Nhật Ký Phản Công Của Hậu Phi

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit – beta: Lengkeng_Sophie

Thiệu thái y cả kinh, vội vàng xem mạch một lần nữa, khi Thận Lang Hoa cùng Sắc Nhi nhìn kỹ, hắn nhắm mắt tĩnh tâm bắt mạch chốc lát, bỗng mở mắt, đứng dậy lại cười nói: “Chúc mừng phu nhân, phu nhân đã mang thai ba tháng. Lúc nãy vi thần sai lầm, càng chưa xem ra hoạt mạch, thực sự là tội đáng muôn chết.”

Thận Lang Hoa sững sờ, hỏi ngược lại: “Ngươi nói cái gì?”

Hắn vái chào lần nữa, cười nói: “Chúc mừng phu nhân, phu nhân người mang long duệ, đã hơn ba tháng.”

Thận Lang Hoa cảm thấy trong đầu rầm rầm vang vọng, toàn bộ thân thể đều không ngừng run rẩy lên, ấm ách hỏi: “Ngươi xác định là ba tháng?”

Thiệu thái y cho rằng Thận Lang Hoa là quá cao hứng, đem lời nói mới rồi lại nói một lần, lại vỗ ngực biểu thị chính mình cực kỳ xác định.

Thận Lang Hoa nghe vậy thân thể mềm nhũn, liền đột nhiên không kịp chuẩn bị ngã vào trên giường nhỏ.

“Phu nhân!” Sắc Nhi kinh hô một tiếng vội vàng đến đỡ nàng, hấp tấp hỏi: “Phu nhân làm sao? Là vì có thai quá mức kinh hỉ sao?” Tỉ mỉ nghĩ lại, Thận Lang Hoa đã hơn ba mươi tuổi mới mang thai lần đầu, không phải là vui vẻ muốn ngất đi chứ.

Thiệu thái y cũng ở một bên phụ họa nói: “Người có thai phải tránh quá vui quá buồn, phu nhân phải chú ý tâm thái, duy trì tâm tình ôn hòa.”

Nghe thái y nói xong, Thận Lang Hoa lập tức điều chỉnh tâm tình, tay che ở trên bụng, cảm thụ sinh mệnh mới đến này, thế nhưng trong lòng nổi lên sự nghi ngờ. Bây giờ đã là sáu tháng, dựa theo Thiệu thái y chẩn đoán bệnh, nàng hẳn là tháng ba thì mang thai. Kiếp trước, trước khi chết nàng mới biết được chính mình mang thai, cho nên phải là hơn bốn tháng. Nhưng là, tại sao hoàng hậu nói nàng mới mang thai một tháng?

Hơn nữa nàng cũng đã gặp phụ nữ có thai bốn tháng, lúc đó nàng xác thực không giống bốn tháng, càng giống như là không mang thai.

Thận Lang Hoa phát ra tiếng chất vấn: “Thiệu thái y, có khả năng mang thai hơn bốn tháng lại bị ngộ chẩn là một tháng hay không?”

Thiệu thái y ngẩn người, lắc đầu bật cười nói: “Tự nhiên là không thể, phụ nhân có thai bốn tháng thì mạch tượng cực kỳ rõ ràng sai biệt so với mạch có thai một tháng, đồng thời thai nhi bốn tháng thì đã bắt đầu phát dục, phụ nhân có thai bốn tháng thì sẽ có phản ứng có thai, tỷ như nôn nghén, béo phì, bụng lớn ra, hoặc thích ăn chua cay các loại, coi như người có y thuật không tinh không xem ra mạch tượng, nhưng theo những đặc thù bên trong này của phụ nhân đều biết được.”

Thận Lang Hoa hồi tưởng lại phản ứng có thai kiếp trước của nàng, thân thể chấn động mạnh một cái, giọng nói run rẩy nhỏ giọng hỏi: “Nếu là không có những phản ứng này thì sao? Không có nôn nghén, không có béo phì, càng không có lớn bụng.”

“Chuyện này…” Thiệu thái y ngưng thần suy nghĩ chốc lát, chậm rãi lắc đầu một cái, nhưng hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhẹ giọng nói: “Vi thần đã từng cũng đã gặp ca bệnh tương tự, tiền triều Chu mỹ nhân của Huệ đế mang thai mười hai tháng mới sinh ra phế đế tiền triều, Chu mỹ nhân nguyên bản liền thể hư nhu nhược, thường thường muốn ăn thêm thuốc điều dưỡng, nhưng dẫn đến thai tượng hỗn loạn, không dễ tra ra, vừa vặn Chu mỹ nhân cũng không có bất kỳ phản ứng có thai, Chu mỹ nhân uống thuốc quá nhiều ảnh hưởng thai nhi phát dục, dẫn đến thai nhi còn quá nhỏ. Cho nên mãi đến tận mang thai bốn tháng mới bị Lữ thái hậu phát hiện, Lữ thái hậu liền ngầm sai người hạ một loại thuốc, thuốc này có thể khiến cho thai nhi phát dục chậm chạp, đồng thời Lữ thái hậu để Trương hoàng hậu làm bộ mang thai, chờ lúc Chu mỹ nhân sinh thì Trương hoàng hậu cũng đồng thời sinh non, nói với bên ngoài, Trương hoàng hậu sinh ra một bé trai, Chu mỹ nhân sinh một thai chết, kì thực là Lữ thái hậu sai người đem con trai của Chu mỹ nhân làm con trai trưởng của Trương hoàng hậu, sau đó, vì phòng ngừa sự việc bị bại lộ, nên ra tay giết Chu mỹ nhân.”

Mật sự (chuyện bí mật)cung đình cỡ này, Thận Lang Hoa cùng Sắc Nhi đương nhiên là không biết, vừa nghe xong, Sắc Nhi đã kinh ngạc che miệng lại.

Rõ ràng là ngày mùa hè nóng bức, nhưng trên người Thận Lang Hoa thấm chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.

Kiếp trước, lúc Thận phu nhân chết, Đậu Y Phòng nói cho nàng, nàng đã có mang hơn một tháng, thế nhưng khi đó Lưu Hằng đã bị bệnh hơn một tháng, lúc trước cũng chưa từng có triệu hạnh bất kỳ phi tần nào, cho nên Đậu Y Phòng liền tuyên bố Thận Lang Hoa cùng người tư thông, đồng thời mang thai con hoang.

Đặng Thông là ngoại nam duy nhất có thể quang minh chính đại vào cung, tự nhiên là ứng cử viên tư thông tốt nhất.

Lúc Đậu Y Phòng tuyên đọc thánh chỉ Lưu Hằng tự tay viết, mạnh mẽ ép nàng uống thuốc độc chết, nàng thậm chí không kịp biện giải cho mình nửa câu.

Bị hồ đồ một đời rồi, hiện tại nàng mới nửa đoán nửa nghi giải ra chân tướng.

Nguyên lai, căn bản không phải là một tháng, mà là bốn tháng. Đậu Y Phòng cùng ngự y thông đồng, liền bởi vì nàng bệnh lâu dẫn đến thai nhi còn quá nhỏ, cho nên quỷ kế của bọn họ mới có thể thực hiện được.

Hoặc là nói, nàng bị bệnh cũng là một chuyện trong kế hoạch của bọn họ.

Lúc này Thận Lang Hoa còn hãm trong đau khổ ở kiếp trước, mà Sắc Nhi đã từ trong kinh hãi chuyện bí mật của tiền triều phục hồi tinh thần lại, bắt đầu mưu tính làm sao đi Vị Ương cung để bệ hạ biết tin tức phu nhân mang thai, nói không chừng bệ hạ nghe xong cao hứng, bệnh tốt hơn thì sao. Nếu quả thật như vậy, mặc kệ là phu nhân, hay là hoàng tử chưa xuất thế trong bụng phu nhân, đều lập một công lớn!

Sắc Nhi lập tức nói: “Phu nhân, nô tỳ lập tức đi nói cho bệ hạ tin vui này.”

“Phu nhân Thận thị, đức hạnh không kiểm, dâm loạn cung đình, ban một chén rượu độc.”

Trong hoảng hốt, Thận Lang Hoa tựa hồ lại nghe thấy Đậu Y Phòng đến tuyên đạo ý chỉ kiếp trước kia, ngắn gọn mười bảy chữ, vẽ ra dấu chấm tròn trên tính mạng của nàng.

Không có giãy dụa, cũng không kịp giãy dụa, hai cung nhân khí lực rất lớn ép nàng xuống, khiến nàng vô lực giãy dụa, Thanh Dung – cung tỳ thiếp thân của Đậu Y Phòng bóp gò má của nàng, rượu độc lạnh lẽo liền bị mạnh mẽ rót vào trong miệng nàng, hơi lạnh thấu xương lan tràn đến toàn thân, tiếp đó từ dưới bụng đột nhiên bắt đầu đau đớn cuồn cuộn, trong đầu của nàng tràn đầy tuyệt vọng, chất lỏng ướt át từng chút từng chút lan tràn ra ở hạ thân nàng…

Thận Lang Hoa đột nhiên hoàn hồn, con mắt như lưỡi dao sắc đảo qua hai người Thiệu thái y cùng Sắc Nhi, hai người thấy Thận Lang Hoa đột nhiên uy nghi, thân thể đột nhiên run lên, liền nghe Thận Lang Hoa lạnh lùng nói: “Chuyện ta mang thai, không thể để cho bất luận người nào biết, nếu tiết lộ một chút tiếng gió, chỉ đè hai người các ngươi hỏi!”

Thực ra, phi tần khác có bầu, ai mà không thật cao hứng, ngay lập tức liền đi bẩm báo bệ hạ cùng hoàng hậu, đổi lấy dày đặc ban thưởng. Nhưng Thận phu nhân thật vất vả mới mang thai, nàng dĩ nhiên không kinh hỉ một chút nào cũng không muốn có người lộ ra, thực là quá kỳ quái.

Hai người tuy không rõ, nhưng chỉ có thể y theo nàng làm việc.

☆ Truyện được đăng tại ☆ tieulienlien.wordpress.com ☆

Khi Thận Lang Hoa đi vào đại điện Vị Ương cung liền bị mùi thuốc nồng nặc bên trong hun đến muốn buồn nôn. Ngự y nói Lưu Hằng bệnh không thể gặp gió, cho nên toàn bộ cửa sổ cung thất đều đóng chặt. Mùi vị thuốc đông y tràn ngập ở trong điện, phi thường gay mũi, Thận Lang Hoa nhất thời nhịn không được, quay đầu chạy đến cửa điện hít sâu vài hơi, chuẩn bị tốt mới một lần nữa bước đi vào.

Vị Ương cung sáng trưng mà trống trải, cung nhân vốn hầu hạ trong điện đã bị điều đến nơi khác. Thận Lang Hoa lặng yên đi tới hậu điện, mùi vị thuốc đông y càng ngày càng nặng, ngẫu nhiên cũng có thể nghe thấy vài tiếng ho khan.

Đi vào mặt sau phòng ngủ, Lưu Hằng đang dựa ở cạnh giường phê duyệt tấu chương, Đặng Thông ở một bên thị tùy.

Lưu Hằng thấy Thận Lang Hoa, trên mặt khá là khó coi, trách cứ: “Nàng đến làm gì? Ta vẫn chưa truyền triệu nàng.”

Thận Lang Hoa vẫn chưa bị ngữ khí lạnh lùng, nghiêm nghị của hắn dọa lui, dịu dàng thi lễ, ôn nhu nói: “Thiếp nghe nói bệ hạ bệnh nặng, thực sự mong nhớ, nhưng bệ hạ không cho phép bất luận người nào thăm viếng, thiếp lo lắng vạn phần, không thể làm gì khác hơn là năn nỉ Đặng đại nhân để thiếp thân gặp bệ hạ một lần, nhìn thấy bệ hạ không có gì đáng ngại, thiếp thân liền yên tâm.”

Lưu Hằng hơi gật đầu, nói: “Tâm ý của nàng ta đã nhận được, hồi cung đi thôi.” Nhưng lời còn chưa dứt, hắn liền che miệng khó chịu bắt đầu ho khan, ho đến đỏ cả mặt cũng không thể dừng lại.

Thận Lang Hoa đi tới bên người Lưu Hằng, rút tấu chương trong tay hắn ra, giao cho Đặng Thông, sau đó từ trong ống tay áo của mình lấy ra một khăn tay đưa cho hắn, Lưu Hằng nhận khăn để ngay miệng ho, Thận Lang Hoa thì lại nhẹ nhàng vỗ phần lưng Lưu Hằng, nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ cần cù, nhưng phải chú ý đến long thể.”

Đặng Thông thấy vậy, khom người lui ra.bg-ssp-{height:px}

☆ Truyện được đăng tại ☆ tieulienlien.wordpress.com ☆

Tiêu Phòng điện

Đậu Y Phòng đang lười biếng nằm ở trên giường nhỏ, nghe Thanh Dung đọc sách cho nàng ta nghe, sau khi bị bệnh mắt, nàng ta không cách nào lại xem sách, không thể làm gì khác hơn là khiến người ta đọc cho nàng ta nghe.

Đột nhiên, một tiểu cung nữ hoang mang hoảng loạn từ ngoài điện xông tới, quỳ xuống liền hô: “Khởi bẩm Hoàng hậu, vừa mới rồi Thận phu nhân đi tới Vị Ương cung.”

Tiếng đọc sách im bặt đi, bên trong Tiêu Phòng điện tĩnh lặng.

Đậu Y Phòng bỗng nhiên từ trên giường nhỏ ngồi dậy, hướng về tiểu cung nữ kia, thất thố hô: “Ngươi nói cái gì? Bệ hạ dĩ nhiên triệu kiến Thận Lang Hoa?” Nàng ta là Hoàng hậu, bệ hạ làm sao có thể lướt qua nàng ta mà triệu kiến Thận Lang Hoa trước tiên?

Cung nữ lắc đầu một cái: “Hình như không phải, lúc trước cũng không nghe được ý chỉ bệ hạ tuyên triệu Thận phu nhân.”

Đậu Y Phòng mạnh mẽ vặn chặt lông mày, nghiêm mặt nói: “Vậy thì là Thận Lang Hoa tự mình xông cung?”

Cung nữ chần chờ nói: “… Cũng không giống, sau khi Thận phu nhân đi vào, bệ hạ dường như vẫn chưa trách cứ nàng, trái lại là Đặng đại nhân đi ra.”

Đậu Y Phòng lớn tiếng cười mỉa hỏi: “Đến cùng đúng hay không? Ta không muốn câu trả lời giống như thật mà là giả!”

Cung nữ nhanh chóng quỳ xuống thỉnh tội, ngượng ngùng nói: “Nô tỳ không biết.”

Đậu Y Phòng cực kỳ phẫn nộ, nghe câu trả lời của nàng ta, không khỏi thấp giọng mắng: “Ngu xuẩn!”

Tiểu cung nữ ở trong cung chưa không lâu, đối mặt với Đậu Y Phòng mặt lạnh cùng quở trách, nàng ta nhất thời sợ hãi, không khống chế được khóc nức nở lên.

Nhất thời Thanh Dung cảm thấy đau đầu, đây là cháu gái ruột của nàng ta – Bội Nhi, trong nhà nhìn nàng ta làm cung nữ thiếp thân của hoàng hậu, mỗi tháng gởi tiền bạc về còn nhiều hơn hai tháng tiền công so với bọn họ làm nô tì ở gia đình giàu có, liền động tâm đem cháu gái đưa vào cung, bọn họ tiên trảm hậu tấu, chờ nàng ta nhận được thư nhà thì cháu gái đã vào cung.

Nàng ta có ba cháu gái vừa độ tuổi, nhưng trong nhà đưa đứa có khuôn mặt đẹp nhất nhưng tay chân vụng về nhất vào, nàng ta làm sao không biết, trong nhà là muốn cho cháu gái tiến thêm một bước, làm phi tần thiên tử! Nhưng phi tần thiên tử chỗ nào dễ làm như vậy, chưa nói bệ hạ đã nhiều năm chưa từng sủng hạnh người mới. Cháu gái chỉ có một gương mặt xinh đẹp, còn có chút khôn vặt, nhưng những thủ đoạn này bỏ vào trong cung hoàn toàn không đáng chú ý, e sợ những tính toán nhỏ kia của nàng ta vẫn không đủ dùng, cũng đã bị yêu ma quỷ quái bên trong hậu cung ăn ngay xương đều không còn.

Không thể làm gì nữa, nàng ta lợi dụng chức vụ đem cháu gái điều đến ngay dưới mắt nhìn. Không nghĩ tới tiến vào Tiêu Phòng điện còn không đầy một tháng, cũng đã tìm không ít phiền phức cho nàng ta, hôm nay còn chọc giận Hoàng hậu, thực sự là điếc không sợ súng!

Nếu không phải là các nàng còn có tí tẹo liên hệ huyết thống như vậy, nàng ta thật sự không muốn nói chuyện cho đứa ngu này!

Thanh Dung quỳ gối bên người Bội Nhi, cúi đầu thỉnh tội nói: “Hoàng hậu thứ tội, cung nữ này là mới tới, nàng không hiểu chuyện, kính xin hoàng hậu tha thứ.”

Lông mày Đậu Y Phòng hơi nhíu, ngữ khí lạnh như băng nói: “Cung nữ mới tới làm sao có thể để cho nàng đi làm chuyện trọng yếu như vậy?”

Thanh Dung nghẹn lời, vốn còn muốn để cháu gái lập công, cũng lộ mặt ở trước mặt hoàng hậu, bây giờ nhìn lại, cô cháu gái này chính là kẻ thất bại đỡ không nổi, chuyện đơn giản như vậy cũng làm không được, chuyện này vốn là nàng ta làm không đúng, Thanh Dung không thể làm gì khác hơn là nhận sai: “Nô tỳ biết sai, thỉnh nương nương trách phạt.”

“Ngươi, phạt ba tháng tiền tiêu vặt! Còn ả…” Đậu Y Phòng nhìn tới người đang khóc nức nở, “Vả miệng, vả đến khi ả không khóc nổi mới thôi.”

Sắc mặt Bội Nhi từ từ trắng xám, nước mắt chảy càng thêm mãnh liệt, nàng ta “Ầm ầm ầm” dập đầu, gào khóc nói: “Hoàng hậu, nô tỳ cũng không dám nữa, nô tỳ cũng không dám nữa, hoàng hậu tha mạng a —— “

Đậu Y Phòng bị tiếng khóc của nàng làm cho phiền lòng, xoa xoa mi tâm, lạnh lùng nói: “Người đến, còn không mau mang xuống!”

Thanh Dung thương hại nhìn Bội Nhi một cái, âm thầm líu lưỡi: Đáng tiếc khuôn mặt nhỏ bé như hoa như ngọc này!

Bội Nhi đang định hướng về Thanh Dung cầu cứu, nàng ta quay đầu vừa vặn nhìn thấy ánh mắt thương hại của Thanh Dung, nhưng không hề có một chút ý nào muốn cứu nàng ta, nàng ta không dám tin nhìn Thanh Dung, không nghĩ tới cô lại không cứu nàng ta, “Cô, cô cứu cứu con, cô cứu con a, cô quên lúc trước con tiến cung thì ông bàn giao cho cô ra sao à? Ông kêu cô chăm sóc thật tốt cho con mà!”

Mí mắt Thanh Dung nháy một cái, không nghĩ tới Bội Nhi sẽ đem thân phận của bọn họ nói ra.

Một giọng nữ lành lạnh vang lên, “Thanh Dung, ngươi dám giấu ta.”

Thanh Dung khấu đầu một cái, sắc mặt không thay đổi, nói thật: “Hoàng hậu thứ tội, nô tỳ thấy hoàng hậu đang ưu phiền vì long thể của bệ hạ, liền chuẩn bị sau này lại đem chuyện Bội Nhi nói cho ngài, không nghĩ tới lại phát sinh chuyện như vậy.”

Thanh Dung ở bên người Đậu Y Phòng lâu, tự nhiên biết chuyện gì ở trong lòng hoàng hậu tương đối trọng yếu, lời này vừa nói xong, cơn tức đối với Thanh Dung ở trong lòng Đậu Y Phòng liền tiêu nửa phần.

Đậu Y Phòng vung vung tay, lập tức có hai cung nhân đem Bội Nhi kéo xuống.

Buồn cười Bội Nhi còn chuẩn bị mang Thanh Dung chịu tội thay, đáng tiếc nàng ta không có đoán chuẩn tâm tư của Đậu Y Phòng.

“Bốp, bốp, bốp!” Âm thanh lanh lảnh mà có tiết tấu tát lên mặt ở ngoài điện vang lên.

Đậu Y Phòng thất thần, một lần nữa nằm trở về tháp mỹ nhân, trong miệng cười nhỏ, dường như tâm tình vô cùng tốt, nàng ta hỏi: “Tuế Vũ điện thế nào rồi?”

Tháp mỹ nhân – 美人榻

Thanh Dung mím mím môi, không biết suy nghĩ gì liền đem tin tức ngày hôm nay phía dưới báo lên, bẩm báo, “Hôm nay Tuế Vũ điện có chút kỳ quái, Thận phu nhân hạ lệnh, ngoại trừ đại cung nữ Sắc Nhi, những người khác đều không cho phép bước vào chính điện, người chúng ta xếp vào ngày hôm nay còn không có cơ hội vào điện.”

Đậu Y Phòng nhăn lông mày, không khỏi nghi ngờ nói: “Lẽ nào nàng biết cái gì rồi?”

Thanh Dung chậm rãi lắc đầu: “Nô tỳ không biết, thế nhưng người của chúng ta giấu rất sâu, Thận thị không thể phát hiện.”

“Nghiêm mật giám thị Thận thị cho ta, để người bên kia lập tức tra ra nàng đang làm gì? Nếu như hỏng đại sự của ta, ta sẽ giết các ngươi chôn cùng!”

Truyện Chữ Hay