Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
Tuyên Tông thấy ái phi của mình quỳ gối trước mặt hoàng hậu đau khổ rơi lệ, nhưng hoàng hậu sắc mặt như thường uống trà, nhất thời não bù đắp một hồi tiết mục hoàng hậu ức hiếp phi tần, nhanh chân đi tới, đem Tôn thị kéo vào trong lồng ngực, sau đó hướng về phía Lang Hoa liền quát lên: “Hoàng hậu, ngươi lại làm cái gì?”
Đối mặt cảnh tượng trắng đen điên đảo như vậy, ánh mắt Lang Hoa dần lạnh, nàng mệt mỏi xoa xoa mi tâm, thở dài mới nói: “Hoàng thượng, nô tì đang yên đang lành ở chỗ này dùng trà, chẳng bằng hỏi Tôn mỹ nhân một chút, vô cớ chạy tới làm cái gì, nô tì cũng sớm đã nói, không muốn gặp lại nàng ta.”
Bị ba chữ “Tôn mỹ nhân” kích thích muốn ngừng thở, Tôn Triêu Xu khúm núm nói: “Nô tì vừa mới bồi tội với tỷ tỷ, chỉ là tỷ tỷ cũng không giống như muốn tha thứ nô tì.”
“Tôn mỹ nhân, nếu có một ngày bổn cung muốn ngươi chết, thế nhưng vẫn chưa thành công, sau đó tội nghiệp để van cầu ngươi tha thứ, ngươi nên làm như thế nào?”
Bàn tay để trong tay áo của Tôn Triêu Xu nhanh chóng nắm chặt thành nắm đấm, sắc mặt lại có vẻ cực kỳ điềm đạm đáng yêu, nàng ta cẩn thận nói: “Tỷ tỷ, muội muội biết lúc trước muội muội có lỗi với ngài, muội muội là nhất thời hồ đồ, bây giờ thật sự muốn sửa đổi, tỷ tỷ chỉ cần nói muốn muội muội làm cái gì, coi như muốn muội muội buông tha cái mạng này cũng phải cầu được tỷ tỷ tha thứ.”
“Mệnh? Coi như bổn cung muốn, e rằng hoàng thượng còn không nỡ lòng bỏ đây?” Đôi mi thanh tú của Lang Hoa nhíu lại, trong giọng nói mang theo ba phần chế nhạo.
Tuyên Tông bực tức nói: “Hồ thị!”
Tôn thị kéo Tuyên Tông đang nổi giận đùng đùng lại, lại hướng cung nữ bên cạnh mình đưa một cái ánh mắt, cung nữ nâng một cái khăn thêu, Tôn thị ý cười tự nhiên: “Cái khăn thêu này là nô tì tự tay thêu, hi vọng tỷ tỷ đừng ghét bỏ.”
Lang Hoa chỉ lạnh lùng quét qua, liền thấy rõ hình thêu trên cái khăn kia, một đóa hoa mẫu đơn rất tinh xảo, thế nhưng đồng thời, Lang Hoa cũng thấy rõ vật liệu của khăn thêu này, chính là Vân Cẩm.
hoa mẫu đơn
Năm nay chỉ có tiến cống năm cuộn Vân Cẩm, trên sổ sách ghi chép cũng là năm cuộn, năm cuộn Vân Cẩm kia đi nơi nào tất cả cung nhân đều biết. Mấy năm qua số lượng Vân Cẩm tốt nhất tiến cống càng ngày càng ít, từ khi Tuyên Tông đăng cơ tới nay, ngoại trừ lần này được năm cuộn. Tổng cộng cũng chỉ được tám cuộn, bốn cuộn Tuyên Tông chính mình giữ lại dùng, còn lại bốn cuộn trong đó ba cuộn cho thái hậu, một cuộn khác cho Hồ Thiện Tường. Tôn thị căn bản cũng không có. Hơn nữa, lấy phân vị hiện tại của Tôn thị, là tuyệt đối không thể dùng vải Vân Cẩm tốt như vậy để may áo, vậy thì Tuyên Tông nhất định cố ý thưởng cho nàng ta. Biết rõ ngày hôm nay người của hoàng hậu đi thượng phục cục lĩnh đồ mới, Tôn thị lại vẫn dám quang minh chính đại mặc Vân Cẩm đi ra, này không phải cố ý làm mất mặt là cái gì?
Bây giờ lại đang trước mặt Tuyên Tông mặt dày mày dạn yêu cầu nàng tha thứ, muốn nói trong đó không có trá, ai tin?
“Thứ này cũng không quý trọng, nhưng cũng là một phen tâm ý của nô tì, thỉnh hoàng hậu nương nương nhất định phải nhận lấy.”
“Làm sao không quý trọng, từ Vân Cẩm thượng hạng làm ra, thêm vào Tôn mỹ nhân tự mình thêu, càng là vật có một không hai trong thế gian!” Nụ cười trên mặt Lang Hoa càng ngày càng sâu, dùng sức khen tài thêu củaTôn thị cao siêu, lời nói cuối cùng, nàng nói: “Khăn thêu này nếu tốt như vậy, vậy thì không thể để cho bổn cung độc hưởng, đúng lúc bổn cung muốn đi Thanh Ninh cung vấn an thái hậu, bổn cung liền mượn hoa hiến phật, đưa cho thái hậu đi.”
Tôn thị sững sờ, lửa giận trong lòng càng tăng: Hồ Thiện Tường chết tiệt, suýt nữa bị nàng lừa gạt cho! Mắt nàng ta xoay một cái, nói: “Thái hậu nơi đó nô tì nhất định sẽ không thiếu, chỉ là khăn này nô tì cố ý đưa cho tỷ tỷ, kính xin tỷ tỷ đừng ghét bỏ.”
“Thái hậu nương nương là chí tôn của hậu cung, thứ thái hậu nương nương không có, bổn cung làm sao có thể lấy trước tiên?” Lang Hoa cười đoan hòa, nói với Tuyên Tông: “Hoàng thượng cũng có ít ngày không đi Thanh Ninh cung vấn an thái hậu, hôm qua thái hậu còn nhắc tới hoàng thượng, nếu như hoàng thượng chính vụ thong thả, không bằng cùng nô tì đi thỉnh an đi.”
Nàng trước tiên nói thái hậu nhớ nhung hoàng đế, mới hỏi chính vụ bận bịu hay thong thả. Nhưng nếu như bận bịu, như thế nào sẽ cùng Tôn thị đi ra ngoài đi dạo?
Cho nên vừa nói lời này ra, Tuyên Tông đã không cách nào từ chối.
Tôn thị thật vất vả mới làm cho cảm tình đế hậu xa cách, tuyệt đối không muốn để cho bọn họ có khả năng mảy may hợp lại, đương nhiên cũng là muốn đi theo.
Hơn nữa cái khăn này… Tuyệt đối không thể cho thái hậu!
Dọc theo con đường này, Tôn thị vẫn nói bóng gió muốn để Lang Hoa nhận lấy khăn thêu của mình, nghe được nàng ta không như bình thường, ra sức lấy lòng như thế, Lang Hoa lẽ nào còn không biết khăn thêu này có vấn đề sao?
Lúc này không thèm đếm xỉa đến những câu nói kia, gia tăng bước bộ đi tới Thanh Ninh cung.
✩Edit Lengkeng_Sophie ✩ Beta uchihasaki ✩
Thái hậu nhìn thấy Tuyên Tông rất cao hứng, lôi kéo hắn cùng Lang Hoa nói một hồi lâu, chủ yếu chính là hi vọng đế hậu ân ái, sớm ngày nỗ lực sinh thêm một hoàng tử. Tuyên Tông đem Tôn thị – đang lúng túng đứng ở một bên – lôi ra, nói: “Mẫu hậu, Triêu Xu cũng tới thỉnh an ngài.”
Thái hậu liếc Tôn thị một cái, “Ừ” một tiếng liền mềm nhũn dựa vào trên ghế dựa.
“Mẫu hậu, Triêu Xu còn đặc biệt cẩn thận thêu một cái khăn thêu cho ngài.”
Tuyên Tông vừa nói, sắc mặt Tôn thị nhất thời trắng bệch.
Thái hậu lạnh lùng quét Tôn thị một cái, lại nghiêng đầu, đứng ở sau lưng bà, Cốc Vũ lập tức nhận lấy khăn thêu.
Trong lòng Lang Hoa vui vẻ, đến chỗ thái hậu nơi này, đơn giản cũng là bởi vì thái hậu có một quy củ, chính là bất luận là đồ vật gì đến trong tay bà, đều phải thỉnh thái y kiểm nghiệm, sau đó mới có thể sử dụng, đến nay, chỉ có đồ của Hồ Thiện Tường, Tuyên Tông đưa cho, thái hậu không có kiểm tra qua thôi.bg-ssp-{height:px}
Tuyên Tông vì giúp Tôn Triêu Xu lấy lòng thái hậu, cố ý nói ra khăn là Tôn thị đưa, lúc trước thái hậu xem ở trên mặt mũi Tuyên Tông sẽ không kiểm tra, thế nhưng trải qua chuyện Tôn thị tự hạ độc cho mình mưu hại hoàng hậu, trong lòng thái hậu khẳng định sẽ không yên tâm.
“Mẫu hậu!”
Tuyên Tông không nghĩ tới thái hậu sẽ không để ý Tôn thị như vậy.
Thái hậu lạnh lùng nói: “Quy củ của ai gia, hoàng đế biết.”
Trong điện trong nháy mắt yên tĩnh xuống, huyên nháo lúc nãy vì Tuyên Tông đến mà phát lên đã không còn tồn tại nữa.
Mặt Tôn Triêu Xu trắng như tờ giấy, cẩn thận từ từ cho cung nữ bên người mình một cái ánh mắt. Cung nữ gật đầu lui ra. Tình cảnh này nhưng đều bị Lang Hoa nhìn ở trong mắt, nàng ra hiệu Bích Thủy đang đứng cửa, Bích Thủy theo sát ở phía sau cung nữ kia.
Một lúc sau, Bích Thủy rón ra rón rén đi tới bên cạnh nàng, thấp giọng nói: “Nô tỳ nghĩ cách làm ra động tĩnh, Cốc Vũ ma ma đã biết rồi.”
Một lát sau, Cốc Vũ ma ma đi vào, thái hậu hỏi: “Làm sao lâu như vậy?”
Cốc Vũ ma ma ở bên tai thái hậu thấp giọng nói mấy câu, chỉ thấy lông mày thái hậu trong nháy mắt cau lên, quay đầu nhìn Tôn Triêu Xu, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị như kiếm, trong miệng lạnh lùng phun ra bốn chữ: “Chặt chẽ thẩm vấn.”
Thái dương Tôn Triêu Xu thấm ra chút mồ hôi, càng làm sắc mặt nàng ta tái nhợt.
“Mẫu hậu, đã xảy ra chuyện gì?” Tuyên Tông mới vừa hỏi ra một câu như vậy, Cốc Vũ lần thứ hai đi vào, Tôn Triêu Xu trấn định quay đầu, nhưng khi nàng ta nhìn thấy khăn thêu màu phấn nhạt thêu hoa mẫu đơn trên khay trong tay Cốc Vũ kia thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mặt hoang mang, tay giấu ở trong tay áo không tự giác liền run lên.
Cốc Vũ nói: “Nô tỳ vừa mới nói Cao thái y kiểm tra khăn, Cao thái y kiểm tra xong nói cũng không có vấn đề, nhưng khi đang kiểm tra khăn có một cung nữ vẫn ở bên ngoài đầu ngó dáo dác, nô tỳ kêu nàng ta một tiếng, nàng ta lại sợ đến ngất đi! Nô tỳ nhận ra người kia là người bên cạnh Tôn mỹ nhân, trong lòng cảm thấy không thích hợp, liền lại gọi hai thái y tỉ mỉ kiểm tra, kiểm tra như thế, quả thực phát sinh vấn đề.”
Cốc Vũ chỉ vào khăn thêu, cất cao giọng nói: “Trên khăn này bị người ngâm độc, chỉ cần bị người dùng để lau mồ hôi, lau miệng, thời gian lâu, chất độc trong đó sẽ rót vào thân thể, loại độc này là mãn tính, vị nhạt, cho nên cũng không dễ dàng khiến người ta phát hiện, cho nên khi sử dụng thân thể người từ từ gầy xuống, sẽ chỉ làm người ta cảm thấy là bị bệnh, mà không phải trúng độc.”
Thái hậu đóng mắt lại: “Tôn thị, đây là ngươi làm ra?”
Mi tâm Tôn Triêu Xu nhảy một cái, môi mấp máy mấy lần, cuối cùng cưỡng chế trấn tĩnh nhẹ nhàng nói: “Là nô tì thêu, nhưng…” Trong đó cũng bị qua tay mấy cung nữ.
Tôn thị vừa định đem chuyện đẩy lên trên người khác, nhưng mặt sau còn chưa kịp nói ra khỏi miệng.
“Dám độc hại thái hậu, ngươi đáng chết!” Lang Hoa mạnh mẽ đánh Tôn Triêu Xu một cái tát!
Tiếng tát bôm bốp ở trong đại điện yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.
Một cái tát kia làm Tôn thị nhất thời choáng váng, đã sớm quên mưu tính của mình. Tôn Triêu Xu bưng nửa bên mặt bị Lang Hoa đánh, nước mắt mông lung nhìn Tuyên Tông khóc ròng nói: “Hoàng thượng, ngài phải tin tưởng nô tì nha, nô tì chưa từng làm những chuyện này, nô tì đối với thái hậu đối xử với mẹ của mình, thỉnh thoảng cung kính phụng dưỡng, làm sao sẽ hạ độc thủ mưu hại thái hậu, nhất định là có người muốn hãm hại nô tì…” Nước mắt trong mắt Tôn Triêu Xu liên tiếp theo gò má chảy xuống, ba tháp ba tháp rơi xuống đất, trong ánh mắt sóng nước mịt mờ, dáng dấp điềm đạm đáng yêu kia thực là làm người thương yêu tiếc.
Thái hậu cười gằn, nhìn thẳng Tuyên Tông: “Hoàng đế, người hạ độc này có phải là táng tận lương tâm không?”
Lang Hoa vẫn trầm mặc không nói, mắt thấy sắc mặt Tuyên Tông càng lúc càng trầm, cong lên một nụ cười trào phúng không rõ ràng lắm. Nàng vừa mới đánh Tôn thị vừa nói, lại như một cọng cỏ đè chết lạc đà, nếu như lúc này Tuyên Tông lại muốn thiên vị Tôn thị, vậy thì sẽ bị mọi người trong thiên hạ thóa mạ!
Tuyên Tông lặng lẽ chốc lát, nói: “Dám hại mẫu hậu, xác thực đáng chết!”
Tôn Triêu Xu chỉ cảm giác mình đang đứng trong hầm băng, gió lạnh đập vào mặt, lạnh lẽo làm nàng ta rơi vào trong một động đen không đáy.
“Hoàng đế, đây là lời khai của cung nữ Dung Thường bên người Tôn thị, ai gia lần trước xem ở trên mặt mũi hoàng đế, không muốn đuổi tận giết tuyệt, thế nhưng không nghĩ tới nhất thời nhân từ, ả lại muốn động thủ với ai gia.” Thái hậu nghiêng đầu: “Hoàng hậu cũng nhìn đi.”
Trần thuật trong bản cung khai làm Tuyên Tông giận tím mặt, phía trên không chỉ có ghi chép chuyện mưu hại hoàng hậu lần trước, còn có liên quan đến chuyện hoàng hậu sảy thai cùng với mấy chuyện hãm hại phi tần khác.
“Ngươi xem ngươi làm chuyện tốt gì!”
Trên mặt giấy ghi chép rõ ràng tội của Tôn thị, bị Tuyên Tông ném vào trên mặt Tôn Triêu Xu.
Chứng cứ xác thực như vậy, Tôn Triêu Xu đã không lời nào để nói, coi như nói rồi, còn ai sẽ lại tin nàng ta?
Thái hậu muốn đem Tôn thị xử tử, thế nhưng Tuyên Tông lại một lần nữa thỉnh cầu cho nàng ta, nói đây là một lần cuối cùng, ngày sau sẽ không gặp lại Tôn thị.
Thái hậu đáp ứng, chỉ phế Tôn thị làm thứ dân, đem Tôn thị nhốt ở lãnh cung vượt qua quãng đời còn lại của nàng ta. Tôn gia nghe thấy tiếng gió, vội vàng đem Tôn thị trừ tịch, bởi vậy Tôn gia cũng không bị xử phạt, Lang Hoa cũng không có truy cứu tiếp nữa.
Năm Tuyên Đức thứ mười, Minh Tuyên Tông Chu Chiêm Cơ băng hà, mới tuổi, táng tại Cảnh Lăng. Miếu hiệu Tuyên Tông, thứ dân Tôn thị tuẫn táng theo.