Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba người câu có câu không nói trên trời dưới đất, uống canh.
Tống Dịch đột nhiên chuyển chủ đề nói: "Mẹ, có một tài liệu cần mẹ ký tên."
Dì Tống sững sờ, "Mẹ cũng lớn tuổi như vậy rồi, còn có tài liệu cần chữ ký của mẹ à?"
Trong lòng Trình Hạ cũng kinh ngạc, buông chén xuống, nhìn Tống Dịch, lại thấy Tống Dịch thản nhiên nói, "Chính là văn bản chuyển nhượng một phần cổ phần công ty, trong khoảng thời gian này cổ phiếu công ty không ổn định, con và ba nghĩ trước tiên chuyên cổ phần vào trong tay mẹ.
Không có chuyện gì lớn đâu, chuyển nhượng bình thường, chờ qua mấy ngày này, lại chuyển về như lúc đầu."
Dì Tống nghe đến mơ hồ, đây là biện pháp tốt nhất cho công ty sao? Nhưng dù sao con trai đã nói thì không bao giờ sai, dì Tống gật đầu một cái, "Được, cơm nước xong sẽ ký."
Mắt dì Tống chuyển hướng nhìn Trình Hạ, Trình Hạ an ủi cười cười với bà.
Nếu như những gì Tống Dịch nói, chỉ là chuyện nhỏ.
Nếu cổ phiếu không ổn định, chỉ cần dựa vào việc chuyển nhượng cổ phần là ổn, sợ rằng sẽ không có công ty niêm yết nào trên thế giới này bị phá sản.
Tám chín phần do Tống Dịch sợ mẹ nuôi mềm lòng, cho nên, trước tiên muốn ba của anh chuyển nhượng cổ phần cho mẹ nuôi, từ đó thuận nước đẩy thuyền khiến cho ba anh rời đi với hai bàn tay trắng.
Mọi chuyện thật sự sẽ đi tới tình trạng này sao?
Nghĩ như vậy, nụ cười của Trình Hạ đột nhiên trở nên cứng ngắc, may mà, mẹ nuôi không còn nhìn cô nữa.
Cơm nước xong, Tống Dịch một phút cũng không chậm trễ liền đưa văn bản chuyển nhượng cổ phần cho dì Tống.
Trình Hạ ở sau lưng dì Tống nháy mắt với anh, anh lại làm như không nhìn thấy.
Lúc Trình Hạ do dự có nên lên tiếng ngăn cản hay không, dì Tống xem qua văn bản, một tay đẩy nó ra, đứng lên, nói: "Hiên Hiên, trước tiên ra ngoài đi dạo với mẹ nuôi một chút nào, vừa ăn cơm xong cảm thấy no đến khó chịu."
Lúc này đổi thành Trình Hạ không nhìn ánh mắt của Tống Dịch, kéo tay dì Tống nói: "Dạ, con cũng thấy no đến khó chịu."
Tống Dịch.
.
.
.
.
.
Đợi đến lúc anh tỉnh táo lại, trong phòng khách cũng chỉ còn lại một mình anh, còn có văn bản chuyển nhượng trên bàn uống trà.
Trình Hạ thân mật ôm cánh tay dì Tống đi dạo.
Vừa ra ngoài, mới đi được mấy bước, mơ hồ nhìn thấy, hình như bên trong cây cối ven đường có một bóng đen.
Ngay sau đó, thấy bóng đen kia xuất hiện.
Trình Hạ tiến lên một bước theo bản năng, kéo dì Tống ra sau lưng.
"Dì, ngài không nhận ra con sao?" Nửa phần thân thiết nửa phần quen thuộc nửa phần nũng nịu, Đỗ Văn Hi? !
Vẻ mặt Trình Hạ đột biến, Đỗ Văn Hi biết mẹ nuôi? Suy nghĩ này vừa xuất hiện, cô liền thấy dì Tống kéo cô lùi về phía sau hai bước.
Nghiêng đầu nhìn, sắc mặt của dì Tống cũng giống như không muốn nhìn thấy Đỗ Văn Hi, "Cô chính là người vu khống Hiên Hiên nhà chúng tôi đúng không?"
Nụ cười của Đỗ Văn Hi lập tức cứng lại, bà già này, sao lại không biết điều như vậy, lần trước xém chút bị xe đụng, là cô cứu bà ta đấy.
Xe kia, mặc dù cũng là do cô thuê.
Nếu dì Tống đã nói như vậy rồi, dĩ nhiên Trình Hạ lại càng thẳng thắn, gọi điện thoại, "A lô, bảo vệ sao, ở đây là trước cửa biệt thự nhà họ Tống, có người xông vào.
Đúng, cảm ơn."
Cách đó không xa, truyền đến tiếng các nhân viên bảo vệ cộc cộc chạy tới.
Gương mặt tươi cười giả tạo của Đỗ Văn Hi lập tức biến mất không tung tích, nhìn bảo vệ đang chạy tới, hét lên: "Tống phu nhân, ngài biết Bạch Oản chứ, cô ta.
.
.
.
.
."
Một giọng nói lớn hơn áp giọng của cô ta xuống.
"Cô mới vừa ký hợp đồng với công ty Tùng Sơn đúng chứ?"
Đỗ Văn Hi im bặt.
Trình Hạ nở nụ cười, thong thả tao nhã nhỏ giọng nói: "Chuyện giữa chúng ta, chúng ta tự xử lý, tôi không hy vọng dính líu đến những người khác."
Lúc này, các nhân viên bảo vệ cũng đã chạy tới, bao vây Đỗ Văn Hi.
Đỗ Văn Hi sững sờ đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt đặc sắc giống như công ty nhuộm lớn nhất trên thế giới, không ngừng thay đổi màu sắc.
Làm sao lại như vậy?
Sau khi cô bị Hạ Ngu hủy hợp đồng, đi phỏng vấn ở tất cả các công ty lớn nhỏ, tất cả công ty, đều không quan tâm đến tài nguyên trong tay cô, chỉ nói với cô, bọn họ không cần một nhân viên có đạo đức thối nát, không biết hối cải như cô.
Cô biết, là Trình Hạ gây khó dễ, dựa vào thế lực của Tống Dịch.
Đỗ Văn Hi vẫn tin chắc, một ít cổ phần Hạ Ngu mà Trình Hạ sở hữu nhất định là Tống Dịch cho cô ta.
Hết cách rồi, suy nghĩ dựa vào đàn ông đã ăn sâu bén rễ trong cô, không thay đổi được.
Sau khi liên tục bị làm khó dễ, Đỗ Văn Hi chịu rồi, nói xin lỗi.
Cuối cùng, có một công ty đồng ý thuê cô, chính là công ty Tùng Sơn, là một công ty hải ngoại không lớn nhưng cũng không nhỏ vốn kinh doanh ở nước ngoài nay bắt đầu liên tục tấn công vào thị trường trong nước.
Làm sao công ty Tùng Sơn cũng có liên quan với Trình Hạ? Không thể nào, nhưng.
.
.
.
.
.
.