Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit – beta: Lengkeng_Sophie
Đậu Y Phòng một tay chống gậy bằng gỗ lê, được cung nhân đỡ trở lại Tiêu Phòng điện, tiêu hương độc nhất bên trong điện ngào ngạt át tới người, làm nàng ta rơi vào mộng cảnh.
Năm đó ở Đại quốc, cung của nàng ta ở cũng dùng hoa tiêu cùng tường đồ bích, đó là thù vinh rất lớn Lưu Hằng dành cho nàng ta, còn nhớ khi đó Lưu Hằng từng hứa hẹn với nàng ta sẽ yêu nàng ta cả đời, nhưng mà sau khi đăng cơ, hết thảy đều thay đổi, nàng sinh hai nam một nữ cho Lưu Hằng, nhưng còn không sánh bằng một Thận thị bệnh tật!
Quả nhiên, đàn ông đều là có mới nới cũ, thấy người mới thiên kiều bá mị, nàng ta liền thành hoa cúc hôm qua.
Nghĩ đến nhập thần, Đậu Y Phòng không có chú ý tới ngưỡng cửa cao cao dưới chân, lảo đảo một cái liền nhào tới phía trước, may mà cung nữ bên người -Thanh Dung đang đỡ nàng ta tay mắt lanh lẹ, đúng lúc ôm chặt thân thể nàng ta.
Đậu Y Phòng thở phào nhẹ nhõm.
Thanh Dung vẫy lui cung nhân khác, tự mình đỡ Đậu thị tiến vào điện, miệng nói: “Hoàng hậu vì Thận phu nhân bận tâm vài ngày, ngự y nói bệnh mắt lại tăng thêm chút, nhưng bệ hạ cũng không đối với nương nương tốt hơn một chút, ngay ở trước mặt Thận thị liền đối với nương nương như vậy, nô tỳ thực sự cảm thấy oan ức cho Hoàng hậu.” Nhớ tới ở Tuế Vũ điện, thái độ Lưu Hằng đối với đậu hoàng hậu, đáy lòng cung nữ thiếp thân Thanh Dung của Đậu thị liền không vui, là vì bất bình dùm cho Đậu thị.
Lời này nếu là người bên ngoài nói, không chừng Đậu thị sớm đã trách mắng một trận rồi. Nhưng lời ấy do Thanh Dung – theo nàng ta gần ba mươi năm – nói. Ở trong cung nhiều năm như vậy, có thể nói thật lòng với nàng ta, cũng chỉ còn sót lại Thanh Dung.
Đậu Y Phòng than nhẹ một tiếng, sâu xa nói: “Thời gian còn lại của Thận Lang Hoa không nhiều, bệ hạ căng thẳng một ít cũng là chuyện thường.”
“Nhưng hoàng hậu ngài vẫn là quốc mẫu, bệ hạ làm sao có thể ở trước mặt Thận thị liền…” Thanh Dung dừng một chút, không dám nói tiếp nữa, kỳ thực những năm gần đây, bệ hạ cũng không phải lần đầu tiên ở trước mặt Thận phu nhân trách hoàng hậu.
Đậu Y Phòng sầm mặt lại, nói: “Ngươi đi xuống đi.”
Giọng nói êm dịu nhưng hết sức nghiêm túc, sắc mặt Thanh Dung khẽ thay đổi, nàng ta biết, hoàng hậu thực sự tức giận, nàng ta không dám trì hoãn, vuốt vuốt tay áo khom người lui xuống đi, nhẹ nhàng đóng điện cửa lại.
Tiếng đóng cửa tuy rằng rất nhỏ, nhưng từ khi bị bệnh mắt, thính giác Đậu Y Phòng trở nên rất nhạy bén, hiện ở trong điện chỉ còn mỗi một mình nàng ta, trống vắng, hối hận, không cam lòng… Các loại tâm tình bao phủ nàng ta, ở trong lòng nàng ta đầy mù mịt. Đậu Y Phòng chậm rãi nhắm chặt mắt lại, hồi tưởng lại những chuyện ngày hôm nay, trong lòng nàng ta chua xót khó có thể dùng lời diễn tả được.
Trong đầu của nàng ta không thể quên được một hình ảnh, chính là Thận Lang Hoa nằm trong lòng Lưu Hằng, Lưu Hằng ôn nhu nhìn nàng…
Từng có lúc, cái ôm ấm ấp kia chỉ thuộc về một mình nàng ta.
Nhưng từ khi bị bệnh mắt, bệ hạ liền không thường bước vào Tiêu Phòng điện, tình cờ lại đây cũng là xem ở mặt mũi mấy đứa con, Tiêu Phòng điện lại như là một tòa lãnh cung hoa lệ, nàng ta trăm phương ngàn kế chiếm được vị trí hoàng hậu này, cũng càng như là một chuyện cười.
Mắt nàng ta từ từ nặng thêm, ngự y từng nói, bệnh này là bởi từ hồi còn trẻ nàng ta từng ăn phải thuốc làm hư mắt mới ra như vậy, nhưng nàng ta nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra đến cùng là lòng ai như bò cạp độc, dùng cách độc ác như thế hại nàng ta!
Lúc trước, khi ở Đại quốc, năm vị gia nhân đã chết toàn bộ, theo quan hệ của các nàng sẽ không thể bỏ thuốc cho nàng ta, cho nên có thể bài trừ bọn họ. Ngoại trừ các nàng, còn có duy nhất Đại Vương hậu, khi nàng ta tới Đại quốc, Vương hậu đã sinh hai người con trai, đang mang thai Tam vương tử, không đạo lý ra tay với nàng ta – chỉ là một mỹ nhân, đợi đến khi nàng ta sinh Quán Đào, thời điểm vinh sủng đầy người, Vương hậu cũng mang thai Tứ vương tử, có điều khi đó đúng ngay lúc Đại vương tử vì bị bệnh tạ thế, Vương hậu thương tâm gần chết, hầu như ngày ngày bị bệnh liệt giường, bệnh lâu thành bệnh nặng, mãi đến tận khi sinh ra Tứ vương tử nàng còn nằm trên giường, cũng không lâu lắm liền đi luôn. Thân thể Vương hậu không khỏe, còn phải chăm sóc ba đứa trẻ, nên cũng không có tinh lực đối phó nàng ta, cho nên ở Đại quốc, ngoại trừ ngày vấn an cùng ngày tết, nàng ta căn bản không có cơ hội nào nhìn thấy Vương hậu.
Nghĩ như vậy, người cũ ở Đại quốc cũng có thể bài trừ, như vậy chỉ còn dư lại người mới ở Trường An.
Nhưng từ khi nàng ta làm chủ Tiêu Phòng điện, liền tiến hành thay máu Hán cung nhiều lần, những người từng hầu hạ phi tần tiền triều, không phạm tội đều điều đi Vĩnh Hạng hầu hạ thái phi, trên người có tội, bất luận to nhỏ, đều trục xuất ra cửa cung. Mặt khác cung nhân mới vào cung, một khi tra ra thân phận có gì không thích hợp, hoặc bên trong có chủ nhân, nhẹ thì trục xuất ra cửa cung, nặng thì xử tử, đồng thời ở bên trong cung tra ra đồ vật không sạch sẽ cũng phá huỷ hết.
Dùng thủ đoạn thiết huyết nghiêm túc vài lần nên mới có hậu cung sạch sẽ như bây giờ.
Tiêu Phòng điện của nàng ta càng như thùng sắt – phòng thủ nghiêm mật, nàng ta từng tự tin cho rằng thủ đoạn chấn cung của nàng ta rất cao cường.
Nhưng thái y, lại làm cho nàng ta run sợ trong lòng, đường đường hoàng hậu một triều đại lại bị hại mù mắt, đây rõ ràng là đem thủ đoạn nàng ta vẫn lấy làm kiêu ngạo đạp ở dưới chân.
Là ai?
Thận phu nhân? Duẫn Cơ? Hay là những gia nhân được mưa móc nhiều nhưng không được thăng vị?
Nghĩ tới nghĩ lui, Đậu Y Phòng vẻn vẹn nhớ lại, khi ban đầu Thận thị vào cung, từng tự mình làm một hộp bánh ngọt đưa đến Tiêu Phòng điện, nàng ta vốn không muốn ăn, chỉ vì lúc đó đúng lúc gặp bệ hạ giá lâm, mới không thể không nếm thử một khối, lại thuận miệng tán dương một câu Thận cơ thông minh khéo léo, sau đó…
Hồi tưởng đến đây, ánh mắt Đậu Y Phòng đột nhiên ngưng lại, đôi mi thanh tú nhăn nhíu, từ từ, ngón tay đặt trên bàn chậm rãi dùng sức nắm thành nắm đấm, trên má lóe ra sự thù hận vô tận: Sau đó tiện nhân Thận thị kia ngay ở ngay Tiêu Phòng điện của nàng ta câu dẫn bệ hạ đi rồi, không mấy ngày liền thăng làm phu nhân, từ đây sủng quan hậu cung. Nếu không phải nàng ta còn có ba hoàng nhi, vị trí hoàng hậu, sớm muộn sẽ bị Thận thị đoạt đi mất.
Đậu Y Phòng lấy lại bình tĩnh, giương giọng hô: “Thanh Dung.”
Thanh Dung đẩy cửa đi vào, đứng ở cửa điện chờ đợi dặn dò, Đậu Y Phòng nói: “Nói ngự thiện phòng ngày mai làm một hộp bánh ngọt.”
Thanh Dung thấp giọng hỏi: “Hoàng hậu muốn ăn bánh ngọt sao? Nô tỳ hiện tại sai người ta đi làm ngay.”
“Cũng không phải là ta muốn ăn.” Đậu Y Phòng lẳng lặng nói: “Ngày mai đưa đi Tuế Vũ điện, nói bọn họ không cần làm cầu kỳ ở trong nhân bánh, làm bình thường thôi.” Năm đó Thận thị chính là dùng một cái bánh ngọt bình thường, từ trong cung nàng ta câu dẫn bệ hạ!
Thanh Dung tuy không thể hiểu được dụng ý của Đậu Y Phòng, thế nhưng nàng ta ở bên người Đậu Y Phòng hầu hạ sắp ba mươi năm, cũng biết Hoàng hậu không làm mấy chuyện vô dụng, khom lưng đáp ứng liền lui xuống, trực tiếp dặn dò ngự thiện phòng ngày mai phải làm một hộp bánh ngọt, không cần quá nhiều cầu kỳ, bình thường là được rồi.
Ngự thiện phòng còn cảm thấy mới mẻ, bánh ngọt ở dân gian là đồ ăn vặt rất thông thường, bắt tay vào làm đương nhiên cũng không khó, có điều đồ ăn của hoàng hậu, coi như là đồ bình thường, ngự thiện phòng cũng sẽ cố gắng làm nhân bánh ngon hơn dân gian, cố gắng đạt tới sắc hương đầy đủ, món ăn tầm thường như thế này vẫn là lần đầu hoàng hậu sai Thanh Dung cô cô đến định.
Có điều hoàng hậu nếu dặn dò như thế, vậy bọn họ làm nô tài chiếu theo làm là được rồi.bg-ssp-{height:px}
☆ Truyện được đăng tại ☆ tieulienlien.wordpress.com ☆
Buổi trưa ngày hôm sau, Đậu Y Phòng liền mang theo một hộp bánh ngọt mới vừa ra lò, đội ngũ theo phía sau mênh mông cuồn cuộn, đi về phía Tuế Vũ điện.
Khi tới gần Tuế Vũ điện, Đậu Y Phòng quay lại nói với Thanh Dung: “Ngươi lưu ý xem sắc mặt Thận thị, khi về nói cho ta.”
Thanh Dung gật đầu, trên mặt Đậu Y Phòng vốn treo một nụ cười bình tĩnh, phối hợp với cẩm y màu đỏ thêu hoa văn như ý, càng làm cho nàng ta đoan trang nhàn tĩnh, ôn hòa ôn nhu.
cẩm y màu đỏ thêu hoa văn như ý – 红色 如意 纹花锦衣
Cung nhân Tuế Vũ điện thấy nàng ta đến, liền hô vào bên trong: “Hoàng hậu đến —— “
Sau đó toàn bộ cung nhân Tuế Vũ điện gác cổng quỳ xuống, mắt Đậu Y Phòng nhìn thẳng đi vào, làm Hoàng hậu, hưởng thụ nhất chính là loại cảm giác cả mười triệu người phủ phục ở mặt đất lễ bái nàng ta.
Tiến vào bên trong điện, Đậu Y Phòng lúc ẩn lúc hiện nhìn thấy Thận Lang Hoa đang được người đỡ ngồi dậy, nàng đại khái là mới vừa tỉnh, mặc tẩm y màu trắng, sợi tóc có chút tán loạn.
“Là ta quấy rối muội muội nghỉ ngơi rồi?” Đậu Y Phòng do Thanh Dung đỡ đi tới, cung nhân Tuế Vũ điện vội vàng đi lấy tú đôn, lại lót gối mềm để cho nàng ta ngồi xuống. Đậu Y Phòng cười nói: “Ta chính là đến cùng muội muội trò chuyện, vài năm như thế cũng không cơ hội gì.”
ghế tú đôn – 绣 墩
Lang Hoa thầm nghĩ: Đúng là quấy rối…
Nàng vừa mới uống thuốc, rất là buồn ngủ, Đậu Y Phòng liền đến. Nhưng Lang Hoa thấy nàng ta cười tủm tỉm, cũng không thể nói thật, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn cơn buồn ngủ, cười nói: “Đã ngủ trưa rồi, xương đều mềm nhũn, hoàng hậu tới thật đúng lúc.”
“Loáng một cái muội muội vào cung cũng đã hai mươi năm, muội muội thiên tư quốc sắc, tỷ tỷ mặc cảm không bằng.”
Thận Lang Hoa khách khí trả lời: “Lang Hoa phong thái bồ liễu, sao dám xưng là ‘quốc sắc’? Hoàng hậu đúng là quốc sắc thiên hương, phong hoa vẫn y hệt năm đó.”
Được người khen dung mạo, trong lòng Đậu Y Phòng tất nhiên là vui mừng, nàng ta che miệng cười nói: “Ta đã già, trên thái dương đều có mấy sợi tóc bạc, lấy bộ diêu áp lên mới không thấy được, muội muội còn trẻ, dáng dấp như hoa như ngọc, cũng không oán được bệ hạ ngày ngày đến Tuế Vũ điện.”
Khóe miệng Thận Lang Hoa mỉm cười, không nói lời nào, Đậu Y Phòng nói tiếp: “Đúng rồi, ta còn nhớ năm đó sau khi muội muội vào cung, đến Tiêu Phòng điện bái kiến thì từng đưa cho ta một hộp bánh ngọt, mùi vị đó, bây giờ suy nghĩ lại một chút vẫn tràn đầy dư vị.”
Nghe vậy Thận Lang Hoa hơi nhướng mày.
Bánh ngọt…
Đậu Y Phòng vung tay lên, Thanh Dung đứng ở sau lưng nàng ta liền đem hộp đồ ăn trong tay mở ra, đặt đến trước mặt Thận Lang Hoa, Đậu Y Phòng cười nói: “Ta hôm nay nhớ tới, liền sai ngự thiện phòng làm một chút, dự định đến ăn cùng với muội muội.”
Thận Lang Hoa nhìn sang, chợt một hơi chặn ở cuống họng, khó chịu ho khụ khụ.
Nàng phản ứng thất lễ không chỉ làm Thanh Dung chú ý biểu hiện của nàng, còn làm cho Đậu Y Phòng nghe ra dị trạng, dù cho hai mắt nàng ta mơ hồ không rõ, nhưng mẫn cảm như Đậu Y Phòng, làm sao có thể không phát hiện.
Đậu Y Phòng thanh sắc bất động hỏi: “Muội muội thân thể không khỏe sao? Có muốn ta phái người đi truyền ngự y.”
Thận Lang Hoa lại ho hai tiếng, khó nhọc nói: “Không cần, muội muội chỉ là không có ngủ ngon, có lẽ là cảm nhiễm phong hàn, nằm trong chăn, xuất ra mồ hôi là tốt rồi, có điều chỉ sợ là không thể chiêu đãi tỷ tỷ, thỉnh tỷ tỷ thứ lỗi.”
“Vậy ta liền không quấy rầy, hộp bánh ngọt này liền để cho muội muội chậm rãi thưởng thức.” Đậu Y Phòng liền mang theo người muốn rời khỏi, khuôn mặt vẫn là trầm tĩnh như nước.
Thận Lang Hoa nhìn chằm chằm hộp thức ăn được thợ khắc hoa mẫu đơn tinh xảo, chậm rãi nói: “Đa tạ Hoàng hậu ban thưởng.”
⃰⃰⃰ Truyện được đăng trong nhà Lengkeng_Sophie ⃰
Trở lại Tiêu Phòng điện, Đậu Y Phòng liền cẩn thận hỏi dò Thanh Dung biểu hiện lúc đó của Thận phu nhân, Thanh Dung nói: “Nô tỳ nhìn Hoàng hậu nói tới chuyện vào cung thì sắc mặt Thận phu nhân liền không thích hợp lắm, khi nàng ta nhìn thấy bánh ngọt, mặt đều trắng.”
Đậu Y Phòng hơi nheo lại mắt, nàng ta không có đoán sai, năm đó cái hộp bánh ngọt kia quả thực có vấn đề, nếu không phải vậy, vì sao nàng thấy bánh ngọt phản ứng lại lớn như vậy?
Đây rõ ràng là nàng có tật giật mình!
Thận Lang Hoa, Thận Lang Hoa, ngươi làm hại ta thảm như vậy, đoạt phu quân ta, lại phá huỷ con mắt của ta, ngày khác ta cần phải trả lại ngươi gấp trăm lần!Đậu Y Phòng hận hận nghĩ.
Nhưng mà Đậu thị cũng không biết, Thận Lang Hoa tuy rằng chột dạ, nhưng cũng không phải bởi vì bỏ thứ gì ở bánh ngọt này.