Dịch: Tyty
Chỉ cần có tiền, bệnh viện bên kia sẽ nhanh chóng điều chỉnh, phẫu thuật của Kiều Nguyên cũng nhanh chóng sắp xếp vào lịch trình trong ngày.
Bác Trần vừa mới làm xong thẻ căn cước cùng với hộ khẩu đưa cho Đàm Mặc.
"Chờ đến cuối tuần này, Lam Lam tới nhà thì có thể đưa cho cô ấy."
Đàm Mặc mở sổ hộ khẩu ra, nhìn chằm chằm vào tên Kiều Lam thật lâu.
Một trang sạch sẽ.
Cậu thật muốn trong cuốn sổ nhỏ này có thêm tên một người nữa.
Chính là tên cậu.
Đàm Mặc đóng sổ hộ khẩu lại, ngẩng đầu nhìn bác Trần, nói: "Đến trường học đi."
Bác Trần cười ha ha nói: "Như vậy là chờ không nổi nữa muốn cho Lam Lam một bất ngờ sao."
"Không hẳn là vậy."
Đầu ngón tay Đàm Mặc nhẹ đặt lên trên tên Kiều Lam, nói: "Dạo này cậu ấy vì chuyện trong nhà mà tâm tình luôn không tốt, buổi tối ngủ cũng không ngon giấc."
Đây là do Bạch Ngọc nói với Đàm Mặc.
Có một hôm Bạch Ngọc phát hiện có một quyển tiểu thuyết rất đẹp mắt, vô tình đọc không ngừng nên buổi tối ngủ hơi trễ, lúc này mới phát hiện buổi tối Kiều Lam ngủ không ngon, vì vậy liền đem chuyện này nói cho Đàm Mặc.
Đàm Mặc nhìn cô gái mình cưng chiều trong lòng mấy ngày gần đây mệt mỏi như vậy, Đàm Mặc cảm thấy thật đau lòng.
Dĩ nhiên trừ cái này ra, cậu quả thật không đợi được muốn nói cho Kiều Lam tin tốt này, thẳng thừng mà nói chính là Đàm Mặc muốn đi tranh công.
Cho dù bình thường giả vờ bình tĩnh thì cũng có lúc như con nít vậy.
Sau khi đến trường học, đã qua mười giờ tối, Đàm Mặc đứng dưới lầu ký túc xá nhưng vẫn chần chừ.
Kiều Lam có phải đã ngủ rồi hay không, mình có phải tới muộn quá rồi không, thái độ mình rõ ràng như vậy Kiều Lam có thể nhìn ra cái gì không.
Trong thời gian học bù học sinh không cần tự học vào buổi tối, thông hiệu sinh cũng không cần đi, cũng không có quy định cho học sinh nội trú, muốn đi thì đi.
Nhưng là trong lớp học học bài hiệu suất luôn cao hơn ở ký túc xá, Kiều Lam với Bạch Ngọc ở lớp tự học buổi tối đến chín giờ rưỡi thì trở lại ký túc xá.
Số người ở lại không quá nhiều, hơn nữa bây giờ chỉ có học sinh lớp mười hai mà thôi, cho nên ký túc xá nhìn có vẻ trống vắng. Đã tới gần năm mới, trên bầu trời bông tuyết rơi nhỏ vụn, đèn đường sáng mờ dưới lầu nhà trọ, chiếu rõ lên mỗi dáng vẻ bông tuyết.
Ở ký túc xá Kiều Lam đọc sách đến buồn ngủ, xuống giường đi ra ban công nhỏ, gió thổi lạnh nên cũng thanh tỉnh một chút, cô cúi đầu nhìn bông tuyết rơi xuống lã chã, trên nền cửa hàng xuất hiện một tầng tuyết mỏng.
Có người đứng dưới ánh đèn đường, lẳng lặng đứng, tựa như đang suy nghĩ gì.
Kiều Lam chỉ nhìn lướt qua, nhưng chân mày lại nhíu nhìn xuống.
Thân ảnh dưới ánh đèn đường kia, nhìn quen mắt đến mức cô không cần suy nghĩ, một cái là có thể nhìn ra.
Đó là Đàm Mặc.
Đàm Mặc tại sao lại ở đây?
Kiều Lam nhanh chóng vào phòng chạy xuống dưới lầu, gương mặt Bạch Ngọc lờ mờ gọi ở phía sau.
"Cậu sao vậy? Bên ngoài tuyết đang rơi đó!"
"Tớ có chuyện"
Giọng của Kiều Lam vọng lại trên hành lang, Bạch Ngọc không hiểu chạy ra ban công, nhìn xem Kiều Lam rốt cuộc là làm gì.
Đèn đường mờ tối, thiếu niên không nên xuất hiện ở đây lại đang đứng dưới ánh đèn lờ mờ, không làm gì cả, chỉ đứng ở đó, không biết đứng bao lâu rồi mới xoay người đi về phía cửa trường.
Bạch Ngọc theo bản năng gọi Đàm Mặc chờ một chút, cô gái vừa lao xuống lầu cuối cùng cũng xuất hiện dưới ánh đèn.
Bạch Ngọc không biết sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái vội chạy tới, đuổi theo thiếu niên đang do dự, gọi thiếu niên một tiếng, Đàm Mặc quay đầu, đưa tay đỡ Kiều Lam đang chạy vội lại.
Từ góc độ Bạch Ngọc nhìn, hai người cách nhau rất gần, ánh đèn, bông tuyết, thiếu niên, thiếu nữ, hình ảnh hai người kết hợp chung với nhau thật đẹp khiến cho Bạch Ngọc có chút động tâm.
Làm cho cô cũng muốn yêu đương.
Đàm Mặc hoàn toàn không biết suy nghĩ rối bời của Bạch Ngọc, cậu không nghĩ tới Kiều Lam lại nhìn thấy cậu, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, nhưng lại không nhịn được cảm thấy thỏa mãn.
"Đã trễ thế này sao tới đây." Kiều Lam nói.
"Có phải có chuyện gì gấp không? Một mình cậu đến sao, bác Trần đâu? Tới sao không gọi điện thoại, nếu không phải mới vừa nhìn thấy cậu."
Đàm Mặc nhìn dáng vẻ thiếu nữ liên túc nói, môi không kiềm được hơi nhếch lên, khẽ cười.
Trễ như vậy, lạnh như vậy còn muốn đến gặp cô là bởi vì nhớ cô.
Tới mà không gọi điện thoại để cho cô biết là bởi vì sợ cô phát hiện ra tâm tư của cậu.
Cậu có rất nhiều lời muốn nói với Kiều Lam, nhưng cái gì cũng không nói ra.
Lúc này cậu muốn ôm cô gái vì chạy vội mà quên mặc áo khoác vào trong ngực, muốn cầm tay cô thử một lần để sưởi ấm, mà cậu cũng không thể làm như vậy.
Bầu trời đầy tuyết rơi, cho dù Đàm Mặc còn muốn nói chuyện tiếp với Kiều Lam đi nữa, nhưng cũng đau lòng vì cô mặc quá ít.
Cậu nhìn Kiều Lam cười một tiếng.
"Mới vừa cùng bác Trần xử lý một vài chuyện, vừa lúc có một bất ngờ vui vẻ muốn nói với cậu, nhưng lại cảm thấy hơi trễ, cho nên để mai nói cậu."
Cậu đã học được kỷ xảo gạt người, học cách che giấu tâm tư của mình thế nào, không chê vào đâu được, Kiều Lam căn bản không tìm ra một chút xíu dấu vết mập mờ nào.
Kiều Lam cũng cười.
"Điều gì bất ngờ đến mức khiến cậu lại vội như vậy."
Đến khi nhận lấy vật trong tay Đàm Mặc, Kiều Lam hoàn toàn kinh sợ đứng run tại chỗ.
Những ngày qua bị bà Kiều quấy rầy mỗi ngày, Kiều Lam đã tìm kiếm vô số tài liệu rồi hỏi tất cả mọi người, cô biết tách hộ khẩu rất khó, nhất là với tình huống ông bà Kiều lại càng khó hơn.
Thế nhưng Đàm Mặc lại giải quyết hết tất cả.
Cậu cũng không nói gì, dáng vẻ hời hợt, giống như mọi việc đều rất dễ dàng vậy.
Ngón tay Kiều Lam vuốt ve quyển sổ nhỏ màu đỏ sậm, giọng cô trở nên nghẹn ngào mà cô không nhận ra.
"Cậu cho bà ta cái gì."
Giọng Kiều Lam có chút run.
"Kiều Nguyên làm giải phẫu mà thôi, không có gì cả" Đàm Mặc nói.
Cậu cúi đầu nhìn Kiều Lam ôn nhu nói: "Tòa án đã đoạt lại quyền giám hộ từ bọn họ, sau này bọn họ cũng sẽ không làm phiền cậu nữa, thế nào, sao tự nhiên lại khóc thế này."
Đàm Mặc đột nhiên có chút lúng túng, tay chân thiếu niên cũng luống cuống.
Theo bản năng muốn đem người con gái này ôm vào trong ngực, nhưng cuối cũng không dám, chỉ có thể vụng về ngồi xổm xuống lau nước mắt giúp cô, cậu quên hết tất cả những gì mà mình đã học.
"Thật không có gì, bỏ tiền giải phẫu đổi lại cuộc sống yên ổn cho cậu, tớ cảm thấy rất đáng giá, Kiều Lam, đừng khóc có được không, mắt vào thời tiết lạnh này mà khóc là hư đó."
Giọng nói đột nhiên hơi chậm lại, cô gái nhào vào trong ngực, đầu chôn vào xương quai xanh của cậu lau hết nước mắt, Đàm Mặc trong nháy mắt quên hết tất cả ngôn ngữ.
Kiều Lam ôm lấy Đàm Mặc, nước mắt vẫn chảy không ngừng.
Cô không nghĩ cô sẽ khóc, nhưng là lại không nhịn được cứ rơi nước mắt.
Đối với người bình thường mà nói, coi như không có một người nào yêu thương thật lòng, họ cũng còn có cha mẹ bảo bọc yêu thương. Nhưng là Kiều Lam không có gì cả, đời trước không có, đời này cũng không có.
Cô luôn đem hết toàn lực một mình chạy về phía trước, đi một mình quá lâu, hoàn toàn không biết có người để dựa vào là thế nào.
Khoảng thời gian này là cô rất mệt mỏi, không có ai biết mỗi ngày Kiều Lam vào giờ học bình thường cần bao nhiêu ý chí mạnh mẽ, không có ai biết có một chút thất bại, cô sẽ khó mà chịu đựng nổi.
Cô cứ tưởng rằng mình chỉ có một mình mình, nhưng có lúc bản thân cũng không biết có một người khác đang bảo vệ cô, giúp cô.
Cậu đạp hết tàn tích mà cô sắp đập vỡ, và mở ra một con đường mới cho cuộc đời cô.
Người ta nói rằng vạn vật đều có vết nứt mà Đàm Mặc chính là ánh sáng soi rọi thế giới bóng tối của Kiều Lam.