Chúng đã quen mỗi ngày vắt sữa ba lần, lúc này thấy Bảo Âm xách thùng gỗ, tự nhiên liền xem nàng thành người vắt sữa.
Nhất là con dê nọ đã bắt đầu tích sữa, nó biết vắt hết sữa mới dễ chịu, cho nên thấy Bảo Âm liền vội vã ọ cọ vào người nàng.
Bảo Âm buông thùng gỗ rồi ngồi xổm xuống, lại cầm khăn ấm thăm dò nhẹ nhàng lau đầu v và chỗ xung quanh. Dê mẹ không có phản ứng gì, cũng không cử động, chắc là cảm thấy cảm thấy dễ chịu. Nàng bèn nhân cơ hội vắt khăn lên vai, vươn tay bắt đầu vắt sữa.
Thùng gỗ để dưới bụng dê mẹ, mỗi lần Bảo Âm dùng sức đều có hai luồng sữa trắng mảnh chảy xuống. Bảo Âm không phải tiểu thư nũng nịu gì, lúc ở hiện đại mỗi lần đến chỗ đại bá, nàng đều đến nông trường làm việc, nên chải lông ngựa, thả dê, vắt sữa gì đó đều có thể làm được.
Nàng biết mình vắt sữa được, nhưng lại không nghĩ tới bản thân bây giờ chỉ là một đứa trẻ hơn bảy tuổi, sức lực không được bao nhiêu. Chỉ mới vắt gần hai nén hương, tay đã mỏi đến sắp bong gần rồi.
Mỗi lần vắt sữa đều phải vắt cho hết, nếu không lần sau muốn đến gần dê sẽ không dễ dàng như vậy. Bảo Âm hơi ngừng lại, hai tay xoa xoa gan bàn tay, cảm giác nhức mỏi mới hơi giảm bớt. Nhưng nàng cũng không dám dừng lâu, mà dùng sức vắt được gần nửa thùng sữa mới dừng lại.
Gần nửa thùng sữa dê này bốc hơi nóng, mùi sữa thơm bay lên, thật sự là phát thèm.
Bảo Âm ngồi cả nửa ngày, chân nhức tay tê, cổ họng cũng khô khốc, chỉ hận không thể nhào vào trong thùng, uống từng ngụm sữa to cho đã.
Đáng tiếc sữa dê mới vắt xong không thể uống, mà phải nấu sôi sát trùng mới được.
“A Âm, muội vắt xong chưa?”
“Xong một con rồi, con còn lại thì lát nữa hẵng nói.”
Bây giờ sức của Bảo Âm đã bị vắt sạch, nàng có thể xách thùng sữa ra ngoài đã là kỳ tích rồi.
Triều Lạc nhón chân, cực kỳ nóng lòng nhìn dáng vẻ chậm rì rì đi ra ngoài của muội muội, xong lại tự trách mình bị thương, nếu không giờ có thể làm việc chung với muội muội rồi.
“Tỷ, tỷ tới xách đi, cẩn thận đừng làm đổ sữa trong thùng!”
Bảo Âm vịn thành chuồng, không ngừng thở hổn hển. Nàng thực sự là đánh giá bản thân quá cao, chỉ vắt sữa thôi đã mệt như chạy mấy ngàn mét rồi.
Thùng ở cạnh thành chuồng, Triều Lạc không cần bước lên đã có thể dễ dàng nhấc nó ra ngoài.
Hai tỷ muội cùng trở về lều. Bởi vì trong nhà có thêm hai con dê nên hai người đã vén rèm lên, như vậy thì có thể thấy được bên ngoài có ai tới.
“Tiểu muội, sữa nhiều như vậy, cả nhà chúng ta chắc là uống không hết, lát nữa chia cho nhà bằng hữu của muội một ít đi.”
Bảo Âm cúi đầu nhìn, gần nửa thùng sữa dê này áng chừng cỡ bốn cân, nếu làm đồ uống chắc chắn là uống không hết, nhưng nếu lấy làm món ăn thì chỉ e là không đủ.
“Đợi lát nữa nấu xong hẵng hay. Tỷ, trong nhà có trà không?”
Nàng không chắc trên thảo nguyên bây giờ có người uống trà không, chỉ là ôm một chút hy vọng nghĩ, cha làm thổ ty thì phải giao lưu với đủ loại người, biết đâu sẽ có.
Triều Lạc nghiêng đầu nhìn khắp nơi trong lều một lát, sau đó ánh mắt con bé bỗng sáng lên, cười nói: “Tỷ nhớ năm ngoái trong thành có tặng quà Tết gì đó, có một thứ tên là trà. Chỉ là nước mà thứ đó ngâm ra vừa đắng lại vừa chát, mọi người không thích uống nên cất rồi. Để tỷ tìm thử xem.”
Vừa nghe có trà, Bảo Âm lập tức hào hứng, cả người xụi lơ lại tràn đầy sức lực. Nàng vừa nhóm lửa nấu nước, vừa mở to mắt nhìn tỷ tỷ lục lọi khắp nơi.
Nàng đã hơn hai tháng không uống trà sữa mà bản thân quen uống từ nhỏ tới lớn rồi, trong lòng thật sự là thèm muốn điên. Nhưng trước đây, hoàn cảnh trên đường rất kém, cả ăn cũng không đủ no nên đương nhiên nàng không dám nghĩ, bởi vì biết càng nghĩ lại càng đói thêm. Nhưng bây giờ có sữa dê, nghe nói có cả trà, sự thèm thuồng này trong lòng nàng liền dấy lên như lửa đốt.
“Tỷ, tìm thấy không? Hay do mọi người không thích uống nên vứt đi rồi?”
Triều Lạc vừa chăm chú tìm, vừa nói chắc nịch: “Không đâu, chỉ cần là thứ có thể ăn, nương sẽ không vứt. A, đây rồi!!!”
Con bé lấy một bọc giấy to cỡ viên gạch từ trong tủ ra, rồi vừa nhảy trở về, vừa mở bọc:
“A Âm, muội xem phải cái này không?”
Bảo Âm đi tới ngửi. Tuy cái này cũng thơm như trà nàng uống ở hiện đại, nhưng đáng tiếc hiểu biết của Bảo Âm về trà lại rất ít, ngửi không ra là loại nào. Nhưng đây chắc chắn là trà ngon.
“Đúng là cái này!!! Tỷ, tỷ thật sự là giúp muội một ân huệ lớn rồi. Nhanh ngồi xuống, muội làm món ngon cho tỷ ăn.”
Lúc này nước trong nồi cũng đã sôi, Bảo Âm liền ngắt một góc bánh trà bỏ vào nước sôi. Mùi trà thơm nhanh chóng lan tỏa khắp lều.
Bảo Âm nghĩ, đợi nương về nàng phải xin một miếng vải nhỏ làm túi trà mới được, chứ nếu không mỗi lần pha trà đều phải khuấy từng lá trà ra thì cũng phiền quá!!!