Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
độ đột nhiên thay đổi.
Lý Dương ôm lấy hai nam diễn viên đi theo sau lưng anh, dùng cơ thể "Vạm vỡ" của ba người che kín cửa.
Lý Dương sửng sốt hai giây, đặt câu hỏi với mọi người: "Đám đông chúng ta cùng đi vào, có phải không có lợi cho việc nghỉ ngơi của bệnh nhân hay không?"
Phía trước có người tinh mắt liền nhận ra vấn đề, vội vàng phụ họa nói: "Đúng, tôi cũng cảm thấy không quá thích hợp."
Lý Dương tặng anh ta một ánh mắt khen ngợi, "Vậy mọi người đi về trước đi, ngủ thật ngon, nghỉ ngơi thật tốt, đừng để xuất hiện tình huống như Trình Hạ nữa." Ánh mắt của Lý Dương lướt qua đánh giá sắc mặt của từng người, trưng ra khuôn mặt nghiêm túc của đạo diễn, "Không còn mấy ngày, cũng đừng khiến tôi như xe bị tuột xích."
Lập tức, nhìn đầu mọi người đều ngoan ngoãn rụt trở về.
Không biết ai dẫn đầu nói một câu, "Vậy đạo diễn Lý, ngày mai gặp."
Vì vậy, một đám người từ xa chạy tới bệnh viện thăm Trình Hạ, hoàn toàn chưa gặp được Trình Hạ, lại theo đường cũ trở về đoàn phim.
Lúc Lý Dương vào phòng bệnh, hành động của hai người bên trong đã trở lại khuôn phép.
Hai tay Trình Hạ ôm cái ly, miệng nhỏ uống nước.
Ninh Nhất Ngạn ngồi bên cạnh giường, yên lặng gọt trái cây.
Thế nhưng, vành tai ửng hồng không thể tự chủ được của hai người lại khiến người khác tưởng tượng ra nhiều chuyện.
Tay Lý Dương nắm thành quyền, lúng túng đặt ở khóe miệng, ho nhẹ hai tiếng, nhất thời, không biết nên nói gì cho phải.
Ánh mắt dừng ở con dao nhỏ uốn lượn trong tay Ninh Nhất Ngạn, cắt vỏ quả táo dài liên miên không đứt, Lý Dương cười nói: "Không nhìn ra đó, cậu gọt táo giỏi như vậy?"
Con dao nhỏ trong tay Ninh Nhất Ngạn khẽ nhấn một cái lên quả táo, một vòng vỏ táo dài không đứt liền rơi xuống, một quả táo trơn bóng xuất hiện.
Trình Hạ cũng không nhịn được nhìn đến ngây người.
Trong trí nhớ.
.
.
.
.
.
Cô oán giận nói: "Anh gọt quả táo cũng không xong!"
Ninh Nhất Ngạn chỉ biết cười ha ha giơ quả táo lồi lõm, phần lớn thịt quả đã bị gọt mất cười nói: "Cắt sâu một chút, sạch sẽ."
"Khó coi."
Lý Dương kéo Ninh Nhất Ngạn, liếc mắt đưa tình nói: "Nói, lén học cùng cô gái nào?"
Ninh Nhất Ngạn dừng động tác lại, đưa quả táo cho Trình Hạ.
Trình Hạ, cũng không thể không nhận.
.
.
.
.
.
Chỉ có thể nhận lấy, sau đó, nhìn Ninh Nhất Ngạn, sợ anh lại nói ra chuyện khiến cả hai khó xử.
Nhìn ánh mắt lo lắng của Trình Hạ, Ninh Nhất Ngạn không nhịn được vui thích bật cười, rút khăn giấy xoa xoa tay, quay đầu nhìn Lý Dương nói: "Bạn gái trước của tôi, đặc biệt ngốc, ngay cả một quả táo cũng gọt không được, tôi chỉ có thể học cách gọt."
Bạn gái trước.
Trái tim đang treo ngược của Trình Hạ bình thường lại, dù sao cũng không nhắc đến tên của cô.
Không đúng, ai biết anh đang nói bạn gái trước nào chứ, rắc rắc, Trình Hạ hung hăng cắn một cái thật sâu trên quả táo.
Mặc dù Lý Dương không thức thời, nhưng ngồi một lúc thì không tiếp tục ngồi nổi nữa, rời đi, rõ ràng hương vị thức ăn cho chó quá nồng rồi.
Lần này, trong phòng bệnh lại chỉ còn lại Trình Hạ và Ninh Nhất Ngạn.
Không khí có hơi mập mờ, có hơi xấu hổ.
Đặc biệt là, Trình Hạ mơ hồ nhớ lại, lúc mình nửa tỉnh nửa mê, hình như đã nằm ở trong ngực Ninh Nhất Ngạn, sau đó ngồi xe của anh, được đưa đến bệnh viện.
Thậm chí, cô còn có thể nhớ đến chuyện, lúc mơ hồ mặt mày Ninh Nhất Ngạn tràn đầy mồ hôi vô cùng lo lắng.
Trình Hạ lúng túng mở miệng: "Ninh Nhất Ngạn, anh.
.
.
.
.
."
" tệ (~ . VND)."
Trình Hạ không kịp phản ứng, "Hả?"
"Em té xỉu ở trong đoàn phim,
.