Nhìn những người khác đứng dậy đi chuẩn bị, chỉ để lại một mình nàng ta, Lưu thị có chút luống cuống.
Tần Minh Châu lôi kéo tỷ tỷ nhà mình, cũng không liếc mắt nhìn Lưu thị một cái, người mẹ ruột này, thiện cảm với mình chỉ có 50, phải biết gia gia bất công cũng đã là 65, ha ha, may mà nàng không phải Tần Minh Châu thực sự, nếu không thì sẽ khổ sở muốn chết.
"Phỉ Thúy, cảm ơn ngươi.
"
Khi đi qua bên cạnh Phỉ Thúy, lịch sự nói cảm ơn.
"Nhị tỷ không cần khách sáo, chúng ta là người một nhà.
"
Tần Phỉ Thúy mỉm cười, nhìn hai đường tỷ trước mặt, xét về diện mạo, bất kể là ngũ quan hay khuôn mặt, đại tỷ có lẽ đều đẹp tinh xảo hơn một chút, nhưng ánh nhìn đầu tiên của nàng lại chú ý tới nhị tỷ, đặc biệt là đôi mắt hạnh nhân của nàng mặc dù không coi là lớn, nhưng tròn đến mức đáng yêu, toát lên sự tự tin, khiến cho cả người sinh động tươi đẹp.
Tần Minh Châu khẽ nhíu mày, nhìn tam muội trước mặt, nụ cười như gió xuân, nói chuyện cũng rất êm tai, nhưng độ hảo cảm với nàng chỉ có 60, vừa vặn đạt tiêu chuẩn, còn nói cái gì mà người một nhà, có chút dối trá.
Phỉ Thúy hoàn toàn không biết mình đã bị gán cho cái mác đạo đức giả."Cha, nương.
"
Những người khác đều đi chuẩn bị, cho dù trong nhà nghèo, nhưng đi thị trấn, luôn phải ăn mặc tươm tất một chút, Lưu thị nhìn cha mẹ chồng đã chuẩn bị xong từ lâu, nịnh nọt cười nói: "Ta muốn đi.
"
Tần Lai Phúc không nói lời nào.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ đến.
"
Tôn thị thẳng thừng từ chối.
Lưu thị đảo mắt, nhìn về phía Phỉ Thúy, "Phỉ Thúy, ngươi nói giúp đại nương.
"
Tôn thị tức giận, Tần Lai Phúc nhíu mày.
"Đại nương nói đùa, ta chỉ là phận con cháu, không tiện nhúng tay vào chuyện của trưởng bối, nếu nãi nãi không đồng ý cho đại nương đi, nàng tất nhiên có lý do, đại nương nghe theo là được.
" Tần Phỉ Thúy lộ ra nụ cười cực kỳ dịu hiền.
Những người khác trong nhà chính gật đầu tán thành, những lời này nghe rất vừa tai.
Tần Hữu nhìn thân nữ nhi, cho dù hắn không nói nên lời, nhưng trong mắt tràn đầy niềm kiêu hãnh.
Cuối cùng, Lưu thị vẫn không thể đi được, ánh mắt trông mong nhìn bóng lưng những người khác rời đi, đá đồ vật trong sân đổ trái đổ phải, đợi đến khi cơn tức gần như tiêu tan, nhìn gian phòng của Tần Phỉ Thúy, ánh mắt sáng lên.
Nha đầu chết tiệt kia nhiều đồ tốt như vậy, lấy đi một thứ nàng nhất định sẽ không phát giác, cứ coi như là biết, mình thân là trưởng bối, nàng có thể làm gì chứ, hừ, ai kêu vừa rồi không cầu xin giúp nàng.
Nghĩ là làm liền, mang theo vẻ mặt tham lam mà xông vào, thấy trên cửa treo một cái khóa nhỏ tinh xảo, vốn tưởng rằng nhỏ như vậy, nhìn cũng không rắn chắc, có thể kéo một cái là mở được, nhưng lăn lộn một hồi lâu, cũng không làm được gì.
Buồn bực đặt mông ngồi xuống đất, oán hận nhìn cái khóa, không thể làm gì được.
Bên này người Tần gia đã lên tới trấn, đi thẳng đến hiệu thuốc, đại phu ngồi trên ghế khám qua cho bọn họ, quả nhiên, ngoại trừ Phỉ Thúy, những người khác trong nhà ít nhiều đều có chút vấn đề, cũng may đều không nghiêm trọng.
Chỉ kê đơn thuốc cho Tần Lai Phúc và Tôn Thị, cũng dùng để điều trị, đợi một tháng sau lại đến khám.
Những người khác phần lớn là suy dinh dưỡng, chú ý ăn uống nhiều hơn, từ từ bồi bổ là có thể khỏe trở lại.
Vì thế, trên đường về nhà, cả nhà tay không mà về, có thể nói là thắng lợi trở về, đừng nói là hài tử, ngay cả người lớn trên mặt cũng toát lên sự vui sướng, trong lòng nghĩ đến các món thịt, nước miếng chảy ròng.