Beta: An Linh
Bác Trần và dì Trần đi ra ngoài một chuyến, mấy hôm sau trở về cứ cảm thấy bầu không khí của hai đứa trẻ trong nhà không đúng lắm.
So với khi trước thì càng thân nhau hơn.
Chẳng qua đối với hai người già mà nói, Kiều Lam và Đàm Mặc càng hòa hợp thì hai ông bà càng vui.
Nghe nói dì Trần năm đó vừa mới thành niên đã gả cho bác Trần, hiện tại nếu không phải xã hội đang chủ trương kết hôn muộn mà hai đứa nhỏ cũng chưa đủ tuổi bằng không dì Trần thật nóng lòng muốn kéo thẳng hai đứa đi lĩnh chứng.
Đàm Mặc vẫn như mọi khi mỗi tối đều đi luyện quyền, Kiều Lam bây giờ rảnh rỗi nên ngày nào cũng đi cùng Đàm Mặc.
Bác Trần lại xua hai đứa đi thi bằng lái, thế là ban ngày học lái xe, buổi tối thì luyện quyền, cuộc sống muốn bao nhiêu thích ý thì có bấy nhiêu.
Cho đến khi kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học rốt cuộc được công bố.
Không biết những người khác thế nào, nhưng Kiều Lam thì không lo lắng cũng không sốt ruột, còn Đàm Mặc lại cực kỳ điềm tĩnh.
Bởi vì đủ xuất sắc cho nên thi xong có thể dự đoán được kết quả xấp xỉ, kết quả cuối cùng hẳn là sẽ không chênh lệch quá nhiều so với dự đoán, đặc biệt là các môn ban tự nhiên.
Kiều Lam và Đàm Mặc cũng không thức cả đêm để chờ tra điểm, cho đến hôm sau mới vừa hơn giờ, một cuộc điện thoại của thầy chủ nhiệm đã lâu không gặp gọi trực tiếp đến điện thoại Kiều Lam.
Mặc dù vẫn chưa tra điểm nhưng từ sự phấn khích của thầy chủ nhiệm mà nhìn thì Kiều Lam và Đàm Mặc chắc chắn đã phát huy không tệ, thi được rất tốt.
Nhưng nếu thầy chủ nhiệm hưng phấn đến mức ấy, Kiều Lam cũng vui mừng theo vội hỏi chủ nhiệm lớp rốt cuộc Đàm Mặc thi được bao nhiêu.
Chủ nhiệm lớp chỉ vì quá phấn khích mới gọi điện thoại cho Kiều Lam, nhưng nghe giọng Kiều Lam thì căn bản vẫn chưa biết.
"Thầy không nói đâu."
Chủ nhiệm lớp cười khỏi nói có bao nhiêu vui mừng.
"Các em tự tra đi, tra xong nhớ đến trường."
Hôm nay công bố thành tích, nhà trường thống nhất sẽ phát giấy báo danh đăng ký và sách hướng dẫn chuyên ngành cho học sinh, có vài học sinh vẫn muốn hỏi ý kiến thầy cô, vậy nên tất cả mọi người đều sẽ đến trường học.
"Được ạ."
Kiều Lam cúp điện thoại, kéo Đàm Mặc chạy đến mở máy tính, dì Trần và bác Trần cũng đi theo sau xem náo nhiệt.
Tuy hai người lớn không biết rõ về kỳ thi tuyển sinh đại học mà trong thực tế cũng có nhiều ông bà lớn tuổi không hiểu cái này nhưng vẫn rất quan tâm khi cháu trai, cháu gái có thành tích.
Mặc dù nói lúc ăn cơm Kiều Lam hay có thói quen ăn những thứ mình thích trước nhưng hiện tại Kiều Lam cảm thấy cô vẫn nên tra điểm của mình trước sau đó sẽ tra của Đàm Mặc, vui mừng bất ngờ để dành cuối cùng.
Nhập chính xác số báo danh của mình, trong giây lát, toàn bộ thành tích và thông tin của Kiều Lam được hiển thị.
Toán và Anh văn đạt điểm tuyệt đối , Ngữ văn , ba môn Lý, Hóa, Sinh hơi thấp hơn .
Tổng thành tích .
Kiều Lam và mọi người làm đề thi đại học cuốn , rất nhiều tỉnh thành đều dùng chung một bộ đề, tổng điểm là điểm.
Số điểm này đối với dự đoán trước đó của Kiều Lam thì cao hơn một xíu.
Kiều Lam tự ước chừng điểm mình khoảng , so với những kỳ thi thử thông thường gần như không xê xích nhiều, trong kỳ thi thử Kiều Lam chưa bao giờ thi vượt quá điểm , không nghĩ tới lại đột phá được trong lần thi quan trọng nhất này.
Dù chỉ hơn được điểm nhưng cũng xem như là đột phá rồi!
Đại khái là do biểu cảm của Kiều Lam và Đàm Mặc quá bình tĩnh làm bác Trần và dì Trần hơi nghi ngờ, cho nên con bé rốt cuộc thi tốt hay không tốt?
Đàm Mặc nghĩ ngợi rồi nói: " Khoan nói độ khó của đề năm nay thì điểm số này cũng gần được trạng nguyên tỉnh."
Nghe không hiểu thành tích nhưng nghe hiểu được hai chữ trạng nguyên nha, dì Trần mừng rỡ suýt nữa là ôm lấy Kiều Lam hôn một cái, bị Đàm Mặc lôi người kéo trở lại.
Kiều Lam nhanh chóng tắt trang của mình, nhấp mở một trang mới nhập số báo danh của Đàm Mặc.
Điểm của cô biết là được rồi, điểm của Đàm Mặc mới là phần quan trọng!
Chủ nhiệm lớp vẫn luôn mong mỏi Đàm Mặc có thể thi được trạng nguyên tỉnh, là bạn gái Đàm Mặc mà nói Kiều Lam còn phấn khích hơn cả thầy chủ nhiệm.
Sau khi nhập xong tất cả thông tin, Kiều Lam dừng lại, hít thở sâu chuẩn bị tinh thần.
Đàm Mặc không nhịn được cười nói: "Nói không chừng cậu còn cao hơn tớ đấy."
"Sao có thể."
Kiều Lam không chút nghĩ ngợi lắc đầu.
"Cậu chắc chắn cao hơn tớ đó, nếu không phải tớ đi ăn bàn phím."
Vừa dứt lời thì nhấp vào.
Đàm Mặc liếc qua loa một cái, bật cười.
"Xem ra không cần ăn bàn phím nữa."
Kiều Lam nhìn chằm chằm kết quả mấy lần rồi mới xoay người nắm lấy tay Đàm Mặc, giọng nói không giấu được phấn khích.
"Sao cậu lại bình tĩnh như vậy chứ!"
!
Toán và Anh văn đạt điểm tuyệt đối , ngữ văn cao hơn Kiều Lam hai điểm, , kinh khủng nhất là ba môn hóa, lý, sinh ấy, thiếu hai điểm nữa là đạt tuyệt đối rồi.
Mà tổng điểm cũng chỉ kém điểm thôi.
Trong số đó ngữ văn , đã là điểm cao nhất trong các số điểm.
Kiều Lam đã sớm quen với sự lợi hại của Đàm Mặc nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thán.
Bạn trai tớ sao có thể dữ dằn như vậy chứ?
Thiếu điểm nữa là đạt tuyệt đối, aiz !
Trạng nguyên tỉnh hàng năm chắc chắn chưa từng thi được cao như vậy.
Nếu điểm của Đàm Mặc còn không phải là trạng nguyên, Kiều Lam có thể đi ăn bàn phím lần nữa.
Chẳng qua không cần tìm chủ nhiệm lớp xác nhận, trên web đã đưa tin nhấp nháy, tên Đàm Mặc cùng với số điểm kinh người kia được treo lên cao nhất.
Kiều Lam trong nháy mắt mới hiểu được tại sao lúc nãy chủ nhiệm lớp lại kích động như thế, hiện tại cô cũng phấn khích đến mức muốn gọi khắp nơi để khoe một trận.
Nhưng hầu như tất cả bạn bè của mình đều là bạn cùng lớp, không cần Kiều Lam nói, hẳn là ai cũng biết hết rồi.
Kiều Lam nhất thời hụt hẫng không có ai để khoe.
Cuối cùng chỉ có thể tiếp tục cảm thán với bạn trai nhà mình, sao lần này có thể thi tốt như vậy.
Đàm Mặc ngược lại nghiêm túc trả lời, suy nghĩ nói: "Bởi vì tớ đã kiểm tra hơn hai lần."
Kiều Lam: ". . . . . ."
Người khác thời gian làm bài thi còn không đủ thì làm gì có thời gian kiểm tra chứ, cậu còn kiểm tra những hai lần. Cho nên chốt lại vẫn là Đàm Mặc quá lợi hại !
"Đi, đến trường học!"
Kiều Lam trong chớp mắt giống như full máu sống lại, hệt như tìm được bảo bối lớn vậy, nhất thiết phải tìm người khoe khoang một hồi.
Đàm Mặc không nhịn được cười.
Rõ ràng thành tích thi của mình cao chưa từng có, nhưng dường như cậu hoàn toàn không để tâm, tâm tư của mọi người đều đặt lên người cậu.
Đàm Mặc tuy rằng không thích ồn ào cũng không thích có người quá chú ý đến mình nhưng bây giờ lại rất sẵn lòng phối hợp với Kiều Lam.
Sau khi đến trường, bên dưới tòa nhà dạy học treo một tấm băng rôn cực kỳ nổi bật, tên và thành tích của Đàm Mặc được viết phía trên rất có khí thế, trên khu văn phòng chật cứng học sinh, đều là chạy đến tìm thầy cô.
Cuối cùng cũng có kết quả, có người vui mừng có người lo lắng nhưng hầu hết đều mang tâm trạng vui vẻ, cùng tụm lại trò chuyện rôm rả.
Tuy thường ngày Kiều Lam và Đàm Mặc cũng là người nổi tiếng trong trường nhưng hôm nay chắc chắn còn hơn cả vậy!
Nhớ trước đây còn có người ganh tị Kiều Lam với Đàm Mặc, nói yêu nói đương trắng trợn không kiêng nể, nhưng giáo viên thì mắt nhắm mắt mở làm bộ không thấy, thật không công bằng.
Hiện tại xem ra hai người đang yêu đương nhưng học hành hoàn toàn không hề sa sút chút nào.
Có người quả thật không nhịn được cảm thán, ông trời lúc tạo người thật sự thiên vị nha, tại sao có những người đã đẹp rồi mà học cũng giỏi quá vậy ? Hơn nữa còn có bạn trai (bạn gái)!
Ông trời thật bất công !
Giống như kỳ thi thông thường, xếp hạng trong trường là Đàm Mặc đứng nhất Kiều Lam đứng nhì, lần này cũng như mọi khi.
Chỉ là Đàm Mặc nhất trường cũng là đứng nhất tỉnh, mà Kiều Lam đứng nhì toàn trường nhưng toàn tỉnh thì đứng ba .
Đứng thứ hai là một vị học bá của Nhất Trung, cao hơn Kiều Lam điểm, tổng điểm là .
Cho nên Đàm Mặc là người duy nhất trên !
Hôm nay thầy chủ nhiệm chắc chắn là người nổi tiếng nhất trong tất cả các giáo viên.
Tỉnh ra điểm không sớm cũng không muộn, trước đó cũng có mấy tỉnh đứng đầu cả nước đã có kết quả trước, mấy trạng nguyên ở các tỉnh đó cũng không cao điểm bằng Đàm Mặc, có trạng nguyên tỉnh điểm còn thấp hơn Kiều Lam nữa.
Vì vậy chủ nhiệm lớp ước chừng, số điểm này của Đàm Mặc rất có thể không chỉ là nhất tỉnh thôi đâu, mà có thể là đứng nhất toàn quốc!
trở lên đã rất hiếm thấy, càng đừng nói Đàm Mặc là chứ không phải hay .
Đến lúc đó còn phô trương cỡ nào!
Chờ Kiều Lam và Đàm Mặc đến văn phòng, thầy chủ nhiệm mặt đầy hớn hở xông đến ôm chằm Đàm Mặc một cái khiến cậu hoàn toàn không kịp đề phòng.
Đàm Mặc không có thói quen ôm ấp với bất cứ ai ngoại trừ Kiều Lam, càng đừng nói ôm một cách "thắm thiết" như vậy.
Nhất thời trán nảy lên một cái, xém nữa ném cả thầy chủ nhiệm ra ngoài.
Cũng may chủ nhiệm lớp ôm ấp xong chợt nhớ ra lúc đầu Đàm Mặc đến trường bác Trần có dặn dò, đặc biệt đề cập đến việc Đàm Mặc không thích tiếp xúc với người khác.
Lúc này mới vội vàng buông ra, sau đó hớn hở nhanh chóng giải thích.
"Thầy vui quá, không nhịn được."
Đàm Mặc mặt không cảm xúc lùi về sau hai bước, đứng phía sau Kiều Lam, mấy giáo viên và bạn học xung quanh liền bật cười.
Lúc đầu các giáo viên đối với Kiều Lam và Đàm Mặc cũng là làm bộ không thấy, hiện tại hai đứa trẻ cũng tốt nghiệp rồi mà còn thi tốt như vậy, nhìn hai đứa đi chung với nhau, nhất thời cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Vừa nổi bật vừa xuất sắc thì hỏi ai mà không thích chứ?
Chủ nhiệm lớp quả thật vui đến mức kéo Đàm Mặc nói đông nói tây, Kiều Lam tiện tay cầm bảng thống kê thành tích của lớp , nhìn từ trên xuống.
Trần Diệu Dương không chừng phải tức chết rồi, vì Kiều Lam cao hơn cậu ta một điểm.
Kiều Lam chủ yếu xem mấy người có quan hệ tốt với mình, Bạch Ngọc phát huy bình thường, đến lúc đó báo danh vào trường mà cậu ấy dự tính hẳn là không vấn đề gì.
Xem một đường đến cuối rồi dừng lại ở thứ hạng của Hạng Tiểu Hàn.
Đề năm nay thiên khó, điểm sàn thấp hơn năm ngoái khoảng chục điểm, Bạch Ngọc cao hơn năm điểm, Kiều Lam và Đàm Mặc thì dẫn xa.
Nhưng Hạng Tiểu Hàn vậy mà lại không thi được đủ điểm sàn.
Lớp cũng không phải là lớp thường mà là lớp chọn.
Tỷ lệ đầu vào mà trường chạy theo là %, % cũng chỉ là một cách nói nhưng thực tế là %.
Thành tích Hạng Tiểu Hàn trong lớp quả thật không được tính là tốt, thực lực kém nhưng lớp chọn rốt cuộc vẫn là lớp chọn, cho dù là học sinh đứng cuối thì đến lớp thường cũng có thể thi được thứ hạng giữa.
Vậy mà lần này ngay cả điểm sàn Hạng Tiểu Hàn cũng không đủ?
Kiều Lam nhìn thành tích của Hách Anh, Hách Anh cũng hơn điểm sàn hai điểm.
Kiều Lam lại nhìn tên Hạng Tiểu Hàn, mặc dù có chút không đạo đức nhưng trong đầu vẫn nhảy ra mấy chữ.
Đáng đời.
Dồn tâm trí đặt ở chỗ không nên đặt thành tích thụt lùi cuối cùng thi rớt cũng không khó hiểu.
Chẳng qua có hơi thê thảm là vì Hạng Tiểu Hàn kéo chân sau lớp là học sinh duy nhất không đạt chỉ tiêu .
Tỷ lệ đầu vào của lớp là % lại bị Hạng Tiểu Hàn gắng gượng kéo trở lại %.
Chủ nhiệm lớp thỉnh thoảng thở dài, chờ Hạng Tiểu Hàn đến định làm công tác tư tưởng nhưng Hạng Tiểu Hàn từ đầu đến cuối cũng không có đến.
Không đến thì không đến thôi, chủ nhiệm lớp cũng không quá để ý, quay lại hỏi dự định đăng ký của học sinh .
Đại học mà Kiều Lam và Đàm Mặc được chọn rất tốt, là hai trường đại học cao nhất cả nước, giờ mặc cho bọn họ lựa chọn tuỳ hai người chọn cái nào.
Đàm Mặc và Kiều Lam chọn rất nhanh, chỉ là lúc chọn chuyên ngành, Đàm Mặc nhìn chuyên ngành mà Kiều Lam xác nhận cuối cùng đồng tử chợt co lại.
Kiều Lam không chọn tài chính mà trước đó cô nói muốn học, cô đăng ký là tâm lý học ứng dụng.