Nhật Ký Mối Tình Đầu Ở Italy

chương 8: ngày thứ tám

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Lữ

Beta: An Hiên

,

Trong lúc rảnh rỗi Linh kun sẽ lướt xem Khoảnh Khắc () một chút, đúng lúc nhìn thấy bức ảnh con gái của bạn học anh.

() Mục Khoảnh Khắc của WeChat là nơi tương tự như dòng thời gian/newfeed của Facebook, Zalo,.. Có thể cập nhật trạng thái và đăng ảnh.

Người này quay đầu, cất giọng ai oán: "Nhìn đi, đây là bạn học của anh, con gái cậu ấy đã lớn thế này rồi..."

Tôi ngẩng đầu một cái, vừa hay đụng phải ánh mắt rực lửa của anh, nóng đến nỗi khiến người tê rần làm tôi cũng căng thẳng theo: "Anh cứ coi em như thế đi!"

,

Linh kun cho rằng tôi không đủ dịu dàng với anh, chỉ biết hưởng thụ sự chăm sóc của anh. Mỗi khi tôi và anh nhắc đến vấn đề gì mà tâm sự tuổi hồng, tôi cũng chỉ biết sử dụng chiêu nũng nịu để qua ải.

Có một lần, Linh kun thật sự không nhịn được nữa, oán trách tôi: "Yêu nhau lâu như vậy, em không thể nghĩ ra được ý tưởng gì đặc biệt sao? Ví dụ như làm cơm hộp mang đến cho anh chẳng hạn?"

Về phương diện nấu nướng tôi thật sự không có thiên phú, nhớ có lần Linh kun bị bệnh, tôi đến siêu thị mua mì Ý, bỏ thêm nước và dưa chuột vào cùng một nồi rồi nấu lên, nói theo cách khác là tôi đã khổ công nấu một nồi mì nước.

Anh cảm động đến mức suýt rơi nước mắt, còn khen rằng đây là món mì Ý ngon nhất trên đời mà anh từng được ăn.

Tôi mỉm cười, im lặng nghĩ thầm: Không phải siêu thị bán rất nhiều loại này sao? Mỗi ngày anh nhìn thấy cũng có mua đâu!

Cho nên tôi không muốn lừa dối Linh kun, vô cùng trung thực thừa nhận khuyết điểm của bản thân: "Anh phải biết rằng em thật sự không biết nấu cơm."

Lần này Linh kun học tôi ăn vạ: "Anh mặc kệ, cho dù thế nào thì bữa sáng ngày mai em phải chuẩn bị cho anh ăn."

"Được rồi." Tôi khó khăn đồng ý.

Hôm sau, khi gặp Linh kun, tôi móc sandwich ra giơ trước mặt anh. Bao nhiêu lời nói còn chưa ra khỏi miệng, chỉ thấy Linh kun xanh cả mặt, khóe miệng mím thành một đường.

"Anh không vừa lòng à?"

"Em cảm thấy thế nào?" Anh hỏi lại.

Tôi cũng bất mãn: "Cái sandwich này là em tự tay lấy trong tủ lạnh ra đấy. Anh biết bây giờ trời lạnh lắm không? Buổi sáng em bò ra khỏi chăn, nhiệt độ bên ngoài còn thấp hơn trong tủ lạnh, lấy bữa sáng xong còn phải bỏ vào cặp sách. Thế này còn không ngọt ngào sao? Nói chung là em không muốn mang sandwich đâu, cũng tại anh muốn em tự tay chuẩn bị bữa sáng, đây đều là em nghĩ cho anh đấy!"

"Cho nên đây là lý do em mang đồ đông lạnh cho anh ăn?" Linh kun quét mắt, tôi vô thức rụt cổ lại.

,

Trước đây Linh kun không hề cho tôi đụng vào nước ngọt có ga.

Có lẽ vì tâm trạng tôi không tốt nên lần đầu tiên anh mua cho tôi cho tôi một chai Sprite.

Gần đây tôi xem rất nhiều chương trình tạp kỹ ngắn, cười khẩy nói: "Hôm qua còn mong ngóng, hôm nay đã chẳng cần. Thứ không xuất hiện đúng thời điểm, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ."

"Ồ."

Linh kun không hề săm soi câu nói của tôi, lại khuyên tôi vài câu, còn chai Sprite thì anh cẩn thận giấu đi, không để lộ ra trước mắt tôi chút nào.

Tất nhiên, tôi cũng không nghĩ mình lại là người để bụng chuyện xưa, hôm qua tôi muốn uống Sprite, sau khi lải nhải một bài bạc bẽo thì lại đổ bệnh sốt cao nhưng vẫn muốn uống.

Tôi ngửa mặt lên nói: "Em uống sữa xong hình như cũng không đau dạ dày."

Ngụ ý là: Vậy có thể cho em uống một ngụm Sprite không?

Linh kun lườm tôi một cái, chậm rãi lên tiếng: "Vậy thì uống nước."

"Ồ."

,

Linh kun đang ngủ, bình thường trên tàu hỏa đều là anh ôm tôi ngủ, tôi thì nằm trong vòng tay ấm áp của anh nghịch điện thoại.

Gần đây tôi bị cảm cúm, vừa hắt xì, Linh kun đang ngủ mê man giật mình tỉnh giấc, sau đó nhanh như chớp siết chặt vòng tay kéo tôi vào lòng, tiếp theo lại xoa bụng cộng thêm hôn trán tôi hồi lâu, như đang vỗ về vậy.

,

Trước khi nấu bữa trưa, Linh kun sẽ dẫn tôi đi siêu thị theo thói quen, anh đẩy xe, chọn qua chọn lại trong khu rau củ rồi hỏi tôi: "Muốn ăn rau gì?"

"Ai muốn ăn đâu!" Tôi khó chịu nhìn mớ đồ ăn xanh lè trong tay anh, chạy như bay đến khu bán thịt, giơ miếng thịt gà lên.

Mặt Linh kun lạnh tanh: "..."

,

Có đôi khi, Linh kun có tính gia trưởng rất kinh khủng, gặp chuyện không vừa ý anh lập tức giơ tay ra ngăn cản ngay theo bản năng, hạ giọng trách mắng tôi một câu: "Tránh ra xem nào."

Tôi mân mê ngón tay, ấp úng đáp: "Em chỉ muốn gây sự chú ý với anh thôi mà..."

"Đây là lý do em hôn đầy nước bọt lên mặt anh à?" Linh kun bất lực hỏi.

,

Tôi lên Youtube xem một số video với Linh kun, trên đó chế giễu trình độ toán kém cỏi của người Anh.

Ngay sau đó, anh làm một thí nghiệm nhỏ, hỏi các bạn học người Ý: "x=?"

Bạn học người Ý cười tủm tỉm, đắc ý trả lời: ", khó lắm à?"

Linh kun im lặng rất lâu, không nói gì nữa.

,

Linh kun không chỉ là bạn trai của tôi mà còn là người thầy trong cuộc sống, bao gồm cả bác sĩ tâm lý.

Tôi mà gặp phiền muộn hay áp lực thì chỉ biết bắt anh ngừng mọi việc, đối mặt với tôi rồi tâm sự rất lâu.

Linh kun nói: "Nói đến áp lực, em biết mỗi ngày anh phải làm những gì không? Mỗi sáng anh phải dậy sớm một tiếng, nấu cơm cho em. Buổi trưa phải tốn thêm một tiếng ngủ trưa với em, thỉnh thoảng vỗ về tâm trạng của em, suy nghĩ mỗi ngày ba bữa của em nên ăn thế nào cho cân đối. Sức khỏe gần đây thế nào? Kinh nguyệt có đều không? Muộn hơn lần trước mấy ngày? Đã hết táo bón chưa, thậm chí bài kiểm tra gần nhất của em có đạt hay không cũng nằm trong phạm vi quản lý của anh... Không chỉ có chuyện của em, còn có bài vở và cuộc sống của anh. Mỗi ngày của anh đều "phong phú" vậy đấy, mệt hơn em nhiều, em có tư cách gì mà không vui cơ chứ?"

,

Tôi nhờ Linh kun mua vài quyển vở, kết quả anh cũng như thiếu nữ mơ mộng vậy, ôm chút tâm tư mua đồ đôi.

Linh kun ngượng ngùng nói: "Quyển của em hình mèo, của anh là sói."

Tôi cẩn thận quan sát, nghi ngờ hỏi: "Đây không phải là chó à?"

Nụ cười rạng rỡ trong mắt anh thoáng chốc tắt lịm, lạnh lẽo hỏi: "Gì cơ?"

,

Thỉnh thoảng tôi sẽ nói với Linh kun một vài lời khá ngây thơ: "Em là nàng tiên nhỏ thì anh là gì?"

Linh kun hơi bất đắc dĩ, trả lời lấy lệ: "Anh là sư phụ."

"Gì chứ? Em là nàng tiên nhỏ, sao anh lại là sư phụ?"

"Bởi vì anh là sư phụ của nàng tiên nhỏ."

"Vậy anh dạy em cái gì thế?"

Linh kun nghiêm túc trả lời: "Cấu tạo cơ thể người."

Vẻ mặt tôi đầy khiếp sợ, định nói gì đó lại cứ lắp ba lắp bắp mãi.

Lúc này, người kia cúi đầu khẽ cười một tiếng, hỏi tôi: "Thú vị không?"

Cảm giác này có vẻ không ổn lắm.

Truyện Chữ Hay