Dịch: An Linh
Kiều Lam ngẩn ngơ thật lâu.
Có khó chịu, cũng có tức giận, có điều trừ những cái này thì không còn gì khác.
Thậm chí ngay cả thất vọng cũng không.
Kiều Lam suy nghĩ hồi lâu vì sao mình không thất vọng, thật lâu sau Kiều Lam mới nhận ra đối với Đàm Mặc, có những ưu tư cô vốn đã không có.
Cô nghĩ ngợi rất lâu, ngẫm nghĩ rất nhiều, vì sao Đàm Mặc muốn gạt cô, vì sao chỉ nói dối cô, kỳ thực cô có thể tìm Đàm Mặc hỏi thẳng cậu, nhưng Kiều Lam chỉ cần nghĩ đến tình cảnh đó liền từ bỏ.
Cô không nỡ.
Không chịu được Đàm Mặc rõ ràng là hoang mang, luống cuống nhưng lại vờ như bình tĩnh khi bị cô chất vấn, không chịu được cậu vì cảm xúc của bản thân mà suy nghĩ lung tung tâm trạng càng tệ hơn.
Cô rõ ràng chỉ muốn để cậu được vui vẻ, hạnh phúc.
Thật ra nguyên nhân ở đây cũng không khó đoán, ở trước mặt người khác có thể duy trì dáng vẻ nguyên sơ chân thật nhất, nhưng ở trước mặt cô lại giả thành một bộ mặt khác, suy cho cùng cũng là để tâm mà thôi.
Bởi vì không quan tâm đến người khác, chưa từng để ý đến thái độ của bọn họ và những gì họ nghĩ trong lòng vậy nên không cần phải che giấu, dù là bị họ ghét bỏ cậu cũng sẽ không quan tâm; nhưng vì để tâm đến cô nên luôn kiềm nén những gì chân thật nhất mà mình cất giấu, giả vờ thành một diện mạo mà cậu tự cho rằng cô sẽ thích.
Phải, là cậu tự cho rằng Kiều Lam sẽ thích.
Giả như che giấu tính chiếm hữu đáng sợ của bản thân mà trước mặt cô lại vờ như bình tĩnh; hay không muốn cô nghĩ nhiều thì làm bộ rất vui vẻ không có chút nào khó chịu.
Kiều Lam thích một Đàm Mặc như vậy sao?
Không.
Những hành động đó ở trước mặt người khác sẽ thành "kỳ quặc", "có bệnh" nhưng Kiều Lam chưa từng quan tâm, cô đau lòng quá khứ bi thương của cậu, thương xót cậu vì không giống những người khác mà sinh ra tự ti.
Quen biết Đàm Mặc thời điểm cậu sa sút nhất, cho nên Kiều Lam đã nhìn thấy một mặt u ám nhất của cậu; hơn cả một ngàn ngày lẫn đêm làm bạn với cậu vì vậy Kiều Lam thích một mặt chân thật, nguyên sơ nhất của cậu.
Kể từ khi bắt đầu thích Đàm Mặc, cậu vốn đã không giống người khác, lúc đó cậu vẫn mắc chứng Asperger, thậm chí còn không đứng nổi, vui giận thất thường đa nghi, đôi khi không có cách nào khơi thông được nhưng Kiều Lam vẫn thích cậu, càng ngày càng thích.
Cái tên Đàm Mặc này đã sớm khắc vào máu thịt rồi, cậu tốt hay không tốt cô cũng sẽ chấp nhận toàn bộ, hết thảy đều là thật.
Cho nên tại sao Đàm Mặc sẽ cho là cậu ngụy trang thành dáng vẻ hoàn mỹ này mới khiến cô thích hơn chứ?
Bởi vì đây là hy vọng của Kiều Lam.
Đàm Mặc không ngụy trang trước mặt người khác vì cậu không quan tâm, nhưng cậu vẫn ở lại trường, vẫn duy trì bộ dạng của một người bình thường, tất cả nguyên nhân đều vì để ý Kiều Lam.
Vì cô muốn để cậu ở nội trú, muốn để cậu tiếp xúc với bạn học, muốn để cậu kết bạn, muốn để cậu làm điều gọi là "người bình thường", vì những thứ chủ trương tự cho mình là thông minh của cô vì vậy Đàm Mặc mới nghĩ rằng cô hy vọng mình trở thành hình dáng hoàn mỹ đó.
Cậu nghĩ trở thành bộ dáng như vậy cô sẽ càng thích hơn, như thế có thể giữ cô ở bên cạnh vĩnh viễn.
Mày đã sớm biết cậu ấy mắc Asperger, không phải sao? Mày sớm biết căn bệnh này vĩnh viễn không thể chữa được, không phải sao? Vậy tại sao lại muốn ép buộc cậu ấy thay đổi. Cho đến bây giờ, Kiều Lam mới nhận ra mình đã vấp phải một sai lầm, cô muốn những người khác cũng thích Đàm Mặc, kết bạn với Đàm Mặc cô muốn cho những người đó biết cậu cũng xuất sắc, nhưng cô dùng sai cách rồi, mà càng sai tệ hơn, đây vốn không phải là điều Đàm Mặc muốn.
Đàm Mặc sở dĩ trở thành như vậy, tất cả ngọn nguồn tội ác chỉ vì cô.
Khoảnh khắc mọi thứ rõ ràng, trái tim Kiều Lam đau nhói đến khó thở.
Kiều Lam, mày có biết mày rốt cuộc đã làm gì không?
Kiều Lam lấy điện thoại ra nhấp vào khung tin nhắn của Đàm Mặc, đại khái là muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy nhật ký trò chuyện phía trên lại dứt khoát lật lên xem một chút.
Lướt lướt, tay Kiều Lam ngừng lại.
Thứ tư này, cũng là ngày hôm đó, Tạ Hoằng Nghị nói sau ngày hôm đó Đàm Mặc trở nên rất cáu kỉnh, thì ra nguyên nhân rõ ràng như vậy
Hôm đó cô và Đàm Mặc được dịp trò chuyện rất nhiều, đều là nhắn tin, bọn họ vẫn luôn bàn bạc làm sao cho Đàm Mặc trải qua sinh nhật mười tám tuổi thật hoàn hảo, mà sau đó bởi vì cô nhận được tin nhắn trong nhóm, đem chuyện ngày mười tám mình phải đi họp câu lạc bộ nói với Đàm Mặc, Đàm Mặc bên kia im lặng hồi lâu.
Gần mười phút sau, Đàm Mặc mới hồi âm nói mình vừa thảo luận câu hỏi với bạn cùng phòng nên kéo dài một lát, cũng nói ngày mười tám đó cô cứ chơi vui vẻ.
Sai rõ ràng như vậy tại sao lúc đó cô lại không phát hiện?
Mà sau khi Đàm Mặc giải thích một câu đơn giản, còn câu kia "cô cứ chơi vui vẻ" vậy mà cô lại tin thật, nếu là trước kia Kiều Lam chắc chắn có thể phát hiện.
Là khả năng diễn xuất của Đàm Mặc càng ngày càng tốt, hay là cô trở nên chậm lụt
Hai người đều có đi, nhưng có lẽ là nguyên nhân ở vế thứ hai nhiều hơn.
Cô mơ mơ màng màng nhớ đến buổi tối mấy ngày trước, lúc hôn Đàm Mặc, khoảnh khắc đó mới nhận ra bọn họ đã lâu không hôn nhau, bây giờ nghĩ lại, đã bao lâu rồi cô không có thói quen mỗi ngày như hồi cấp ba nói với cậu, tớ rất thích cậu.
Cô thực sự trở nên chậm lụt rồi, mà Đàm Mặc lại là một người mẫn cảm như vậy.
Đàn chị phụ trách hoạt động của câu lạc bộ nhận được tin nhắn của Kiều Lam, Kiều Lam nói rất xin lỗi, nhưng hôm đó cô không đến ăn liên hoan được có việc không thể đi.
Ăn cơm hội đoàn cũng không phải là công việc chính thức gì, không đến được cũng không có gì to tát, nhưng nếu là Kiều lam thì......
Dù sao hoa khôi cấp bậc mỹ nữ này vẫn có thể huy động được nhiệt tình của mọi người, tuy rằng đã biết người ta có bạn trai rồi.
Vì vậy đàn chị cố gắng thuyết phục Kiều Lam, nhưng Kiều Lam nói thẳng là chuyện rất quan trọng vậy nên thật sự không đi được.
Được thôi, đã như vậy đàn chị cũng không có cách nào, lại nói mấy câu với Kiều Lam lúc này mới quay đầu nói với Qúy Túc, số người được xác nhận trước đó có thay đổi, có một em gái không đến được rồi.
Chuyện này quả thực không cần nói với Qúy Túc, nhưng lần này gần như là Qúy Túc đãi khách vậy nên Bùi Bắc Gia vẫn nói lại với Qúy Túc.
Quý Túc ở bên kia nghe xong một lúc mới hồi âm.
[ Ai vậy.]
[Kiều Lam.]
Bùi Bắc Gia nói, sợ Qúy Túc không biết là ai lại miêu tả một chút.
[Là em gái rất xinh đẹp đó.]
Quý túc trả lời nhanh hơn.
[Lí do.]
[Không nói, chỉ nói có chuyện không đến được.]
[Đi hỏi rõ xem.]
Bùi Bắc Gia nhìn chằm chằm dòng chữ, sững sờ một lúc.
Ăn cơm cùng câu lạc bộ mà thôi, người ta đã nói là có việc lại không phải là xin nghỉ với giáo viên còn phải hỏi rõ ràng căn nguyên như vậy, vốn là chuyện muốn tới thì tới không muốn tới thì không tới, trước kia câu lạc bộ cùng ăn bao nhiêu lần rồi cũng không thấy Qúy Túc hỏi rõ ràng lí do người khác không đến nha.
Nếu là người khác, đại khái nghe lời Qúy Túc thì cũng ngoan ngoãn đi hỏi, nhưng Bùi Bắc Gia không phải, lấy hiểu biết của cô về Qúy Túc đây lại là một việc không bình thường.
Lần trước không bình thường là Qúy Túc không hiểu ra sao kéo cô cùng đi xem phỏng vấn tân sinh viên, lần này thì bảo cô hỏi rõ xem con gái người ta tại sao không đến.
Hai người liên lạc, vẻ mặt Bùi Bắc Gia hơi đổi, lưỡng lự một lúc mới gửi tin nhắn cho Qúy Túc.
[Cậu vừa ý em gái nhỏ này hả?]
Qúy Túc dám bày ra những thứ không bình thường này trước mặt Bùi Bắc Gia thì cũng không trông chờ giấu diếm được cô, bây giờ Bùi Bắc Gia rốt cuộc cũng hỏi đến, Qúy Túc ngược lại trả lời rất dứt khoát, là như vậy không sai.
Bùi Bắc Gia im lặng một lúc rồi gõ chữ.
[Người ta có bạn trai rồi, Qúy Túc cậu không tin hay không biết vậy?]
[Biết.]
Qúy Túc nói.
[Không phải tôi để La Mạn vào sao].
Bùi Bắc Gia trước tiên không phản ứng, Kiều Lam có bạn trai thì có liên quan gì với La Mạn, nhưng sau khi thông suốt mọi chuyện cả người cô đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
Quý Túc dĩ nhiên biết Kiều Lam có bạn trai, không chỉ có mà còn là một nam sinh cực kì xuất sắc, trước đó cũng có đàn anh tỏ ý hảo cảm với Kiều Lam cho nên Kiều Lam gặp ai cũng nói mình có bạn trai, và tỏ ra hời hợt đối với những nam sinh có suy nghĩ đó với cô ấy.
Cho nên Qúy Túc mới kéo La Mạn vào câu lạc bộ tâm lý học.
Chỉ cần không cư xử quá khác biệt thì ai cũng không phát hiện anh ta có tâm tư với Kiều Lam, nếu không phải Qúy Túc cố ý để cô biết thì cô căn bản cũng không nghĩ tới mặt này.
Tất cả mọi người đều không phát hiện được, vậy Kiều Lam tự nhiên cũng sẽ không biết, Kiều Lam không biết thì sẽ không tránh né.
Bùi Bắc Gia cảm thấy tay mình hơi run, cô gõ từng chữ một.
[Qúy Túc, đừng có giống người mất trí như vậy được không?]
[Cần gì phải kích động như vậy.]
Qúy Túc trái lại rất ung dung.
[Tạm thời tôi vẫn chưa làm gì.]
Bùi Bắc Gia nhìn vẻ bình tĩnh của người này quả thực giận không có chỗ xả.
[Qúy Túc, tôi khuyên cậu đừng tự tin như vậy, Đàm Mặc người ta nửa điểm cũng không thua cậu, cẩn thận có ngày lật thuyền trong mương.]
Thật ra cô còn muốn nói lời quá đáng hơn, cô muốn nói tôi thấy cậu bây giờ chả khác gì bố mẹ cậu, như người điên mắc bệnh thần kinh, nhưng lời đến khóe miệng cuối cùng vẫn không nói ra.
Loại chuyện chọc vào vết sẹo của người khác cô không làm được.
Mà Kiều Lam ở bên kia sau khi từ chối đàn chị lại lần nữa lên kế hoạch cho cuối tuần này.
Còn hơn một ngày nữa, Kiều Lam cảm thấy mình vẫn còn nhiều thời gian, bất giác mới nhận ra so với việc cùng Đàm Mặc đi ra ngoài chơi vào cuối tuần thì ăn cơm với các bạn học không có chút hấp dẫn nào.
Chơi cái gì nhỉ?
Kiều Lam mở sổ ghi chép những chỗ hẹn hò, nhà ma, muốn đi, công viên giải trí , cũng muốn đi, thủy cung, được rồi, vẫn muốn đi.
Muốn đi vậy thì đi hết!
Hai ngày có thể đi được mấy địa điểm.
Kiều Lam tốn hơn một tiếng đồng hồ để tra những nơi có đông người qua lại và tránh thời điểm đông đúc nhất, cuối cùng đã soạn ra được kế hoạch hẹn hò.
Kiều Lam hài lòng nhìn lại hai lần, buổi chiều sau khi hai người ăn tối xong, Kiều Lam xoẹt một phát móc ra quyển sổ ghi chép của mình.
Đàm Mặc nhìn Kiều Lam, cầm lấy quyển sổ nhỏ.
Tuy là Kiều Lam vẫn chưa nói gì nhưng Đàm Mặc vẫn có thể nhìn ra được, Đàm Mặc nhìn chăm chú khoản thời gian giờ chiều thứ bảy một lúc lâu.
"Không phải nói liên hoan à?"
Đàm Mặc thề rằng cậu đã cố gắng khống chế giọng điệu của mình hết mức để nhìn mình trông không quá vui vẻ.
"Tớ nghĩ lại rồi, ngồi chung với một đống người không thân quen ăn liên hoan làm sao thú vị bằng hẹn hò với bạn trai."
Đàm Mặc lúc này muốn nhịn cũng không nhịn được, không ai biết sau nhiều ngày mất mát như vậy,nghe được câu nói này cậu có biết bao nhiêu vui sướng.
Kiều Lam nhìn ý cười bên môi của Đàm Mặc, duỗi tay véo khuôn mặt khôi ngô của cậu.
Đáng lẽ sớm phải như vậy, vui vẻ thì cười không vui thì không cười, một thiếu niên chân thật như thế trong lòng chỉ có mỗi cô, thật sự khiến cô quá yêu thích.