Ngựa cứ dạo bước, ánh nắng mờ, trong tấm mắt là cảnh sắc khô héo kéo dài về phía xa.
Tay Lục Hoài cầm dây cương, ôm trọn Diệp Sở vào lồng ngực, tạo ra một không gian chật hẹp.
Tiếng súng ầm ầm, âm thanh chết chóc liên tục phát ra, tất cả đều rơi lại đằng sau.
Giây tiếp theo, nguy hiểm bất ngờ ập đến.
Con ngựa vốn ngoan ngoãn lúc trước bỗng dưng nổi điên lên, thở hồng hộc.
Vó ngựa cứ chạy qua chạy lại, cực kỳ nôn nóng.
Không để cho Lục Hoài kịp phản ứng, móng ngựa đột ngột nâng cao lên.
Một tiếng hí dài cắt qua không gian.
Ngựa nổi điên!
Theo hành động của con ngựa, cơ thể của Lục Hoài và Diệp Sở bất ổn, nghiêng ra sau.
Vừa nãy, khi con ngựa này có chút giao động, Lục Hoài đã chú ý rồi.
Hai người Lục Hoài mới rời khỏi rừng cây, vẫn chưa đi xa, chỉ có cách một đoạn tương đối.
Tiếng súng chợt vang, xé toạc bầu không khí lạnh lẽo.
Con ngựa ngoan ngoãn lúc trước nghe thấy tiếng súng, trong nháy mắt đã bị kinh động.
Đôi mắt Lục Hoài chợt rụt lại, hành động sau khi phản ứng lại của hắn là ôm chặt eo Diệp Sở.
Lục Hoài vừa kéo chặt dây cương, khống chế con ngựa đang hoảng loạn, vừa ôm chặt Diệp Sở, bảo vệ nàng không bị tổn thương.
Con ngựa đang hoảng sợ không ngừng nâng cao guốc trước, có ý muốn quăng hai người ở trên lưng xuống.
Lục Hoài lo dây cương sẽ tuột khỏi tay, nhanh chóng quấn dây cương vài vòng quanh lòng bàn tay.
Diệp Sở biết tình huống hiện tại rất không khả quan, nàng chỉ im lặng ngồi trong lồng ngực Lục Hoài, không quấy rầy hắn.
Bất luận là nguy hiểm hay an toàn, bọn họ sẽ cùng nhau vượt qua.
Tiếng gió gào bên tai, cọ qua mặt, đâm vào người phát đau.
Phía trước người nàng là bóng cây, cái bóng rung lắc rất mạnh, không thể không lướt qua tầm mắt.
Sau lưng là tiếng thở gấp và nhịp tim tăng nhanh của Lục Hoài.
Tuy đang lâm vào nguy hiểm, Diệp Sở lại không hề sợ hãi.
Lục Hoài giữ chặt dây cương, xiết chặt con ngựa, có ý muốn khống chế hành động của nó.
Khuôn mặt hắn rất bình tĩnh, động tác không hoảng loạn.
Lục Hoài đã học cách khống chế ngựa khi còn rất nhỏ, làm cách nào để khống chế một con ngựa đang phát điên trở nên bình tĩnh.
Từ lúc con ngựa bát đầu điên cuồng đến khi bình tĩnh, như là chỉ trải qua trong thời gian vài phút.
Con ngựa đang hoảng cũng dần bình tĩnh lại, tuy nó vẫn bất an mà dậm chân tại chỗ, nhưng đã không còn như lúc nãy nữa.
Lúc này, trong lòng bàn tay của Lục Hoài có chút mồ hôi.
Vừa rồi tuy biểu hiện của hắn rất bình tĩnh, nhưng Diệp Sở đang ở trong ngực hắn, làm hắn không thể không căng thẳng.
Hắn lo lắng cho sự an toàn của Diệp Sở, sợ Diệp Sở bị thương.
Tuy con ngựa đã bình tĩnh lại, nhưng Diệp Sở và Lục Hoài vẫn xuống khỏi lưng ngựa.
Lục Hoài xuống ngựa trước, sau đó đưa tay về phía Diệp Sở.
Diệp Sở không chút do dự đặt tay lên tay Lục Hoài, Lục Hoài nắm chặt tay nàng lại.
Lục Hoài vòng lấy người Diệp Sở, cánh tay hơi dùng sức một chút, ôm Diệp Sở xuống ngựa.
Tiếng súng trong rừng đã mất, không gian xung quanh đã yên tĩnh lại.
Lục Hoài để Diệp Sở đi bên cạnh hắn, một tay hắn kéo dây cương, dắt ngựa về trường đua.
Chu phó quan chờ Lục Hoài ở trường đua, vwr mắt hắn rất nôn nóng.
Hắn nhìn thấy Lục Hoài và Diệp Sở đi vào phòng, nhanh chóng kêu Tam thiếu một tiếng.
Vừa rồi động tĩnh ở trường đua ngựa không phải nhỏ, Chu phó quan đã biết.
Nhìn tình hình bây giờ, Tam thiếu và Diệp tiểu thư đều không có chuyện gì.
Lục Hoài lập tức nói với hắn: "Có người mai phục trong rừng cây."
"Người của chúng ta đã xử lý xong, ngươi đi điều tra một chút xem là kẻ nào làm?"
Chu phó quan gật gật đầu: "Vâng, Tam thiếu."
Chu phó quan xoay người bước ra ngoài.
Quản lý trại ngựa vẫn đang chờ bọn họ, bọn họ biết trong trường đua ngựa xảy ra chuyện, mà trùng hợp là Diệp nhị tiểu thư cũng đi về hướng đó.
Họ đã phái một vài người trong trường đua ngựa đi điều tra, còn phần còn lại ở lại trường đua xử lý mọi chuyện.
Bọn họ không biết tình huống cụ thể, cực kỳ lo lắng
Lúc này, Lục Hoài và Diệp Sở đi tới.
Bọn họ nhìn thấy Diệp Sở cùng Lục Hoài, trong lòng thở ra một hơi, nhanh chóng đi lên phía trước.
"Tam thiếu, Diệp nhị tiểu thư."
Diệp Sở là do Tô Minh Triết tự mình đưa tới, bây giờ Tô Minh Triết tạm thời có việc rời đi, nếu Diệp Sở xảy ra chuyện, bọn họ là người phải chịu trách nhiệm.
"Tô đại công tử không có ở đây, hắn có việc phải đi rồi."
Lục Hoài biết Tô Minh Triết không ở đây, hắn gật đầu.
Lục Hoài phải trở về khách sạn Hòa Bình một chuyến.
Trước đó, hắn muốn đưa Diệp Sở về nhà.
"Vừa rồi trong trường đua có một con ngựa nổi điên, làm Diệp Nhị tiêu thư hoảng sợ."
"Ta sẽ đưa Diệp nhị tiểu thư về nhà trước, các ngươi thông báo cho Tô đại công tử, bảo hắn đến khách sạn Hòa Bình tìm ta."
Người ở trường đua ngựa đồng ý, nhanh chóng gọi người đến nói cho Tô Minh Triết.
Lục Hoài đưa Diệp Sở về Diệp Công Quán trước, mới đến khách sạn Hòa Bình sau.
Tô Minh Triết vừa nghe Diệp Sở xảy ra chuyện, lập tức chạy tới.
Lục Hoài sớm đã chờ hắn ở đây.
Vẻ mặt Tô Minh Triết nôn nóng, hắn vừa nhìn thấy Lục Hoài, dsax bắt đầu hỏi đến tình hình của Diệp Sở.
"A Sở có bị thương không?"
Diệp Sở xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở trường đua ngựa của Tô gia, nếu Diệp Sở có mệnh hệ gì, Tô Minh Triết tuyệt đối sẽ không tha thứ bản thân.
Lục Hoài biết tâm tư của Tô Minh Triết, nhanh chóng trả lời: "Diệp Sở không sao, ta đã đưa nàng về nhà."
Lúc này Tô Minh Triết mới thở dài một hơi.
Lục Hoài nhíu mày: "Có rất nhiều người mai phục ở rừng cây."
"Mục tiêu của những kẻ đó không phải là ta và Diệp Sở, theo suy đoán của ta, bọn họ đang nhắm vào Tô gia tới."
Nghe thấy chuyện Lục Hoài hỏi hắn, Tô Minh Triết nhanh chóng suy nghĩ lại.
Tô gia không kết thù với người khác, không biết là ai muốn ra tay với Tô gia.
Tô Minh Triết nghi hoặc: "Ta không rõ ai muốn gây bất lợi cho Tô gia."
Lúc này, tiếng ngoài cửa truyền từ ngoài vào.
Chu phó quan đến.
Khi nãy Lục Hoài phái Chu phó quan đi điều tra, chắc là bây giờ đã có kết quả.
Chu phó quan nói: "Đã tra được, trong những kẻ kia có một người làm ở Hạ gia."
Nghe thấy mấy chữ Hạ gia, Tô Minh Triết lấp tức liếc mắt nhìn Lục Hoài một cái.
Họ đều biết Hạ gia không thể gây ra chuyện này.
Tô Minh Triết nghĩ đến chuyện hắn và Hạ Tuân đều là thành viên của Hoa Thương hội, có thể có liên quan đến chuyện này.
Tô Minh Triết nói: "Nhất định là có kẻ muốn hãm hại Hạ gia."
Lục Hoài có thể thấy Tô Minh Triết có bao nhiêu tin tưởng với Hạ gia.
Một khi đã như vậy, hắn cũng không cần phải giải thích quá nhiều với Tô Minh Triết.
Bởi vì Lục Hoài biết, Hạ Tuân chính là Giang Tuân, hắn không thể làm ra chuyện như vậy.
Tô Minh Triết nói: "Ta muốn gọi một cuộc điện thoại đến Hạ Công Quán."
Lục Hoài gật đầu.
Tuy điện thoại được nối máy, nhưng người làm của Hạ gia nói Hạ Tuân không có ở nhà.
"Ta thử xem đã." Lục Hoài trầm ngâm một lát: "Hạ Tuân có lẽ đang ở nơi khác."
Nếu bây giờ Hạ Tuân đã biến thành Giang Tuân, vậy thì họ phải đổi cách tìm hắn.
Tô Minh Triết đưa điện thoại cho Lục Hoài, hắn không chút nghi ngờ.
Làm trò trước mặt Tô Minh Triết, Lục Hoài cầm lấy điện thoại, bát số điện thoại của Gian Tuân.
Sườn mặt của Lục Hoài đối diện với Tô Minh Triết, lúc này Tô Minh Triết chỉ nhìn thấy hành động của hắn, không thể nhìn ra số.
Trong chốc lát, bên kia nhấc máy.
Điện thoại được nhận, từ bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Giang Tuân.
Quả nhiên là Lục Hoài đoán không sai.
Lục Hoài: "Ta là Lục Hoài."
Lục Hoài tiếp tục: "Vừa rồi ở trường đua ngựa của Tô gia xảy ra chuyện, có người mai phục."
Giang Tuân ngẩn ra, dò hỏi: "Nói vậy là sao?"
Lục Hoài: "Điều tra mọi chuyện thì có liên quan đến Hạ gia."
"Hạ Tuân, ngươi mau đến khách sạn Hòa Bình một chuyến đi."
Rõ ràng là Lục Hoài gọi cho Giang Tuân, nhưng lại nói tên của Hạ Tuân.
Giang Tuân nghe thấy câu của Lục Hoài, trong lòng đã hiểu.
Hắn là Hạ Tuân, xem ra Diệp Sở đã nói chuyện này cho Lục Hoài.
Lục Hoài biết bí mật của hắn, lại bảo hắn dùng thân phận của Hạ Tuân đi tới.
Giang Tuân ừ một tiếng: "Được."
Sau khi hai người đều hiểu ý, đã cúp máy.
Lúc này, Giang Tuân đang đứng trong thư phòng.
Hắn đã đứng rất lâu, đi chậm về phía bàn.
Hắn kéo ghế ngồi xuống, nhất cử nhất động, cực kỳ tao nhã.
Giang Tuân duỗi tay xoa giữa hai hàng mày, ánh mắt hơi hoảng hốt.
Hắn híp mắt, đáy mắt sâu hun hút.
Giây tiếp theo, hắn nhắm mắt lại.
Trước mắt là một mảng tối đen, tiếng chém giết trong đầu bị ngăn lại ở bên ngoài, hắn đi thẳng vào bóng tối.
Trong bóng đêm sâu rộng, một tia sáng mặt trời lóe lên, hơi ấm ập đến.
Lúc này, Giang Tuân mở mắt.
Bóng tối trong đôi mắt rút đi, ánh mắt lười biếng nhàn tản.
Hạ Tuân đã tỉnh.
Sau khi đến khách sạn Hòa Bình, Hạ Tuân được Chu phó quan dẫn đến lầu năm.
Bọn họ đang chờ hắn đến.
Lục Hoài đưa lưng về phía hắn, tầm mắt nhìn về khoảng không vô tận ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng động ở phía sau, hắn xoay người lại.
Vẻ bề ngoài của Hạ Tuân vẫn lười biếng như cũ, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc.
Lục Hoài: "Hạ Tuân."
Tô Minh Triết giọng điệu nghiêm túc: "Bọn ta cho rằng, có người muốn hãm hại Hạ gia."
Tuy Hạ Tuân đã khôi phục thân phận, nhưng khi Lục Hoài gọi cho Giang Tuân nói những chuyện đó, hắn cũng đều biết.
Trong lòng hắn thở ra một hơi, bọn họ không hề nghi ngờ Hạ gia chút nào.
Hạ Tuân mở miệng: "Cần ta giúp gì không?"
Lục Hoài: "Tên người làm kia của Hạ gia, lai lịch không rõ."
Hắn lại nói: "Ngươi đi điều tra bối cảnh của hắn đi."
Hạ Tuân gật đầu: "Lần trước nhà ta thay người làm, cũng có vài người hỗn tạp trà trộn vào."
Tô Minh Triết nhíu mày: "Ai lại muốn đốt lửa ân oán của hai nhà Tô Hạ chứ?"
Lúc trước có người muốn gây chuyện với Hoa Thương hội.
Chuyện này, có thể nào là cùng một nhóm người gây ra không?
Cựu chủ tịch Hoa Thương hội bị đâm chết, Hằng Thông Sa Tràng Hoàng tiên sinh suýt nữa bị hại, tiệm dệt Thân Tân Phí tiên sinh cũng đã chết..
Lục Hoài nhìn Hạ Tuân.
Ánh mắt của Hạ Tuân không nhìn ra nông sâu, trong lòng Lục Hoài đã có suy xét.
Giang Tuân đã từng đưa Diệp Sở đi đến Hàn Tháp Tự, đã chứng kiến cuộc trò chuyện giữa Tịnh Vân và Phí tiên sinh.
Nếu hai nhân cách có chung ký ức.
Như vậy, Hạ Tuân hẳn sẽ biết Tịnh Vân.
Thật ra, Giang Tuân chỉ dấu Hạ Tuân chuyện của Ám Các.
Còn những chuyện khác, hắn sẽ không giấu Hạ Tuân.
Một lát sau.
Hạ Tuân chợt nói: "Ta đã biết thân phận của người kia rồi."
Lục Hoài đã đoán đúng, người kia ở trong Hạ Tuân, tất nhiên là Tịnh Vân đại sư của Hàn Tháp Tự.
Hạ Tuân: "Việc này là do Hạ gia gây ra, ta sẽ đi điều tra rõ ràng."
Vốn là Tịnh Vân ngụy trang rất tốt, khiến người ta không tìm được khe hở nào.
Không nghĩ rằng, Mạc Thanh Hàn chưa đi được bao lâu, Tịnh Vân đã không kiềm chế được.
Vậy mà hắn ta lại tự mình đưa đến cửa.
Đây cũng khen ngược, tên Tịnh Vân này, đã đến lúc phải giải quyết.
Sau khi cuộc thảo luận của họ đã có kết quả, Tô Minh Triết và Hạ Tuân rời khỏi khách sạn Hòa Bình.
Đêm đã khuya, Lục Hoài không quay trở về Đốc Quân phủ ngay, mà ở lại khách sạn Hòa Bình nghỉ ngơi.
Trong đêm tối, hắn chìm dần vào giấc ngủ.
Trong cơn hoảng hốt, hắn mơ thấy một giấc mơ.
Khuôn mặt của cô gái trong mơ vẫn mơ hồ như cũ, nhưng loại cảm giác này vẫn quen thuộc như cũ.
Chân thật như đã từng xảy ra vậy
Xe của Đốc Quân phủ đậu gần trường đua ngựa.
Đây là trại nuôi ngựa tư nhân của Ngô tham mưu, nằm ở Nam Kinh, là nơi mà Lục Tông Đình thường tới.
Trong khoảng thời gian này, Lục Hoài và Diệp Sở ở lại Nam Kinh.
Mấy hôm nay ở Thượng Hải không xảy ra chuyện gì, hai người định đợi qua thời gian này mới quay về.
Đầu hạ, Lục Tông Đình thích đi đến trại nuôi ngựa.
Lúc này, Lục Hoài cùng Diệp Sở cũng đến đây.
Lục đốc quân dẫn người đến trại nuôi ngựa, Ngô tham mưu đã nhanh chóng quét dọn chuồng ngựa, ở nơi này vốn không có ai, rất an tĩnh.
Lục Hoài biết Diệp Sở chưa từng học cưỡi ngựa, nên đã chuẩn bị sẵn một con ngựa dịu ngoan cho cô chọn.
Dưới sự chỉ đạo của Lục Hoài, Diệp Sở chọn con ngựa nhỏ đó, hắn thay nàng nắm dây cương, kéo về phía trước.
Tất nhiên Lục Tông Đình sẽ không đi quản chuyện giữa phu thê bọn họ, ông liếc mắt nhìn họ một cái, như đã quen với chuyện như vậy.
Ông hiểu tính cách của Lục Hoài, cực kỳ lạnh nhạt, không thèm để ý người khác, sao lại có thể kiên nhẫn với một nữ tử như vậy chứ?
Nhưng từ sau khi quen biết Diệp Sở, đã không giống với trước đây.
Lục Tông Đình kéo dây cương, giục ngựa rời đi.
Tiếng động biến mất, không gian khôi phục lại vẻ yên tĩnh, nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lục Hoài cùng Diệp Sở đứng bên cạnh con ngựa, Diệp Sở cúi đầu vuốt ve ngựa nhỏ, động tác nhẹ nhàng thong thả.
Lục Hoài đứng bên cạnh nàng, hơi cúi đầu nhìn nàng.
Hắn cũng không nhận ra trong ánh mắt của bản thân mình, có thêm vài phần ôn hòa.
Lục Hoài chợt nói: "Lần đầu học cưỡi ngựa, từ từ là có thể nắm chắc thôi."
Diệp Sở đưa mắt nhìn hắn, đối diện với đôi mắt hắn.
Lục Hoài: "Không có ai hết, nàng đừng khẩn trương."
Khóe miệng Diệp Sở hơi dắt lên, cười: "Được."
Lục Hoài ngẩn, dời đi tầm mắt.
Vẻ mặt Lục Hoài nghiêm túc, giúp nàng lên ngựa.
Diệp Sở ngồi trên lưng ngựa, con ngựa nhỏ bắt đầu di chuyển, rất vững vàng.
Nàng nhìn qua, Lục Hoài đang cầm dây cương ở phía trước.
Tất cả đều đã có hắn dẫn dắt.
Chỉ cảm thấy bản thân mình cái gì cũng không cần làm.
Nàng nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này đi, tập trung vào những chuyện trước mắt.
Con ngựa đi rất nhanh, giống như hiểu ý của con người, Diệp Sở hơi có động tác, nó sẽ nhanh chóng hiểu ý của nàng, rất nghe lời.
Lục Hoài yên lòng, lên ngựa, đi bên cạnh nàng.
Hai con ngựa đi song song, hai người bắt đầu tăng tốc, đi về phía trước.
Lúc đó là đầu hạ, trong gió còn tràn ngập hương hoa.
Ngựa của họ cứ chậm rãi mà đi, không nhanh không chậm.
Lục Hoài nhìn nàng một cái: "Nàng học rất nhanh."
Diệp Sở lắc đầu: "Rõ ràng là do ngươi kiên nhẫn."
Thái độ giữa họ luôn là như vậy.
Ngươi một câu, ta một câu.
Tuu là đang khen đối phương, nhưng khi nghe lại như đang phủi sạch quan hệ giữa họ.
Bọn họ tiếp tục đi, nếu ngựa của nàng đi nhanh, hắn sẽ tăng tốc.
Nếu ngựa của nàng đi chậm, hắn sẽ đi chậm lại.
Sau khi rời khỏi nơi ầm ỹ kia, buổi chiều hôm nay trở nên thêm yên tĩnh.
Không biết sao, con ngựa nhỏ càng lúc càng không im lặng nữa.
Giống như cảm thấy đau bụng, ngựa nhỏ lên tiếng hét to.
Nó có ý muốn tránh thoát Diệp Sở ở trên lưng, muốn chạy về phía trước.
Cơ thể Diệp Sở nghiêng qua, ngã một đường qua Lục Hoài.
Hắn duỗi tay nắm lấy bả vai nàng, ôm cả người nàng vào lồng ngực của mình.
Con ngựa kia nhanh chóng chạy ra xa.
Lục Hoài nhanh chóng để Diệp Sở ngồi chung ngựa với mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, trọng tâm của nàng không vững, ngã ra sau, hắn đưa tay đỡ lại.
Tay của hắn ôm chặt lấy người nàng, hắn bắt được cô.
Mái tóc dài của Diệp Sở vốn đã buộc chặt, nhưng trong tình huống căng thẳng lúc nãy, vô tình đã động đến dây buộc.
Dây cột tóc bay nhẹ rồi rơi xuống đất.
Mái tóc dài tản ra, xõa lên mình ngựa, cũng chạm vào tay Lục Hoài
Gió ngày hè khẽ thổi.
Trong mắt họ có thể nhìn rõ ảnh ngược của đối phương.
Cảm xúc của nàng còn chưa rút hết, trong đáy mắt vẫn còn vài phần hoảng sợ.
Hắn hơi mím môi, giống như đang có kiềm chế điều gì đó.
Lúc này, ở phía xa có người thấy họ.
"Tam thiếu!"
"Phu nhân!"
Giọng nói truyền đến từ nơi xa.
Cũng đã không còn sớm, người kia nâng cao giọng gọi, như đang gọi họ trở về.
Lục Hoài lại làm như không nghe thấy, hắn chăm chú nhìn cặp mắt trong trở kia.
Tầm mắt hắn chậm rãi hạ xuống.
Lướt qua mũi nàng.
Lướt qua môi nàng.
Dừng lại vài giây.
Cảm xúc của Diệp Sở cứng lại, không nói gì, cũng không dời tầm mắt.
Lục Hoài chợt xiết tay lại, hắn nâng cả người nàng lên, mái tóc dài hất nhẹ.
Nàng ngẩn ra, chỉ thấy bản thân đã lọt vào một vòng ôm ấm áp.
Hắn tung mình quất ngựa, hướng về phía trước.
Đã chạng vạng, trường đua ngựa yên tĩnh không có người, ánh mặt trời cũng tắt dần.
Con ngựa kia vẫn đang chạy vội đi, cơ thể hai người sát lại.
Dưới hoàng hôn đang xuống, chỉ còn từng tiếng vó ngựa.
Đang đầu hạ, cơ thể hai người nhanh chóng đổ ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cả người cô nằm trong vòng tay hắn, cảm xúc kia vẫn cực kỳ quen thuộc
Cực kỳ mềm mại.
Lại khó mà quên được..