thấy, sắc mặt của nàng ta đã có chút cứng ngắc.
“Đây chính là tiệc chúc mừng một tuổi của Nhị hoàng tử sao? Thật là dễ nghe.” Lang Hoa chậm rãi nhắm mắt lại, lẳng lặng lắng nghe tiếng nhạc kia, trên mặt nở một nụ cười, khóe môi nàng câu lên, nói: “Hoàng thượng thật sự yêu ngươi sao? Hắn nếu như đem ngươi đặt ở trong lòng, thì sẽ không lại nạp nhiều phụ nữ vào cung, sẽ không cùng những người phụ nữ khác sinh con dưỡng cái. Sẽ không muốn sắc lập nhi tử của những người phụ nữ khác làm thái tử, càng sẽ không, chỉ để chừa cho ngươi vị trí quý phi.”
Chu Hữu Cực là con trai thứ hai của Minh Hiến Tông, mẹ đẻ là Hiền phi Bách thị, sau khi nhi tử của Vạn Trinh Nhi chết, phi tần trong cung mang thai không phải số ít, cũng chỉ có Hiền phi thành công sinh ra nhi tử.
Chu thái hậu cực kỳ yêu thích người cháu này, nhiều lần muốn cho Chu Kiến Thâm sắc phong Chu Hữu Cực làm hoàng thái tử, lúc trước Chu Kiến Thâm vẫn không có chấp thuận, thế nhưng thái y nói rõ Vạn Trinh Nhi đã không thể có thai, trong cung những người phụ nữ khác cũng chậm chạp không sinh con. Chu Kiến Thâm đã đến tuổi trung niên, cũng chỉ có một nhi tử, không sắc phong thái tử nữa, e rằng mấy huynh đệ của hắn sẽ gây chuyện, triều đình cũng sẽ có rung động, nghe nói Chu Kiến Thâm đã nhả ra.
Nhị hoàng tử? Thái tử? Móng tay Vạn Trinh Nhi đâm sâu vào lòng bàn tay.
Ngoại trừ con trai của nàng ta, ai có thể leo lên vị trí kia? Tiện nhân Bách Hiền phi ăn cây táo rào cây sung kia, vừa nịnh hót nàng ta, dựa vào tay nàng ta quét sạch mầm họa trong cung của mình, vừa lại đi lấy lòng Chu thái hậu – người nàng ta căm ghét nhất, chờ khi mình có thai, liền lập tức rũ sạch can hệ với nàng ta, cuối cùng dựa vào Chu thái hậu che chở sinh ra nhi tử, hiện tại còn muốn dựa vào Chu thái hậu phong thái tử.
Ả đàn bà như vậy cũng xứng cùng nàng ta tranh?
Lang Hoa lại nhẹ nhàng nói một câu: “Hắn là đế vương, liền ngay cả chuyện phế hậu như vậy đều làm được, dìu ngươi thượng vị lại đáng là gì? Kỳ thực chỉ cần có tâm, còn có chuyện gì không làm được?”
Vạn Trinh Nhi ngẩn ra, trên mặt nổi lên một vệt trào phúng: “Ngắn ngủi một năm không gặp, mồm miệng ngươi thật là lanh lợi không ít.”
Lang Hoa nhìn sang, trong miệng lạnh nhạt nói: “Không bằng quý phi.”
✩Edit Lengkeng_Sophie ✩ Beta uchihasaki ✩
Ngày hôm đó, vốn dĩ sắc trời vô cùng tốt, thế nhưng từ sau khi Vạn Trinh Nhi rời khỏi Tây cung, bầu trời liền bị một đám mây đen bao phủ, tối om om, che khuất hết thảy ánh sáng, lại giống như trời đã tối. Đến nửa đêm, càng thấy sấm vang chớp giật, bầu trời đen nhánh bị một tia chớp màu trắng bổ ra, một lát sau, tiếng sấm đinh tai nhức óc liền vang lên ở chân trời.
Tây cung vốn cũ kỹ, gió thoáng qua đã đẩy tung cửa sổ ra, đụng vào trên tường vang lên “đùng đùng”, đồng thời cuồng phong đi kèm mưa lớn, toàn bộ đánh vào phòng của nàng.
Lang Hoa bị gió lạnh thổi không cách nào ngủ được, không thể làm gì khác hơn là đẩy chăn ra xuống giường đốt đèn lên đi đóng cửa sổ, xuyên thấu qua bóng đêm, nàng nhìn thấy một bóng người đang đội mưa chạy về phương hướng này.
Lông mày Lang Hoa nhíu lại, sau khi đem cửa sổ đóng kỹ, tự mình trở lại trên giường đi nghỉ ngơi.
“Nương nương, nương nương.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng la gấp gáp của thị nữ, tiếp theo liền bắt đầu đập cửa không ngừng.
Lang Hoa mới vừa có chút buồn ngủ, liền bị âm thanh “bang bang bang” liên tiếp này quét đi hết con sâu ngủ.
Bất đắc dĩ đứng dậy mở cửa, ở cửa kêu to chính là một người phụ nữ mặc trang phục cung nữ, toàn thân đều bị nước mưa dội cho ướt nhẹp, trên người còn đang nhỏ nước. Thấy Lang Hoa ra cửa, nàng không nói lời gì liền quỳ xuống trước tiên dập đầu ba cái: “Cầu nương nương cứu chủ tử nô tỳ.”
Sắc mặt Lang Hoa bình tĩnh, hỏi: “Chủ nhà ngươi là người nào?”
“Chủ tử nô tỳ là nữ quan phụ trách quản lý tàng thư các – Kỷ Đường Muội.”
Lang Hoa chấn động trong lòng: “Kỷ nữ quan?”
Kỷ Đường Muội, bây giờ còn chỉ là một nữ quan nho nhỏ, có điều nàng ta là mẹ đẻ Minh Hiếu Tông Chu Hữu Đường, tương lai sẽ thụ phong Kỷ Thục phi, truy phong Hiếu Mục hoàng hậu.
Vạn quý phi tâm địa ác độc, hãm hại vô số phi tần cùng đứa bé chưa sinh ra. Kỷ thị đoan tuệ, khi là cung nữ chưa được sắc phong cũng được sủng ái nhất, nàng tự nhiên bị Vạn quý phi trọng điểm quan tâm. Kỷ thị rất may mắn cũng rất bất hạnh, nàng mang thai con của Hiến Tông, thế nhưng tin tức mang thai vẫn chưa có nói cho Hiến Tông liền bị Vạn Trinh Nhi biết rồi. Sau khi Vạn quý phi biết Kỷ thị có khả năng có thai, lệnh cung nữ đi điều tra rõ sự thực. Kỷ thị cũng là cung nữ, đơn giản nhân duyên của nàng cũng không tệ lắm, cung nữ Vạn quý phi phái tới thương hại Kỷ thị, mà không đành lòng tàn hại hoàng tự, liền nói dối với Vạn quý phi là Kỷ thị bị một loại bệnh trướng bụng, cũng không phải là có thai. Vạn quý phi tin tưởng, thế nhưng Kỷ thị quá được sủng ái, không khỏi đêm dài lắm mộng, đơn giản liền đem Kỷ thị phái chuyển đến An Nhạc đường của Tây nội.
Chỉ là nhà dột còn gặp mưa, Kỷ thị vừa mới tránh thoát một kiếp liền cả người nóng bừng, người ở bên cạnh Kỷ thị đều không biết y thuật, nếu như gọi thái y, vậy chuyện nàng mang thai nhất định sẽ bị Vạn thị biết.
Tây nội cùng Tây cung cách nhau rất gần, Kỷ thị không có cách nào chỉ có thể cầu cứu Ngô phế hậu.
Kiếp trước Kỷ thị cũng từng đến trước mặt Ngô thị cầu cứu, thế nhưng Ngô thị tự mình cũng khó bảo toàn, làm sao còn có công phu đi cứu nàng. Có điều hiện tại, Lang Hoa nhưng không chút do dự theo cung nữ kia đến Tây nội xem.