Edit: Lan Huyên
Đàm Mặc không hiểu phải xử sự như thế nào với những người xung quanh, nhưng cậu rất thông minh.
Sự cáu kỉnh bức bối trong giờ phút này là thật, nhưng ý định vốn có cũng là thật.
Kiều Lam nói giữa họ không có quan hệ gì mà cậu phải giúp cô ấy hay làm gì cho cô ấy. Dòng chữ "Giữa họ không có quan hệ gì" giống như được chiếu trên TV, một lần lại một lần lặp lại trong đầu cậu.
Thậm chí âm thanh càng ngày càng lớn.
Cậu hung hăng ném dao nĩa lên mâm, phẫn nộ, đau lòng, bực bội. Còn có một loại cảm xúc cậu không biết hình dung ra sao, nó giống như thất vọng, lại giống như ủy khuất.
Trong mắt cậu chứa toàn là sương mù, chỉ muốn phẫn nộ rời khỏi đây.
Kiều Lam vội vàng nói lời xin lỗi với vị khách bị quấy rầy rồi chạy về.
"Bác Trần còn chưa tới, cậu muốn đi đâu? Đàm Mặc, tớ không cố ý chọc cậu tức giận đâu."
Cậu không muốn nghe, hiện tại đi tới chỗ nào cũng được. Tóm lại lúc này cậu không muốn ở chỗ này.
Kiều Lam nhanh chóng sửa sang bộ đồ ăn của Đàm Mặc cho tốt, chặn xe lăn của cậu ấy, mục đích chính là không cho cậu ấy đi. Đàm Mặc lạnh lùng ngồi trên xe lăn bình tĩnh nhìn Kiều Lam.
Không khí giữa hai người có chút khẩn trương, nhưng mà đây là tự Kiều Lam nhận thấy như thế. Đàm Mặc thì lại không nhận ra bầu không khí lúc này, cậu không hề kêu lên một tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Kiều Lam hơn nửa ngày. Cậu đột nhiên nhớ tới lần trước chính mình là người đầu tiên mang bữa sáng cho Kiều Lam, giữa họ cũng có một khoảng thời gian giằng co giống như vậy.
Lúc ấy Kiều Lam dù làm như thế nào cũng không chịu ăn, cậu chính là nhìn Kiều Lam như thế này. Đàm Mặc nói nếu không ăn thì vứt hết đi, cuối cùng Kiều Lam thỏa hiệp.
Đàm Mặc giật mình, bản thân đột nhiên bị dời lực chú ý, sự phẫn nộ rốt cuộc không biết chuyển đi đâu rồi. Cậu suy tư cúi đầu xuống, Kiều Lam thì không biết hiện suy tính trong đầu Đàm Mặc.
Cô nhìn chén canh bị đổ, bất đắc dĩ nói: "Tớ lấy giúp cậu thêm một phần nữa, phần này cậu không cần thanh toán, đây là nhà hàng bồi thường miễn phí."
Đàm Mặc hoàn hồn.
"Không cần"
Cậu ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào Kiều Lam.
"Tôi không muốn ăn."
Kiều Lam cúi đầu nhìn đĩa bò bít tết gần như chưa đụng vào. Hôm nay cậu ấy mới ăn có một chút, lát nữa trở về chắc chắn sẽ bị đói.
"Tớ đóng gói cho cậu, lát nữa cậu để bác Trần mang về đi."
Đàm Mặc ánh mắt hơi lóe lên.
"Tôi sẽ kêu bác Trần mang đi vứt."
Kiều Lam: "..."
Đàm Mặc nhìn bộ dáng Kiều Lam nghẹn lời, tâm trạng rốt cuộc tốt hơn một chút, lúc cậu cho rằng cô ấy sẽ nhượng bộ thêm một lần nữa. Kết quả Kiều Lam không cười, mặt không chút biểu cảm nhìn lướt qua cậu.
"Muốn vứt thì cứ vứt đi."
Cô cảm thấy giờ phút này Đàm Mặc rất giống một đứa trẻ hư, học thói quen tật xấu. Kiều Lam xoay người chạy đi.
Để lại Đàm Mặc trong mắt toàn mờ mịt và kinh ngạc. Đợi khi mờ mịt rút lui thì chỉ còn lại mưa bão sắp đến.
Không lâu sau bác Trần nhanh chóng chạy tới đây, tới nơi liền phát hiện không khí hôm nay không đúng lắm. Ông thật cẩn thận nhìn thoáng qua biểu cảm trên mặt Đàm Mặc, tuy rằng vẫn giống lúc bình thường không biểu hiện ra gì cả, nhưng mưa bão rầm rộ cứ ập vào mặt.
Có chuyện gì xảy ra sao?
Bác Trần không hiểu được mang Đàm Mặc lên xe, xe chạy được hồi lâu mới dám hỏi Đàm Mặc.
"Làm sao vậy? Hai đứa cãi nhau sao?"
Sau một lúc lâu thì phía sau mới truyền đến giọng nói rầu rĩ của Đàm Mặc.
"Cô ấy nói con đừng tới nơi đấy nữa."
Tiếng nói của Đàm Mặc so với ngày thường thì thấp một ít, cũng buồn một ít. Giọng điệu thằng bé vẫn như cũ không chút phập phồng lạnh băng, nhưng bác Trần bá chính là từ trong đó nghe ra sự ủy khuất.
Không cho Đàm Mặc đến nhà hàng nữa, bác Trần đại khái đã đoán được nguyên nhân, nhưng vẫn hỏi.
"Kiều Lam có nói vì sao không cho con tới không?"
Bác Trần sẽ không từ bỏ một cơ hội để trò chuyện bình thường với Đàm Mặc, mỗi một lần Đàm Mặc có cảm xúc dao động lúc trò chuyện thì đều có trợ giúp rất lớn với cậu.
Đàm Mặc im lặng một lát, ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm nhìn đèn đường bên ngoài bắt đầu kể lại.
"Kiều Lam nói trong ba tháng nay cháu tiêu tổng cộng ngàn tệ, tiêu quá nhiều tiền. Con nói không cao, cô ấy nói rất cao hơn nữa đây là lãng phí, đồ ăn trong nhà hàng Tây không tốt đối với thân thể cháu. Cô ấy còn nói bọn con chỉ là bạn bè, là bạn học, giữa bạn bè và bạn học sẽ không làm như thế, cho nên con không cần cho cô ấy tiền, cũng không cần giúp cô ấy."
Tuy rằng bác Trần vẫn luôn đau lòng việc Đàm Mặc bị mắc hội chứng Asperger, nhưng đôi khi ông cũng cảm cái chứng bệnh này cũng có chỗ tốt. Giống như người bệnh sẽ không nói dối, trả lời vấn đề sẽ không có nửa lời lừa gạt, hơn nữa không nói ra những câu dư thừa mà kể hết hoàn chỉnh toàn bộ câu chuyện.
Tuy rằng trật tự từ ngữ và cảm xúc trong câu chuyện có chút không đúng.
Nhưng sau khi ông nghe Đàm Mặc nói xong, ông cảm thấy nguyên nhân Kiều Lam không cho Đàm Mặc tới không khác trong dự đoán của ông là mấy.
Là một người có tư duy bình thường, bác Trần chẳng những thấu hiểu cảm nhận của Kiều Lam, mà còn vô cùng tán dương cách làm của cháu ấy. Nhưng nếu là Đàm Mặc, cậu không hiểu được sự khó xử của Kiều Lam, cũng như không cảm thấy cô ấy rất khó xử. Bởi vì logic của cậu có chương trình giống như một cái máy tính, cậu tự có lối tư duy của riêng mình, chỉ cần logic của bản thân hợp lý, người khác nói gì đều vô dụng.
Lúc cậu còn rất nhỏ, khoảng ba bốn tuổi hay là nhỏ hơn gì đó, có một lần Đàm Mặc nói muốn chơi người tuyết ở trong phòng.
Đối với những đứa trẻ bình thường thì có lẽ bọn nó không hiểu được nguyên lý tuyết gặp nhiệt độ nóng sẽ hòa tan, nhưng chúng hiểu được một chuyện, tuyết không thể mang vào phòng.
Khi đó mẹ Đàm Mặc còn sống, bà nắm tay nhỏ của Đàm Mặc bị đông lạnh đến đỏ bừng, hỏi cậu vì sao muốn đắp người tuyết ở trong phòng. Trên khuôn mặt nhỏ của Đàm Mặc không có cảm xúc gì, cậu nói bởi vì bên ngoài có gió làm cậu không thoải mái.
Bởi vì bên ngoài có gió nên không thoải mái, nhưng mà cậu muốn chơi tuyết, vì thế muốn mang tuyết dọn vào phòng, ở trong đó đắp người tuyết
Đây chính là tư duy logic của tiểu Đàm Mặc.
Trong ánh mắt của người ngoài thì Đàm Mặc chính là kẻ ngu ngốc không biết nói lý.
Sau đó mẹ Đàm Mặc ngồi chờ bên cạnh cậu cho đến khi tuyết tan, nói cho cậu biết khi tuyết hòa tan sẽ biến thành nước, chúng sẽ làm dơ sàn nhà và làm ướt sô pha. Lúc này Đàm Mặc mới bị thuyết phục.
Đàm Mặc rất khó thay đổi ý nghĩ của chính mình, trừ khi có người sửa đúng lối tư duy logic của cậu.
Lúc trước mẹ Đàm Mặc có thể dùng việc tuyết bị tan chảy để thuyết phục Đàm Mặc, vì đó là hiện tượng tự nhiên, trực quan và rõ ràng. Nhưng hiện tại Kiều Lam không cho cậu tới nhà hàng là vì trong lòng cô không thể tiếp nhận việc cậu làm, trong lòng không tiếp thu được thì phải nói như thế nào mới để Đàm Mặc phục?
Trong cái nhìn của Đàm Mặc, được người khác giúp đỡ là một việc rất vui vẻ, cậu không thể hiểu nỗi vì sao mình giúp Kiều Lam, mà cô ấy chẳng hề vui vẻ gì cả. Mà cũng vì chuyện đó nên Đàm Mặc có lẽ sẽ cảm thấy bởi vì cô không thích cậu, cho nên mới không muốn cậu giúp đỡ.
Kiều Lam không nhận tiền của cậu và không thích cậu là hai chuyện giống nhau.
Bác Trần đau đầu.
Trước kia ông luôn mong mỏi Đàm Mặc có một người bạn để trò chuyện cunngf nhau. Hiện tại có, nhưng vấn đề mới lại tới...
Hành động đối đãi với bạn bè của Đàm Mặc và người bình thường không giống, ngay cả định nghĩa tình hữu nghị giữa bạn bè cậu cũng khác với người bình thường.
Ngày hôm sau bác Trần nơm nớp lo sợ đưa Đàm Mặc tới trường học, ông không yên tâm gửi một tin nhắn cho Kiều Lam để cô ấy ngàn vạn lần đừng cố ý lạnh nhạt Đàm Mặc, vì sẽ làm tâm hồn của cậu bị kích thích nghiêm trọng.
Bác Trần dù không nói thì Kiều Lam cũng sẽ không làm như vậy.
Đêm qua cô xem tin tức liên quan hội chứng Asperger gần hai giờ sáng, hiện tại cô buồn ngủ tới nỗi không thể mở mắt.
Nhưng mà Kiều Lam vẫn nói chuyện với Đàm Mặc, Đàm Mặc thì mím chặt môi không trả lời Kiều Lam. Cô mang ý định muốn giảng đạo lý cho cậu nghe.
"Đàm Mặc, tớ từ chối cậu và từ chối cậu giúp đỡ là hai chuyện khác nhau. Cậu đã giúp tớ cả một học kỳ, hiện tại thì không cần nữa."
Đàm Mặc rốt cuộc mở miệng.
"Cậu yêu cầu, cậu còn đang đi làm thuê."
Kiều Lam: "..."
Kiều Lam rốt cuộc cũng hiểu rõ được một câu nói trong sách.
Đối với những người mắc hội chứng Asperger, những điều hợp với logic của họ thì họ tự nhận định điều đó là chính xác, người khác dù nói gì cũng không được.
Nói nhiều có khi còn bị phản tác dụng.
Đàm Mặc nhấp nhấp môi, muốn nói gì đó nhưng chung quy không tiếp tục mở lời.
Ngay thời điểm cậu rời khỏi nhà hàng Tây, trong một phút đó Đàm Mặc buồn bã đến nỗi không bao giờ muốn gặp lại Kiều Lam và cũng không muốn đi học nữa.
Chính là ngày hôm sau cậu vẫn tới trường, chẳng những cậu ngồi vị trí cũ cạnh Kiều Lam, cậu còn tức giận với việc cô ấy làm, không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ấy. Nhưng trong lòng cậu lại ẩn chứa sự lo lắng, nếu cậu không đi thì liệu Kiều Lam có còn để ý tới cậu hay không?
Dù Kiều Lam không tiếp nhận cậu, lừa gạt cảm tình cậu, làm cậu đau khổ. Nhưng cậu vẫn không muốn cắt đứt quan hệ với Kiều Lam.
Bùi Ninh không có ánh mắt còn chạy tới hỏi Kiều Lam đề tiếng Anh, chờ cậu ta hỏi vừa ngẩng đầu lên liền đối diện ánh mặt hung ác đầy nham hiểm của Đàm Mặc khiến cậu ta sợ đến nỗi run lẩy bẩy.
Sau đó cậu ta nhanh chóng dời tầm mắt, ghé vào tai Kiều Lam nhỏ giọng hỏi cô.
"Đàm Mặc bị làm sao vậy? Tớ không có trêu chọc cậu ấy chứ?"
Kiều Lam: "... Mấu chốt là tớ."
"Cậu làm Đàm Mặc tức giận?"
Bùi Ninh tỏ vẻ thật kinh ngạc, cậu ta cảm thấy thời điểm Kiều Lam ở cùng Đàm Mặc, cô ấy tốt đến mức không có chỗ để chê.
Giọng Bùi Ninh rất nhỏ, Đàm Mặc không nghe thấy họ nói cái gì, chỉ có thể thấy bọn họ thật sự rất gần nhau, tay chợt nắm chặt lại.
Tiếng vang đồ vật bị vỡ vụn nhẹ nhàng vang lên.
Đàm Mặc cúi đầu thì thấy màng thuỷ tinh công nghiệp bị nát, những mảnh vụn thủy tinh nhỏ cắt ra từng vết thương trên tay cậu, máu tràn ra bên ngoài rơi trên đồng phục màu trắng.
Kiều Lam vừa quay đầu liền thấy đồng phục Đàm Mặc dính máu, sợ tới mức gấp gáp hỏi cậu bị làm sao vậy, rồi cô nhanh chóng lấy băng keo cá nhân từ trong cặp sách ra.
"Đưa tay đây"
Kiều Lam nhìn Đàm Mặc không phối hợp, bất đắc dĩ nói.
Đàm Mặc bình tĩnh nhìn cô, một chút cũng không nhúc nhích.
Kiều Lam thật sự không còn cách nào đành duỗi tay bắt lấy tay Đàm Mặc, cô dùng khăn giấy lâu khô vết máu trên miệng vết thương, lại dùng băng keo cá nhân tỉ mỉ băng lại rồi nói: "Sắp thi tháng rồi, không biết có bị ảnh hưởng hay không."
Đàm Mặc im lặng rút tay ra đáp lại cô.
"Sẽ không."
Sau đó lúc giữa trưa trên đường trở về nhà, cậu nhìn chằm chằm băng keo cá nhân trên ngón tay gần nửa giờ.
Qua hai ngày kế tiếp là lần thi tháng đầu tiên của học kỳ này, chờ tới lúc thành tích được công bố, tuy rằng Đàm Mặc vẫn đứng đầu bảng. Nhưng mà không biết vì cái gì mà lần này môn tiếng Anh của cậu không ngờ không tới điểm.
Rất nhiều người ngạc nhiên, nhưng không ai dám đi hỏi.
Đàm Mặc nhét đáp án đề tiếng Anh vào cặp, không lên tiếng.
Lúc đi học, giáo viên tiếng Anh - thầy Lưu chiếu lên máy chiếu vài bài văn tiếng Anh, nói đây là những bài cao điểm.
Chủ đề tiếng Anh này là tình bạn.
Thầy Lưu khen không ngớt miệng ba bài văn tiếng Anh kia. Các bạn viết rằng tình bạn là phải biết chia sẻ lẫn nhau, tình bạn dù nhiều năm không gặp thì cảm tình cũng sẽ không biến mất, nó sẽ giúp tình cảm giữa mọi người trở nên càng tốt đẹp hơn. Trong ba bài văn đó thì có một bài là do Kiều Lam viết.
Đàm Mặc cũng viết về tình bạn.
Cậu viết tình bạn là có được, là chiếm hữu, là không chịu đựng được có người thứ tiến vào.
Viết văn điểm, cuối cùng cậu chỉ có điểm. Cậu trầm mặc ném tờ đáp án vào thùng rác.
Buổi chiều, sau khi giờ tan học, Kiều Lam tiếp tục đi tới nhà hàng Tây làm thêm, còn Đàm Mặc thì không thể tiếp tục đến nhà hàng Tây nên chỉ ngồi trong xe nhìn chăm chú vào bóng hình của Kiều Lam. Bác Trần thật sự không muốn thấy Đàm Mặc trở nên như vậy, ông mở đài phát thanh trên xe lên với ý định hấp dẫn lực chú ý của Đàm Mặc.
Không ngờ lại thu hút được sự chú ý của Đàm Mặc.
Ngay cả bác Trần nghe thấy cái tin tức này cũng hoảng sợ.
Bác Trần nghe tin tức trong thành phố họ, thứ linh tinh gì cũng có, nơi nào kẹt xe, nơi nào xảy ra tai nạn xe cộ. Nào ngờ nghe thấy đài phát thanh nói vào rạng sáng tối hôm qua đã xảy ra một vụ cướp giật tài sản, hai gã đàn ông cướp một người phụ nữ, còn gây ra thương tích.
Nếu là ngày thường, thì loại tin tức này chỉ làm người khác mắng chửi hai câu. Nhưng vụ việc xảy ra cướp lại ở ngay con phố của nhà hàng Tây, điều này khiến cả người Đàm Mặc trở nên căng thẳng.
Mỗi ngày Kiều Lam tới nhà hàng Tây làm thêm, tuy rằng mặt bằng nhà hàng là ở trong nội thành phồn hoa tráng lệ, nhưng nó lại không ở ngay đường lớn rộng rãi. Ban ngày thì an toàn, nhưng buổi tối thật ra rất nguy hiểm.
Đặc biệt là thời điểm về khuya, trên đường phố không có ai lại thân gái một mình lẻ loi.
Bởi vì trước kia cậu chưa từng nghe qua chuyện này, cho nên Đàm Mặc không nghĩ tới. Nhưng hiện tại vừa đúng lúc nghe thấy, trong đầu Đàm Mặc chỉ còn giọng nói của người phát thanh viên trên đài phát thanh kia.
Dù sự tức giận của cậu vẫn chưa vơi đi, nhưng an toàn của Kiều Lam được cậu ưu tiên hàng đầu. Đàm Mặc khó được một lần khẩn trương, lập tức bảo bác Trần quay đầu xe trở lại nhà hàng Tây.
Bác Trần thở dài.
"Phải đợi Kiều Lam tan tầm rồi đưa cô ấy về nhà sao? Như vậy thì muộn quá, như vầy đi, chúng ta trở về nhà trước, sau đó buổi tối mỗi ngày bác tới đón con bé về nhà, như vậy có được không?"
Sự khẩn trương của Đàm Mặc qua đi chỉ còn lại bình tĩnh, lúc này cậu mới nhớ tới tình trạng hiện tại của cậu và Kiều Lam.
Đàm Mặc không rõ vì sao không muốn để Kiều Lam biết mình quan tâm cô ấy.
"Không được" Đàm Mặc buồn bực nói, lúc lâu sau cậu lại mở miệng.
"Bác Trần, bác tìm người mỗi tối đưa cô ấy trở về nhà" Nói xong lại bổ sung thêm một câu.
"Lén đi theo thôi, không cần để cô ấy phát hiện."
Bác Trần: "..."
Rõ ràng rất quan tâm, nhưng vì sao phải cực khổ như thế?
"Được"
Bác Trần đáp ứng, lại hỏi tiếp.
"Theo tới khi nào?"
"Không biết."
Khi nào còn làm việc ăn lương thì nhất định phải luôn theo dõi.
Bác Trần: "..."
Cháu vui vẻ là tốt rồi.
Kiều Lam không hề hay không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc cô làm việc thì người quản lý cố ý đến tìm cô và các đồng nghiệp khác để nói những chuyện xảy ra gần đây, bảo các cô phải cẩn thận, đặc biệt là các cô gái trực ca đêm. Quản lý còn cố ý phát cho mỗi nhân viên một bình khí gas và con dao gọt hoa quả.