Edit + Beta: Đào Mai
Trên sân khấu đang náo nhiệt diễn vở mới ra ‘Nhớ Ngọc Trâm’.
Ngụy lão phu nhân nghiêng đầu cùng mấy người khác đàm luận lời hát. Tống ma ma từ hành lang sân khấu kịch bước nhanh đi tới, thần sắc ngưng trọng ở bên lỗ tai bà nói nhỏ.
Ngụy lão phu nhân nghe xong lời Tống ma ma nói, sắc mặt cũng lập tức thay đổi!
Tháng tư không khí thật sự ấm áp, trong tay bà lại toát ra từng đợt mồ hôi.
Ngụy lão phu nhân lập tức lấy lại bình tĩnh, phân phó nha đầu nói:
- "...Đi bảo đoàn hát dừng lại, thỉnh chư vị tiểu thư trở về. Nói ta hôm nay thân mình không thoải mái, muốn đi nghỉ ngơi sớm."
La Nghi Tuệ chỉ cho là trong phủ có đại sự, lúc đứng dậy mới phát hiện Nghi Ninh thế nhưng còn không có trở về.
Nàng vẫy tay kêu Tùng Chi đi lại, nhưng cũng là không biết, trong lòng nàng buồn bực, liền đi đến Tĩnh An cư.
Sân khấu kịch đã tan tác, vài tiểu thư đến Anh quốc công phủ vui đùa cũng đã trở về.
Triệu Minh Châu đưa Thẩm Gia Nhu ra cửa Thuỳ Hoa, chờ thời điểm trở về mới phát hiện Tĩnh An cư thế nhưng có mấy bà tử cao lớn vạm vỡ canh giữ ở bên ngoài, mà bên trong thế nhưng không cho ai đi vào.
Triệu Minh Châu mới vừa đi tới nhị môn, liền phát hiện nha đầu bà tử hằng ngày hầu hạ Nghi Ninh đều quỳ ở bên ngoài.
Tại Tĩnh An cư một chút thanh âm đều không có! Nàng đột nhiên có chút không yên, kéo một bà tử canh giữ ở cửa hỏi:
- "Ngoại tổ mẫu đâu?"
Bà tử kia khom người nói:
- "Lão phu nhân ở trong bồi tiểu thư."
Triệu Minh Châu muốn đi vào nhìn một cái, bà tử lại ngăn nàng lại, lắc đầu nói:
- "Lão phu nhân nói, ai cũng không được đi vào."
Triệu Minh Châu ở trong Anh quốc công phủ đi lại, người nào dám ngăn đón nàng, lúc này liền nổi lên tì khí lạnh lùng nói:
- "Ngươi tính là cái gì, dám ngăn cản ta!"
Tố Hỉ ở phía sau vội vàng chạy tới kéo kéo tay áo của nàng, thấp giọng nói:
- "Minh châu tiểu thư, ngài mau đừng nói nữa!"
Triệu Minh Châu vẫn là tức giận không chịu được, bà tử kia bộ dáng lại bất vi sở động. Nàng có chút buồn bực, lại bị Tố Hỉ kéo đến một bên.
Nàng lúc này mới nhìn thấy sắc mặt Tố Hỉ cơ hồ là tái nhợt. Tố Hỉ ép thanh âm tới cực thấp:
- "Ngài vừa rồi nói với nô tì... Ngài chỉ đường cho Thẩm công tử, để hắn đi tìm tiểu thư Nghi Ninh phải không?"
Triệu Minh Châu nói:
- "Vậy thì có cái gì? Ta là chỉ đường cho hắn, nhưng chính hắn muốn đi tìm La Nghi Ninh."
Tố hỉ nghe đến đó cầm lấy tay Triệu Minh Châu, kéo nàng tới một cây tùng mặt sau rừng trúc, nói với nàng:
- "Ngài biết nô tì vừa mới nhìn thấy cái gì không... Nô tì nhìn thấy Thẩm công tử quỳ gối trong chính đường, canh giữ ở bên cạnh hắn là biểu thiếu gia. Còn có hai tùy tùng bên người biểu thiếu gia!... Thẩm công tử mặt đều bị đánh xưng lên! Nhưng ánh mắt biểu thiếu gia nhìn Thẩm công tử là lạnh băng băng, hai tùy tùng luôn luôn đè chặt Thẩm công tử. Tiểu thư Nghi Ninh nhưng vẫn không có lộ mặt... Vị trạng nguyên ca ca của tiểu thư Nghi Ninh cũng không có lộ diện! Chỉ sợ là Thẩm công tử đối tiểu thư làm cái việc gây rối gì..."
Triệu Minh Châu nghe xong thực khiếp sợ, lẩm bẩm:
- "Hắn... Hắn làm việc gây rối, với ta thì có quan hệ gì!"
Nàng bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, nắm ống tay áo Tố Hỉ hỏi:
- "Vậy trong sạch của La Nghi Ninh bị hao tổn, chẳng phải là... thật sự phải gả cho hắn?"
Tố Hỉ nhìn Triệu Minh Châu, thật sự là bất đắc dĩ, đầu óc vị Minh Châu tiểu thư này thật là!
- "Ngài ngẫm lại xem, nếu Thẩm công tử bị buộc hỏi, nói là ngài chỉ đường cho hắn, ngài không thể thoát khỏi can hệ? Còn nữa Quốc công gia làm sao có thể để tiểu thư gả cho Thẩm Ngọc, chính là đương trường đánh gãy chân Thẩm Ngọc đều cũng có khả năng! Ngài cần phải nhanh nhanh nghĩ ra lý do thật tốt để thoái thác, một lát lão phu nhân tất nhiên sẽ truyền ngài vào để hỏi chuyện. Việc này cũng không phải tầm thường, cho dù lão phu nhân nghĩ như thế nào che chở ngài cũng là không có cách nào, ngài nhẹ thì bị phạt, nặng thì có khả năng bị đuổi ra khỏi Anh quốc công phủ... Ngài cần phải nhanh nhanh ngẫm lại đi!"
Triệu Minh Châu nghe xong lời Tố Hỉ nói, trong lòng mới bắt đầu căng thẳng, thật sự ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này!.
Vừa rồi nàng chỉ đường cho Thẩm Ngọc bất quá là thuận tiện mà thôi. Nàng là nhìn không được La Nghi Ninh sống tốt, là hi vọng nàng ta thật sự liền gả cho Thẩm Ngọc không cần cùng chính mình tranh chấp.
Nhưng nàng cho dù lá gan lớn, cũng không có khả năng là có ý định để Thẩm Ngọc khinh bạc La Nghi Ninh...
Nàng cho dù không thông minh, cũng biết nếu La Nghi Ninh có nửa phần bị hao tổn, nàng cũng đừng mơ tưởng ở lại Anh quốc công phủ!
Nàng thế nào liệu được Thẩm Ngọc thế nhưng làm ra sự việc bực này!
Nếu La Nghi Ninh thật sự bởi vì Thẩm Ngọc mà có sơ xuất gì... Không không, La Nghi Ninh đến bây giờ, luôn luôn đều không có xuất hiện qua, Thẩm Ngọc khẳng định là đã thân cận nàng ta... Vậy khẳng định Ngụy Lăng sẽ không bỏ qua cho mình!
Nàng cảm thấy chân từng đợt như nhũn ra, tim đột nhiên đập trở nên cực nhanh, có cảm giác đại họa lâm đầu. Nàng thì thào giải thích:
- "Nhưng ta chính là chỉ đường cho hắn mà thôi... Sự tình là hắn làm, không liên quan với ta."
Tố Hỉ thở dài:
- "Ngài nói với nô tì những lời này thì có ích lợi gì! Còn nữa ngài cảm thấy ngài nói như vậy, Quốc công gia sẽ nghe sao?"
Triệu Minh Châu há miệng thở dốc, nhất thời nói không ra lời.
Bên kia cửa lại chi nha một tiếng mở ra, lập tức một trận tiếng bước chân đến gần.
Triệu Minh Châu không khỏi gắt gao nắm tay Tố Hỉ.
Có bà tử vòng qua rừng trúc, đi đến trước mặt nàng, khom người nói:
- "Minh Châu tiểu thư, lão phu nhân thỉnh ngài đi vào, có việc muốn hỏi ngài."
Trong gian Tây thứ, Nghi Ninh cuộn mình ở trong lòng La Thận Viễn. Nàng bây giờ còn đang đau đầu muốn ói, cả người vô lực, chỉ sợ cảm gió lạnh đêm qua lại tăng thêm, nhưng ngửi được hương vị đặc hữu trên người tam ca, lại dần dần bình tĩnh trở lại.
Một bên La Nghi Tuệ lẳng lặng nhìn, La Thận Viễn chính là quan viên triều đình, Nghi Ninh cũng không phải một đứa trẻ. Hai người thân cận như vậy không quá ổn thỏa. Nhưng là nghĩ đến vừa rồi thời điểm Nghi Ninh bị ôm trở về, khuôn mặt tái nhợt không sinh khí, nàng liền đau lòng.
Nghi Ninh từ nhỏ liền ỷ lại La Thận Viễn, để tam ca nàng ôm một lát đi, cũng không có gì!
La Nghi Tuệ đứng lên, khom người nói với Ngụy lão phu nhân:
- "Thiếp thân tuy là phu nhân Định Bắc hầu phủ thế tử, lẽ ra không nên quản chuyện trong Anh quốc công phủ. Nhưng thiếp thân thế nào cũng coi như là tỷ tỷ của Mi Mi, là nhìn nàng lớn lên. Như Lão phu nhân nói đi hỏi tiểu thư Minh Châu, thiếp thân cũng muốn theo nghe một chút. Không biết lão phu nhân có đồng ý không?"
Sau khi Ngụy lão phu nhân từ trong miệng Trình Lang biết được, là Triệu Minh Châu chỉ đường cho Thẩm Ngọc, trong lòng bà liền từng đợt phát lạnh.
Ngụy lão phu nhân ban đầu cảm thấy Minh Châu tính tình thuần lương, lại không biết nàng cũng dám đối Nghi Ninh rắp tâm hại người... Làm ra loại chuyện đại họa bực này, chỉ sợ lần này là thật tránh không khỏi rồi!
Lại nhìn thấy cháu gái ruột của mình nằm ở trên giường la hán, bộ dáng suy yếu không thôi, bà không nhẫn được nữa.
La Nghi Tuệ lời này, rõ ràng cũng là muốn che chở Nghi Ninh.
Ngụy lão phu nhân hít một hơi thật sâu nói:
- "Phu nhân theo ta đến đây đi. Ta muốn hảo hảo xử trí Thẩm Ngọc cái tên súc sinh kia!"
La Thận Viễn nghĩ buông tiểu nha đầu ra, lại phát hiện nàng lại níu chặt tay áo của mình, không chịu buông. Hắn nhớ tới thời điểm khi nàng còn nhỏ, có một lần lúc đi học sốt cao, chính là níu chặt tay áo mình không chịu cho mình rời đi.
Tựa hồ đối nàng mà nói, đây là cách an toàn nhất.
La Thận Viễn thở dài, để nàng cầm lấy tay áo của bản thân. Ngẩng đầu nói với Ngụy lão phu nhân:
- "Lão phu nhân, tất cả không thể dễ dàng quyết định, việc này liên quan đến danh dự Nghi Ninh, tốt nhất là chờ Quốc công gia trở về thương lượng. Không khỏi Trung cần bá bên kia để lộ tiếng gió, ngài vẫn là trước phái người đi Trung cần bá phủ nói một tiếng đi."
Hắn lại dừng một chút nói:
- "Tốt nhất là mời Trung cần bá tới đây, nhưng không thể nói cho hắn biết ý đồ đến!."
Việc đã đến nước này, cũng không phải hạng nữ lưu có thể giải quyết.
Trung cần bá phu nhân vốn là có ý định cầu hôn Nghi Ninh, nếu là bà biết con trai của chính mình làm ra chuyện bực này. Nhân cơ hội này nói muốn cầu cưới Nghi Ninh, đem sự tình náo loạn cho lớn, Ngụy lão phu nhân này tính tình nhu nhược chậm chạp chỉ sợ không làm gì được bà ta.
Nhưng Trung cần bá thì bất đồng, Ngụy Lăng tự nhiên ép trụ được ông ta.
Ngụy lão phu nhân nghe nói như thế ngẩn người, theo sau lập tức phái người đi tìm Trung cần bá tới.
Anh quốc công phủ bên này đã giới nghiêm, hạ nhân không thể dễ dàng đi lại.
Trình Lang không chỉ có khống chế Thẩm Ngọc, những nha đầu bà tử liên lụy trong đó một người đều không có thả ra.
Như vậy xuống đã là gần tới lúc chạng vạng, Ngụy Lăng nhận được tin lập tức liền gấp gáp trở về.
Xe ngựa dừng ở cửa Tĩnh An cư. Vẻ mặt ông âm hàn, mang theo vài thân binh bước vào Tĩnh An cư. Ông hỏi Nghi Ninh ở nơi nào, lập tức bước đi vào bên trong gian Tây thứ.
Ngụy Lăng đã được hạ nhân báo tin biết được chuyện đã phát sinh, hiện tại lòng ông tràn đầy lửa giận.
Đường đường trong Anh quốc công phủ, thế nhưng thiếu chút nữa để cho người ta khinh bạc nữ nhi thân sinh của mình!
Thẩm Ngọc này vô liêm sỉ! Ông còn muốn đương trường giết chết hắn? Ông muốn cho hắn cả đời đừng nghĩ làm cái gì cả!
Trong gian Tây thứ nến vừa được thấp lên, Nghi Ninh còn không có hoàn toàn trở lại bình thường.
Ngụy Lăng đi vào, đẩy ra mành, liền nhìn thấy nữ hài nhi nằm ở trên giường, một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tinh xảo tựa hồ không có sinh khí, môi non mịn đều không có huyết sắc.
Ông nhẫn nhịn cảm xúc, đẩy ra chăn đệm ở chỗ cổ vừa nhìn, liền nhìn thấy trên cổ tiểu nha đầu rõ ràng có ngấn đỏ đỏ... Tay Ngụy Lăng gắt gao nắm đệm chăn.
Trân Châu quỳ gối bên cạnh Nghi Ninh khóc không còn bộ dáng. Nàng bất quá đi ra ngoài không đến nửa khắc liền phát sinh sự tình bực này, thật là nàng thất trách.
Ở trên tay nàng phát sinh loại sự tình này, chính là Ngụy Lăng đánh chết nàng, nàng đều không có gì để nói!
Lúc đó nàng bất quá là nghĩ Nghi Ninh không nhanh như vậy sẽ tỉnh, vả lại là ở trong phủ, sẽ không xảy ra chuyện gì... Nàng sợ mấy bà tử tay chân thô thiển, không biết thế nào tuyển hoa sen...
Môi nàng run run, khóc thấp giọng nói:
- "Quốc công gia, ngài xử lý nô tì đi. Nô tì cũng không còn mặt mũi hầu hạ bên người tiểu thư..."
Ngụy Lăng nhắm chặt mắt, thanh âm băng hàn:
- "Ta hiện tại không nghĩ hỏi ngươi như thế nào thất trách, ngươi trước lui ra cho ta. Chính mình đi ra bên ngoài quỳ đi!."
Trân Châu quỳ xuống đất dập đầu, đứng lên đi đến ngoài cửa quỳ xuống.
Nàng là đại a đầu hầu hạ Nghi Ninh, ở trong phủ hướng tới là nhất đẳng có mặt mũi nhất. Quỳ như vậy là khuất nhục như thế nào đều không cảm giác, nay toàn thân nàng đều là sợ hãi cùng áy náy! Nha đầu bà tử khác thấy nàng thế nào, nàng căn bản không cách nào chú ý tới.
Nghi Ninh nghe được thanh âm nói chuyện, lúc này mới chậm rãi mở to mắt, nàng vẫn là đau đầu sắp ngất, đau cơ hồ muốn ói.
Nàng nhìn thấy Ngụy Lăng ngồi bên cạnh mình không nói gì, liền kéo lấy bàn tay to của Ngụy Lăng, thanh âm yếu ớt như muỗi kêu:
- "Phụ thân..."
Ngụy Lăng xoay tay ngược lại nắm chắc tay nàng:
- "Mi Mi, con sao rồi?"
- "Con vừa rồi rất sợ..."
Nghi Ninh thì thào nói. Nàng vừa rồi đau đầu sắp ngất, lại bị Thẩm Ngọc khi nhục như vậy. Nàng vừa tức lại khủng hoảng, nếu thật sự bởi vì vậy mà mất đi trong sạch, chỉ sợ thật đúng là không phải hắn không gả!
Nhưng người lấy thủ đoạn bực này đến tính kế nữ tử, có năng lực là cái người tốt gì!
Nếu không phải tam ca kịp thời đuổi tới, nàng cũng thật sự là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay...
- "Không sợ, hiện tại không có việc gì."
Ngụy Lăng cúi đầu ở trên trán nữ hài nhi hôn hôn, ôm nàng vào trong lòng.
Ông chỉ có một nữ nhi như vậy, thật sự là ngậm trong miệng sợ tan nâng trên tay sợ gió thổi. Không nghĩ đến cư nhiên lại xảy ra chuyện như vậy, ông hận không thể đem Thẩm Ngọc bầm thây vạn đoạn.
Hiện tại ông đã trở lại, tự nhiên là ông phải che chở Nghi Ninh. Người động nàng mảy may, một người đều sẽ không bỏ qua!
Trong phủ Anh quốc công này tự nhiên lấy ý nguyện của ông mà làm việc!
Nghi Ninh hít vào một hơi thật sâu, nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn lãng thâm thúy của phụ thân.
Diện mạo của ông trước sau như một có chút hung dữ, nay sắc bén lên cơ hồ là dọa người. Nghi Ninh chậm rãi nói:
- "Chuyện này không liên quan đến Trân Châu... Là con bảo nàng đi hái hoa sen..."
Trân Châu là đại a đầu của mình, không thể bởi vì nhất thời sơ sẩy liền mất mạng.
Kỳ thật Ngụy Lăng đã không tính lưu lại Trân Châu, ông lại hôn hôn cái trán Nghi Ninh an ủi, thanh âm ôn hòa chút:
- "Tốt! Phụ thân đều biết. Con an tâm ngủ đi, có phụ thân ở đây sẽ không có việc gì."
Thân binh của ông đã canh giữ ở cửa, trong phòng còn có Thanh Cừ.
Nghi Ninh có chút lo lắng, nàng nhớ tới muốn nhìn xem. Ngụy Lăng lại đè vai nàng nói:
- "Không cần đứng dậy."
Quay sang bảo Thanh Cừ bưng thuốc tới cho nàng uống.
Nghi Ninh đầu nặng bước nhẹ, phong hàn tăng thêm không nói, vừa động liền cảm thấy đầu lại choáng váng muốn ói, chỉ phải lại nằm xuống.
Ngụy Lăng có thế này mới đi ra cửa phòng.
La Thận Viễn đứng ở bên ngoài nhìn Anh quốc công phủ.
Bóng đêm quá sâu, đèn lồng dưới mái hiên chiếu tới chỉ thấy bên sườn mặt của hắn, mơ mơ hồ hồ thấy không rõ biểu cảm.
Thấy Ngụy Lăng đi ra, hắn mới đi lên phía trước nói với ông:
- "...Một lát Trung cần bá sẽ tới!."
Ngụy Lăng ngẩng đầu, La Thận Viễn liền tiếp tục nói:
- "Chưa từng nói cho ông ta biết chuyện gì xảy ra, sợ ông ta lấy chuyện này đến đây áp chế Nghi Ninh. Ngài một lát có thể trực tiếp dùng quân công đến áp chế ông ta."
Hắn nói xong trước hết lui đi ra ngoài. Ngụy Lăng nghe xong lặng im một lát, mới hiểu được La Thận Viễn đây là có ý gì?
La Thận Viễn này... tuổi còn trẻ, tâm tư thật sự là trăm chuyển ngàn hồi.
Ông đi về hướng chính đường.
Thẩm Ngọc quỳ ở chính đường.
Hắn bị La Thận Viễn đánh một chút, sớm đã thanh tỉnh không ít.
Kỳ thật hắn vừa rồi cũng là quỷ ám mê tâm hồn, hắn vốn ái mộ Nghi Ninh, nay ở cùng nàng một chỗ nhất thời liền kìm lòng không đậu.
Cổ xúc động kia qua đi hắn đã bắt đầu hối hận, nay bị áp quỳ ở chính đường là đầy người chật vật, vừa rồi bị đánh cái trán cũng ẩn ẩn đau.
Hắn nhìn thấy La Thận Viễn đi đến, hắn biết người này là tân khoa trạng nguyên, nay nhìn qua nhưng là bình thản một ít.
Vừa rồi thời điểm đánh mình xuống tay cũng không nhẹ, nắm tay của La Thận Viễn người bình thường chỉ sợ bị đánh cũng không dậy nổi, không phải mình bực công tử gia sống an nhàn sung sướng có thể so sánh.
Đi theo vào chính là Ngụy Lăng, Thẩm Ngọc nhìn thấy Ngụy Lăng đi vào, đồng tử phản xạ co rụt lại.
Ngụy Lăng bước đi đến chính đường, nhìn Thẩm Ngọc ánh mắt lộ ra một loại đao phong lạnh như băng.
Ông cái gì đều không có nói, rút ra bội đao trên người thị vệ ở một bên, hướng trên người Thẩm Ngọc chém tới!
Ngụy lão phu nhân thét một tiếng kinh hãi, vội vàng giữ chặt tay nhi tử:
- "Chém không được mà!"
Ngụy Lăng một đao đi xuống chém chết người làm sao bây giờ?
Thẩm Ngọc cũng bị dọa, hắn vội vã hướng bên cạnh né tránh.
Ngụy Lăng thân thủ kia nhưng là từ trên chiến trường mà ra, thật sự muốn giết Thẩm Ngọc, hắn cũng không thể nào phản kháng!
Kiếm phong kia của Ngụy Lăng là phiến diện, bất quá là chém rơi phát quan của Thẩm Ngọc, tóc của hắn nhất thời rối tung ra.
Đầu đao kia dừng ở trên cổ của hắn, Thẩm Ngọc nhìn đầu đao cả người phát run, tựa như vừa qua khỏi Quỷ Môn Quan, mồ hôi lạnh nháy mắt liền ướt sũng quần áo.bg-ssp-{height:px}
Hắn nghe được Ngụy Lăng nói:
- "Nếu ta muốn! Hiện tại là có thể giết ngươi! Người ta giết qua không có một ngàn cũng có tám trăm, thêm ngươi một người cũng không nhiều."
Hắn còn không nói gì, đã bị Ngụy Lăng kéo lên, thấp giọng hỏi:
- "Ngươi có mấy lá gan, dám đụng đến Nghi Ninh?"
- "Con thích nàng..." Thẩm Ngọc nuốt nuốt nước miếng, trấn định một ít… "Con thật sự thích nàng, Quốc công gia, không bằng... không bằng ngài gả nàng cho con đi..."
Nếu không là sợ sự tình để lộ thanh danh Nghi Ninh bị hao tổn, ông hiện tại sẽ chém tên hỗn đản này!
- "Gả cho ngươi?" Ngụy Lăng cười lạnh nói: "Ngươi là cái gì vậy?"
Áp lực của Ngụy Lăng là trên chiến trường mà ra, Thẩm Ngọc căn bản là đương đầu không được! Hắn nhìn thấy Trình Lang cùng La Thận Viễn luôn luôn đứng sau lưng Ngụy Lăng không nói gì?
Hắn đi theo đám đệ tử thế gia đi chơi, đều là một đám ỷ vào xa hoa dùng đàn làm củi, nấu chim hạc để ăn. Đã từng nói với hắn, nếu thật sự thích ai, nàng mà không thuận theo ngươi. Không ngại thân cận mình nàng lại nói, dù sao từ đây về sau nàng chính là của ngươi, bây giờ không thích ngày dài không phải sẽ thích sao.
Hắn lẩm bẩm:
- "Con... Con là sẽ đối tốt với nàng, cầu ngài. Con có lỗi với nàng, nhưng con thật sự thích nàng! Nàng đã bị con nhìn... nhìn thân mình, nên gả cho..."
Hắn nói còn không có nói xong, Ngụy Lăng liền cho hắn một quyền. Lần này Thẩm Ngọc không có chống đỡ, một quyền đụng vào trên bàn con, đau đến hắn cuộn thân mình, đứng đều đứng không được.
Hắn cảm thấy hạ phúc đau nhức, sắc mặt cơ hồ là trắng bệch.
Ngụy Lăng lắc lắc nắm tay, hỏi hộ vệ bên người:
- "Trung cần bá đã tới chưa?"
Hộ vệ vội vàng nói:
- "Đã đến, ở trong thư phòng ở Đông viện chờ ngài."
- "Gọi hắn tới đây, nói với hắn con của hắn, ta đã giúp hắn phế đi." Ngụy Lăng uống ngụm trà nói: "Trị hết hay không thì nhìn tạo hóa về sau của hắn đi."
Ông lại tiếp tục nói:
- "Lại nói với hắn, chuyện hôm nay dám nói lung tung... Ta dám cam đoan Trung cần bá gia bọn họ về sau không có một người có thể vào quân doanh, cũng không có một người có thể kế thừa tước vị Trung cần bá..."
Hộ vệ hít vào một hơi khí lạnh.
Ngụy Lăng có thế này mới nhìn về phía Ngụy lão phu nhân, nói:
- "Ngài mang Triệu Minh Châu lại đây, việc này đã do nàng dựng lên... Hôm nay cũng nên kết thúc."
Ngụy lão phu nhân nhìn nhi tử sắc mặt lạnh như băng, lần này không nói gì thêm, gọi người đi kêu Triệu Minh Châu tới.
Triệu Minh Châu ở trong thư phòng bị phạt quỳ, chính La Nghi Tuệ nhìn mình. Nghe nói Ngụy Lăng đã trở lại, muốn tìm mình đi qua, Triệu Minh Châu tràn đầy sợ hãi.
Vừa rồi Ngụy lão phu nhân cơ hồ không có hỏi mình, luôn luôn đều là trưởng tỷ La Nghi Ninh trước mắt này hỏi thôi, mỗi một câu hỏi khí thế liền cường hãn một phần, giống như tất cả đều là mình không phải.
Mình không thể đi qua! Ngụy Lăng khẳng định sẽ không để mình lại ở lại Anh quốc công phủ, ông sẽ đưa mình trở về, đưa đến Thông Châu trong cái nhà lụi bại kia. Cả ngày nhìn thấy phụ thân cái con ma bài bạc, mẫu thân yếu đuối, vài cái ca ca không tiền đồ...
Nghĩ đến đây nước mắt Triệu Minh Châu càng không ngừng trào ra, khí lực bỗng tăng lớn, thế nhưng đẩy ra bà tử đang áp chế nàng, lập tức chạy tới gian Tây thứ.
Nàng đi nói cho La Nghi Ninh chân tướng sự tình! Nàng không phải đi về!
Bà tử lập tức đuổi theo, lại bị Triệu Minh Châu đẩy ra.
Ở cửa gian Tây thứ có thân binh của Ngụy Lăng canh giữ, Triệu Minh Châu căn bản không vào được, nàng ở cửa khóc nói:
- "La Nghi Ninh, ngươi ra đây! Chuyện này cùng ta không có quan hệ, đều là Thẩm Ngọc làm!"
La Nghi Ninh đã tỉnh, thời điểm nàng mở mắt ra, thái độ lạnh nhạt.
La Nghi Ninh đã nghe La Thận Viễn nói chuyện đã xảy ra, nàng cũng biết Triệu Minh Châu chỉ đường cho Thẩm Ngọc, thậm chí đã biết Trình Lang vốn là không tính toán quan tâm mình.
Nàng còn biết Ngụy Lăng sẽ không bỏ qua cho Triệu Minh Châu, có lẽ sau khi nàng nghe nói hai sự kiện này, ý tưởng của nàng cũng thay đổi đi, cho nên nàng mới nói với Ngụy Lăng nàng sợ hãi, làm cho Ngụy Lăng càng thêm phẫn nộ.
Vốn là nàng không tính toán đối phó Triệu Minh Châu, thứ nhất không cần phải, thứ hai Triệu Minh Châu cũng đích xác có vài phần đáng thương.
Nhưng đều này cũng không là lý do nàng buông tha Triệu Minh Châu, nàng không khỏi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, khi nghĩ đến liền cảm thấy vẫn là dừng không được run rẩy.
Nếu thật sự để Thẩm Ngọc đạt được, chỉ sợ trừ bỏ gả cho hắn... Nàng thật sự chỉ có một con đường chết!
Nàng hướng Thanh Cừ vươn tay nói:
- "Đở ta dậy, ta đi gặp nàng."
Thanh Cừ nhíu mày reo lên:
- "Nàng ta hại ngài thành như vậy..."
Nhưng Thanh Cừ cũng không có làm trái ý Nghi Ninh, đở nàng lên.
Triệu Minh Châu nhìn thấy cửa trước mắt mở ra, La Nghi Ninh đứng, sắc mặt của nàng tái nhợt như tuyết, đèn lồng chiếu sáng ở trên người nàng, cổ mảnh khảnh phảng phất dùng một chút lực sẽ bẻ gẫy.
Khả năng bởi vì chuyện gặp Thẩm Ngọc, cả người nàng đều lộ ra một loại kinh diễm, cái này kỳ thật phi thường nguy hiểm, bởi vì loại đẹp này làm cho người ta muốn phá hủy hoặc là áp ở dưới thân giữ lấy.
Nếu là không có người bảo hộ nàng, không biết sẽ có bao nhiêu gian nan khó khăn.
Biểu cảm của Nghi Ninh so với bình thường lãnh đạm hơn rất nhiều, Nghi Ninh chậm rãi đi đến phía trước Triệu Minh Châu ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói:
- "Ngươi cảm thấy ngươi là bị oan uổng sao?"
Triệu Minh Châu hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói:
- "Tỷ chỉ là chỉ đường cho hắn... Nhưng tỷ thật sự không biết hắn sẽ làm ra chuyện như vậy mà!"
Nàng nói còn chưa dứt lời, Nghi Ninh liền cười lạnh hỏi:
- "Ngươi chẳng lẽ không phải muốn ta gả cho Thẩm Ngọc sao? Ta gả cho hắn rồi thì thật tốt, ta gả vào Trung cần bá phủ ngươi ở Anh quốc công phủ liền ngây ngốc mà sống."
Người tốt bị cưỡi ngựa tốt bị cưỡi… Nghi Ninh như thế nào cũng là bị người ám toán trọng sinh sống lại, làm sao có thể không hiểu tâm tư của tiểu cô nương Triệu Minh Châu này.
- "Ngươi có biết thiếu chút nữa bị người cường-bạo là cái tư vị gì không?"
Triệu Minh Châu trong khóe mắt mang theo nước mắt, môi hơi hơi mấp máy:
- "Ta... trước tiên ta không thích ngươi... Nhưng thật sự ta không phải cố ý..."
Nghi Ninh lại nổi lên một trận ho khan dữ dội, Thanh Cừ đến đở nàng. Từng trận đau đầu liền kéo tới, Nghi Ninh cảm thấy choáng váng.
Ngụy Lăng cùng đoàn người đi tới, nhìn thấy Nghi Ninh đứng ở cửa đứng đều đứng không vững.
Ngụy Lăng trực tiếp đi tới ôm lấy nàng, đi vào trong đặt nàng lên trên giường la hán.
Sau đó Triệu Minh Châu bị kêu vào.
Nàng quỳ trên mặt đất, nhìn thấy biểu cảm lạnh như băng của Ngụy Lăng, liền nhịn lưu nước mắt không được:
- "Ngụy Lăng cữu cữu, con thật sự không phải cố ý... Con làm sao dám làm loại sự tình này!"
- "Lão phu nhân nuôi ngươi một thời gian..."
Ngụy Lăng nhìn cái cổ gầy gầy của nữ hài nhi, mặt trên nhìn thấy ngấn đỏ ghê người liền đau lòng, tiếp tục nói:
- "Ta cũng không khó xử ngươi, ngày mai hãy thu thập đồ đạc trở về đi…, Anh quốc công phủ lưu không được ngươi..."
Triệu Minh Châu nghe được sự tình mà nàng sợ nhất, khóc lóc kéo ống tay áo Ngụy Lăng:
- "Ngụy Lăng cữu cữu! Nghi Ninh muội muội bị người làm hại, con cũng thương tâm... Con cũng không dám nữa, về sau Nghi Ninh muội muội nói cái gì liền là cái nấy!"
Triệu Minh Châu khóc giống như một đứa trẻ, kiêu căng ngày thường không còn bóng dáng,
- "Cầu ngài đừng đuổi con trở về, con không muốn trở về!"
Ngụy Lăng ở trên chiến trường nhìn quen sinh tử, tâm địa đã trở nên thanh lạnh cường ngạnh. Huống chi nữ nhi của ông thiếu chút nữa gặp phải bất trắc còn nằm tại bên cạnh. Ông động cũng đều không có động.
Triệu Minh Châu thấy thế, lại lập tức tập tễnh đi kéo vạt áo Ngụy lão phu nhân.
Ngụy lão phu nhân nhắm mắt lại quay đầu, nàng xoa xoa nước mắt, nói:
- "...Ngoại tổ mẫu, con biết con không phải nữ nhi thân sinh của Anh quốc công phủ. Nhưng con đã đi theo ngài lớn lên! Thời điểm con còn nhỏ vừa tới, không dám lấy trái cây trên bàn ăn, ngài đã nói với con... Tất cả đồ vật trong phủ này con đều có thể lấy, không có người sẽ trách con."
Nàng vừa nói một bên vừa khóc,
- "Lúc Ngoại tổ phụ vừa mới chết, ngài khóc cả đêm. Con sợ ngài khóc hỏng mắt, liền chui vào trong ổ chăn của ngài ngủ, chọc ngài vui vẻ..."
Ngụy lão phu nhân không nói gì, tay đã có chút phát run.
Triệu Minh Châu tựa hồ không có nhìn thấy, khóc nghẹn ngào nói:
- "Hiện tại ngài không cần con nữa, muốn con đi trở về! Nhưng phụ thân của con bộ dáng như vậy, trong cái nhà kia bộ dáng như vậy... Con trở về nên làm cái gì bây giờ? Ngài tàn nhẫn như vậy sao? Đã vốn không muốn con, vậy sao lại ôm con tới đây..."
Ngụy Lăng thản nhiên nói:
- "Nơi đó vốn nên là nhà của ngươi... mà không phải Anh quốc công phủ."
- "Ngụy Lăng, con không cần nói."
Ngụy lão phu nhân rốt cục nhịn không được, nước mắt chảy xuống khe rãnh trên mặt, bà tựa hồ già đi rất nhiều, bà hít một hơi thật sâu nói:
- "Minh Châu không thể đi..."
Ngụy Lăng nhướng mày, lập tức liền đứng lên.
Ngụy lão phu nhân vẫy vẫy tay:
- "Con đừng vội trách ta, nghe ta nói rõ ràng..."
Bà ngồi xuống nói:
- "Minh Châu là bị ta sủng ái mà lớn lên, liền tính là có cái tì khí gì cũng là do ta sủng ái mà ra, lúc nàng còn nhỏ khi thức dậy ầm ỹ náo loạn phải đi về gặp mẫu thân... Nhưng là vì ta không cho nàng trở về, một lòng sủng ái nàng. Hiện tại nàng trưởng thành, nàng không phải cái tiểu miêu tiểu cẩu mà! Nói vứt bỏ có thể vứt bỏ. Trong cái nhà kia nàng trở về sẽ bị hủy hoại, nàng không thể trở về."
Ngụy lão phu nhân tiếp tục:
- "Mà việc này nàng cũng không phải cố ý. Minh Châu không thể nghĩ được Thẩm Ngọc sẽ làm ra sự tình bực này."
Ngụy lão phu nhân nhìn về phía Nghi Ninh:
- "Nghi Ninh, nếu tổ mẫu nói lưu Minh Châu lại... Con có trách tổ mẫu không?"
Nghi Ninh nhắm chặt mắt không nói gì. Nàng biết Ngụy lão phu nhân nghĩ cái gì, lão phu nhân tịch mịch nhiều năm, chỉ có Triệu Minh Châu bồi ở bên người bà. Vừa rồi lời kia của Triệu Minh Châu làm cho bà áy náy cũng tốt, thương tiếc cũng tốt, đây đều là tình cảm trong lòng bà.
Nghi Ninh kỳ thật có thể lý giải Ngụy lão phu nhân, nhưng chuyện này phát sinh ở trên người mình... Nàng cũng không có cách nào đồng tình với Triệu Minh Châu.
Triệu Minh Châu nghe xong ôm chân Ngụy lão phu nhân ô ô khóc, nàng là thật sợ hãi, càng không ngừng phát run.
- "Mẫu thân, Nghi Ninh là thân cháu gái của ngài!." Ngụy Lăng chỉ thản nhiên nói một câu như vậy!
Ngụy lão phu nhân biết, muốn Ngụy Lăng buông tha Triệu Minh Châu là không có khả năng. Bà nói:
- "Trên người Nghi Ninh phát sinh việc này, Minh Châu thoát không xong trách nhiệm, mẫu thân cũng sẽ không bao che nàng."
Ngụy lão phu nhân tiếp tục nói:
- "Vừa rồi ta đã cùng Nghi Tuệ thương lượng. Về sau, cả nhà cao thấp liền chỉ có một mình Nghi Ninh là tiểu thư, Minh Châu chính là biểu tiểu thư, bất quá là ở nhờ Quốc công phủ. Tất cả chi phí của Minh Châu đều phải đối chiếu như vậy, từ sơn phòng chuyển đến ở nhà kề, ta tự mình nhìn nàng, cũng không có sân độc lập. Như nàng lại làm ra nửa việc đuối lý, cũng không cần con nói, ta tự mình đuổi nàng ra phủ..."
Bà liếc mắt nhìn Triệu Minh Châu một cái, nói:
- "Minh Châu, niệm tình ngươi từ nhỏ theo giúp ta, đây cũng là một lần cơ hội cuối cùng của ngươi. Nghi Ninh dù sao cũng là thân cháu gái của ta... Như ngươi lại đối nàng có nửa phần bất kính, tình cảm của chúng ta cũng sẽ tiêu tan hết. Ngươi có minh bạch không?"
Chỉ cần có thể để nàng lưu lại, nàng làm cái gì đều nguyện ý!
Triệu Minh Châu nhìn về phía Ngụy Lăng. Ngụy Lăng trên mặt vẫn là sẵng giọng, hắn thản nhiên nói:
- "Chính ngươi hỏi Nghi Ninh đi."
Triệu Minh Châu đi đến trước giường Nghi Ninh, giữ chặt tay nàng nói:
- "Nghi Ninh muội muội... Cầu muội để tỷ lưu lại đi. Tỷ thật sự không phải đi về... Tỷ biết sai lầm rồi, tỷ thật sự biết!"
Nghi Ninh mở mắt ra, nàng nhìn Triệu Minh Châu. Đột nhiên nhớ tới thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta tới Bảo Định, nàng ta kiêu ngạo ai cũng không xem ở trong mắt.
Hiện tại nàng búi tóc hỗn độn, hốc mắt sưng đỏ, cầm lấy tay mình tựa hồ cầm lấy nhánh cỏ cứu mạng.
Nghi Ninh thấp giọng thở dài, kỳ thật hòn ngọc quý này... cho dù tiếp tục sống ở Anh quốc công phủ, cũng sẽ không lại là Minh Châu.
Nếu là mình cự tuyệt, Ngụy lão phu nhân tuy rằng sẽ không nói cái gì, nhưng là trong lòng bà cũng tuyệt đối sẽ không bỏ Triệu Minh Châu xuống được...
Nghi Ninh nhìn nhìn La Thận Viễn đứng ở trong đám người, nhìn nhìn khuôn mặt mơ hồ của Trình Lang. Thậm chí thấy được ánh mắt có chút cầu xin của Ngụy lão phu nhân...
Nghi Ninh chậm rãi gật gật đầu.
Triệu Minh Châu nhìn thấy nàng gật đầu, cả người đều là mềm nhũn, thiếu chút nữa chống đỡ không được chính mình.
Đèn đuốc dần dần tắc.
Thẩm Ngọc thiếu chút nữa bị Ngụy Lăng phế đi, khi Trung cần bá tìm đến, nhìn thấy thảm trạng của con một câu cũng không dám nói. Mang theo con liền ly khai Anh quốc công phủ.
La Nghi Tuệ đau lòng muội muội, nhưng là chuyện ở Anh quốc công phủ nàng thật sự là không thể can thiệp nhiều.
Dù sao đây là nhà của Nghi Ninh, không phải của mình. Nhưng là Nghi Tuệ nhìn thấy Nghi Ninh vừa rồi đáp ứng, trong lòng nàng cũng là một trận trấn an.
Nguyên nhân việc này mặc dù có Triệu Minh Châu, nhưng là đích xác không thể hoàn toàn trách nàng ta. Tính tới là nha hoàn bên người Nghi Ninh, cùng Thẩm Ngọc mới là đầu sỏ gây nên.
Như thật là gượng ép trách cứ, Ngụy lão phu nhân cũng căn bản không bỏ xuống được Triệu Minh Châu.
Nghi Ninh khoan thứ Triệu Minh Châu, mà Triệu Minh Châu lấy thân phận biểu tiểu thư tồn tại trong Anh quốc công phủ, tuy rằng chính là them một chữ, nhưng rốt cuộc ý nghĩa cũng bất đồng.
La Nghi Tuệ trấn an Nghi Ninh vài câu, liền phải cáo từ rời đi. Ngọc nhi buổi tối không thể cách xa được nàng.
Nghi Ninh bị ép buộc lâu như vậy cũng mệt mỏi, thêm gốc rễ là bệnh nặng. Nàng cũng không nhàn rỗi lại đi ứng phó những người khác, để Ngụy Lăng ôm mình trở về Đông viện nghỉ ngơi.
Ngụy Lăng chiếu cố bệnh của Nghi Ninh, đến nửa đêm mới rời đi.
Minh châu đi theo Ngụy lão phu nhân trở về Tĩnh An cư.
Ngụy lão phu nhân bước đi rất nhanh, nhanh đến cách Minh Châu một đoạn.
Mắt thấy đến cửa, Triệu Minh Châu miễn cưỡng cười cười, nói với Ngụy lão phu nhân:
- "Ngoại tổ mẫu, hôm nay ít nhiều ngài..."
Triệu Minh Châu nói còn không có nói xong, Ngụy lão phu nhân liền xoay người lại, nâng tay đánh nàng một cái tát.
Triệu Minh Châu lớn như vậy chưa từng bị Ngụy lão phu nhân đánh qua, một cái tát này thật sự là sắc bén cực kỳ!
Nàng nhất thời bụm mặt, môi phát run nói không ra lời.
Ngụy lão phu nhân nói:
- "Một cái tát này là vì Nghi Ninh đánh."
Bà còn nói:
- "Có hay không rắp tâm hại người, chính ngươi phải rõ ràng... Về sau nếu lại còn tái phạm, tuyệt đối không phải chuyện một cái tát tay. Ta lần này bảo trụ ngươi... chính ngươi hãy ngẫm lại đi!."
Triệu Minh Châu đứng ở dưới bậc thềm, thân mình hơi hơi run run. Nước mắt như hạt châu cắt đứt, từng hạt từng hạt rơi xuống.
......
- -----oOo------