Một thiếu niên mắc chứng Asperger đã dùng một câu ví dụ để hình dung sự khác biệt giữa mình với người bình thường.
Anh ta nói rằng người bình thường giống như hệ điều hành Windows chạy trọng một hệ thống xã hội hóa, mà bộ não của chứng Asperger chỉ là hoạt động chậm dưới hệ thống DOS.
Không chỉ chậm, còn xuất hiện các sai lầm nữa.
Đây là sự thật vĩnh viễn không thể nào thay đổi, đi theo cả đời anh ta không cách xóa hết được.
Đàm Mặc coi như không nhạy bén đi nữa cũng biết Kiều Lam vừa rồi đã giải vây cho mình, cô giúp cậu không cho người khác phát hiện ra sau khi cậu đứng lên cậu vẫn là một người không bình thường.
Đàm Mặc đột nhiên nghĩ đến một câu thành ngữ.
Vui quên đường về.
Tạm thời yên ổn và vui vẻ khiến cho cậu có chút đắc ý kiêu ngạo.
Lớp tối hôm đó, huấn luyện viên võ thuật tự do của Đàm Mặc cảm nhận được rõ sự nóng nảy của Đàm Mặc. Nhưng trên gương mặt của cậu vẫn vô cảm, chỉ có thể nhìn ra được cậu đang phát tiết lên lực trên tay.
Thiếu niên này là người duy nhất liều mạng mạnh mẽ nhất số học sinh ông ta đã dạy qua, giống như có ai sau lưng đang thúc đẩy cậu. Huấn luyện viên có lúc tò mò hỏi Đàm Mặc vài câu, chỉ là Đàm Mặc cho đến bây giờ vẫn không tiết lộ điều gì.
Huấn luyện viên cũng không mong đợi Đàm Mặc hôm nay sẽ nói, ông ta chỉ thuận miệng hỏi một câu, hôm nay có phải gặp phải chuyện gì rồi phải không.
Cơ thể thiếu niên từ từ có da có thịt, tay vẫn nắm chặt thành quả đấm, động tác ngừng lại.
Cậu đứng tại chỗ thật lâu, đột nhiên mở miệng, giọng cậu rất nhỏ, giống như đang nói cho chính mình nghe.
"Nếu như có một người, ông cố gắng cả đời vẫn không thể đuổi kịp người đó thì ông sẽ làm gì?"
Cố gắng cả đời vẫn không đuổi kip người đó?
Huấn luyện viên mặc dù không biết Đàm Mặc xuất thân thân phận như thế nào, nhưng nhìn thấy Đàm Mặc ra tay hào phóng, xe đưa đón mỗi ngày là loại xe mà ông ta không dám mơ mộng nghĩ tới, liền biết rằng thiếu niên này tuyệt đối không đơn giản.
Một cô gái khiến cậu thiếu niên này cảm thấy cả đời mình làm gì cũng không đuổi kịp, là một tiên nữ hay đại tiểu thư nào đó?
Nếu như lời cậu nói, đuổi theo như thế nào cũng không kịp.
Huấn luyến viên không suy nghĩ gì liền nói: "Vậy thì không đuổi theo nữa."
Vừa dứt lời, huấn luyện viên nhìn thấy mặt thiếu niên không cảm xúc đột nhiên lộ vẻ tức giận và một đôi mắt phiền muộn.
Huấn luyện viên cả người bắp thịt cường tráng bị vẻ mặt biến hóa của thiếu niên dọa cho giật mình.
Mặc dù chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, huấn luyện viên liền vội nhanh đổi lời nói.
"Thật ra thì tôi rất tò mò, tại sao cảm thấy nhất định không đuổi kịp được."
Cậu nhìn cậu đi, dáng dấp đẹp trai, gia thế cũng tốt, vừa ra ngoài đứng liền sẽ có nhiều cô gái chạy tới xin Wechat, có điều kiện thế này như vậy cứ cố chấp nói không đuổi kịp, chẳng lẽ là.
"Trước cậu đã từng theo đuổi sao? Cậu thích mà cô gái kia không chịu?"
Thiếu niên im lặng trong chốc lát, thâm trầm mở miệng.
"Không có."
Chưa từng theo đuổi.
Huấn luyện viên: Cho nên nãy giờ chỉ làm thầm thích!
"Nếu từ trước chưa từng theo đuổi, làm sao biết sẽ không được? Hai đứa quen biết nhau sao?"
"Biết."
"Vậy, quan hệ hai người không tốt?"
"Rất tốt."
"Rất tốt là tốt bao nhiêu?"
"Tốt nhất."
"Vậy hãy nhanh theo đuổi "
Huấn luyện viên nghe xong cũng gấp gáp thay Đàm Mặc.
Đàm Mặc rũ xuống mắt xuống, lắc đầu một cái.
"Không được."
Làm sao lại không được?
Huấn luyện viên không hiểu.
"Cậu ấy chỉ xem tôi là bạn."
"Cũng bình thường thôi"
Huấn luyện viên cảm thấy chuyện này căn bản không đến nỗi.
"Bao nhiêu người yêu nhau cũng đều là phát triển từ tình bạn. Mặc dù tôi không biết giữa hai đứa xảy ra chuyện gì, nhưng tôi cảm thấy em không cần phải nghĩ tiêu cực như vậy."
"Theo tôi là mọi việc phải thử một lần. Nếu như trước đây chưa từng theo đuổi, vậy thì không thể kết luận chuyện này không có khả năng."
Huấn luyện viên vốn là không biết nên nói cái gì, không nghĩ tới vừa mở miệng trở nên thao thao bất tuyệt, hóa thân tình thánh.
"Bởi vì cảm thấy đuổi không kịp cho nên vĩnh viễn không theo đuổi, vậy thì mãi mãi không đuổi kịp, nhưng nếu như đi thử một lần, dĩ nhiên có thể là cậu nghĩ như vậy, nhưng lỡ như theo đuổi được thì sao, đúng không! Tôi nếu là em, thích cô gái đến tận xương tủy, tôi sẽ là đi thử một lần, liều mạng theo đuổi một lần, thực sự không đuổi kịp thì coi như xong, ít nhất hồi tưởng lại sẽ không cảm thấy tiếc nuối "
Không tiếc nuối.
Đàm Mặc đột nhiên có chút buồn cười.
Cậu thì không muốn tiếc nuối, nhưng là nếu như Kiều Lam biết được suy nghĩ của cậu, thì kể từ bây giờ cậu sẽ trở thành một người xa lạ.
So với tiếc nuối, đây mới là kết cục cậu càng không thể tiếp nhận.
Huấn luyện viên vẫn còn nói, đang nói liên tục, y theo điều kiện Đàm Mặc, hoàn toàn không cần phải tự ti như vậy, không chừng cô bé kia đã thích cậu rồi ấy.
Đàm Mặc nhắm mắt lại, hời hợt nói một câu, huấn luyện viên liền im miệng.
Huấn luyện viên sững sốt hồi lâu rồi mới nói: "Bệnh?"
Đàm Mặc hầu như cách mấy ngày đều phải làm kiểm tra cơ thể một lần, cơ thể tuyệt đối không có chút bệnh gì mới phải.
"Bệnh gì?"
Đàm Mặc đem ba chữ ở trong miệng suy ngẫm thật lâu mới chật vật nói ra khỏi miệng.
"Bệnh tâm thần."
Huấn luyện viên: "? ? ?"
Hoàn toàn vô ý thức tránh ra xa một chút.
Đàm Mặc lạnh lùng liếc nhìn huấn luyện viên một cái. Mặc dù cậu không nói gì, nhưng ông sống đến từng tuổi này rồi nên cũng nhìn thấy được sự giễu cợt trong mắt Đàm Mặc
Xem đó, vừa nãy nói thao thao bất tuyệt bao nhiêu, bây giờ biết được bệnh của cậu liền như mọi người cách xa cậu.
Huấn luyện viên lúc này mới chợt kịp phản ứng, nhớ tới động tác vô ý thức vừa rồi của mình, nhất thời muốn tát mình một bạt tai, ông ta muốn giải thích, nhưng lại cảm giác lúc này nói gì nữa cũng đều vô dụng.
Người phản ứng theo bản năng mới là phản ứng chân thật nhất.
Cho nên chính là bởi vì nguyên nhân này, cho nên Đàm Mặc mới cảm thấy cô gái kia vĩnh viễn sẽ không thích cậu không tiếp nhận cậu, huấn luyện viên cảm thấy tất cả cũng có thể giải thích được.
"Thật xin lỗi, tôi không cố ý"
Quên đi, có giải thích cũng vô ích, huống chi Đàm Mặc quan tâm cũng không phải là cái nhìn của ông, huấn luyện viên thở dài.
"Cho nên cô gái kia không biết cậu có bệnh sao?"
"Biết."
Biết?
Huấn luyện viên kinh ngạc.
Sau một hồi khá lâu, huấn luyện viên rốt cuộc nghiêm mặt nói.
"Tôi cảm thấy cô gái có thể khiến cậu thích như vậy, nhất định là có cái gì đó khác với những người khác, cậu đừng đánh đồng cảm tưởng của người khác lên cô ấy. Cô ấy nếu đã sớm biết tình trạng cậu, nhưng vẫn đối xử tốt với cậu, vậy có thể hiểu là cô ấy hoàn toàn không quan tâm đến cậu có bệnh hay không."
Đàm Mặc ánh mắt thâm trầm nhìn ra xa, không nói gì.
Huấn luyện viên thở dài.
"Đàm Mặc, có lẽ, tôi nói là có lẽ, cậu ở trong lòng cô gái cậu thích, còn quan trọng hơn so với cậu tưởng tượng."
Cuộc nói chuyện kết thúc, Đàm Mặc lần nữa đứng lên bắt đầu luyện tập, thủ pháp vẫn sắc bén, chỉ là so với lúc nãy nhẹ hợn một chút.
Nội dung bài học của Đàm Mặc, ngoại trừ luyện tập cơ bản cùng vật lộn tự do, còn có thêm hai nội dung khác nữa.
Một là cổ phiếu, một nữa là phân tích cảm xúc.
Cổ phiếu là do sau khi biết Kiều Lam có hứng thú với chứng khoán nên Đàm Mặc mới tiếp xúc.
Kiều Lam nói bởi vì cô cảm thấy ngưỡng mộ sau khi đọc tiểu sử của cổ thần cho nên cô muốn học, câu nói đầu tiên đó đã khiến Đàm Mặc ra quyết định.
Cậu luôn dùng mọi cách để Kiều Lam có nhiều cảm tình với cậu hơn, cho dù đó không phải là tình yêu. Hơn thế nữa, Kiều Lam cũng rất thích cổ phiếu, cậu có thể học trước, sau đó từ từ dạy Kiều Lam.
Chỉ là sau khi cậu tiếp xúc với cổ phiếu, Đàm Mặc thực sự cảm thấy hứng thú với nó. Sử dụng toán học và các cách phân tích, Đàm Mặc cảm thấy môn học này nhiều thú vị hơn cậu nghĩ.
Thật là quá có ý nghĩa.
Trừ cái này ra, Đàm Mặc cũng bắt đầu điên cuồng học tập phân tích cảm xúc.
Cậu chịu đựng sự khó chịu, tiếp xúc với bác sĩ tâm lý, nghe lời khuyên của bác sĩ tâm lý, để mình ngày càng giống với "người bình thường" hơn.
Cậu vĩnh viễn cũng không thể là một người bình thường, nhưng cậu có thể cố gắng làm cho những người khác không nhìn ra cậu không phải là một người bình thường.
Đây là nội dung khó khăn cần phải kiên trì học tập cả đời.
Bác sĩ tâm lý cho cậu một quyển sách đặc biệt về triệu chứng Asperger, trong quyển sách này tổng cộng có loại cảm xúc của con người, tất cả cảm xúc chia làm nhóm khác nhau.
Cậu phải thuộc nằm lòng cảm xúc này, cậu không hiểu, cho nên cậu đem tất cả ghi nhớ lại, nhớ mỗi một loại cảm xúc sẽ kèm biểu hiện và động tác.
Khi một người khóc, cậu cần phải làm gì, cậu không biết, vậy thì học thuộc, khi có người cười, cậu lại nên làm cái gì, hết thảy toàn bộ đều ghi tạc trong lòng.
Mấy ngày thời gian ngắn ngủi, Đàm Mặc cảm thấy mình cả người đều mỏi mệt.
Bởi vì cậu không hiểu, nên cậu chỉ có thể ở nhìn khi một người nào đó có biểu hiện, ở trong trí nhớ tìm kiếm nhưng người sau khi nhìn thấy biểu hiện thì nên làm ra phản ứng như thế nào.
Cậu phải rất nhanh, bởi vì nếu như chậm một chút, có người sẽ cảm thấy cậu chậm chạp, không có ai biết ở trong ngắn ngủn mấy giây, đầu óc Đàm Mặc đã nhanh chóng vận hành bao lâu.
Quá mệt mỏi, bởi vì thần kinh mỗi một khắc đều căng thẳng cao độ, Đàm Mặc cảm thấy mình mệt mỏi với tất cả mọi người.
Nhưng không ngờ là có kết quả tốt .
Đàm Mặc đang điên cuồng tiếp thu kiến thức, để cho mình biến thành một người bậc thầy bắt chước. Trong thời gian nhanh nhất, cậu đưa ra phản ứng chính xác khi đối mặt với tất cả các loại biểu hiện thông thường nhất.
Có người nói Đàm Mặc không phải là vô cảm, cũng có người nói Đàm Mặc thật ra thì không có khó gần. Chỉ có Kiều Lam, lúc tất cả mọi người cho là Đàm Mặc trở nên càng ngày càng đoàn kết, chỉ có cô cảm nhận được khó chịu và xa cách.
Đàm Mặc bắt đầu phát triển nhanh chóng trong một không gian mà Kiều Lam không bao giờ thấy.
Chỉ có lúc đối mặt với Kiều Lam, còn có thể bởi vì trong lòng khó chịu mà ức chế sợ hãi, chứng tỏ có một người xem trọng cậu.
Kiều Lam hỏi cậu rốt cuộc thế nào, Đàm Mặc cũng đã có thể trấn định nói dối như thường.
Cậu nói mình tiếp nhận chữa trị bác sĩ tâm lý, gần đây có thể khác với bình thường, là bởi vì bác sĩ tâm lý để cho cậu làm như vậy mà thôi.
Nửa thật nửa giả giải thích, thậm chí có phần trăm chi tám mươi đều là thật, đây đúng là đề nghị của bác sĩ tâm lý, nhưng là Đàm Mặc lại không nói với Kiều Lam, ngoài ra bác sĩ tâm lý trước đó còn nói với cậu một câu nói.
Bác sĩ nói khi chứng Asperger thành người vận dụng năng lực bắt chước, có thể trao đổi người bình thường, thậm chí bắt đầu muốn gì được nấy cũng đều được hoan nghênh, hết thảy nhìn như rất tốt đẹp, có thể đó mới đúng là tai nạn bắt đầu.
Bởi vì cả thế giới cũng sẽ trở nên thật thật giả giả không phân biệt được.
Đã từng trải qua giai đoạn chậm chạp phân tích mới có thể phân tích ra suy nghĩa chân thật của đối phương, mà khi đó sẽ không phân tích bất kỳ thứ gì cả, dựa vào kiến thức nắm giữ cùng kinh nghiệm đoán ý nghĩ của đối phương, cũng làm ra phản ứng tương đối.
Từ đây, thật ra, cái gì cũng xem không hiểu.