Chiều đã hạ màn, trên mặt Diệp Sở áo lên một lớp nắng vàng, khóe miệng nàng khẽ cong lên
Nàng không trả lời, trái lại còn xoay người đi.
Lục Hoài ngẩn ra, vẫn im lặng nhìn nàng.
Diệp Sở thong thả đi tới bên sô pha, cầm lấy áo khoác của nàng rồi mặc vào.
Nàng không hề nói gì, giờ lại khoác áo nhìn như muốn ra ngoài.
Lục Hoài nhướn mày, cười một cái
Nội Dung Được Mở:
Chỉ thấy Diệp Sở vừa đi tới cửa phòng, vừa nói bốn chữ.
"Khách sạn Lục Quốc."
Nàng hơn dừng bước, đưa tay ra đặt trên then cửa.
Diệp Sở chợt quay đầu nhìn Lục Hoài một cái.
Lục Hoài vẫn đứng đó, khóe miệng mang ý cười, hắn vẫn luôn nhìn nàng, không hề rời mắt.
Diệp Sở mở miệng, nói một câu.
"Lục Hoài, ngươi không chuẩn bị đi cùng sao?"
Lục Hoài bắt đầu đi về phía Diệp Sở.
Tuy nàng không trả lời, nhưng những hành động của nàng đã thay nàng nói hết tất cả.
Tay của Lục Hoài đặt lên bàn tay nàng đang cầm then cửa, nắm lấy.
Cảm giác ấm áp quen thuộc ập đến, Diệp Sở ngơ ngác mấy giây
Hắn nhẹ nhàng vặn một cái, thay nàng mở cửa ra.
"Xin mời."
Lục Hoài nhanh chóng buông ra, rất lịch thiệp.
Bọn họ đi xuống dưới, bước đi không nhanh không chậm.
Như lời hắn đã nói, đêm nay chỉ là một buổi hẹn hò, những chuyện khác cứ tạm gác lại.
Lục Hoài mở cửa xe, Diệp Sở ngồi vào trong.
Hắn ngồi ở ở ghế lái, ô tô chạy vào bóng tối.
Khách sạn Lục Quốc cũng không cách quá xa, nhưng cũng cần một chút thời gian để tới.
Tuy Diệp Sở đã ở Bắc Bình mấy ngày, nhưng vẫn luôn bận rộn, bây giờ có thời gian, nàng liền nhìn ngắm cảnh đêm của Bắc Bình.
Nhìn thấy hơi thở náo nhiệt phồn hoa, mở một khe nhỏ ở cửa sổ, gió lạnh thổi vòng trong không khí ấm áp trong xe.
Nàng quay đầu nhìn, bên cạnh là sườn mặt của Lục Hoài, không khỏi kéo khóe môi.
Bóng đêm đọng lại, ô tô dừng chạy.
Bọn họ xuống xe, cùng sóng vai vào khách sạn Lục Quốc.
Vào lúc này, vừa đúng lúc dùng bữa tối, người đi đến đây trên mặt đều có nét cười.
Khách sạn Lục Quốc rất tráng lệ, có nhà hàng cũng có nơi tiêu khiển, chi phí tất nhiên không nhỏ.
Người ở đây, có đến để dùng bữa tối, có người đến vui chơi.
Đây là Bắc Bình, cách xa Thượng Hải.
Hai người họ lại đang ngụy trang, không ai nhận ra, hành động cũng tiện hơn.
Đi vào sảnh lớn của khách sạn Lục Quốc, y hương tấn ảnh, khách đến khách đi.
y hương tấn ảnh: không biết có phải thành ngữ gì không mà tra không ra.
Tóm lại câu này nghĩa là quần áo, tóc mai, bóng người chen chúc ấy.
Phục vụ sinh nghênh đón, hắn ra Lục Hoài.
Khi Lục Hoài tới đây đạt chỗ, đã từng dùng dạng dịch dung này.
Phục vụ sinh nói với Lục Hoài: "Diệp tiên sinh."
Diệp Sở ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn Lục Hoài một cái, vẫn thấy khuôn mặt hắn rất bình thản.
Lục Hoài ừ một tiếng, là đang nói với phục vụ sinh.
Phục vụ sinh: "Chỗ ngài đặt là ở lầu hai, mời đi theo ta."
Hắn đưa Lục Hoài và Diệp Sở đi lên lầu, vô ý mà nói: "Chắc vị này là Diệp thái thái đúng không?"
Diệp Sở chưa nói gì, Lục Hoài đã ôm vai nàng, thay nàng trả lời: "Đúng vậy."
Phục vụ sinh nói ngọt: "Từ khi nhìn thấy gai người ở phía xa, đã cảm thấy hai người rất xứng đôi."
Bọn họ đứng lại trước cửa phòng
Phục vụ sinh thay họ mở cửa, rồi nhanh chóng rời đi.
Khi căn phòng này mở ra trước mặt Diệp Sở, bước chân nàng hơi cứng lại.
Bọn họ đã từng dùng cơm ở phòng này, nàng nhớ rất rõ, không phải là lần trước khi tới Bắc Bình, mà là kiếp trước.
Kết cấu trong phòng vẫn vậy, rất giống kiếp trước.
Diệp Sở đứng tại chỗ, không tiếp tục đi.
Lục Hoài nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
Diệp Sở nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, không để lại dấu mà dời mắt: "Sao lại phải long trọng như vậy?"
Tiếng nói của Lục Hoài thâm sâu: "Đay là lần đầu hẹn hò của chúng ta."
"Long trọng một chút, cũng không quá đáng."
Diệp Sở nhìn vào mắt Lục Hoài, tiếng động xung quanh cũng an tĩnh lại.
Ý cười trong mắt hắn càng rõ hơn, nàng không nhịn được mà cười một tiếng.
Họ đi vào, đóng cửa phòng lại.
Lục Hoài giúp Diệp Sở kéo ghế, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống.
Lục Hoài ngồi đối diện nàng, khoảng cách giữa hai người cũng không xa.
Lục Hoài: "Không biết nàng thích gì, ta đã thay nàng gọi vài món."
Diệp Sở cười: "Ngươi đang đoán ta nghĩ gì hả?"
Lục Hoài cong môi: "Nếu ta đoán sai, chỉ còn cách nàng nói cho ta đáp án mà thôi."
Tiếng gõ cửa truyền đến, phục vụ sinh đưa các món ăn vào.
Sau khi đã bày bàn, người nọ nhanh chóng ra ngoài, để cho họ không gian riêng tư.
Lục Hoài gọi nàng: "Lục Sở tiểu thư."
Hắn gọi theo họ của mình, đặt họ của mình lên trước tên của nàng, đúng là đang chiếm của hời của người khác.
"Bây giờ, nàng có thể nhìn một chút, ta có đoán đúng không."
Nhưng lúc này Diệp Sở vẫn chưa chú ý đến cách Lục Hoài gọi nàng, vì nàng đang bận nhìn mấy món ăn trên bàn, ngây người ra.
Chuyện kiếp trước đã trôi qua lâu như vậy, Diệp Sở nghĩ rằng mình không thể nhớ nổi, nhưng khi đến khách sạn Lục Quốc, ký ức lại ngày càng rõ ràng.
Nếu nàng nhớ không nhầm, Lục Hoài gọi mấy món này......
Vậy mà lại giống hệt với trong ký ức của nàng.
Thấy Diệp Sở không trả lời, Lục Hoài cho rằng này không thích mấy món này.
Hắn chủ động nói: "Ta không biết rõ nàng thích gì, ta sẽ chầm chậm......"
Chầm chậm hiểu nàng, cho đến khi chúng ta thật sự hiểu biết về nhau.
Lục Hoài chưa nói xong, lại bị Diệp Sở đánh gãy, nàng chợt gọi một tiếng: "Lục Hoài."
Diệp Sở đưa mắt nhìn, ánh mắt sáng lên: "Sao người lại gọi những món này?"
Nàng biết, hắn không biết gì ở kiếp trước.
Chẳng lẽ hắn đang nhớ ra sao?
Lục Hoài nhìn vẻ mặt của Diệp Sở, có ý muốn tìm ra gì đó từ nàng.
Lục Hoài nói ra suy nghĩ thật sự: "Không biết tại sao, ta vẫn cảm thấy, nàng nhất định sẽ thích."
Giọng nói của Lục Hoài hạ xuống, hắn không nói gì nữa, mà chờ phản ứng của Diệp Sở.
Qua vài giây, nàng chợt mỉm cười: "Ta thực thích."
Khóe miệng Lục Hoài không nhịn được mà cười: "Xem ra, ta đã đoán đúng."
Diệp Sở vẫn luôn quan sát Lục Hoài.
Nghe câu này, Diệp Sở lại cho rằng hắn vẫn chưa nhớ ra gì.
Ký ức của Lục Hoài là một khoảng trống, nhưng chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, lại như đã ăn vào xương hắn vậy.
Hắn không nhớ, nhưng lại vô thức làm ra những hành động như vậy.
Diệp Sở nhìn vào mắt Lục Hoài, im lặng câu môi, như ở trong tay nàng không phải chỉ là hồi ức nữa.
Diệp Sở cười nói: "Diệp tiên sinh, ăn cơm thôi."
Đêm nay, ở một phòng trong lầu hai của khách sạn Lục Quốc, không khí ấm áp, trong không khí có sự ái muội xen lẫn vào.
Trong trong đêm đông, ở lầu một của khách sạn Lục Quốc, lại xảy ra một chuyện khác.
Anh Túc cũng đến đây, nàng ấy đã dịch dung, trên người mặc sườn xám, thật sự xinh đẹp.
Nàng ấy nhận được một nhiệm vụ, bây giờ đang đi tìm mục tiêu.
Ở chỗ này, không khí ở lầu hai rất ấm áp, ở lầu một thì nguy hiểm khắp nơi.
Hai việc cùng xảy ra, nhưng lại không hề biết sự tồn tại ở bên kia.
......
Sắc trời ngấm mực, hoàng hôn buông xuống.
Cây lá trong sân suy tàn, yên lặng âm thanh, khung cảnh hiu quạnh.
Lúc này, Anh Túc đi vào sân, trên người vẫn còn dính vết máu.
Ánh mắt nàng ấy không rõ, rơi vào hư không.
Nàng đi qua sân, đi vào một phòng phía trước, đứng lại.
Giây tiếp theo, Anh Túc đưa tay gõ cửa.
Tiếng gõ nặng nề vang lên trong khoảng sân yên tĩnh, nháy mắt xua đi không khí lạnh.
Lúc này, trong phòng truyền ra giọng nói của một nam nhân.
"Vào đi."
Chờ được câu trả lời, Anh Túc mở cửa đi vào.
Vóc người người kia trung bình, tay đặt sau người, lưng rất thẳng.
Hắn đứng đưa lưng về phía Anh Túc, không nhìn thấy mặt hắn.
Anh Túc giả vờ bình tĩnh, nhưng trong giọng vẫn mang theo run rẩy.
"Trưởng quan, người kia đã chết."
Đây là lần đầu Anh Túc giết người.
Vốn là người đang sống sờ sờ, lại ngừng thở dưới tay nàng ấy.
Máu tươi của người đó còn dính lên người Anh Túc, thậm chí nàng ấy còn quên mấy chuyện phải lau đi.
Nam nhân trong phòng nghe thấy giọng của Anh Túc, xoay người lại.
Hắn nhìn Anh Túc, khuôn mặt bình thản.
Hắn không nói tiếp đề tài Anh Túc nói ra.
Hắn nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Anh Túc, hỏi một câu không liên quan: "Ngươi đang nghĩ cái gì?"
Im lặng một lát, Anh Túc mới đáp: "Nhớ nhà."
Trưởng quan kia lại hỏi Anh Túc: "Ngươi muốn trở thành một đặc công thật sự không?"
Sau khi câu ấy vang lên, là một không gian im lặng kéo dài.
Nam nhân không ép Anh Túc trả lời, giọng của nam nhân ấy rất bình tĩnh.
"Ta không hỏi đến quá khứ của ngươi, nhưng trước khi ngươi là một đặc công, ngươi phải là một người không có quá khứ."
Lần này, Anh Túc nhanh chóng trả lời.
Giọng nói bạc bẽo của nàng ấy vang lên: "Phải."
......
Trong phòng yên tĩnh, tiếng điện thoại vang lên.
Anh Túc thu hồi suy nghĩ trong nháy mắt.
Ánh mắt của nàng ấy lập tức trở nên thanh tĩnh lại.
Anh Tíc át hết những âm thanh khác, sau đó nhận điện thoại.
Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam: "Anh Túc."
Giống hệt với giọng nói trong hồi ức.
Anh Túc cung kính gọi một tiếng: "Đới trưởng quan."
Đới trưởng quan lại đưa cho Anh Túc một nhiệm vụ: "Một thân tín của ta đã tới Bắc Bình, ngươi đi gặp hắn đi."
Anh Túc lập tức đồng ý: "Ở đâu?"
Đới trưởng quan nói địa điểm: "Khách sạn Lục Quốc."
Sau khi Đới trưởng quan nói xong, cũng không nhiều lời, nhanh chóng cúp điện thoại.
Anh Túc đã bị bắt cóc khi còn nhỏ, thiếu chút nữa nàng ấy đã vào Ám Các, trở thành một sát thủ ở đó.
Nhưng trong một lần ngẫu nhiên, nàng đã được Đới Sĩ Nam cứu.
Con trai Đới Sĩ Nam từng bị mất tích, vì vậy ông hiểu hoàn cảnh của Anh Túc.
Hắn không để Anh Túc trở thành thủ của Ám Các, hắn bồi dưỡng Anh Túc thành một đặc công.
Từ đó về sau, Anh Túc đã trở thành thủ hạ của Đới Sĩ Nam, ở khắp nơi thu thập tin tình báo cho ông.
Đái Sĩ Nam cũng không hỏi đến nàng ấy, Anh Túc chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.
Nàng ấy là đặc công mà Đới Sĩ Nam tin tưởng nhất, mà người tối nay nàng ấy gặp, là một người khác ông tín nhiệm.
......
Khách sạn Lục Quốc.
Anh Túc sẽ gặp anh nhân kia sẽ gặp ở nhà hàng ở lầu một.
Dựa vào tin tức mà Anh Túc nhận được, người nọ mặc bộ tây trang xanh biển, và có một chiếc khăn trắng gấp ở túi tây trang.
Ra khỏi cửa, Anh Túc cũng đã dịch dung.
Nàng ấy biết, nàng ấy sắp gặp người ấy, người đó nhất cũng đã ngụy trang.
Trước khi tin tưởng nhau, họ sẽ không dễ dàng để lộ thân phận của mình.
Anh Túc mặc một bộ sườn xám chu sa, trên vạt váy là chỉ bạc thêu hình hoa hải đường, hải đường cứ lay động theo từng bước chân của nàng, rất sống động.
Bên ngoài nàng khoác một chiếc áo lông chồn cộc tay, màu lông trắng càng làm làn da nàng ấy nổi bật lên.
Anh Túc trang điểm rất lộng lẫy.
Có đôi khi, vẻ đẹp của phụ nữ cũng là một thứ vũ khí.
Anh Túc lọ vẻ tươi cười, đi vào khách sạn Lục Quốc.
Anh Túc vừa vào nhà hàng, đã đưa mắt nhìn vào đám đông.
Nàng ấy làm như vô tình mà queta mắt nhìn xung quanh, đưa hết khung cảnh xung quanh thu hết vào mắt.
Giây tiếp theo, Anh Túc nheo mắt.
Ở đây, không có ai phù hợp với trang phục mà nàng ấy biết.
Có vẻ nàng ấy cần thăm dò một chút mới có thể gặp được người mà nàng đang cần tìm.
Địa điểm hẹn là quán rượu ở lầu một
Ánh mắt Anh Tục đặt lên một người làm mục tiêu.
Người đó đang đứng ở quầy bar, đang nói chuyện với người khác.
Nàng quyết định bắt đầu từ người đó.
Anh Túc tùy ý điểm gọi một ly rượu, tay nàng ấy chỉ cầm ly, đi về phía nam nhân ấy.
Anh Túc lớn lên rất đẹp, bên cạnh lại không có người đi cùng, có vài người thấy vậy cũng tìm cách tiếp cận.
Nhưng họ nhìn thấy gương mặt lạnh giá của mỹ nhân, đều lùi bước lại.
Anh Túc chậm rãi đi dạo bước, rượu trong ly cũng sóng sánh, phản lại ánh sáng đầy rực rỡ.
Mục tiêu càng lúc càng gần.
Anh Túc vờ nghiêng đầu, lại không dừng bước, vẫn đi thẳng.
Rượu trên tay hơi nghiêng, ly rượu đổ lên người người kia.
Người nọ đưa lưng về phía Anh Túc, bỗng cảm thấy sau lưng lạnh ngắt.
Người nọ ngây ra một chút, sau đó phản ứng lại.
Vẻ mặt hắn lạnh lẽo, rất tức giận, xoay người chửi ầm lên
"Là tên nào không có mắt......"
Người nọ còn chưa nói xong, vừa xoay đầu đã nhìn thấy mặt Anh Túc.
Giây tiếp theo, giọng của hắn im bặt lại, như bị ai cắt đứt vậy.
Ngữ khí của người nọ mềm lại: "Tiểu thư, cho hỏi ngươi tìm ra có việc gì?"
Gương mặt Anh Túc đầy áy náy: "Thật ngại quá, ly rượu của ta không cẩn thận va phải ngươi."
"Quần áo của ngươi cũng......"
"Không sao, không sao." Người nọ liên tục xua tay, thật giống như không hề để chuyện này vào lòng.
Anh Túc gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Người nọ do dự một chút, vẫn muốn nói gì đó, Anh Túc bỗng đánh gãy.
Anh Túc đưa mở lời: "Ta còn chút việc, xin lỗi vì không tiếp được."
Nghe vậy, người nọ chỉ có thể tiếc nuối để Anh Túc rời đi.
Anh Túc vừa lấy khăn tay lau rượu, vừa đưa mắt nhìn trong đại sảnh.
Vừa rồi nàng ấy đã xác định nam nhân kia không phải người nàng ấy cần tìm.
Động tĩnh vừa rồi không lớn, cũng không nhỏ.
Người có chuyện nhất định sẽ chưa ý.
Nếu người kia nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ biết là Anh Túc cố ý.
Khi Anh Túc vừa chuẩn bị lại gần mục tiêu tiếp theo, người nọ chợt nghiêng đầu nhìn.
Cách một lối đi nhỏ, hai người nhìn thẳng mắt nhau.
Bọn họ đứng im, không hề đi về phía đối phương.
Xung quanh ầm ĩ, khách đến khách đi, tiếng cười nói không ngớt.
Mà đối với hai người, giây phút này xung quanh rất yên lặng.
Trong lòng Anh Túc đã mơ hồ có đáp án.
Nàng nghĩ rằng, người bên kia hẳn là người nàng ấy cần tìm.
Trang phục người nọ khớp với những gì nàng ấy biết, khuôn mặt bình thường, xen lẫn trong đám đông.
Nhưng không loại trừ khả năng hắn không dịch dung.
Ánh mắt người nọ rất sâu, như những động thái xung quanh không hề liên quan đến hắn.
Hai người cũng không di chuyển, vẫn không lại gần đối phương
Lúc này, nam nhân kia có động tĩnh.
Hắn bắt đầu rời đi, đi tới một hành lang ở lầu một.
Trước khi đi, hắn còn quay đầu lại, nhìn thoáng qua Anh Túc, mới ra khỏi đại sảnh.
Anh Túc nhanh chóng đuổi theo.
Người nọ đằng trước, Anh Túc theo sau, nhưng chung quy vẫn duy trì khoảng cách.
Bọn họ đi qua một hành lang không có người, tiếng nói cười cũng xa dần.
Bước chân của hai người cũng rất nhẹ, đi trên hành lang lại không gây tiếng động.
Hành lang rất dài, người nọ đi về phía cuối, đứng lại trước một phòng.
Hắn lấy chìa khóa tra vào ổ.
Vừa xoay chìa khóa, cửa mở khóa.
Nam nhân kia đẩy cửa, đi vào trong trước.
Hắn đứng ở cửa, tay cầm then, mắt nhìn vào Anh Túc.
Vẻ mặt của người nọ không có cảm xúc, không nói câu nào.
Nhưng suy nghĩ của hắn rất rõ ràng, hắn đang chờ Anh Túc đi tới.
Anh Túc không hề do dự, bước lên vài bước, đi vào phòng.
Người nọ đóng cửa lại, Anh Túc nhanh chóng xoay người, nhìn hắn.
Nàng ấy sẽ không giao lưng cho một người xa lạ.
Trong phòng không có người, cực kỳ im lặng, còn có cả áp lực vô hình.
Hai người ngồi đối diện nhau, vẫn là im lặng
Giây tiếp theo, Anh Túc đánh vỡ không khí ở đây.
"Là ông ấy bảo ngươi đến?"
Người nọ nói: "Đúng vậy."
Như một cơn gió lạnh thổi qua, không gian yên tĩnh.
Giọng nói của hắn lạnh thấm vào xương, Anh Túc ngẩn ra, sau đó nói: "Ta tên Anh Túc."
Giọng nói của hắn rất lạnh, không phòng rất yên lặng, chỉ có giọng nói của thấm lạnh của hắn.
Người nọ nhìn thẳng vào mắt Anh Túc, ánh mắt của hắn đầy băng lạnh.
"Ta tên Mạc Thanh Hàn."
Tác giả có lời muốn nói:
Đới trưởng quan đã từng xuất hiện ở chương, chỉ là mấy chương gần đây mới vạch trần tên họ của hắn.
Mạc Thanh Hàn là một đặc công quan trọng khác của Đới trưởng quan, cho nên trước kia họ không thể tra ra hành tung của hắn.
Anh Túc tất nhiên là người tốt, phần còn lại đọc đi sẽ rõ....