Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
“Khởi bẩm nương nương, hôm nay bệ hạ tập ca vũ mệt mỏi, liền trực tiếp ở Liên Hoa đài của Phù Dung viên nghỉ ngơi, trước khi ngủ còn đặc biệt dặn nô tài đến báo cho nương nương một tiếng, để nương nương chớ đợi nữa.”
Trầm Hương điện, một hoạn quan trên người mặc áo bào sẫm màu, cổ tròn phủ phục quỳ trên mặt đất, cung cung kính kính hồi bẩm nói.
Áo bào cổ tròn – 圆领袍
Kỳ thực, lời này cũng không phải là bệ hạ chính mồm nói ra, hôm nay hắn thậm chí ngay cả bệ hạ đều không có nhìn thấy, có điều Cao công công nói hắn phải tới đây nói những câu này, chỉ là trước khi hắn đi đột nhiên nghe thấy Liên Hoa đài có vài tiếng vang động, thân là ngự tiền thái giám, đối với âm thanh phi tần thị tẩm tự nhiên không xa lạ gì.
Lần này đi hành cung, trong đám phi tần chỉ có Mai Phi đi theo, nhưng Mai Phi cũng không phải là người được thị tẩm ở nội điện, hắn nghĩ, đại khái là bệ hạ đang sủng hạnh cung nữ xinh đẹp nào đó.
Tuy rằng như vậy, thế nhưng bây giờ phân vị của Mai Phi chính là phi tần đứng đầu hậu cung, coi như lúc này góc tường đột nhiên nhô ra một mầm non, cũng không lấn át được phong hoa của Mai Phi.
Đại khái Cao công công cũng nghĩ như thế, cho nên mới không muốn đi đắc tội Mai Phi.
Mai Phi nâng chung trà lên, nước trà trong suốt trôi nổi vài cánh hoa mai, đây là dùng hoa mai trong vườn mai ở Trường An, trong nước tỏa ra nhàn nhạt hương mai, trong hơi nước lượn lờ mịt mờ thấy trên gương mặt nàng hé ra nụ cười ôn nhu yếu ớt.
Mai Phi nhấp một ngụm, đem chung trà đặt ở trên bàn, ôn nhu nói: “Liên Hoa đài không thể ấm áp, thoải mái bằng Trường Sinh điện, lại dựa vào nước xây lên, gió đêm quá lạnh, gọi người mang thêm áo ngủ bằng gấm cho bệ hạ đi, còn ở dưới thêm mấy cái bồn than, nói Cao công công phải thường xuyên vào trong điện nhìn, tuyệt đối không để bệ hạ bị lạnh.”
Hoạn quan kia nịnh nọt nói: “Lời của nương nương, nô tài nhất định một chữ không bỏ sót nói cho bệ hạ.”
Mai Phi mỉm cười, nói: “Vậy thì đa tạ công công.”
Nàng buông xuống lông mày, tối nay, sẽ là một đêm khó quên…
✩Edit Lengkeng_Sophie ✩ Beta uchihasaki ✩
Tầng mây dày đặc che kín ánh trăng tròn trên bầu trời, bầu trời trong đêm chỉ còn lại mấy vì sao đang phát ra hào quang yếu ớt.
Trong đại điện Liên Hoa đài truyền ra tiếng rên rỉ kiều mị đứt quãng của phụ nữ cùng tiếng thở thô gầm nhẹ của đàn ông, đám cung nhân thiếp thân bình thường hầu hạ bên người Đường Huyền Tông đều bị Cao Lực Sĩ đuổi đi ra xa từ sớm, không chỉ có không nhìn thấy chuyện gì, càng không nghe được nửa điểm âm thanh động tĩnh. Phát sinh chuyện như vậy, liền ngay cả Cao Lực Sĩ cũng chỉ dám đứng ở ngoài cung, ở trong gió rét, tựa ngay tường cung run lẩy bẩy.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, bệ hạ lại sẽ cùng Thọ vương phi làm ra chuyện loạn luân như vậy, hơn nữa Thọ vương phi xem ra căn bản cũng không có bất kỳ phản kháng nào, nghe nói nàng ta cùng Thọ Vương nhất kiến chung tình, phu thê tình thâm, nhưng hôm nay…
Giữa Liên Hoa đài, lư hương nhỏ tinh xảo bay lên sương trắng lượn lờ, giường lớn chạm trổ lụa mỏng phiêu dật, ván giường lay động, mơ hồ có thể thấy được bóng người nam nữ nhấp nhô trong đó.
Đường Huyền Tông ngắt lấy eo Dương Ngọc Hoàn, nhìn nàng ta đổ đầy mồ hôi, dáng vẻ kiều mị thở hổn hển, trên mặt vừa hạnh phúc lại thỏa mãn, bụng dưới của Đường Huyền Tông đột nhiên dâng lên một luồng liệt diễm hừng hực, viền mắt trở nên đỏ ngầu, rất nhanh lại tiếp tục.
Một canh giờ sau đó, vừa tạm nghỉ, Đường Huyền Tông có chút mệt mỏi nằm nhoài trên người Dương Ngọc Hoàn thở hổn hển, nhưng cái cảm giác khô nóng trong thân thể không những không có chậm lại, trái lại theo trận hoan ái này càng thêm kịch liệt.bg-ssp-{height:px}
“Bệ hạ.” Trên mặt Dương Ngọc Hoàn đỏ hồng, hai cánh tay trắng như tuyết ôm lấy cổ Đường Huyền Tông, xấu hổ e lệ kêu một tiếng.
Giọng nói nàng ta kiều kiều mềm mại, nhớ tới tư vị thực cốt vừa mới rồi, Đường Huyền Tông lật Dương Ngọc Hoàn lại, quay lưng về phía hắn, đi vào từ phía sau, lại là một hồi phiên vân phúc vũ.(mây mưa)
Mãi đến tận chân trời nổi lên ánh sáng bạc, âm thanh triền miên trong điện mới dần ngừng lại, Đường Huyền Tông ôm lấy Dương Ngọc Hoàn, vui thích rút ra, hắn đột nhiên cảm thấy trong đầu của mình trống rỗng, không lâu lắm liền nặng nề ngủ thiếp đi.
“Bệ hạ… Bệ hạ… Nên dậy rồi…” Lúc này sắc trời đã sáng choang, Cao Lực Sĩ đứng ngoài màn, cẩn thận từng li từng tí một kêu một tiếng.
Nhìn kỹ, hai chân của hắn còn không ngừng run rẩy, Cao Lực Sĩ nỗ lực ổn định tâm tình của mình, cúi đầu không dám nhìn, nhưng trong điện đầy mùi tình dục, mặc dù muốn làm bộ không biết, cũng không thể khống chế được cảm giác của mình.
Đường Huyền Tông hơi chấn động một cái, chậm rãi mở mắt ra, hỏi: “Giờ nào?”
Cao Lực Sĩ thấp giọng trả lời: “Đã qua canh tư.”
Thân thể Đường Huyền Tông giật giật, khuỷu tay chống trên giường nhỏ muốn thức dậy, nhưng phát hiện bên hông của mình có một cánh tay, cánh tay Mai Phi tinh tế trắng loáng, đốt ngón tay thon dài, mà cánh tay của người này mập mạp, ngón tay mềm mại.
Đường Huyền Tông khiếp sợ quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt vừa xa lạ lại quen thuộc bên gối mình kia, hắn giật nảy cả mình, trong nháy mắt từ trên giường ngồi dậy, chăn bông từ bờ vai của hắn trượt tới bụng dưới, lúc này Đường Huyền Tông mới biết mình chưa bận đồ, quay đầu nhìn Dương Ngọc Hoàn cũng là như thế, Đường Huyền Tông chợt quay đầu gầm nhẹ với Cao Lực Sĩ nói: “Lực Sĩ, chuyện gì thế này?”
Cao Lực Sĩ kinh ngạc ngẩng đầu, thầm nghĩ: Bệ hạ lẽ nào muốn ăn không công nhận?
Đường Huyền Tông thấy Cao Lực Sĩ ngơ ngác sững sờ, không khỏi buồn bực hét lớn: “Thọ vương phi vì sao ở trên long sàng của trẫm?”
Dương Ngọc Hoàn bị dằn vặt một buổi tối, mệt mỏi không thể tả. Cho nên coi như giọng nói Đường Huyền Tông to hơn nữa, nàng ta cũng chỉ là nhíu nhíu mày lại, cánh tay mềm mại vô ý thức ôm eo Đường Huyền Tông, mềm mại nỉ non một tiếng: “Bệ hạ.”
Đường Huyền Tông không chút lưu tình mà hất tay nàng ta ra, cầm lấy thường phục treo ở bên cạnh mép giường tùy ý phủ thêm, lại đi tới trước mặt Cao Lực Sĩ, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, khí thế đế vương mạnh mẽ làm cho Cao Lực Sĩ liên tiếp lui về phía sau.
“Chuyện này… chuyện này…” Cao Lực Sĩ nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào, hắn thấy sắc mặt Đường Huyền Tông lúc này cũng không phải là đùa giỡn, như là đã quên hết mọi chuyện, liền ấp úng nói: “Là hôm qua bệ hạ cùng vương phi trò chuyện với nhau thật vui, đại khái nhất thời động tình, cho nên ở ngay Liên Hoa đài…”
Đường Huyền Tông nhắm chặt mắt lại, uể oải ấn ấn huyệt thái dương, hắn không nhớ được chút nào, hắn suy nghĩ một chút, ký ức cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Vũ thị mặc váy mềm ngang ngực màu đỏ từ từ đi về phía hắn…
Vũ thị!
Đường Huyền Tông đột nhiên mở mắt, xoay người nhìn nhìn, một bộ quần áo màu đỏ ngổn ngang rải rác ở trên mặt đất, chất liệu kia, hoa văn kia… Không phải chính là quần áo của Vũ thị sao?
Bộ quần áo này là nhiều năm trước đây, lúc hắn độc sủng Vũ thị, tự mình vẽ kiểu dáng, sai hơn mười tú nương làm ra, một tấc một tấc, hắn đều rất tinh tường.
Đường Huyền Tông đi đến nhặt váy áo lên, nghi hoặc hỏi: “Đây là quần áo của Vũ thị? Làm sao sẽ ở chỗ này?”
Cao Lực Sĩ lập tức tiếp lời, nói: “Hôm qua quần áo vương phi nương nương bị một tiểu cung nữ làm ướt, bất đắc dĩ mới đổi quần áo cũ của Vũ hoàng hậu, nô tài vốn muốn lập tức đưa vương phi nương nương rời khỏi, chỉ là nương nương nói mình am hiểu hồ toàn vũ, muốn hiến vũ một lần cho bệ hạ, nô tài nghĩ đến bệ hạ đang tìm một vũ cơ dẫn đầu, liền muốn phân ưu cho bệ hạ, ai biết…”
Sắc mặt Đường Huyền Tông tối sầm lại, trong đầu nhanh chóng suy tư, chuyện này, hẳn là Dương thị thiết kế tỉ mỉ?