Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

chương 196: 196: chương 189​

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một căn chung cư ở Bắc Bình.

Anh Túc ở một mình, căn phòng trống rỗng, không có chút hơi người.

Nàng ấy suy nghĩ thật kỹ rồi quyết định gọi cho Giang.

Giang là người duy nhất nàng ấy coi là bạn.

Giang là bạn tốt của Đới Thâm, Đới Thâm đã ra đi ngoài ý muốn trong một lần làm nhiệm vụ ở Ám Các, nhưng Giang thì vẫn tiếp tục sống.

Anh Túc biết Giang không liên quan đến chuyện này, nàng ấy chưa bao giờ oán hận hắn.

Sau khi điện thoại của Anh Túc được nhận, nàng ấy nhanh chóng đặt ra thời gian hẹn gặp, địa điểm vẫn là quán rượu lần trước.

Quán rượu đó cách nơi ở của Anh Túc không xa, Anh Túc nhanh chóng đi tới đó.

Nàng ấy ngồi ở quầy bar trước, gọi trước một ly rượu.

Trong quán rượu truyền ra tiếng ầm ĩ, giọng cười tiếng nói không ngừng vang ra, chui vào tai Anh Túc.

Thân ở trong này, vẫn là nên quên đi những ý tưởng không nên có.

Sau lần thăm nghĩa trang này, tâm trạng Anh Túc có chút phức tạp.

Nàng ấy vẫn luôn nhớ rõ chuyện ở Diệp gia, vẫn luôn nhớ mong Diệp Sở vừa quay về Thượng Hải.

Dù đã biết việc của quá khứ nàng ấy không nên lại gần, nhưng nàng ấy lại không thể khống chế được bản thân.

Ly rượu sóng sánh, chất rượu lạnh lẽo chảy thẳng qua yết hầu, kích thích thần kinh nàng ấy.

Khi Giang Tuân đến quán rượu, đã thấy Anh Túc uống rượu một mình.

Tửu lượng của Anh Túc rất cao, dù uống có nhiều, nàng vẫn có thể duy trì tỉnh táo.

Giang Tuân đi đến bên cạnh Anh Túc, ngồi xuống.

Giang Tuân cũng gọi một ly giống vậy, hắn chỉ cầm trên tay, không có uống liền.

Giang Tuân nhìn dáng vẻ của Anh Túc, hỏi: "Tâm tình không tốt?"

Giang Tuân biết, hôm qua Anh Túc đã đi một chuyến đến nghĩa trang.

Nhưng nàng ấy chưa từng nói, người nàng ấy tế bái là ai.

Giang Tuân và Đới Thâm cũng chưa từng hỏi.

Hắn biết mỗi người đều có một bí mật của riêng.

Hắn cũng vậy.

Anh Túc không nói gì.

Giang Tuân uống một ngụm rượu: "Đới Thâm là bằng hữu của ta, ngươi cũng vậy."

Hắn dừng một chút: "Nếu ngươi muốn tâm sự, thì nói với ta đi."

Anh Túc đặt ly rượu xuống, quay đầu nhìn Giang Tuân: "Giang, họ tên thật của ngươi là gì?"

"Vì sao ngươi chỉ có một cái họ, không có tên?"

Ánh mắt Giang Tuân tối xuống: "Tên của ta tượng trưng cho quá khứ."

Nghe thấy câu trả lời của Giang Tuân, Anh Túc dời mắt, nhìn ly rượu.

Anh Túc tự giễu: "Mà quá khứ của chúng ta đã không còn tồn tại."

Giang Tuân không nói gì, rót một ly.

Sau khi Đới Thâm ra đi, Giang Tuân cũng không liên lạc với Anh Túc.

Sau đó mấy năm Anh Túc lại đến tìm hắn, nàng ấy chỉ có một yêu cầu, là nhờ hắn chăm sóc cho Diệp gia.

"Ngươi biết không?" Anh Túc nói: "Ta chính là một người đã chết."

Thật lâu sau, Anh Túc mới nhỏ giọng nói

Nàng ấy chưa nói xong, cũng không nói ra một từ thừa nào.

Anh Túc biết, Giang chắc chắn là đã đoán được danh tính của nàng ấy.

Khi nàng ấy nhờ Giang chăm sóc Diệp gia, Giang như biết điều gì đó.

Nhưng nàng ấy biết, Giang là một người đáng tin cậy.

Giang Tuân tiếp tục nghe, hắn chậm rãi đặt ly rượu trước mặt nàng.

Anh Túc đoán không sai, Giang Tuân thật sự đã điều tra Diệp gia.

Hắn tra ra được Diệp gia từng có một Diệp đại tiểu thư đã mất.

Diệp Tự mất tích khi còn nhỏ.

Không lâu sau, Diệp gia tìm được xác của nữ nhi.

Trên người bé gái mặc bộ quần áo giống hệt Diệp Tự.

Cho nên, cả Diệp gia đều cho rằng Diệp Tự đã mất.

Chỉ cần hơi suy nghĩ, Giang Tuân là có thể đoán ra chân tướng.

Hắn đoán rằng, chuyện này có liên quan đến việc Anh Túc đi tế bái mở nghĩa trang.

Giang Tuân chỉ ngồi nghe, nhưng không hề nói chuyện.

Hắn biết, Anh Túc chỉ là muốn tìm một người trò chuyện mà thôi.

Nhưng chuyện của Hạ Tuân, Giang Tuân sẽ không nói cho Anh Túc.

Vì một nguyên nhân nào đó, hắn phải thay Hạ Tuân giữ kín bí mật.

Bất kể là chuyện của Đới Thâm hay bí mật của Hạ Tuân, đều là Giang Tuân nợ Anh Túc, nên hắn vẫn luôn giúp đỡ nàng.

Anh Túc lại uống thêm một ly: "Mỗi người chúng ta đều cống hiến cho tổ chức, nhưng tính mạng lại không phải là của mình."

Đới Thâm và Giang Tuân làm việc cho Ám Các, nhưng Giang Tuân không rõ Anh Túc làm việc cho tổ chức nào.

Ánh mắt Giang Tuân trở nên hơi hoảng hốt: "Chúng ta đều thân bất do kỷ mà thôi."

Giang Tuân và Anh Túc đều hiểu, cả đời này của họ phải ở trong tổ chức, không thể rời đi.

Anh Túc khẽ cười một tiếng: "Đúng vậy, trên đời này có bao nhiêu chuyện là do bản thân làm chủ đây chứ?"

Nàng ấy không thể thay đổi chuyện Đới Thâm đã mất, cũng thế, nàng ấy không thể thấy rõ kết cục của mình.

Kế tiếp, hai người không nói gì, chìm vào yên tĩnh.

Không lâu sau, Anh Túc chào tạm biệt.

Chờ Anh Túc đi rồi, Giang Tuân cũng nhanh chóng rời khỏi quán rượu.

Khi chiều tà, Thượng Hải chợt đổ cơn mưa nhỏ.

Mưa bụi rơi, mang theo cả sự mát mẻ và ẩm ướt.

Chỉ là gần đây mới có một cơn mưa này, tâm trạng của mọi người cùng không bị ảnh hưởng nhiều.

Câu lạc bộ Đại Thượng Hải.

Cửa chính lúc nào cũng kín xe, khách cứ đi theo từng nhóm, tiếng người cười nói không ngừng.

Máy quay đĩa đang phát nhạc trong phòng khiêu vũ, âm thanh nhẹ nhàng quyến luyến, nhưng mơ hồ truyền ra ngoài

Lúc này, Thiệu đôn đốc của sở cảnh sát trung ương đang uống rượu ở câu lạc bộ.

Hôm nay ông còn dẫn theo người bốn phương "Trường Tam".

Mấy kỹ nữ tự xưng là "Trường Tam" là có liên quan đến việc thu phí của các nàng.

Uống trà cùng họ, để họ bồi rượu, ngủ lại tiếp khách, ba loại hoạt động này cần bỏ ra ba đồng đại dương.

"Trường Tam" có chút khác với nữ kỹ nữ khác, họ là hàng cao cấp.

Trong số họ có vài người chỉ bán nghệ không bán thân, nhưng nếu đưa ra một cái giá thỏa đáng, chuyện gì cũng có thể.

Thiệu đôn đốc thường xuyên lẫn vào nơi phong hoa tuyết nguyệt, bên người có "Trường Tam" tiếp khách cũng không có gì lạ.

Thiệu đôn đốc lười biếng dựa lưng vào sô pha, áo khoác treo ở bên cạnh, nhìn rất thích ý.

Trên bài bày đủ loại rượu, nhưng ông chưa động ly nào.

"Trường Tam" mềm mại dựa vào người Thiệu đôn đốc, bàn tay nhỏ mềm mại không xương đặt lên ngực ông.

Thiệu đôn đốc thường xuyên quan tâm chăm sóc các kỹ quán, hắn rất hào phóng lại săn sóc, là khách quen mà mấy kỹ nữ thích nhất.

Đầu bên kia sô pha có hai vị khách nam, họ cũng là người của sở cảnh sát trung ương.

Hình như đây là lần đầu họ đi đến đây, cả người cứng nhắc.

Thiệu đôn đốc phất phất tay: "Bữa nay ta mời, thích gì uống đó."

Nói xong, Thiệu đôn đốc lại cầm ly rượu lên, đưa tới bên miệng, uống nửa ly rượu tay vào miệng.

Trên sàn nhảy nam nữ uốn éo vòng eo, đắm mình vào âm nhạc.

Họ không biết rằng, sự ồn ào phía sau ẩn dấu nguy cơ.

Một lát sau, trên sân nhảy có một người đàn ông hoảng thần, cơ thể không vững.

Dù người khác nhìn thấy vẻ này cũng không để trong lòng.

Người đến đây chắc chắn sẽ uống vài ly, người mang hơi men ai cũng như thế.

Giây tiếp theo, trước mắt nam nhân kia tối sầm lại, thân mình mềm nhũn, nằm ngã lên đất.

Lúc đầu không ai phát hiện, nhưng người nọ nằm trên đất một lúc, nhưng cũng không bò dậy.

Vì thế, có người bước lên nhìn, bấy giờ mới thấy sai sai.

Ngay sau đó, trên sân nhảy bắt đầu xuất hiện những tiếng hét chói tai, lại bị tiếng nhạc che lại.

Tuy nói vậy, nhưng lại có người nhận ra điểm lạ, hiện trường bắt đầu hỗn loạn.

Mọi người tránh né, chạy ra chỗ khác.

Nam nhân kia nằm trên sàn nhà, xung quanh trống rỗng.

Vị trí ngồi của Thiệu đôn đốc cách sân nhảy không xa, khi khách khứa hỗn loạn, ông đã nhận thấy.

Ánh mắt mơ màng ban đầu vừa thấy có chuyện đã lấy lại vẻ sáng ngời.

Thiệu đôn đốc cầm lấy áo khoác vắt trên sô pha, nhanh chân chạy tới sân nhảy.

Hai thủ hạ nhìn nhau, nhanh chóng đuổi tới.

Trên sàn nhảy chen chúc, tuy có người hôn mê mà hoảng sợ, vẫn có những người tò mò, đi lại gần dòm vào, không có đi ra.

Lúc này, công dụng của hai thủ hạ được phát huy.

Bọn họ đi đằng trước Thiệu đôn đốc, dùng tay ngăn đám người.

"Nhường một chút, người của phòng tuần bộ đây."

Hai người hét to hết cỡ, vài người nghe mấy chữ phòng tuần bộ, nhanh chóng tản ra, tráng đường.

Thiệu đôn đốc nhanh chóng đi tới trước mặt nam nhân kia.

Thiệu đôn đốc nhăn chặt màu, lập tức ngồi xuống xem xét.

"Có ai kêu xe cứu thương không?" Thiệu đôn đốc hỏi.

Người đứng bên kia lên tiếng: "Giám đốc câu lạc bộ đã báo cho bệnh viện giáo hội."

Thiệu đôn đốc gật đầu, mắt vẫn đặt trên người đang nằm.

Nam nhân kia miệng sùi bọt mép, đầu nghiêng lệch sang một bên.

Trên cơ thể không có vết thương, quần áo chỉ tề.

Trong lòng Thiệu đôn đốc đã có suy nghĩ riêng, ông đứng dậy.

Thủ hạ tiến lên một bước, cung kính hỏi: "Thiệu đôn đốc, cần ta làm gì không?"

Khuôn mặt Thiệu đôn đốc trấn định: "Ngươi đi tìm hiểu trước khi người này ngất đã ăn những gì?"

"Còn có đã tiếp xúc qua với ai?"

Thủ hạ theo lời nhanh chóng đi tìm giám đốc câu lạc bộ.

Thiệu đôn đốc sai một thủ hạ khác canh giữ hiện trường, hắn phải gọi điện cho Lục Tam thiếu.

Thiệu đôn đốc mượn điện thoại của câu lạc bộ, gọi tới Đốc Quân phủ.

Giọng nói của Lục Hoài vang từ đầu dây bên kia.

Thiệu đôn đốc lập tức nói: "Tam thiếu, Đại Thượng Hải xảy ra chuyện."

Giọng nói Lục Hoài trầm xuống: "Nói tiếp đi."

Thiệu đôn đốc tiếp tục: "Có người đột nhiên hôn mê, họ sẽ đưa người từ Đại Thượng Hải đến bệnh viện giáo hội Mỹ."

"Ta sẽ qua đó trước, tình huống cụ thể sẽ báo cáo sau."

Lục Hoài trầm mặc một lát, nói: "Không cần, ta sẽ đến đó."

Hai người nhanh chóng treo điện thoại.

Xe cứu thương cũng vừa lúc đến trước cửa câu lạc bộ Đại Thượng Hải.

Nam nhân kia được đưa lên xe, xe chạy nhanh về bệnh viện.

Sau khi vào phòng cấp cứu, Thiệu đôn đốc chờ ở bên ngoài.

Không bao lâu sau, xe của Lục Hoài đã dừng trước cửa bệnh viện.

Cửa xe mở, Lục Hoài xuống xe, vẻ mặt nặng nề, gương mặt lạnh lùng.

Trời đêm nay còn đổ mưa nhỏ, tí tách tí tách không ngừng.

Lục Hoài không thèm để ý, quần áo của hắn cứ vậy mà ướt.

Chỉ một đoạn đường ngắn, quần áo Lục Hoài cũng đã hơi dính ướt.

Lục Hoài nhìn Thiệu đôn đốc đứng ở cửa, gật đầu với hắn.

Lục Hoài vào trong, Thiệu đôn đốc nhanh chân đi theo, vừa đi vừa báo cáo.

Khuôn mặt Thiệu đôn đốc nghiêm túc: "Người đó đột nhiên ngã xuống, trên người không có vết thương ngoài."

Người đó đã đến viện một lúc lâu, có lẽ đã có kết quả khám.

Hai người vẫn đi về phía phòng cấp cứu không dừng chân.

Thiệu đôn đốc nói ra suy đoán của mình: "Theo những gì ta thấy, hình như đây là biểu hiện của trúng độc."

Nghe đến đây, hàng mày của Lục Hoài, vẫn không tiếp lời.

Lục Hoài vừa đến cửa phòng cấp cứu, bác sĩ cũng đã bước ra.

Thiệu đôn đốc bước lên một bước, vội hỏi: "Tình huống ra sao rồi?"

Lục Hoài không nói gì, chỉ đứng nghe.

Bác sĩ đáp: "Bệnh nhân đột ngột phát triệu chứng trúng độc, bây giờ đã tạm ổn."

Vẻ mặt Lục Hoài tối xuống, chợt hỏi: "Là độc mạn tính à?"

Bác sĩ ngẩn ra, theo những gì hắn chẩn đoán, đúng là độc mạn tính.

Bác sĩ mói nói: "Đúng vậy."

Bác sĩ lại nói tiếp: "Tuy tình hình của bệnh nhân đã ổn định, nhưng cần nằm viện theo dõi thôi."

"Độc tính vẫn chưa tiêu trừ hoàn toàn, có lẽ cần thêm một khoảng thời gian nữa."

"Có lẽ cần thời gian rất lâu."

Thiệu đôn đốc gật đầu: "Đã hiểu."

Sau đó ông đưa giấy tùy thân ra: "Ta là người của sở cảnh sát trung ương ở Tô Giới Pháp, nếu có chuyện gì thì nhớ báo lên."

Bác sĩ lên tiếng đồng ý.

Bác sĩ đi rồi, Thiệu đôn đốc nhìn Lục Hoài, ông nghĩ đến chuyện đã xảy ra hôm nay.

Thiệu đôn đốc: "Phòng tuần bộ đã nhận vài vụ kiện như vậy rồi."

Ánh mắt Lục Hoài lạnh băng: "Có thấy mặt không?"

Thiệu đôn đốc lắc đầu: "Không có."

Lục Hoài hỏi: "Còn thân phận của những người đó thì sao?"

Thiệu đôn đốc ổn định lại tâm trạng: "Tam thiếu, khi trở về ta sẽ gửi tư liệu cho ngươi."

Lục Hoài đi khỏi, người của phòng tuần bộ ở Tô Giới Pháp sẽ tiếp tục nhìn chằm chằm tình huống ở đây.

Cho đến khi tình huống bệnh nhân này dần ổn định, sau đó mới tính tiếp được.

Trời đổ mưa nhỏ, sau khi Lục Hoài đi khỏi bệnh viện giáo hội, không lập tức về Đốc Quân phủ.

Hắn đánh tay lái, đi về phía Diệp Công Quán.

Nếu nàng đã ngủ, hắn sẽ rời đi.

Nếu không có, hắn sẽ vào gặp nàng.

Lục Hoài vào sân nhà Diệp Sở, không dùng dù, đứng trong mưa nhìn vào phòng nàng.

Đèn trong phòng vẫn sáng, có lẽ mấy hôm nay rất bận, nàng suy nghĩ nhiều, vẫn luôn khó ngủ.

Lục Hoài đi nhanh vào, gõ lên cửa phòng nàng.

Biết người tới là ai, nàng nhanh chóng mở cửa.

Nàng đưa mắt nhìn: "Lục Hoài."

Lục Hoài đi vào nhà, nói chuyện xảy ra đêm nay cho Diệp Sở: "Có người bị trúng độc mạn tính ở câu lạc bộ Đại Thượng Hải."

Diệp Sở vừa đóng cửa phòng, vừa hỏi: "Lại là chuyện giống trước sao?"

Lục Hoài gật đầu: "Tạm thời tính mạng người kia không nguy hiểm, phòng tuần bộ đã tham gia điều tra."

Diệp Sở nghĩ nghĩ: "Người gây ra chuyện này làm việc rất kín đáo, có lẽ phòng tuần bộ sẽ không tìm được gì."

Lục Hoài cũng biết rõ: "Những phú thương kia tạm thời không gặp chuyện."

"Bọn chúng nhất định có mục đích để hạ độc, khẳng định sẽ để lại dấu vết."

"Đúng rồi, Mạc Thanh Hàn dùng thân phận của Dung Mộc trở về Thượng Hải."

"Chuyện lúc nào vậy?"

"Hẳn là ngày mai hắn sẽ đến đây."

Không biết Mạc Thanh Hàn có liên quan để kẻ hạ độc hay không, khiến người ở Bến Thượng Hải trúng độc mạn tính, hẳn đã có kế hoạch từ lâu.

Bày ra cục diện như vậy, bọn họ muốn làm cái gì đây?

Lục Hoài và Diệp Sở cần phải cẩn thận hơn nữa mới có thể đối phó với chuyện sau này.

Đồng hồ treo trên tường đang chạy, từng tiếng tích tắc phát ra, trong đêm càng thêm rõ ràng.

Trong phòng có một chiếc đèn nhỏ, ánh sáng hơi nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn rõ nhau.

Lục Hoài nhìn Diệp Sở, cảm xúc trong mắt hắn rất rõ ràng.

Hắn im lặng nhìn nàng, không hề dời mắt.

Khi đến đây, hắm muốn tạm thời bỏ xuống hết những chuyện sóng gió ban nãy.

Hắn chỉ có một suy nghĩ.

Muốn gặp nàng.

Lục Hoài còn có một việc, vẫn chưa làm rõ được.

Tại sao mấy ngày gần đây hắn luôn mơ thấy những cảnh tượng giống nhau, mơ thấy một nữ tử giống vậy?

Hơn nữa, những giấc mộng này kéo đến sau khi hắn gặp mặt Diệp Sở.

Hắn và nàng gặp nạn trong trại nuôi ngựa, trong mơ hắn cưỡi ngựa chung với một nữ tử.

Hắn và nàng cùng ngồi xe lửa từ Bắc Bình về Thượng Hải, trong mơ hắn đã chiếu cố một nữ tử.

Tuy chỉ mới gặp chuyện như vậy hai lần, nhưng trực giác của Lục Hoài sẽ không sai.

Lục Hoài đã từng ôm Diệp Sở rất nhiều lần, dĩ nhiên có thể cảm nhận chính xác được, cơ thể nàng và nữ tử kia rất giống nhau.

Nếu hắn không đoán sai, những chuyện đó không phải là giấc mộng.

Chuyện Lục Hoài muốn biết ngày càng nhiều, chỉ có thể thông qua tiếp xúc với Diệp Sở.

Nhưng hắn đã tới Diệp Công Quán nhiều lần.

Ở trong căn phòng này, họ từng đánh nhau, cũng từng ôm nhau..

Hầu như đều không tồn tại cảnh như vậy trong mơ.

Tầm mắt Lục Hoài nhẹ nhàng nhìn về cái giường phía sau nàng..

Diệp Sở chỉ nhìn thấy Lục Hoài có giấu chút ý sâu xa, không hiểu hắn đang nghĩ gì.

Nàng gọi một tiếng: "Lục Hoài?"

Giọng nói của Diệp Sở vừa hay lại trùng khớp với suy nghĩ của hắn, hắn im lặng nhìn sang hướng khác.

Nếu muốn làm chuyện càng thân mật hơn nữa, hôm nay không thể thử được.

Sau này hắn muốn tìm cơ hội để thử nghiệm.

Lục Hoài tiếp tục nhìn Diệp Sở, vẻ mặt nàng đầy khó hiểu nhìn hắn.

Kỳ lạ là, chỉ mới không gặp một ngày, nỗi nhớ trong lòng Lục Hoài càng sâu.

Hắn muốn đưa tay ôm nàng, lại bỗng nghĩ đến hắn vừa ướt mưa, trên áo khoác ướt mèm, có thể sẽ khiến nàng bị cảm.

Do dự một lúc, Lục Hoài nhanh chóng mở nút áo.

Diệp Sở sửng sốt.

Đêm đen yên tĩnh, không chút âm thanh, chỉ có thể nghe thấy tiếng nút áo cọ vào vải.

Lục Hoài vừa cởi nút áo, vừa đi về phía Diệp Sở.

Bước chân của hắn vững vàng, lại mang theo chút áp lực.

Diệp Sở ngẩn ra, sau đó lùi về sau.

Bên tai nàng nóng lên, nhưng hành động của Lục Hoài không hề dừng lại.

Nàng lùi một bước, hắn tiến một bước.

Từng bước ép sát, không để lại lối thoát.

Phía sau là vách tường cứng rắn, Diệp Sở dừng bước, không còn đường.

Diệp Sở bị đẩy đến góc tường cũng là lúc Lục Hoài cởi xong nút áo.

Hắn cũng không giải thích về hành động vừa rồi, chỉ là hơi cúi người nhìn nàng, nàng nhanh chóng né đi đôi mắt hắn.

Tầm mắt Lục Hoài hạ xuống, thoáng nhìn qua đôi tai đỏ au của Diệp Sở, dắt khóe môi.

Giây tiếp theo, tay hắn phủ lên cái trán của nàng, làm lại hành động trong giấc mơ hôm qua.

Phần lưng của Diệp Sở áp sát mặt tường, không thể di chuyển, tùy ý Lục Hoài vuốt trán, không hiểu hắn muốn làm gì.

Lòng bàn tay của hắn rất nóng, nhiệt độ không ngừng truyền đến.

Lục Hoài nhìn Diệp Sở, ánh mắt nàng trôi xa, không nhìn hắn.

Hắn nhớ lại, trong chuyến xe trở về Thượng Hải, nàng sinh bệnh, hắn chăm sóc nàng cả đêm.

Bây giờ là mùa đông lạnh giá, trong mắt hắn, thân thể của nàng vừa nhỏ lại yếu.

Trong lời nói của Lục Hoài giấu ý khác: "Gần đây thời tiết lạnh, đừng để bị sốt."

Bằng không, hắn cũng không có cơ hội chăm sóc nàng.

Hắn duỗi tay ra, kéo cả người nàng vào ngực hắn.

Diệp Sở chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp phả vào mặt.

Lục Hoài siết chặt tay, ôm lấy nàng, nói.

"Một ngày không gặp, có chút nhớ."

Hắn vùi vào mái tóc dài của nàng, giọng nói trầm thấp.

Giọng điệu có chút xa lạ, nặng nề phát ra từ mái tóc nàng.

Cơ thể Diệp Sở càng thêm nóng.

Nàng bị Lục Hoài ép vào góc tường, nàng không có đường lui.

Hắn dùng áo khoác bọc lấy nàng.

Không gian nơi này khá hẹp, càng chỉ có thể vùi vào người hắn.

Lục Hoài cảm thấy cơ thể nàng có thay đổi.

Một tiếng cười nhẹ

Nhẹ đến nỗi không phát ra được trong không khí..

Truyện Chữ Hay