Dịch: An Linh
Thời tiết giữa tháng mười không còn nóng bức như trước, Kiều Lam mặc một chiếc quần crop denim đơn giản và áo sơ mi thông thường, tình cờ lại trùng màu với Đàm Mặc.
Trong lòng hai người đều lăn tăn gợn sóng, giấu đi những suy nghĩ của mình, nhưng trên mặt lại vẫn bình tĩnh như cũ cái gì cũng không nhìn ra được, hết sức ăn ý tỏ ra bình thường.
Bởi vì lúc trước Đàm Mặc luôn ngồi xe lăn, bệnh tật liên lụy lại thêm không đủ dinh dưỡng nên vóc dáng không được tốt lắm, chiều cao khoảng chừng một mét bảy, mét tám nhưng tỷ lệ ngược lại rất đẹp, người thẳng chân dài, da dẻ trắng bóc cộng thêm ngũ quan cực kỳ xuất sắc, thời bây giờ thì mấy "anh trai nhỏ" còn được hoan nghênh hơn nhiều "chị gái nhỏ". Mấy cô gái, thậm chí còn có cả các cậu chàng đến cửa hàng đồ ngọt ăn bánh cũng không nhịn được quay lại liếc nhìn cậu thiếu niên ngoan ngoãn đang ngồi trước bàn.
Kiều Lam chọn mousse dâu cô rất thích ăn lúc trước, lại đoán chừng đồ uống mà Đàm Mặc thích kèm theo. Đàm Mặc đang ngồi tại chỗ, cũng không để ý những ánh mắt đang đi đi lại lại đặt trên người cậu, tầm mắt chỉ chăm chú nhìn mỗi Kiều Lam
Cậu chưa từng đến những khu thương mại kiểu này, là nơi mà giới trẻ tụ tập nhiều nhất, hôm nay là lần đầu tiên đến đây, Đàm Mặc quả thật không thích bầu không khí hiện tại cho lắm.
Cậu nhận thấy khách đến cửa hàng đồ ngọt này phần lớn là con gái, ngoài ra thì tất cả đều là các cặp đôi.
Có đôi có cặp.
Có lẽ một số không phải là người yêu của nhau nhưng người bình thường sẽ cho rằng họ là một đôi. Đàm Mặc không nghịn được nghĩ ngợi, cho nên mình và Kiều Lam cùng xuất hiện ở đây, người khác nhìn thấy bọn họ có nghĩ rằng cậu và Kiều Lam là một cặp không?
Hẳn là vậy, Đàm Mặc thầm nghĩ.
Kiều Lam chọn món xong quay lại chỗ, ngồi đối diện với Đàm Mặc. Đàm Mặc nghe thấy cách đó không xa có mấy cô gái nhỏ giọng than thở, nếu để ý kỹ có thể nghe được những gì họ đang nói.
"Anh trai nhỏ bên kia đẹp trai quá, da siêu trắng mặt mũi lại cực kỳ hút mắt."
"Hình như là ngồi một mình đó, cậu nói tớ có thể qua xin số Wechat anh ấy được không nhỉ?"
"Ơ có một cô gái đang đi về phía anh ấy kìa, có người hành động trước rồi? Hình như là đi cùng anh ấy mà, là bạn gái hả?"
"Hình như vậy"
Cô gái khó nén thất vọng, Kiều Lam đúng lúc đưa lưng về phía họ, không thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn chằm chằm bóng lưng Kiều Lam một lúc lâu.
"Cũng không biết mặt mũi ra sao nhỉ, nhưng chân dài thật."
Đàm Mặc từng rất ghét thính giác của mình quá nhạy cảm, vì luôn có thể nghe thấy rất nhiều thứ không muốn nghe, nhưng giờ lại cảm thấy thính lực nhạy cảm chắc chắn là chuyện tốt.
Cặp đôi, bạn gái, những từ thú vị như vậy, cho dù nghe bao nhiêu lần cũng không đủ.
Kiều Lam chọn hai phần đồ uống không giống nhau, đưa Đàm Mặc một li trà tiên thảo. Trong lúc ngồi chờ các món được đưa lên, Kiều Lam uống một ngụm cà phê Pacific, đưa mắt cẩn thận nhìn Đàm Mặc nếm thử.
"Thế nào?"
Cô chưa uống thử vị kia, vì Đàm Mặc chuộng đồ ngọt nên hỏi phục vụ đồ uống có vị thiên ngọt, cũng không biết Đàm Mặc có thích không.
Đàm Mặc nếm thử một ngụm, lành lạnh, rất ngọt nhưng không ngấy.
"Ngon lắm."
Đôi mắt Đàm Mặc cong lên, đẩy li về phía trước.
"Muốn thử một chút không?"
Thử một chút?
Nhìn li trà trong tay Đàm Mặc, Kiều Lam hiếm khi bối rối, ngước lên nhìn đôi mắt trong veo sạch sẽ của cậu, nhất thời cô lại muốn véo mình một cái.
Im lặng một lúc mới đưa tay nhận lấy.
"Vậy tớ thử một tí."
Nhiệt độ li trà trong tay lành lạnh, hoàn toàn không giống với cốc cà phê mình vừa uống, Kiều Lam nhấp một ngụm trà Đàm Mặc đưa tới, lại nhìn tách cà phê của mình, ngăn chặn suy nghĩ lung tung không lành mạnh trong đầu, đưa tách cà phê qua.
"Vậy cậu thử cái này xem, cũng là ngọt, nhưng hơi béo một chút."
Khóe môi Đàm Mặc cười càng sâu hơn, tròng mắt màu nâu nhạt nhìn chằm chằm vào tách cà phê trước mặt, trong tròng mắt thấm đẫm mấy phần vui vẻ, mấy phần ngượng ngùng thêm mấy phần kiềm chế, rồi cúi xuống nhấp một ngụm cà phê.
Kiều Lam có hơi thấp thỏm hỏi cậu.
"Thế nào?"
Đàm Mặc cầm chiếc cốc ấm sực, khẽ cắn ống hút, không dám ngước lên, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc bánh ngọt nhỏ trên bàn, thấp giọng nói.
"Tớ thích cái này."
Dáng vẻ Đàm Mặc uống cà phê nhìn rất ngoan, Kiều Lam thậm chí muốn duỗi tay xoa đầu Đàm Mặc một cái, nhưng vẫn kiềm chế lại được.
"Thích thì cậu uống cốc đó đi."
Kiều Lam cười híp mắt, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, lại xem thời gian, do dự một chút mới mở miệng hỏi dò.
"Vẫn còn sớm, bên này có rạp chiếu phim, đúng lúc gần đây có chiếu phim mới, tới cũng tới rồi. Vậy thì tụi mình đi xem phim nhé."
Ngón tay Đàm Mặc đang cầm cốc hơi siết lại, cúi đầu che giấu niềm vui thích trong ánh mắt.
"Được."
Dứt lời lại sợ Kiều Lam nghi ngờ, vội bổ sung một câu.
"Gần đây chiếu XX, đúng lúc tớ cũng muốn đi xem."
XX là một phim bom tấn của Hollywood, từ khi cho Đàm Mặc xem phim, cậu thường xuyên tìm rất nhiều loại phim để xem, thích nhất là series phim Marvel.
Nếu như nói tiệm bánh ngọt rất được các cô gái yêu thích vậy rạp chiếu phim chắc chắn là thiên đường của các cặp đôi, các cặp ở đây còn ngọt ngào hơn nhiều.
Nhìn trước sau dãy xếp hàng đều cầm vé tình nhân, cảm giác tội lỗi vốn đã được Kiều Lam đè ép nhất thời bùng lên.
Dừng lại dừng lại, cũng không phải chỉ có các cặp đôi mới đến xem phim, Đàm Mặc vốn dĩ đã thích phim của Marvel. Hơn nữa cậu cũng chưa từng đi đến rạp chiếu phim, cô chỉ là muốn để cậu trải nghiệm mà thôi.
Dừng lại, không nên nghĩ nhiều.
Chờ cầm được vé, Kiều Lam để Đàm Mặc ngồi ở khu nghỉ ngơi bên ngoài rạp, còn mình thì qua bên kia mua bỏng ngô và nước trái cây.
Đang định đứng lên, Đàm Mặc bắt lấy cổ tay cô, cậu thiếu niên nhìn cô nói: "Để tớ đi."
"Không sao, tớ đi được."
Kiều Lam chăm Đàm Mặc thành quen, dù hiện giờ Đàm Mặc đã đứng được không cần ngồi xe lăn nữa, nhưng Kiều Lam vẫn theo bản năng quan tâm Đàm Mặc .
Tuy rằng bây giờ cậu có thể tự chăm sóc bản thân nhưng dẫu sao thì Đàm Mặc chưa từng đến những nơi này bao giờ, chưa từng tự xếp hàng mua đồ, chưa từng đến nơi đông người như vậy, cho nên Kiều Lam vẫn là chủ động săn sóc Đàm Mặc giống lúc trước, mọi việc đều tự mình làm.
Nhưng Đàm Mặc lại nói để cậu đi.
Quả thật cậu chưa từng làm, nơi này quá nhiều người, quá ồn ào khiến cậu thực sự không thoải mái. Đối với cậu mà nói, lúc đi mua đồ phải chủ động nói chuyện và chọn món cũng là một thách thức nhưng Đàm Mặc vẫn muốn thử một lần.
Muốn thử một lần tự mình mua đồ cho Kiều Lam là cảm giác gì, muốn thử một lần lúc mình mua đồ Kiều Lam ngồi sau lưng nhìn chăm chú sẽ có cảm giác thế nào.
Cậu đứng lên, không còn là người khiếm khuyết bất cứ việc gì cũng phải để Kiều Lam chăm sóc nữa, cậu cũng muốn săn sóc Kiều Lam, cậu cũng muốn giống như những chàng trai khác đến đây, dùng lập trường của một người con trai chăm sóc cho bạn gái mình.
Hoặc là người mình thích.
Kiều Lam ngây người nhìn bóng lưng cậu thiếu niên, ngay thẳng, dứt khoát, lại mang một chút cố chấp đáng yêu.
Kiều Lam không biết giành giật đè lại tâm tư, hồi lâu sau bất lực ôm đầu.
Kiều Lam mày là chị gái quá lứa rồi, buông tha cho cậu bạn nhỏ đi.
Loạt phim Marvel chắn chắn rất được lòng các chàng trai, cho nên tới đây xem phim phần lớn là nam giới, ngồi bên cạnh Kiều Lam là bốn bạn nam, nhìn dáng dấp thì hẳn là sinh viên, xoay lại nhìn Kiều Lam một cái, không nhịn được lại liếc nhìn lần thứ hai.
Họ vừa đến thì thấy một cô gái đang ngồi một mình, không biết có đi cùng bạn không, nhưng việc này cũng không quan trọng, quan trọng là cô gái thật sự rất đẹp, dù không trang điểm cũng có thể nổi bật ở chỗ đông người như vậy.
Bốn chàng trai đều trắng trẻo sạch sẽ, nhìn khá đẹp trai, trong đó người cao nhất đã làm công tác tư tưởng hồi lâu rồi ho nhẹ một tiếng đi tới, ngồi bên cạnh Kiều Lam chào hỏi với cô.
"Xin chào."
Kiều Lam vẫn luôn nhìn chăm chú bóng lưng Đàm Mặc, không để ý chỗ ngồi bên cạnh có người, xoay qua thấy một anh chàng răng khểnh, lúc này mới nói tiếng.
"Xin chào."
Tuy là Đàm Mặc chưa từng làm những việc thế này nhưng nhìn những người bên cạnh cũng có thể học được, mà chị gái nhỏ ở quầy phục vụ bên kia sau khi nhìn thấy mặt mũi Đàm Mặc lại rất nhiệt tình.
Đàm Mặc mua xong bỏng ngô chị gái nhỏ hỏi cậu muốn loại nước ép nào, Đàm Mặc quay lại nhìn qua hướng Kiều Lam, không nhìn thì tốt, vừa nhìn thấy ý cười trên mặt nhất thời bay biến sạch sẽ.
Sau đó một đám người xung quanh chỉ thấy một cậu thiếu niên cực kỳ thu hút, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống bước dài đi về phía khu nghỉ ngơi, cùng với dáng vẻ tươi cười vừa nãy tưởng chừng là hai người khác nhau.
Đây là đã có chuyện gì?
Kiều Lam chỗ nào cũng không nhìn ra cậu chàng này tìm mình là để bắt chuyện, dù sao mặt mũi và vóc dáng Kiều Lam cũng nổi bật như vậy. Kiều Lam lấy lệ đôi câu muốn đuổi khéo chàng trai, nhưng anh chàng dường như một chút cũng không nhận ra sự lạnh nhạt của cô.
Đúng lúc chàng trai hỏi cô đi một mình hay là đi cùng bạn, Kiều Lam quay lại lướt mắt nhìn Đàm Mặc đang mua đồ, trái lương tâm lại chiếm tiện nghi Đàm Mặc.
"Không phải, là đi hai người, bạn trai đang đi mua bỏng ngô."
Nhìn thoáng qua Đàm Mặc, may quá, vẫn còn ở bên kia.
Dù sao sẽ không nghe được.
Nói đến đây, nếu anh chàng này còn không nghe hiểu là Kiều Lam đang từ chối thì chính là IQ và EQ đều có vấn đề.
Chàng trai có chút thất vọng đang định nói gì đó, thì đột nhiên nhìn thấy có người bước nhanh lại đây, vừa ngẩng lên thấy là một thiếu niên tướng mạo rất xuất sắc, mặt không cảm xúc nhìn anh ta, sau đó nắm lấy tay cô gái, dùng giọng điệu hết sức cứng nhắc nói.
"Đi mua nước ép với tớ."
Mắt cô gái sáng rỡ lên khi nhìn thấy thiếu niên, đứng lên rời đi cùng cậu.
Chàng trai vừa đến gần bắt chuyện, nhìn hai người mặc "đồ đôi" màu sắc cực kỳ đồng nhất, để ý thêm chút nữa thì diện mạo cả hai đều hết sức nổi bật, cho dù là bị từ chối nhưng cũng phải thừa nhận rằng cặp đôi này quả thực vô cùng bắt mắt.
Gãi gãi lỗ tai, lẩm bẩm một tiếng.
"Thì ra đúng là có bạn trai."
Kiều Lam còn chưa đi xa:
Đàm Mặc vốn một bụng tức giận: ? ? ?
Kiều Lam vội nhỏ giọng giải thích.
"Lúc nãy anh chàng đó đến bắt chuyện, tớ viện cớ từ chối anh ta, đừng nghĩ nhiều."
Đàm Mặc thật sự rất muốn nghĩ nhiều.
"Nghĩ nhiều chuyện gì?"
Kiều Lam lo lắng quá rồi, quả nhiên Đàm Mặc cái gì cũng không hiểu, mặc dù không căng thẳng nhưng lại có chút thất vọng không giải thích được, quay qua hỏi Đàm Mặc.
"Sao tự dưng cậu chạy tới vậy?"
Bởi vì nhìn thấy cậu nói chuyện với người con trai khác.
Đàm Mặc yên lặng, nói: "Không biết cậu thích uống vị gì."
Được rồi, Kiều Lam cũng yên lặng theo, đi cùng Đàm Mặc một lúc lâu, cúi đầu nhìn bàn tay mà Đàm Mặc đang nắm lấy. Vừa nãy Đàm Mặc nắm tay cô dắt đi, bây giờ vẫn chưa buông, Kiều Lam theo bản năng muốn rút tay ra nhưng xoay lại nhìn vẻ mặt cậu thiếu niên vẫn chưa hề phát hiện ra, lại tùy ý để Đàm Mặc nắm.
Mà Đàm Mặc đang cầm tay Kiều Lam, lúc nãy vừa bị kích thích một chút đã thể hiện ra rồi, bây giờ mới phát hiện mình vừa kích động đã làm ra hành động không nên, trong lòng bỗng dưng căng thẳng tim đập loạn lên.
Nắm bàn tay vừa nhỏ vừa mềm của cô gái, cuối cùng giả ngốc không chịu buông.