Dịch: Haru
Rạng sáng, đêm thực an tĩnh.
Đàm Mặc vui vẻ, cậu không nhịn được vươn tay vuốt ve gương mặt Kiều Lam.
Cô ngủ rồi, nhưng ngủ không yên chút nào, lông mi mảnh dài thường thường hơi rung động chút.
Đàm Mặc càng thêm luyến tiếc không muốn bò dậy, rối rắm vài phút cuối cùng vẫn phải bò dậy, thật cẩn thận xuống giường đi vào phòng tắm.
Đóng cửa phòng tắm lại, miễn cho tiếng nước khi tắm rửa đánh thức Kiều Lam, qua loa vài phút sau đó khoác áo tắm đi ra, cầm lấy khăn phủ dùng một lần đi ra.
Trước nay chưa từng dùng những thứ này, thậm chí ngay cả xả nước đầy bồn tắm cũng chưa làm bao giờ, hiện giờ tâm trạng cậu rất tốt nên kiên nhẫn làm việc này.
Đợi mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, thử độ ấm của nước vừa vặn lúc này mới ra ngoài đem Kiều Lam đang ngủ đến mê mệt từ trong ổ chăn ôm ra.
Kiều Lam thật sự rất mệt.
Thân thể thiếu niên trải qua luyện tập cao độ có chút đáng sợ, vốn đã nhịn lâu như vậy, Kiều Lam còn cố ý châm ngòi thổi gió kích thích, một lần không khống chế được thành quá mức.
Thân thể giống như đã không thuộc về mình, thính giác xúc giác tựa hồ đều trở nên trì độn, bị Đàm Mặc bế vào phòng tắm thả vào trong nước, lúc này Kiều Lam mới tỉnh lại, đôi mắt hơi hé mở, đã thấy cơ ngực cơ bụng xinh đẹp dưới lớp áo tắm của bạn trai nhà mình, bị mê hoặc vài giây lại lần nữa mở to mắt, áo choàng tắm đã biến mất.
Kiều Lam tỉnh táo lại.
Nước ấm rất vừa vặn, bao vây lấy thân thể thật thoải mái, lực tay Đàm Mặc rất nhẹ nhàng đơn thuần mơn trớn cổ, cánh tay, vòng eo của Kiều Lam, nhưng đến lúc sờ tới đùi bị Kiều Lam giữ lại.
Hai chân Kiều Lam bị chạm vào còn hơi run run, cúi đầu nhìn xuống xuyên thấu qua gợn nước lăn tăn còn có thể thấy trên đó nhiều dấu vết màu đỏ ái muội, Kiều Lam bắt lấy tay Đàm Mặc cắn môi thấp giọng nói: "Em, tự mình......"
Đàm Mặc nhẹ nhàng đem tay rút ra khỏi tay Kiều Lam, chân dài bước vào bồn tắm, cúi đầu hôn cô một cái.
"Em mệt, để anh."
Kiều Lam sửng sốt, gương mặt lại nóng lên, đối thoại của hai người không lâu lúc trước đứt quãng vang lên, cô nói rất nhiều lần mệt quá rốt cuộc mới ngăn cản được thiếu niên tiếp tục cày cấy.
Hiện tại lại bị Đàm Mặc ôm chặt từ sau lưng.
Buông tay ra, Kiều Lam nhấp môi, đôi mắt trốn tránh không dám nhìn Đàm Mặc, cả người cứng đờ, khóe mắt hơi đỏ lên càng giống như phủ một tầng hơi nước.
Kiều Lam giả vờ như không quan tâm nhưng thực tế da mặt rất mỏng, chỉ mong tắm xong nhanh rồi trở về giường, nhưng thiếu niên bên cạnh cố tình không chịu buông tha cho cô, ngay cả cái tay kia bây giờ cũng đang làm càn, trong miệng nói ra những lời vô cùng thẹn thùng.
Đàm Mặc cũng là nửa vui sướng nửa thẹn thùng, do do dự dự hỏi cô có đau không.
Sau khi nói xong còn lắp bắp giải thích.
"Thực xin lỗi, anh anh hơi quá..."
Kiều Lam muốn khóc, ngày thường Đàm Mặc luôn tìm mọi cách dỗ cô, sao lúc này lại thành thật như vậy, thành thật làm cô không đành lòng qua loa lấy lệ đổi đề tài.
Muốn cô phải nói sao đây?
Nói thật sao.
Lần đầu tiên của thiếu niên chẳng hiểu được cái gì lại còn không biết tiết chế thật sự rất đáng sợ?
Lời này sao có thể nói với Đàm Mặc
Tâm tư Đàm Mặc còn nhạy cảm hơn cả cô gái nhỏ, dám nói ra lời này, bầu không khí tốt hôm nay không chừng sẽ bay mất.
Dựa theo ý tưởng ban đầu, Kiều Lam chuẩn bị sẽ khen Đàm Mặc thật nhiều để cậu biết bản thân có bao nhiêu ưu tú, nhưng hiện tại cô không dám khen, huống chi mấy lời nói như "Anh giỏi quá, anh thật lợi hại", đánh chết Kiều Lam cũng không dám nói ra lúc này.
Nhận lấy ánh mắt tràn đầy quan tâm của thiếu niên, Kiều Lam chỉ có thể lắp bắp đáp lại một câu,
"Cũng được......"
Cũng được, đã nói rõ là còn có chỗ không ổn, Đàm Mặc đau lòng áy náy.
"Anh không biết... Chưa xem những cái đó..."
Cô biết mà!
Một câu "cũng được" đã thành như vậy, ăn ngay nói thật thì cậu sẽ áy náy thành bộ dáng gì, vội cắt đứt lời Đàm Mặc đang tự phê bình.
"Không sao mà, em cảm thấy khá tốt..."
Nói xong hai người đều im lặng.
Khá tốt, khá tốt cái gì.
Kỹ thuật của Đàm Mặc khá tốt hay là mình cảm giác khá tốt?
Kiều Lam cứng đờ ngẩng đầu, trong đôi mắt thiếu niên vừa rồi toàn là áy náy chợt sáng lên.
"Còn... Có khỏe không? Vậy có thể hay không..."
Đàm Mặc dán lên người Kiều Lam cắn lên môi cô một cái, con ngươi xinh đẹp màu hổ phách nhìn thẳng vào cô, vẫn thẹn thùng lại nói ra những lời không biết xấu hổ.
"Có thể lại làm một lần hay không."
Kiều Lam: ".....Khuya rồi."
"Ngày mai không có tiết."
"...... Anh không mệt sao..."
"Không mệt."
Kiều Lam thật sự muốn khóc, đôi tay đè lại thiếu niên tinh thần phấn chấn đang muốn sáp lại.
"Em mệt, rất mệt! Ngày mai, ngày mai được không!"
Đàm Mặc nhìn chằm chằm Kiều Lam một lúc lâu, rốt cuộc đáp lại.
"Được rồi."
Ai bảo đây là bạn gái cậu nâng trong lòng bàn tay, vẫn luôn muốn sủng.
Vì thế, ngày tháng Mười, ngày sinh nhật của Đàm Mặc, rõ ràng đã nói hai người sẽ đi công viên giải trí chơi, lại thành ở khách sạn cùng Đàm Mặc qua sinh nhật mười tám tuổi.
Tuy rằng không được đi chơi, nhưng thọ tinh ăn sinh nhật, tâm trạng tốt vô cùng, từ xưa đến nay chưa từng tốt đến vậy.
Cậu cảm thấy mỹ mãn đi ra cửa, tự mình đi mua đồ ăn cho bạn gái.
Chị gái lễ tân làm thủ tục thuê phòng nhìn nam sinh ngày hôm qua còn ngây ra như phỗng dường như bị cưỡng bức, hôm nay lại mang bộ dáng hỉ khí dương dương sinh long hoạt hổ, sửng sốt một lúc lâu.
Hỉ khí dương dương sinh long hoạt hổ: câu này có nghĩ là bầu không khí đầy vui vẻ, vẻ ngoài tràn đầy sức sống
Một lát sau, lại thấy cậu cẩn thận cầm đồ vừa mua, vui mừng trên mặt ngay cả cô là người ngoài cũng nhìn ra được.
Hình như là cô hiểu lầm gì rồi.
Đàm Mặc thật là kẻ ngốc trong đời mà.
Mua đồ cũng không biết mua, chỉ mua thứ đắt nhất, ngữ khí Kiều Lam mềm mại nói cậu quá phá của, Đàm Mặc bị phê bình nhưng tâm trạng càng tốt, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Kiều Lam ăn, lúc này mới hậu tri hậu giác hỏi Kiều Lam.
"Ngày hôm qua có phải em có chuyện muốn nói với anh đúng không."
Ngày hôm qua trước khi tới khách sạn, Kiều Lam nói mình có một chuyện phải nói cho cậu, sau lại quên mất, bây giờ mới nhớ tới.
Kiều Lam khởi động bộ não chậm chạp, suy nghĩ một hồi, rốt cuộc nhớ tới mình chuẩn bị nói với Đàm Mặc chuyện dọn ra ngoài ở.
Nhưng hiện tại!
Tạm ngừng!
Còn may chưa nói.
Nam sinh mới vừa khai trai không phải người, một chút ngon ngọt cũng không thể cho, cho thì điên mất.
"Không có."
Kiều Lam quyết đoán lắc đầu.
"Không phải chuyện lớn gì!"
Được rồi.
Đàm Mặc vốn dĩ không mẫn cảm với thái độ của người khác qua giọng nói, bây giờ lại càngkhông khác gì thằng ngốc, cậu cũng không nghĩ nhiều, lực chú ý một lần nữa về tới trên người Kiều Lam.
"Ăn ngon không, anh hỏi nhân viên cửa hàng nói cái này đặc biệt bổ......"
Nếu không phải ngày hôm sau còn có tiết, Đàm Mặc còn rầm rì không chịu về, kéo dài gần tới thời gian ký túc xá đóng cửa mới chịu về.
Mới vừa vào ký túc xá, La Mạn đã cao giọng nói: "A! Lam Lam đã trở lại, tớ còn tưởng rằng cậu sẽ không trở lại cơ."
"... Ừ, tớ đã về."
Kiều Lam có chút không biết trả lời ra sao, cùng mấy người chào hỏi rồi đi vào buồng vệ sinh rửa mặt, rửa mặt xong lại vừa gửi tin nhắn WeChat cho Đàm Mặc, vừa nghe La Mạn vui vẻ phấn chấn nói về chuyện tụ hội hôm trước.
"Lam Lam cậu không tới mọi người đều rất thất vọng."
Kiều Lam nhắn với Đàm Mặc mình đã rửa mặt xong đang nằm trên giường, thuận miệng đáp lại La Mạn.
"Có cái gì mà thất vọng."
"Ai cũng muốn nhìn xem hoa hậu giảng đường trông như thế nào mà, cũng may Lam Lam cậu đã có bạn trai nên chướng mắt những người khác, ai, nam sinh tâm lý xã quá ít, chẳng những ít chất lượng còn kém, bạn trai cậu đẹp trai như vậy cũng chỉ có Quý Túc học trưởng mới có thể so sánh, nhưng thật đáng tiếc, học trưởng vừa tới ngồi được chốc lát thì nói trong nhà có việc rồi rời đi trước..... Quý Túc học trưởng thật sự quá tốt, nhà hàng kia cái gì đắt nhất học trưởng gọi hết, a a a tớ thật sự rất thích anh ấy, cậu nói xem anh ấy có phải đặc biệt tốt hay không...? ".
"... Tốt tốt tốt."
Kiều Lam thất thần phụ họa hai câu, thầm nghĩ dù là Quý Túc không thể so sánh với Đàm Mặc.
Không tự chủ được lại nghĩ tới Đàm Mặc, có lẽ là do đã phát sinh quan hệ, lại nhớ đến Đàm Mặc, cảm thấy cậu ngoại trừ vẻ ngoài đẹp còn cực kì gợi cảm.
Xong rồi, Kiều Lam vứt di động sang một bên, đem mặt vùi vào trong gối.
Cô không thể cứu, cô ấy vậy mà cảm thấy Đàm Mặc càng ngày càng đẹp trai.
Cô càng thích.
Vẫn luôn "lầm bầm lầu bầu" La Mạn đột nhiên "Oa" một tiếng, như là phát hiện đại lục mới kinh hô một tiếng.
"Lam Lam, trên vai cậu!!!! Tớ mới phát hiện còn có trên xương quai xanh......"
Kiều Lam sửng sốt, vội quay đầu, liền thấy dấu vết trên đầu vai.
......
Chuyện này, nếu không phải bạn bè quan hệ cực kì tốt thì đừng hỏi, nếu quan hệ bình thường vậy làm bộ không phát hiện sẽ tốt hơn, ai ngờ La Mạn lại trực tiếp làm trò trước mặt những người khác ồn ào lớn tiếng.
Kiều Lam không sợ người biết, cũng không cảm thấy chuyện này có gì mất mặt, nhưng cũng bị phản ứng của La Mạn làm cho bực bội.
"Đừng nói nữa được không?"
"Không nói thì không nói."
La Mạn không vui dời tầm mắt.
"Đúng rồi, hôm đó liên hoan xong, đàn chị nói cuối tuần bắt đầu ra đầu đề thứ nhất, nội dung đầu đề Quý Túc học trưởng đã định rồi, ngày mai toàn bộ chúng ta đều phải đi đến xã đoàn nghe phân công công tác."
"Đã biết."
Kiều Lam gật gật đầu, sau đó tiếp tục nói chuyện với Đàm Mặc.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, có một số việc phát sinh xong, hai người đã thân mật càng muốn dính bên nhau.
Kiều Lam còn như vậy, càng không nói Đàm Mặc.
Tâm lý Đàm Mặc phát sinh biến hóa, có đôi khi vượt qua tưởng tượng của Kiều Lam, hoàn toàn đem Kiều Lam đặt vào thế giới của mình, không lưu lại một chút khe hở, một chút dấu vết.
Chỉ nghĩ đem cô ở lại bên cạnh, không cho cô rời đi nửa bước, muốn biết mọi hướng đi của cô khi không ở bên cạnh mình, ở nơi nào, ở bên cạnh ai, nói gì làm gì, cậu muốn biết toàn bộ.
Khống chế không được ham muốn khống chế toàn bộ.
Kiều Lam không biết tâm lý Đàm Mặc có biến hóa, nhưng cô rất hưởng thụ khi Đàm Mặc quan tâm.
Buổi sáng đến phòng học cũng không đi cùng bạn cùng phòng, cùng Kiều Lam ăn sáng xong, làm trò trước tầm mắt đám bạn bè của Kiều Lam đưa cô đưa đến phòng học, sau đó mới chạy lấy người.
Kiều Lam vốn dĩ không biết Đàm Mặc đang xác nhận xung quanh cô không có nam sinh mới rời đi.
Giữa trưa vừa ra khỏi phòng học đã thấy Đàm Mặc tới đón cô, hơn nữa còn đưa cô ra ngoài ăn hải sản, ngồi nhìn Đàm Mặc ngốc nghếch bóc tôm, bóc xong liền đặt vào cái đĩa trước mặt cô,
Thử hỏi ai có thể cự tuyệt sự quan tâm chu đáo như vậy.
Kiều Lam ăn tôm Đàm Mặc tự tay bóc, nói với Đàm Mặc.
"Em nhớ rõ buổi chiều các anh còn có tiết mà."
"Ừ, tiết sáu bảy."
"Vậy anh giữ chỗ cho em, em đi qua xã đoàn xong sẽ cùng anh đi học."
Đàm Mặc ngừng tay, ngẩng đầu.
"Xã đoàn?"
"Vâng, hoạt động xã đoàn."
"Ừ."
Đàm Mặc lại bắt đầu tiếp tục bóc tôm.
"Đi đi, không cần đi học với anh."
"Đi cái gì mà đi."
Kiều Lam buông đũa.
"Ngẩng đầu nhìn em!"