Hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai Diệp Sở, trong lòng có chút ngứa ngáy.
Nàng không ngờ cơ thể của mình lại nhạy cảm đến vậy, cả người khẽ run lên.
Diệp Sở cắn chặt môi, cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Nàng mở miệng, giọng nói nghe qua rất bình tĩnh: "Mẫu thân, người đến đây khi nào vậy?"
Cứ như Diệp Sở không để ý đến việc Tô Lna đi vào viện của nàng, câu nói mang theo chút ngờ vực.
Lục Hoài khẽ cong môi, kỹ thuật diễn của tiểu lừa đảo vẫn tốt như thế.
Hai người dựa sát vào nhau, hắn không kiềm được khẽ siết eo nhỏ của nàng.
Thân thể Diệp Sở hơi cứng lại.
Nàng không thể cử động.
Vì bây giờ hắn rất nguy hiểm.
Tô Lan đứng ở ngoài nói vọng vào: "Thấy phòng ngươi còn sáng đèn, cho nên muốn tìm ngươi nói chuyện một chút."
Bà gõ cửa vài tiếng, hình như muốn bước vào.
Diệp Sở vội vàng lên tiếng, ngăn bà lại: "Có chuyện gì sao?"
May mà lúc Lục Hoài tiến vào đã khóa cửa.
Tô Lan dừng tay: "Không có gì, nếu ngươi mệt mỏi, thì nghỉ ngơi sớm một chút."
Trong lòng Diệp Sở nhẹ nhõm, tay Lục Hoài lại không dừng lại.
Ngón tay của Lục Hoài chợt động, cuốn lấy tóc nàng.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, tựa như sợ nàng bị đau.
Hắn cuốn lấy sợi tóc của nàng, khẽ vuốt.
Diệp Sở nắm chặt tay, lại bị bàn tay của hắn ôn nhu bao lại.
Lục Hoài cười khẽ: "Đừng để mẫu thân nàng nghi ngờ."
Diệp Sở đè giọng: "Đêm nay đọc vài cuốn sách, đôi mắt có hơi mỏi."
Tô Lan nghe thấy Diệp Sở giải thích, cũng không nghi ngờ gì.
Trong phòng Diệp Sở một mảnh tối đen, nhìn từ ngoài trông rất bình thường.
Không ai biết trên chiếc giường kia có dấu một người.
Tô Lan nói một tiếng: "A Sở ngủ ngon, ta đi trước đây."
Trong đêm khuya yên tĩnh vạn phần, tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang rồi dần tắt.
Tô Lan đã đi xa.
Bên ngoài phòng quay lại với vẻ yên tĩnh, nhưng vẫn chưa giải quyết được nguy cơ.
Diệp Sở thả lỏng cơ thể, lật tay bắt lấy tay Lục Hoài, đẩy ra sau.
Nàng nhanh chóng vòng xuống dưới giường, thoát khỏi kiềm chế.
Hành động của Diệp Sở diễn ra bất ngờ, Lục Hoài hơi giật mình, nhưng hắn phản ứng lại rất nhanh.
Hắn lập tức nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, kéo vào trong một cái.
Nàng bị hắn kéo vào trong ngực.
Lục Hoài cười, giọng nói nhu hòa: "Diệp nhị tiểu thư."
Hắn tiếp tục vòng lấy thân thể của nàng.
"Nếu ta là kẻ sở khanh, cũng muốn tận dụng thân phận sở khanh tốt một chút."
Diệp Sở cắn chặt răng: "Ngươi!"
Nàng không dám mắng tiếp, đỡ khiến hắn lấy thêm vài cái cớ.
Hai người họ cùng nằm trên giường, quần áo chỉnh tề, nhưng vì hành động vừa rồi, quần áo cũng thêm vài nếp nhăn.
Lời nói của Lục Hoài rất bình tĩnh: "Chuyện lần trước còn chưa thảo luận xong, chúng ta tiếp tục."
Hắn chợt buông lỏng tay, Diệp Sở nhân cơ hội lật người, có ý muốn thoát khỏi khống chế.
Lục Hoài bất ngờ đè tay nàng, ấn xuống giường.
Diệp Sở híp mắt lại: "Không phải là muốn thảo luận sao?"
Lục Hoài mặt dày vô sỉ: "Cứ vậy thảo luận là được, có đúng không?"
Diệp Sở cứng người mất vài giây, trong khoảng thời gian ngắn, nàng vậy mà lại không nói gì.
Chất giọng của Lục Hoài trầm thấp: "Qua chuyện này Dung Mộc nhất định sẽ lại đến Diệp gia."
Diệp Sở bị hắn giữ dưới thân, không thể nhúc nhích.
Nàng ừ một tiếng, âm thanh không lớn.
Lục Hoài cúi người nhìn Diệp Sở, nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt hai người giao nhau.
Ngữ khí Lục Hoài nghiêm túc: "Tuy nàng muốn đối phó hắn ta, nhưng phải chú ý cẩn thận."
Diệp Sở khẽ gật đầu: "Ta biết."
Lục Hoài hơi thẳng người lên, để cho Diệp Sở có chút không gian.
"Còn về tên hòa thượng nhái Tịnh Vân, ta sẽ đi giải quyết."
Tuy nói là thảo luận, nhưng thật chất là một phía trêu đùa.
Khi bọn họ nói chuyện xong, Lục Hoài mới buông tay ra.
Diệp Sở lật người, lập tức xuống giường.
Khóe môi Lục Hoài hiện lên ý cười, hắn cũng xuống giường.
Lục Hoài đi về phía bàn, cầm lấy chén trà, thay Diệp Sở rót nước.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc: "Tình huống vừa rồi có chút khẩn cấp, đã đắc tội rồi."
Diệp Sở: "..."
Lục Hoài trở mặt cũng quá nhanh, trong lòng Diệp Sở, câu xin lỗi này không có chút thành ý nào cả.
Nàng im lặng nhìn hắn, dĩ nhiên là không nhận chén nước kia.
Lục Hoài tiếp tục nói: "Đêm nay mạo phạm, thật sự xin lỗi."
Đương nhiên hắn vẫn lưu lại một đường lui, sau này có làm chuyện như vậy hay không thì chưa biết chắc.
Diệp Sở cúi đầu nhìn, ánh sáng phản chiếu trong chén nước khẽ chuyển động.
Nàng lại ngẩng đầu nhìn, trong phòng có ánh sáng nhè nhẹ, vừa hay nhìn thấy chân thành nơi đáy mắt Lục Hoài.
Diệp Sở suy nghĩ một lúc, đưa tay nhận chén nước, xem như tha thứ.
Lục Hoài lập tức thu tay, vô cùng ngoan ngoãn.
Diệp Sở cầm chén nước kia.
Đang giữa đông, nước đưa đến đây từ lúc chiều, đã sớm nguội lạnh.
Nhưng trên đầu ngón tay lại nhận thấy hơi ấm còn sót lại của hắn.
Trước khi đi, Lục Hoài đứng ở cửa, nhìn vào mắt Diệp Sở, ánh mắt ấy đặt trên chén nước hơi lạnh.
Hắn đóng cửa, để lại một câu đầy ý vị.
"Người nàng hơi nóng, uống nước lạnh nhiều một chút."
Diệp Sở hoàn toàn ngơ ngẩn.
Còn có cách xin lỗi như vậy sao?
Diệp Sở bỗng nhận ra, lý do mà hắn rót cho nàng một chén nước lạnh.
Vừa rồi nàng bị Lục Hoài trêu chọc đến mềm nhũn.
Bây giờ hắn rót nước cho nàng, là nhắc nàng bình tĩnh lại chút..
Đôi mắt Diệp Sở tối xuống, bước nhanh đến cạnh cửa sổ.
Nàng mở cửa sổ, gương mặt không cảm xúc mà đổ chén nước ra ngoài.
Bên ngoài cửa sổ là cành cây khô khốc.
Dưới màn đêm dày đặc, người kia sớm đã mất bóng.
Hôm sau.
Khi hoàng hôn đến, ánh nắng tắt dần, sắc trời càng lúc càng ảm đạm.
Mỗi ngày Dung Mộc đều đến Diệp Công Quán, điều trị bệnh cho Diệp Quân Chiêu.
Tô Lan biết giờ này thì Dung Mộc hẳn phải đến rồi.
Tô Lan đợi Dung Mộc ở cửa.
Chiều hôm buông xuống, ánh đèn hơi mờ, cảnh vật xung quanh không còn rõ lắm.
Trên đường lặng im không chút âm thanh, ánh trăng chiếu sáng con đường, ánh sáng mờ ảo có chút lạnh lẽo.
Chỉ chốc lát sau, trên con đường nhỏ u ám xuất hiện một bóng người.
Bước đi của hắn ta không nhanh không chậm, nhìn rất thong dong.
Dung Mộc bước đến Diệp Công Quán.
Tô Lan bước ra đón, mở miệng: "Khoảng thời gian này đã phiền Dung đại phu."
Y thuật của Dung Mộc cao minh, bệnh tình của Diệp Quân Chiêu đã tốt hơn nhiều lắm, Tô Lan vô cùng cảm kích.
Chỉ là lại làm phiền Dung Mộc mỗi ngày đều tới Diệp Công Quán.
Dung Mộc: "Không phiền, ta chỉ hy vọng Diệp tiên sinh có thể khỏe mạnh sớm một chút."
Bọn họ vừa nói, vừa đi lên trước.
Tô Lan: "Nghe nói Dung đại phu đến từ Thiên Tân tới?"
Bà nghe nói quê của Dung Mộc ở Thiên Tân, bây giờ chỉ thuận miệng hỏi.
Dung Mộc nhướn mày: "Ta sinh ra ở Thượng Hải, sau đó theo người nhà đến Thiên Tân."
Tô Lan hiểu rõ: "Ra là vậy."
Dung Mộc như vô tình hỏi đến: "Diệp thái thái thì sao?"
Tô Lan: "Ta cùng tiên sinh đều là người Thượng Hải, nhưng hình như tổ tiên Diệp gia là từ nơi khác đến."
Ánh mắt Dung Mộc khẽ động: "Vậy sao?"
Hắn ta vẫn muốn tiếp tục hỏi.
Lúc này, một âm thanh trong trẻo vang lên, phá vỡ cuộc nói chuyện của họ: "Mẫu thân."
Bọn họ dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Trong bóng đêm u âm, một thiếu nữ đứng ở kia.
Ánh trăng hắt xuống, khắp nơi đều không có âm thanh.
Làm da thiếu nữ trắng tuyết, dáng vẻ yên tĩnh cực kỳ.
Là Diệp Sở.
Ánh mắt Dung Mộc sâu thêm vài phần.
Diệp Sở nhanh chân bước đến.
Mới vừa rồi từ xa Diệp Sở đã thấy Dung Mộc nói chuyện cùng mẫu thân, trong lòng nàng có chút nóng nảy, liền đuổi tới.
Diệp Sở đến hơi chậm, cũng không nghe rõ ban nãy hai người nói chuyện gì.
Nàng không biết mục đích của Dung Mộc, không hiểu biết Dung Mộc sẽ làm gì Diệp gia.
Lòng dạ Dung Mộc giấu rất sâu, trước mắt nàng chỉ có thể hành động tùy hoàn cảnh.
Mẫu thân không biết con người của Dung Mộc, Dung Mộc vừa hay lại cứu Diệp Quân Chiêu, mẫu thân nhất định nghĩ Dung Mộc là một người có thiện tâm.
Diệp Sở chỉ có thể giảm sự tiếp xúc của hắn với mẫu thân.
Diệp Sở đi đến bên người Tô Lan rồi dừng lại.
Tô Lan cười nói: "A Sở."
Diệp Sở nhìn Dung Mộc, hơi gật đầu, xem như chào hỏi: "Dung đại phu."
Lúc này Diệp Sở đã thu hết lại cảm xúc.
Dung Mộc: "Diệp nhị tiểu thư."
Diệp Sở thuận miệng tìm lý do: "Tình hình của phụ thân hôm nay thế nào rồi?"
Dung Mộc: "Còn phải khám lại mới có chẩn đoán."
Diệp Sở: "Vậy mong đại phu chiếu cố nhiều hơn."
Dung Mộc mở miệng: "Diệp nhị tiểu thư nói quá lời."
Dung Mộc liếc Diệp Sở một cái.
Vẻ mặt của nàng bình tĩnh, lời nói rất chân thành.
Dung Mộc nhanh chóng thu tầm mắt.
Đến phòng của Diệp Quân Chiêu, ba người họ cùng vào.
Trời đã tối, phòng trong sáng đèn.
Ánh trăng nhu hòa chiếu xuống, không khí trong phòng rất bình yên.
Diệp Quân Chiêu dựa vào mép giường, sắc mặt đã tốt hơn trước nhiều.
Dung Mộc đi đến, Diệp Quân Chiêu đứng dậy, thái độ tốt vô cùng: "Dung đại phu."
Dung Mộc đi đến cạnh bàn, đặt hòm thuốc xuống.
Sau đó, hắn ta đi tới.
Dung Mộc ngồi xuống, khiến Diệp Quân Chiêu đưa tay, hắn phải bắt mạch cho Diệp Quân Chiêu.
Ngón tay thon thả của Dung Mộc đặt lên đó.
Hắn cúi đầu, tập trung bắt mạch.
Trong phòng vô cùng yên lặng, Tô Lan và Diệp Sở đều không nói chuyện.
Dung Mộc vừa bắt mạch, vừa nói: "Mấy hôm nay cảm thấy thế nào?"
Diệp Quân Chiêu: "Thân thể tốt lên nhiều, nhưng đầu vẫn có chút đau."
Dung Mộc: "Người vừa mới loại hết độc dư, cơ thể có chút tổn thương, cũng không có gì đáng ngại.
Trong khoảng thời gian này tĩnh dưỡng là được."
Hắn nói như vậy, chứng minh Diệp Quân Chiêu đã không có việc gì, trong lòng Diệp Sở và Tô Lan trở nên nhẹ nhõm.
Tô Lan: "Đa tạ đại phu."
Dung Mộc: "Không khách khí."
Dung Mộc thu tay, để Diệp Quân Chiêu nằm xuống, tiếp tục nghỉ ngơi.
Hắn đi đến bên bàn, cúi đầu viết phương thuốc.
Ánh mắt Diệp Sở đặt trên người Dung Mộc.
Dung Mộc đưa lưng về phía Diệp Sở, bóng dáng hắn rất yên tĩnh, từng nét bút nhẹ nhàng chậm rãi.
Mỗi khi Dung Mộc chẩn bệnh, Diệp Sở đều có mặt.
Diệp Sở biết, bây giờ người hạ độc đã bị bắt, Dung Mộc vì tránh bị nghi ngờ, người hắn ta trị liệu lúc này, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Thuốc của Diệp Quân Chiêu sẽ không có vấn đề.
Nếu không, Dung Mộc sẽ tự vạch trần bản thân.
Mà chỉ sợ Dung Mộc sẽ ra tay ở hoàn cảnh khác.
Cho nên, Diệp Sở phải nhìn chằm chằm hắn ta.
Lúc này, Dung Mộc dừng bút, đưa đơn thuốc cho Tô Lan.
Dung Mộc: "Giống như trước, một ngày uống hai lần thuốc."
Tô Lan nhận lấy đơn thuốc: "Được."
Dung Mộc cầm hòm thuốc, chuẩn bị rời đi.
Tô Lan: "Dung đại phu đi thong thả."
Bóng dáng Dung Mộc biến mất ở cửa.
Lúc này Diệp Sở nhìn về phía Tô Lan: "Mẫu thân, khi nãy người và Dung nói chuyện gì vậy?"
Tô Lan: "Chỉ là thuận miệng nói chuyện thôi, làm sao vậy?"
Trong lòng Diệp Sở thở ra.
Dung Mộc vừa mới tiếp cận Diệp gia, vì vậy sẽ không dò hỏi quá nhiều.
Nhưng Diệp Sở vẫn luôn cảnh giác: "Chuyện trong nhà không cần phải nói với người khác quá nhiều."
Lòng dạ Dung Mộc thâm sâu, mỗi việc hắn ta làm đều có mục đích.
Dù hỏi chuyện bình thường, Diệp Sở cũng sẽ nghi ngờ nhiều thêm vài phần.
Tô Lan cho rằng, Diệp Sở nói vậy, có lẽ là cảnh giác với người lạ.
Chỉ là, Diệp Sở đã nói vậy, Tô Lan tất nhiên sẽ đồng ý.
Tô Lan: "Được."
Diệp Sở buông lỏng sắc mặt, nhớ lại lời Lục Hoài từng nói.
Nói nàng chú ý cẩn thận.
Nhớ đến việc tối qua hắn đưa nàng một ly nước lạnh, đôi mắt Diệp Sở tối xuống vài phần.
Lục Hoài đưa Ngụy Tranh đến Hàn Tháp Tự, sau khi xác nhận thân phận của Tịnh Vân, nhanh chóng thông báo cho Thiệu đôn đốc.
Nếu Lục Hoài muốn vạch trần gương mặt thật của Tịnh Vân, còn cần Thiệu đôn đốc phối hợp.
Lục Hoài và Thiệu đôn đốc hẹn gặp trước, hai người gặp nhau ở quán trà dưới danh nghĩa của Thẩm Cửu.
Lục Hoài nói trước: "Rất cảm ơn ngươi đã giúp đỡ, chúng ta mới có thể thuận lợi đi vào ngục giam."
Thiệu đôn đốc liên tục xua tay: "Sao lại nói vậy được, Tam thiếu và ta đều là vì Bến Thượng Hải."
Lần trước Lục Hoài nói với Thiệu đôn đốc, chuyện này đã có manh mối, hắn cũng không có hỏi nhiều, để cho Lục Hoài đưa theo Ngụy Tranh vào ngục giam.
Lần này, Lục Hoài hẹn hắn đến đây, nhất định là sự việc có tiến triển.
Thiệu đôn đốc hỏi tiếp: "Có phải Tam thiếu đã có biện pháp?"
Lục Hoài muốn nói thân phận thật của Tịnh Vân cho Thiệu đôn đốc.
Lục Hoài lập tức nói: "Thân phận của Tịnh Vân là giả, hắn ta còn lâu mới đơn giản như vẻ bề ngoài."
"Thật ra hắn ta gϊếŧ người như ngóe, trên tay dính đầy máu tươi."
Tuy Tam thiếu vẫn chưa nói xong, nhưng Thiệu đô đốc đã hiểu ý.
Thiệu đôn đốc giật mình, hắn không ngờ rằng kẻ chủ mưu sau màn vậy mà là Tịnh Vân đại sư của Hàn Tháp Tự.
Danh vọng của Tịnh Vân đại sư rất cao, Bến Thượng Hải không ít người đều ngưỡng mộ danh tiếng.
Những người đó đi đến Hàn Tháp Tự thắp hương bái Phật, nghe Tịnh Vân đại sư giảng phật pháp.
Không nghĩ đến một đại sư đúc cao trọng vọng lại làm ra sự việc tán tận lương tâm như vậy.
Lục Hoài nhìn đến vẻ mặt lúc này của Thiệu đôn đốc, tất nhiên đã nhận ra tâm tư của hắn.
Lục Hoài nói: "Nhưng khi ta phái người điều tra hắn, quá khứ của hắn rất sạch sẽ."
Nghe đến đây, Thiệu đôn đốc nhíu mày, chuyện này trở nên khó giải quyết.
Lục Hoài: "Chẳng qua, ta có một cách để thăm dò Tịnh Vân."
Thiệu đôn đốc lập tức nói: "Mời Tam thiếu nói, ta nhất định sẽ toàn lực phối hợp."
Lục Hoài không nói ra thân phận của Ngụy Tranh, mà che dấu đi vài chuyện.
Lục Hoài: "Ta đưa một người đến Hàn Tháp Tự, người nọ nhận ra Tịnh Vân, Tịnh Vân chính là hung thủ khi xưa đã gϊếŧ cả nhà hắn."
"Thủ đoạn hung thủ dùng năm đó giống hệt những vụ ngộ độc gần đây ở Bến Thượng Hải."
Thiệu đôn đốc suy đoán, người kia trong miệng Tam thiếu, hẳn chính là người đi cùng vào ngục giam đêm đó.
Lục Hoài tiếp tục nói: "Chúng ta có thể dùng người này để ép Tịnh Vân nói ra chân tướng năm đó."
Thiệu đôn đốc thận trọng gật đầu: "Tam thiếu yên tâm, ta sẽ an bài chuyện trong ngục giam thỏa đáng."
Thiệu đôn đốc là tổng đốc sát của sở cảnh sát trung ương, khi Lục Hoài đi gặp thị trưởng Thượng Hải, đã để hắn cùng đi.
Bọn họ nói với thị trưởng về chuyện sắp xếp cho việc này.
Bây giờ chỉ cần kiên nhẫn chờ Tịnh Vân sa
Lưới.
Hàn Tháp Tự.
Hôm nay, Tịnh Vân nhận một lời mời.
Trưởng ngục sai người đến Hàn Tháp Tự, mời Tịnh Vân đi đến ngục giam một chuyến, muốn nhờ hắn niệm kinh cho phạm nhân nghiệp chướng nặng nề.
Thời điểm này năm ngoái, Tịnh Vân cũng nhận được lời mời tương tự.
Lúc này, khi người trưởng ngục giam phái đến mời tới, Tịnh Vân lập tức đáp ứng.
Hắn ta biết rõ, trong khoảng thời gian này, Bến Thượng Hải đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Chuyện trúng độc hàng loạt do hắn ta dựng lên đã chết không ít người.
Hiện giờ, nhân tâm Bến Thượng Hải rơi vào hoảng sợ.
Trưởng ngục không hy vọng trong ngục giam phát sinh bạo động, cho nên mới đến mời Tịnh Vân.
Vẫn giống như trước đây, chỉ là một lần làm theo thông lệ.
Bởi vậy, Tịnh Vân vẫn không hoài nghi chuyện lần này, cũng không biết đây là sự sắp đặt của Lục Hoài dành cho hắn ta.
Theo thời gian hẹn, Tịnh Vân đi tới ngục giam.
Trưởng nhục đã chờ ở cửa, hắn thấy Tịnh Vân đến, nhanh chóng bước lên vài bước tỏ vẻ hoan nghênh.
Gió đêm yên lặng thổi qua con phố dài, chốc chốc vô ý tạo ra tiếng động nhỏ, rồi cũng biến mất trong tích tắc.
Bên ngoài nhà giam cũng không có xe gì mấy, vô cùng trống trải.
Nói vậy, sẽ không có ai cố tình từ ngục giam ra ngoài.
Lúc này vô cùng yên tĩnh, không khác lúc bình thường là mấy.
Mà tối nay đã định là không bình yên.
Tịnh Vân bày ra dáng vẻ vân đạm phong khinh, hắn ta chậm rãi bước về phía ngục giam, gật đầu với trưởng ngục.
Lúc này, trưởng ngục đã nhận được mệnh lệnh từ sớm, hắn biết bây giờ nên diễn một vở kịch với Tịnh Vân
Khi mới nghe chuyện này, hắn vô cùng kinh hãi.
Dù ra sao hắn cũng không thể ngờ rằng, Tịnh Vân đại sư có quan hệ đến chuyện trúng độc đang ồn ào xôn xao kia.
Nhưng trưởng ngục nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Lúc này, hắn không cần làm những chuyện thừa thãi, chỉ cần tỏ ra vẻ như ngày thường là được.
Trưởng ngục giấu đi cảm xúc trong ánh mắt, giơ tay ra hiệu cho một cai ngục, để người đó bước đến.
"Ngươi đưa Tịnh Vân đại sư đi vào, ngàn vạn không thể chậm trễ."
Cai ngục gật đầu, bảo vâng.
Tịnh Vân đưa mắt nhìn cai ngục kia, tuy tên cai ngục này nhìn rất lạ mắt, nhưng cũng không có chỗ nào kỳ quái.
Tịnh Vân cất bước đi vào, cai ngục kia nhanh chóng đuổi bước theo.
Tịnh Vân không nhận ra cai ngục kia đã đổi thành người khác.
Vẻ mặt người đó đạm nhiên, dáng vẻ cung kính.
Tịnh Vân bình thản đi về phía trước, mà cai ngục đi theo phía sau, đôi lúc sẽ giảng giải cho Tịnh Vân vài thứ.
Đi đến nửa đường, người đó ngẩng đầu lên nhìn Tịnh Vân.
Ánh mắt bình tĩnh, không hề gợn sóng, tất cả hận ý đều được giấu đi, chìm sâu vào đáy mắt.
Người đó đã dịch dung, thay đổi khuôn mặt, che dấu hoàn toàn hơi thở của bản thân.
Người nọ chính là Ngụy Tranh, mà người nhà của y đều chết dưới tay Tịnh Vân.
Tịnh Vân căn bản không biết, hôm nay là ngày phán quyết của hắn ta.
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Hoài: Vừa rồi thân thể phu nhân khô nóng, uống chút nước lạnh, bình tĩnh một chút.
Diệp Sở: Ngươi...