Dã Miêu: Thi đại học xong rồi, một phần thanh xuân cũng qua rồi.
Nhưng mà từ giờ mình đã có nhiều thời gian hơn đôi chút để edit rồi ;)
Đại Đô Hội.
Mấy ngày trước Tết, Thẩm Cửu đã cho người của Thanh Hội nghỉ ngơi.
Lúc này, Đại Đô Hội trống trãi.
Thẩm Cửu không tìm được trò gì vui, cảm thấy hơi nhàm chán.
Hắn ngắm nhìn đồ cổ của mình, dáng vẻ vô cùng tùy ý.
Lúc này, Tào An tiến vào, lên tiếng: "Cửu gia, ta nhận được tin tức."
Tin tức này bảo đảm làm cho Cửu gia giật mình.
Vẻ mặt Thẩm Cửu đầy lười biếng, cũng không ngước lên: "Có việc gì?"
Tầm mắt của hắn vẫn đặt trên món đồ cổ, không thèm để ý đến lời nói của Tào An.
Tào An: "Cửu gia, Thập Nhị gia đã trở lại."
Thẩm Cửu sửng người.
Ngay sau đó ánh mắt Thẩm Cửu tối sầm lại: "A, hắn vậy mà chịu quay về sao?"
Hai người đều là thủ lĩnh Thanh Hội, nhưng đã gần một năm nay, hành tung của Thập Nhị gia bất định, mọi chuyện của Thanh Hội đều đè lên đầu Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu bận rộn giải quyết công việc ở Thanh Hội, mà Thập Nhị gia lại ở bên ngoài tận hưởng những giây phút thảnh thơi.
Bây giờ Thập Nhị gia cũng đã quay về, Thẩm Cửu cần phải trò chuyện với hắn thật là tốt.
Thẩm Cửu nhẹ nhàng đặt món đồ cổ trong tay xuống: "Đi, chúng ta đi gặp hắn."
Thẩm Cửu và Tào An đến nhà hàng dưới danh nghĩa của Thập Nhị gia.
Lúc bấy giờ, nhà ăn không một bóng người, vô cùng an tĩnh.
Thẩm Cửu rất thân quen với chỗ này, hắn đi qua một hành lang, đến trước một căn phòng.
Cửa phòng mở ra, một nam nhân đang đứng đưa lưng về phía hắn.
Thẩm Cửu tự cười chế giễu: "Tiểu Thập Nhị."
Giọng nói rơi vào tai nam nhân kia một cách rõ ràng.
Thập Nhị gia nhận ra là giọng của Thẩm Cửu.
Dĩ nhiên Thập Nhị gia biết, bản thân đã rất lâu không về lại Thanh hội, Thẩm Cửu tất nhiên sẽ để ý hành tung của hắn.
Chỉ cần hắn về lại Thượng Hải, Thẩm Cửu nhất định sẽ nắm rõ.
Ai ở Bến Thượng Hải cũng biết, tính cách của Thẩm Cửu rất không nghiêm túc.
Nhưng nếu nhắc đến người có thể áp chế được hắn, ngoại trừ Lục Hoài, vẫn còn có một người.
Đó chính là người còn mặt dày vô sỉ hơn Thẩm Cửu, Thẩm Nhị gia.
Thập Nhị gia xoay người, cười: "Thẩm Cửu."
Làm như thể không hề nghe thấy cách xưng hô Thẩm Cửu gọi hắn.
Thẩm Cửu sửa đúng lại: "Bối phận của ta cao hơn ngươi, ngươi nên gọi ta là Cửu gia."
Tuổi của hắn lớn hơn Thập Nhị, cũng vào Thanh Hội trước, Thập Nhị vốn là nên gọi hắn là Cửu gia.
Thập Nhị gia không đổi sắc mặt: "Thẩm Cửu, đã lâu không gặp."
Da mặt Thập Nhị gia rất dày, đương nhiên là cắn chặt không nhả.
Thẩm Cửu bỏ cuộc, không muốn tiếp tục vấn đề xưng hô đầy rối rắm này nữa.
Thẩm Cửu: "Tiểu Thập Nhị, gần ăn Tết mới chịu về Thượng Hải?"
Thập Nhị gia: "Đã lâu không về, đương nhiên phải về thăm."
"Đúng rồi, một năm này Thanh Hội không xảy ra chuyện gì chứ?" Thập Nhị gia hỏi.
Thẩm Cửu nhướng mày: "Có ta ở đây, ai giám động đến Thanh Hội."
Thập Nhị gia yên lòng.
Thẩm Cửu nhìn về Thập Nhị gia: "Ngươi định ăn Tết ở đâu?"
Thập Nhị không cha không mẹ, cũng không còn người thân.
Hắn lẻ loi một mình, Thẩm Cửu vốn muốn mời hắn ăn Tết cùng.
Thẩm Cửu: "Nếu ngươi không có nơi nào để đi, ta đây.."
Thập Nhị gia cười: "Ta không ở lại Thượng Hải."
Hắn muốn đi tìm nàng, dĩ nhiên là không ở lại Thượng Hải đón Tết.
Thẩm Cửu hiểu rõ: "Tiểu Thập Nhị, ngươi lại muốn tìm nữ nhân kia?"
Gần một năm này, Thập Nhị bỏ mặc chuyện của Thanh Hội, đi khắp cả nước tìm một nữ tử.
Thẩm Cửu không rõ nàng là ai, hẳn chỉ biết Thập Nhị vô cùng để ý đến người đó.
Thập Nhị gia như đang nghĩ đến nữ tử đó, vẻ mặt của hắn nhu hòa một chút..
Thập Nhị gia nhẹ giọng nói: "Nành chỉ ăn Tết một mình, ta muốn bồi nàng."
Nàng thực cô đơn, hắn muốn bồi nàng.
Thập Nhị gia không nói chuyện nữa, xoay người rời đi.
Thẩm Cửu biết tâm tư của Thập Nhị gia, cũng không có ngăn cản.
Thẩm Cửu chợt nhớ gì đó, nói vọng từ đằng sau: "Năm sau về Thượng Hải, ngươi đến quản lý Thanh Hội."
Giọng Thập Nhị gia vọng lại từ xa: "Đã biết."
Gió lạnh thổi tới, mọi âm thanh đều nhanh chóng tán đi.
Đêm giao thừa.
Một quán rượu nhỏ ở Bắc Bình vẫn còn mở.
Đi theo con hẻm nhỏ vào bên trong, trên đất đã sớm phủ đầy tuyết, mỗi bước chân đều có tiếng vang.
Ở cuối con hẻm, một quán rượu vẫn còn sáng đèn, ánh đèn mờ ảo xuyên qua lớp kính, chiếu trên nền tuyết.
Bên ngoài ngõ nhỏ vô cùng náo nhiệt, phía trong này lại là một khoảng lặng im.
Trong quán rượu cũng không có nhiều chỗ ngồi.
Thời điểm này, trong quán cũng không còn lại bao nhiêu người.
Cửa quán rượu chợt mở ra, nhẹ nhàng ma sát với mặt đất, âm thanh trong trẻo vang lên trong bóng tối.
Có người đi đến.
Chủ quán rượu đưa mắt nhìn, cười với người kia: "Tô tiểu thư."
Người tới là Anh Túc.
Anh Túc hơi gật đầu với chủ quán, xem như chào hỏi.
Anh Túc đi vào, vẫn đi vào một góc, mới ngừng bước.
Sau khi nàng ngồi xuống, nói với chủ quán: "Ông chủ, ta muốn uống rượu."
Chủ quán vẫn không dừng đôi tay, hỏi: "Vẫn như mọi khi đúng không?"
Anh Túc ừ một tiếng.
Anh Túc là khách quen ở đây, chủ quán cũng biết nàng.
Mỗi đêm giao thừa, nhà nhà quây quần, Anh Túc không có ai làm bạn, luôn đến quán rượu này.
Vẫn luôn uống rượu đến mười hai giờ mới rời đi.
Trong nhà của lão bản cũng không có ai, ông tình nguyện ngồi canh quán rượu, cũng không muốn vào ngôi nhà không bóng người.
Rượu nhanh chóng được đưa lên, chủ quán quay người trở về quầy bar.
Anh Túc luôn gọi loại rượu mạnh.
Rượu rót vào ly, đến khi gần đầy, Anh Túc mới buông bình rượu.
Nàng cầm lấy ly rượu, rượu mạnh dồn vào khoang miệng, vô cùng lạnh lẽo.
Anh Túc vừa uống xong một ly, lại có một người bước vào quán
Âm thanh đẩy cửa, người nọ bước vào trong.
Anh Túc cũng không ngẩng đầu, nàng không hứng thú với những chuyện khác.
"Tô tiểu thư!"
Một giọng nói quen thuộc bỗng truyền đến, lọt vào tai Anh Túc.
Anh Túc lập tức nhíu mày, người nọ lại tới nữa.
Mặc cho người đàn ông kia gọi, nhưng nàng trước sau vẫn không thèm để ý.
Tiếng bước chân từ xa truyền đến, người nọ nhanh chóng đi đến trước mặt Anh Túc.
Người nọ vô cùng tự nhiên ngồi xuống đối diện Anh Túc, hệt như một người bạn lâu năm.
Anh Túc đặt ly rượu xuống, ngẩng đầu nhìn về hắn.
Ánh mắt người nọ trong suốt, gương mặt sạch sẽ.
Tuy hắn đã hơn hai mươi, nhưng nhìn lại không khác gì một thiếu niên.
Hắn là Thập Nhị gia của Thanh Hội, đã theo đuổi nàng hai ba năm nay.
Nhất là trong khoảng thời gian này, hắn ngày càng ép sát, đi theo nàng khắp nơi.
Bất kể là Anh Túc đang ở đâu, Thập Nhị đều có thể tìm được nàng.
Anh Túc nghi ngờ hắn có mục đích gì khác, đã nhanh chóng điều tra qua hắn, nhưng lại không phát hiện ra điều gì bất thường.
Thập Nhị vui vẻ mà nói: "Tô tiểu thư, thật là trùng hợp nha."
Giọng điệu Anh Túc bình tĩnh, người trước mặt đang vô cùng kích động, mang theo sự vui sướng không thể nào che giấu, nhưng nàng hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng.
"Thập Nhị gia, có chuyện gì sao?"
Thập Nhị không trả lời, mà tránh đi vấn đề này: "Mấy ngày nay, Bắc Bình luôn đổ tuyết lớn, thực sự có chút lạnh."
Anh Túc nhìn thoáng qua, Thập Nhị đã bị lạnh đến đỏ lỗ tai, nhíu mày.
Điều nàng không thích nhất ở người này, chính là hắn tự mình quyết định, cơ bản sẽ không để ý đến người khác.
Thập Nhị quan tâm nói: "Tô tiểu thư nhớ phải mặc nhiều một chút, đừng để bị cảm lạnh."
Anh Túc tự rót cho mình một ly rượu, vẻ mặt hờ hững: "Chuyện của ta không mượn ngươi đến quan tâm."
Giọng nói Anh Túc mang rõ hàm ý xa cách, nhưng Thập Nhị lại làm như không nhận ra, cơ bản là không đặt ở trong lòng.
Thập Nhị lại cười với Anh Túc: "Tô tiểu thư nói đùa, là bằng hữu của ngươi, nói một câu quan tâm chỉ là chuyện bình thường."
Anh Túc nhẹ giọng: "Ta chưa từng nói chúng ta là bằng hữu."
Thập Nhị mặt không đổi sắc, nói tiếp chuyện của mình: "Năm nay ta cũng lẻ loi một mình, không biết có thể cùng Tô tiểu thư ăn Tết hay không?"
Anh Túc vừa định cự tuyệt, nàng chợt thay đổi câu nói.
"Vậy chúng ta đánh cược trước đi." Anh Túc đề nghị.
Vẻ mặt Thập Nhị lộ ra nét kinh hỉ, Anh Túc cuối cùng cũng chịu nói chuyện với hắn.
Thập Nhị nhanh chóng gật đầu: "Tô tiểu thư muốn cược cái gì?"
Anh Túc nhìn thoáng qua rượu ở trên bàn, chậm rãi nói.
"Chúng ta so tửu lượng."
Dừng một chút, Anh Túc tiếp câu: "Nếu như ngươi thắng, ta sẽ không đuổi ngươi đi."
Thập Nhị vẫn nhìn Anh Túc, nghiêm túc nghe.
Nghe vậy, ánh mắt hắn sáng lên, như là trong đêm tối yên tĩnh, vẫn có chút ánh sáng lập lòe.
Ánh đèn rơi xuống, ya cười của Thập Nhị ngày càng rõ ràng, ánh mắt trong suốt.
Anh Túc lại nói: "Nếu ngươi thua, về sau đừng bao giờ dây dưa với ta nữa."
Vẻ mặt của Thập Nhị lập tức tối sầm lại, như đang do dự.
Hắn muốn cùng Anh Túc ăn Tết, cũng muốn tiếp tục đi theo Anh Túc.
Thập Nhị khó khăn nói ra tiếng: "Nếu ta thua, sang năm ta sẽ không đi theo ngươi nữa."
Trong lòng Thập Nhị tự thêm một câu, nếu chuyện ấy thật sự xảy ra, dĩ nhiên hắn vẫn sẽ đi theo nàng.
Anh Túc vốn không định đánh cuộc gì, vừa định cự tuyệt, rồi lại im lặng.
Trong mắt nàng, tính cách của Thập Nhị tính giống hài tử, chẳng qua là hắn chit đang cảm thấy mới mẻ mà thôi.
Anh Túc đồng ý: "Được."
Anh Túc gọi chủ quán đưa ra thêm một ly rượu, đặt trước mặt Thập Nhị.
Tửu lượng của Thập Nhị không thấp, nhưng Anh Túc đã trải qua sự huấn luyện chuyên nghiệp, tất nhiên sẽ khác.
Một ly lại một ly vào cổ, bình rượu rỗng đặt bên cạnh bàn.
Một lúc lâu sau, đôi mắt Thập Nhị đã đỏ bừng, nhưng hắn vẫn không cam lòng.
Hắn cố gắng chống đỡ, không muốn chỉ vậy mà đã từ bỏ.
Anh Túc càng uống lại càng tỉnh, vì để huấn luyện bản thân, nàng đã có vô số đêm khuya uống say, không một ai biết.
Mà nay, Anh Túc chưa từng uống say trước mặt bất kỳ kẻ nào.
Ánh mắt Anh Túc minh mẫn, nàng đặt ly rượu xuống, không tiếp tục uống nữa.
Nàng biết Thập Nhị gia đã sớm không trụ nổi nữa.
Giây tiếp theo, Thập Nhị hoàn toàn say, dựa vào bàn.
Anh Túc hơi ngập ngừng, rồi nhanh chóng đứng lên.
Nàng tùy ý đắp áo khoác bên cạnh lên người Thập nhị gia.
Anh Túc đi tới quầy bar, nói xin lỗi với chủ quán.
Chủ quán nhìn về phía của Thập Nhị gia rồi nói với Anh Túc: "Ngươi thật sự để hắn lại đây một mình sao?"
Tính cách của Tô tiểu thư rất lạnh lùng, nhưng nam tử kia lại không ngừng kiên trì.
Lần đầu tiên chủ quán thấy có người đối tối với nàng đến vậy, cái này với Tô tiểu thư mà nói, chắc là chuyện tốt đi.
Anh Túc hiểu ý của chủ quán: "Hắn chỉ là hài tử thôi."
Lão bản có chút tiếc nuối.
Anh Túc nhìn thoáng qua Thập Nhị lần cuối: "Chắc là hắn sẽ sớm tỉnh dậy thôi, trước đó phiền ngươi chăm sóc hắn đôi chút."
Sau khi chủ quán đồng ý, Anh Túc quay người bước ra khỏi tửu quán.
Khi Thập Nhị gia tỉnh lại, nhận ra Anh Túc đa sớm không còn bóng dáng.
Vào một ngày nào đó sau năm mới, Lục Hoài nhanh chóng tới Diệp Công Quán.
Lục Hoài đưa Diệp Sở đến Đốc Quân phủ, Lục Thế Hiền và Lục Tông Đình đều đã về đến Thượng Hải.
Lục Tông Đình cũng không nhiều lời, hắn không can thiệp vào đời sống tình cảm của Lục Hoài.
Lục Thế Hiền lại rất vừa ý, không ngờ ông mới rời Thượng Hải không lâu, Lục Hoài vậy mà đã mang được Diệp Sở về nhà.
Vì sợ Diệp Sở đến một mình sẽ xấu hổ, bữa tối hôm ấy, Lục Hoài còn mời cả Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu tới Lục gia dùng cơm, tất nhiên là rất vui vẻ.
Dĩ nhiên, hắn cũng không biết nguyên do Lục Hoài mời hắn.
Khi Diệp Sở đến Đốc Quân phủ, đã là chập tối.
Bữa tối còn chưa bắt đầu, sau khi Lục Hoài đã giới thiệu Diệp Sở cho mọi người ở Lục gia, đã nhanh chóng đưa nàng rời khỏi.
Lục Hoài lấy cớ rất tròn, hắn nói Diệp Sở vẫn không quen thuộc với Đốc Quân phủ, muốn đưa nàng đi dạo.
Diệp Sở theo Lục Hoài rời khỏi tòa nhà, họ đi men theo con đường.
Sau khi mặt trời lặn, hoàng hôn sắp tắt, hắn đi ở phía trước, nàng ở phía sau chậm rãi đi theo.
Lục Hoài nhẹ giọng: "Nành vẫn là cùng ta ở bên nhau."
"Bọn họ sẽ hỏi rất nhiều, có lẽ nàng không muốn ứng phó với những chuyện đó."
Kiếp này, đây là lần đầu tiên Diệp Sở dùng bữa tối với Lục gia.
Diệp Sở tuy biết rõ tính cách của Lục Tông Đình và Lục Thế Hiền, nhưng cũng không biết bây giờ họ có những đánh giá gì về mình.
Nàng vừa đi vừa suy nghĩ, Lục Hoài đã dừng bước.
Diệp Sở không chú ý, đụng phải lưng hắn, nàng đờ người ra.
Lục Hoài cười khẽ một tiếng: "Sao lại không cẩn thận như vậy chứ."
Lục Hoài xoay người, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Diệp Sở, nhận ra không có chuyện gì, hắn nắm chặt tay nàng.
Cảm giác ấm áp bao phủ lên, hắn đưa nàng vào phía trong.
Đây là một tòa nhà nhỏ trong Đốc Quân phủ, bên trong đó là sân bắn.
Gió mùa đông thổi qua, mặt Diệp Sở mặt lại nóng lên.
Trên ngón tay có đeo nhẫn, lặng lẽ nắm lại tay Lục Hoài.
Diệp Sở vẫn chưa thấy có chỗ nào không đúng.
Cho đến khi nàng cùng Lục Hoài bước vào sân bắn, cửa phía sau đột nhiên đóng sầm lại.
Không gian khép kín, chỉ còn lại hai người họ.
Lục Hoài nói: "Thương pháp của nàng không lùi lại đúng không?"
Lục Hoài vẫn không buông bàn tay đang nắm lấy tay Diệp Sở, hắn dùng một tay khác rút súng ra, đưa cho nàng.
Hắn thấp giọng nói: "Nàng thử xem?"
Diệp Sở nhìn khẩu súng trong tay Lục Hoài, tầm mắt nàng chậm rãi dời đi, cuối cùng đặt trên cánh tay của mình.
Cái tay đó bây giờ đang bị Lục Hoài nắm chặt lấy, làm sao mà cầm được súng?
Lục Hoài nhìn chăm chú vào Diệp Sở, ngón tay hắn vuốt nhẹ vào giữa lòng bàn tay nàng, lại làm như không nhìn vào mắt Diệp Sở.
Hắn làm ra vẻ như không biết gì: "Ở đây không có người khác, không cần câu nệ."
Diệp Sở bất đắc dĩ: "Ta không dùng tay trái bắn súng được."
Tuy Diệp Sở không làm gì cả, nhưng trong mắt Lục Hoài, mỗi một dáng vẻ, mỗi một biểu cảm đều như đang mời gọi.
Lục Hoài chợt cười: "Ta giúp nàng?"
Diệp Sở ngẩn ra, ngữ điệu của hắn hoàn toàn ăn khớp với kiếp trước.
Lục Hoài chỉ nói: "Không nói gì nghĩa là đồng ý."
Đầu tiên hắn buông lỏng tay Diệp Sở, khẩu Colt Python được đặt vào tay của Diệp Sở.
Lục Hoài đưa tay, dán sát vào những ngón tay nắm chặt của Diệp Sở, tay hai người dán sát vào nhau.
Lục Hoài thong thả uốn ngón tay, siết chặt tay nàng đặt trên khẩu súng.
Hắn ngẩng đầu lên, liếc sang gương mặt phiến hồng của Diệp Sở: "Rất đơn giản, không phải sao?"
Diệp Sở còn chưa trả lời, Lục Hoài đưa người lại gần, giống như những hành động ở kiếp trước vậy.
Cái khác chính là, lần này, hai người càng trở nên thân mật gắn bó
Như đã nhận ra cơ thể đang cứng đờ của Diệp Sở, Lục Hoài từ từ dán vào vành tai trắng nõn của nàng.
Lục Hoài khẽ hỏi vào tai nàng: "Khẩn trương gì vậy?"
Giọng nói của Diệp Sở đầy khắc chế: "Ta không có khẩn trương."
Lục Hoài nói lời đầy thâm ý: "Vậy thì không thể tốt hơn."
Lục Hoài nắm tay Diệp Sở, ngắm vào bia cố định, bóp cò súng.
Ở đây không khí đầy ái muội, viên đạn lại lạnh lẽo bay ra ngoài.
Mười điểm.
Bọn họ đã ở sân bắn một lúc lâu.
Lục Hoài mượn danh nghĩa là bắn súng, nhưng đã làm rất nhiều chuyện.
Lục Hoài thỉnh thoảng thưởng thức mái tóc dài của Diệp Sở, khi thì chỉnh lại tư thế không chính xác của nàng, đến gần người nàng, nâng tay lên.
Một lát sau, Diệp Sở mở miệng.
Giọng nói nàng trầm hơn vài phần: "Lục Hoài, đến lúc dùng bữa tối."
Lục Hoài làm như không nhận ra trong giọng nói của nàng có phần tức giận: "Chúng ta quay trở về đi."
Diệp Sở lập tức xoay người mở cửa, bước nhanh rời đi.
Ánh mắt Lục Hoài tối xuống, mơ hồ mang theo ý cười.
Hắn nhanh chóng đi theo.
Trở về phòng ở, bữa tối cũng chưa chuẩn bị xong, bọn họ hỏi tới, nữ quản gia chỉ nói, khi nào đến giờ sẽ thông báo cho họ.
Chuyện này tất nhiên là có trong dự kiến của Lục Hoài, hắn vốn cố tình đón nành đến đây thật sớm.
Diệp Sở không hề hay biết gì đã rơi vào trong bẫy của hắn.
Lục Hoài lại nảy ra một ý khác: "Không thì đến thư phòng ngồi một lát?"
Diệp Sở quay đầu nhìn Lục Hoài, ở đại sảnh Đốc Quân phủ, vẻ mặt hắn vô cùng trong sáng và chân thành.
Tựa như hắn cũng không làm gì với nàng cả.
Diệp Sở còn chưa nói gì, Lục Hoài đưa vươn tay ra, ý muốn nắm lấy tay nàng.
Ở đây nhiều người lắm mắt.
Diệp Sở lập tức trả lời: "Được."
Lục Hoài dừng tay, khóe miệng hiện lên ý cười, dường như hắn đã tìm ra cách để áp chế nàng.
Hai người vào thư phòng, Lục Hoài đóng cửa lại, khẽ cười một tiếng.
"Ta nhớ nàng đã từng nói qua." Lục Hoài nói, "Nàng học cách viết chữ của ta để làm ta chú ý."
Diệp Sở ngẩn ra vài giây, dời tầm mắt.
Chỗ này không có ai khác, tay Lục Hoài lại tiến đến, lần nữa nắm chặt tay Diệp Sở, dắt nàng đi tới bàn sách.
Lục Hoài vừa đi vừa nói: "Không bằng biết ra trước mặt cho ta xem một chút."
Bên bàn sách chỉ có một chiếc ghế, hắn đã ngồi lên rồi.
Lục Hoài vẫn đầy lý do như cũ: "Ta đây cũng tiện chỉ lại một chút, nhìn xem có chỗ nào không ổn không."
Diệp Sở vậy mà không thể nói thêm cái gì.
Nàng không hề cảnh giác gì, cánh tay Lục Hoài duỗi ra, nàng đã bị hắn ôm lên, giấu vào trong ngực.
Thân thể Diệp Sở cứng đờ, khi nàng phản ứng lại, Lục Hoài đã đặt nàng ngồi trên đùi hắn.
Lục Hoài khẽ nhíu mày: "Chỗ này nhỏ, chỉ có thể để nàng chịu ủy khuất một chút."
Diệp Sở lập tức đứng dậy, muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Lục Hoài làm như vô tình duỗi tay ra, thật ra là bao lấy thân thể của Diệp Sở, nàng bị bắt ngồi trọn vào trong lồng ngực của hắn.
Lục Hoài đưa bút tới: "Viết xong mới có thể đi."
Diệp Sở cầm lấy bút, theo bản năng cong eo, Lục Hoài nhân cơ hội đó dựa vào vai nàng.
Giọng nói của hắn dân lên tai nàng, mắt thấy môi cũng sắp dính lên.
"Được rồi, bây giờ nàng có thể bắt đầu khiến ta chú ý."
Giọng của Lục Hoài dừng ở bên tai, Diệp Sở hơi run tay, vẽ một đường bút, trên giấy lập tức hiện ra một vết rách.
Lục Hoài bất đắc dĩ: "Nành viết không đúng rồi."
Trong lòng Diệp Sở căng thẳng, nàng bỗng có một dự cảm không lành.
Nàng lại nghe thấy tiếng hắn cười: "Để ta dạy nàng."
Tay Lục Hoài đưa tới, phủ lên tay Diệp Sở, tùy ý nắm chặt.
Trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Sở còn không kịp phản kháng, Lục Hoài cũng đã hoàn toàn ôm lấy nàng.
Từ đầu đến chân, dán sát chặt chẽ.
Cơ thể hắn và nàng như gắn chặt vào nhau.
Đôi mắt Diệp Sở nhíu lại, nàng cong cánh tay, muốn tránh khỏi trói buộc của hắn.
Lại không đoán ra rằng người mặt dày vô sỉ nào đó dùng bàn tay to phủ lên.
Lục Hoài nắm chặt tay Diệp Sở, hai tay giao lại, hắn kéo tay nàng xuống, dừng lại ở..
Trên eo nàng.
Ngón tay hắn chui vào giữa ngón tay nàng, cưỡng chế đan mười ngón tay vào nhau.
Diệp Sở đỏ mặt, nhiệt độ cơ thể như tăng cao.
Hắn vậy mà dùng tay của nàng để siết lên eo của nàng?
Lục Hoài dùng lực vừa phải, hắn dùng bàn tay của cô nắm chặt eo, đầu dựa vào đầu nàng.
Hắn và nàng không hề có một chút khoảng cách nào, da thịt hai người cứ thế dân vào nhau.
Một cánh tay khác của hắn hơi dùng sức, cầm chắc lấy tay nàng đang cầm viết, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve da thịt tinh tế.
Lục Hoài dùng giọng điệu không chút để tâm, nhưng bên trong lại có ý cảnh cáo.
"Đừng lộn xộn, bằng không ta không thể bảo đảm.."
Ta không thể đảm bảo ta sẽ không làm gì nàng.
Diệp Sở dừng mọi động thái, thu lại ý muốn giãy dụa.
Thượng Hải sớm đã vào đêm, đêm đen nặng nề ngoài ô cửa, ánh trăng lọt vào phòng.
Lục Hoài dán sát vào tai Diệp Sở, hắn chỉ cần thoáng mở miệng, là môi có thể chạm vào.
Lục Hoài dùng một ngón tay nhẹ siết cổ tay của nàng, ấn vào chỗ mạch đập, hắn nhận ra tim nàng đang đập nhanh hơn.
Hắn mở miệng, ngữ điệu nghiêm túc, hệt như những gì họ đang làm là một chuyện bình thường.
Giọng nói hắn cũng áp sát vào tai nàng, như vuốt ve một cách ôn nhu.
"Chúng ta bắt đầu đi."
Tác giả có lời muốn nói: Bắt đầu? Muốn làm cái gì?
Tiết lộ một chút nhé, ở một khía cạnh nào đó, sau khi Diệp Sở mở khóa, nàng sẽ không phải ở thế bị động nữa, nàng sẽ không chịu thua mà phản công.
Bởi vậy, ở phương diện này họ sẽ chinh phục lẫn nhau.
Chương này tam thiếu lưu manh như vậy, hy vọng phần bình luận sẽ bị oanh tạc!.